Chương 316: Xảy ra chuyện.
Editor: May
Tĩnh Tri vẫn đang tính toán muốn mang gì cho con trai, Mạnh Thiệu Đình lại bỗng nhiên nở nụ cười, thậm chí anh còn đứng lên từ trên giường, đi đến bên cạnh cô. Chân trái vẫn có chút không linh hoạt, nhưng miễn cưỡng cũng có thể đi lại chậm rãi, chỉ là vóc dáng anh rất cao lớn, lúc này cẩn thận từng li từng tí di chuyển về phía trước như đứa bé tập tễnh bước đi, ngược lại thoạt nhìn có vài phần buồn cười.
"Tĩnh Tri..." Anh ôm lấy cô từ sau lưng, hơi thở nhợt nhạt dâng lên ở bên tai cô: "Em còn không biết sao?"
"Biết cái gì?" Đột nhiên anh nói chuyện ôn nhu như vậy, Tĩnh Tri hoảng sợ, hoài nghi mở to hai mắt nhìn anh.
"Tính toán như em vậy, có phải đang làm chuẩn bị vĩnh viễn ở bên cạnh tôi không?" Nụ cười của anh càng sâu, thậm chí đáy mắt đều tràn đầy ôn nhu.
"Mới không..." Tĩnh Tri còn chưa dứt lời, liền thu lại tiếng nói của mình. Cô chậm rãi cúi đầu, trong ngực tràn ngập ra tư vị cổ quái không cách nào hình dung. Đúng rồi, miệng cô không nói, trong lòng không thừa nhận, nhưng nhất cử nhất động của cô, không phải đã làm chuẩn bị lưu lại rồi sao?
Nếu cô thật sự không tính lưu lại lâu dài, hoàn toàn không cần phải muốn thu dọn mọi thứ của Phi Đồng qua đây. Có thể qua hết sinh nhật, cô liền mang Phi Đồng đi, chỉ là ba bốn ngày thôi, nhưng hiện tại...
Cô do dự chính là sợ hãi với tương lai không biết, cô sợ hãi chính là dù sao cành lá hương bồ vẫn mềm dẻo như tơ, như bàn thạch, rốt cuộc có thể dời đi được hay không?
Thế giới này nhiều mê hoặc lắm, cô đã lớn như vậy, sẽ không chịu dễ dàng tin lời nói ra của một người đàn ông.
Mạnh Thiệu Đình vẫn chưa ép buộc cô, đáy lòng lại không khỏi có chút cười đắc ý, đó là một điềm khởi đầu tốt, không phải sao?
Lúc sáu, bảy giờ tối, Tĩnh Tri nhận được điện thoại của Thanh Thu, cô ấy có tin tức của Tương Tư nên cố ý hẹn cô ra thương lượng. Tĩnh Tri không trì hoãn lâu, trước gọi cơm cho Mạnh Thiệu Đình, sau đó thu thập một chút liền chuẩn bị ra cửa. Mạnh Thiệu Đình luôn luôn không chịu để cô ra ngoài trễ như thế, tâm tư anh không đơn thuần như cô. Có lẽ là anh hiểu rất rõ cha mẹ của mình, rất sợ cô sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn khi ở bên cạnh anh, bởi vậy lập tức kêu An Thành lái xe đưa cô đi.
Hiện có ~ 200 chương đã được dịch :) nếu ai muốn mua giá rẻ ủng hộ dịch giả thì gửi gmail : [email protected] nhé
Tĩnh Tri biết anh là lo lắng cho cô nên cũng không nghĩ nhiều, dù sao An Thành cũng là người có thể tin cậy, cho anh biết cô gặp Thanh Thu cũng không sao cả.
Tới quán trà đã hẹn, vẻ mặt Thanh Thu vô cùng lo lắng, đang chờ cô ở nơi đó. Vừa thấy cô đi vào, Thanh Thu gần như là nhào tới hung hăng bóp chặt cánh tay của cô, sắc mặt cô ấy trắng bệch, đáy mắt kinh hoàng làm cho Tĩnh Tri hiểu rõ, cô ấy mang đến cũng không phải là tin tức tốt gì. Lòng của cô lập tức chìm xuống, chẳng lẽ là Hà Dĩ Kiệt tìm được Tương Tư?
"Tĩnh Tri, cô có biết không? Tương Tư đã xảy ra chuyện ở nơi con bé dạy học, trường học chỗ con bé chỉ có ba giáo viên, chỉ có một mình con bé là nữ, đã có người đánh chủ ý lên con bé..."
Thanh Thu bỗng nhiên buông lỏng cánh tay Tĩnh Tri ra, giật mình ngã ngồi ở trên sô pha. Ánh mắt cô ấy có chút dại ra, nước mắt lại cuộn trào mãnh liệt rơi xuống: "Đều là tôi không tốt, dù thế nào tôi cũng nên đi cầu Hà Dĩ Kiệt buông tha con bé, con bé cũng không đến mức chạy trốn như vậy. Những người đó là cầm thú, là cầm thú!"
Thanh Thu lập tức che mặt, kiềm chế khóc rống, lại giống như một cây đinh thép, lúc chui vọt vào trong ngực Tĩnh Tri, cô chỉ cảm giác mình gần như đứng không ổn định. Trước mắt choáng váng từng trận, Tương Tư là do cô đưa đi