Chương 301: Có tôi ở đây, đừng sợ.
Editor: May
Sau khi Tĩnh Tri sững sờ trong chốc lát, khẽ cười một tiếng, chợt xoay người sang chỗ khác, trực tiếp đi tới trước giường, ngồi xuống ghế bên tay anh. Nét mặt của cô trầm tĩnh như nước, nhưng lại giống như mang theo gợn sóng ở dưới sự yên lặng kia.
Sắc mặt Mạnh Thiệu Đình cũng âm trầm xuống, đứng ngoài cửa là cha mẹ của anh, còn có người vợ anh cưới hỏi đàng hoàng.
"Cha, mẹ, đã trễ thế này, sao hai người còn tới?"
Sắc mặt Mạnh Chấn Tông tối tăm dọa người, vào giây phút mở cửa kia, ánh mắt của ông liền dừng ở trên người Tĩnh Tri, đến bây giờ mắt của ông cũng vẫn nhìn cô không nháy.
Nhưng ánh mắt kia không phải chán ghét và tức giận như thường ngày, chỉ mang theo vô số bi thương và mệt mỏi nói không hết.
Ông thật sự già rồi, đứa con trai này không bao giờ còn là đồ chơi bị ông chèn ép đến sít sao ở trong lòng bàn tay nữa. Cánh chim của nó đã sớm cứng cáp, có thể bay đến tận trời rồi, nhưng đây cũng chỉ là chuyện sớm muộn, ông đã sớm không cách nào không chế nó hoàn toàn.
Bà Mạnh lại thiếu kiên nhẫn, đẩy cửa đã mở một nửa ra, đưa tay kéo Mạn Quân bình bịch đi tới, trực tiếp nhằm phía bên giường, lại giận dữ nở nụ cười. Bà ta giống như tới rất vội vàng, không có quản chính mình ra sao, quần áo cũng là đồ thường mặc, cũng không có trang điểm, biểu lộ ra chút vẻ già nua. Tĩnh Tri ngẩng đầu lên, ở dưới ánh đèn nhìn thấy bà Mạnh như vậy, đáy lòng lại rầu rĩ một trận.
Lúc trước mẹ vì bị cuộc sống giày vò nên mới trở nên già nua, nhưng bà Mạnh luôn luôn sống an nhàn sung sướng, sao lại biến thành như bây giờ?
Thậm chí, lúc trước luôn luôn giữ mái tóc mềm mại và tinh xảo ở trước mặt người khác, nhưng lúc này thoạt nhìn lại giống như mất nước, mà tóc mai ở hai bên cũng mơ hồ có sương trắng.
Đáy lòng Tĩnh Tri âm thầm than thở một tiếng, lại có cảm xúc một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.
Tuổi thanh xuân của cô, cũng đã mất.
"Ta tới làm gì? Ta đến xem đứa con trai ta thương yêu, khổ cực nuôi lớn đang đâm trái tim của ta như thế nào!"
Thân thể bà Mạnh giống như không tốt, nói xong một câu nói kia, liền che ngực thở dốc từng ngụm. Mạn Quân cuống quít đỡ bà ngồi xuống, lại ôn nhu nói gì đó, giúp bà vỗ lưng thuận khí. Một lát sau, bà ta mới hồi phục lại một chút, nhưng tinh thần vẫn không ổn định.
Tĩnh Tri lén nhìn thấy, dù Mạnh Thiệu Đình chưa mở miệng tỏ vẻ gì, nhưng mi tâm rõ ràng nhíu lại, trong ánh mắt cũng tràn đầy quan tâm và lo lắng.
Cô không nhịn được cười lạnh một tiếng ở trong lòng, mặc kệ thế nào, đây cũng là cha mẹ của anh. Cha mẹ đã sinh ra anh, nuôi dưỡng anh, dù anh chịu náo loạn với cha mẹ vì cô, chịu chống đối cha mẹ vì cô, nhưng vào giây phút quan trọng, cô dám khẳng định, anh vẫn sẽ vứt bỏ cô.
"Mẹ, lời này của mẹ là có ý gì..."
"Ta có ý gì? Thiệu Đình, không phải mẹ nói con, bây giờ con đã có vợ, con đã kết hôn, có gia đình có vợ rồi thì không thể lại làm càn ở bên ngoài. Con ở cùng một chỗ với người phụ nữ lẳng lơ không đứng đắn, con đặt Mạn Quân ở nơi nào?"
Bà Mạnh tận tình khuyên bảo, buổi nói chuyện này rõ ràng làm cho Mạn Quân xúc động, cô ta hàm chứa giận dữ và oán hận liếc mắt nhìn Mạnh Thiệu Đình
một cái, cúi đầu xuống, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ ra một nụ cười khổ: "Mẹ, mẹ đừng nóng giận, thân thể quan trọng."
Bà Mạnh nghe xong lời này, hiển nhiên rất hài lòng, vui mừng vỗ vỗ tay Mạn Quân: "Con là đứa bé ngoan, là nhà họ Mạnh chúng ta mắc nợ con."
Nước mắt Mạn Quân đúng lúc rớt xuống, nhưng cô ta vẫn miễn cưỡng cười lên: "Mẹ, con không ủy khuất, mẹ và cha đều đối xử với con rất tốt, Thiệu Đình... anh ấy cũng rất tốt với con, con không ủy khuất..."
"Chuyện cho tới bây giờ, nó đã đối xử như vậy với con, nhưng con lại vẫn nói chuyện dùm nó sao! Đứa bé ngoan, con yên tâm, ngày nào ta còn ở đây, những thứ phụ nữ không đứng đắn bên ngoài này, ai cũng đừng mơ tưởng bước vào cửa!"
Bà ta nói xong, nắm lấy tay Mạn Quân, ánh mắt lại hàm chứa cừu hận mãnh liệt, dán ở trên mặt Tĩnh Tri.
"Mẹ, mẹ nói chuyện chú ý một chút." Mạnh Thiệu Đình bỗng nhiên mở miệng. Mặc dù giọng nói của anh không cao, nhưng lại mang theo một cỗ khí thế khiếp người. Mạn Quân sửng sốt, xoay mình run lên một cái, nhịn không được ngước mắt nhìn sang, ánh mắt kia dập dờn gợn sóng, thống khổ nói không nên lời, "Thiệu Đình, thân thể mẹ không tốt, anh đừng chọc mẹ tức giận..."
"Cô đã biết thân thể mẹ không tốt, cần gì phải đi về lắm mồm? Mạn Quân, tôi tự hỏi luôn luôn đối xử với cô đầy đủ lễ nghi, tốt nhất cô không nên được một tấc lại muốn tiến một thước."
Mạnh Thiệu Đình nói đến đây, liền thu hổi ánh mắt âm độc ở trên mặt Mạn Quân về, không liếc nhìn cô ta thêm một cái. Anh chỉ đưa tay cầm tay Tĩnh Tri, cảm giác được tay nhỏ bé của cô lạnh lẽo, run lẩy bẩy trong bàn tay của anh. Trái tim của anh tràn ngập ra dịu dàng vô tận, nhịn không được thấp giọng nói bên tai cô: "Tĩnh Tri, có tôi ở đây, đừng sợ."
Hiện có ~ 200 chương đã được dịch :) nếu ai muốn mua giá rẻ ủng hộ dịch giả thì gửi gmail : [email protected] nhé
Tĩnh Tri vẫn chưa mở miệng, cô chỉ cúi đầu, gắt gao cắn chặt răng. Khuất nhục này so với năm đó, thật sự không coi vào đâu, cô có thể nhịn.
"Thiệu Đình, anh và em là vợ chồng, nếu quan hệ giữa chúng ta vẫn còn có một tờ giấy pháp luật trói buộc, vậy thì anh không thể đối với em như vậy. Thường ngày anh gạt em làm cái gì, em cũng có thể nhẫn, nhưng nếu anh muốn mang Phó Tĩnh Tri đến bên người… Thiệu Đình, cục tức này, anh muốn em nhịn xuống như thế nào?"
Mạn Quân than thở khóc lóc, khóc nói xong những lời này liền che mặt khóc nức nở, xoay người sang chỗ khác.
Tiếng khóc Mạn Quân rất thê lương, ở trong đó nồng đậm bi thương và tuyệt vọng, rất dễ khiến lòng Tĩnh Tri xúc động. Cô còn nhớ, lúc cô và Mạnh Thiệu Đình ly hôn, cô thấy Thẩm Mạn Quân đứng ở bên cạnh Mạnh Thiệu Đình. Bộ dáng ân ái của bọn họ lúc đó, trong lòng cô là tư vị như thế nào, chuyện đó còn khó chịu hơn cả việc lấy dao khoét lòng của cô, cô đau đến gần như sắp chết!
"Thiệu Đình! Con còn muốn hồ nháo như vậy tới khi nào? Có người vợ hiền lương thục đức như Mạn Quân mà con còn không hài lòng, cứ cố muốn kéo mùi hôi thối vào trong nhà, rốt cuộc con còn để người cha như ta vào trong mắt không?"
Mạnh Chấn Tông vẫn luôn trầm mặc, cuối cùng đáy lòng than thở một tiếng, có chút mệt mỏi nhưng vẫn tràn đầy trung khí mở miệng.
/849
|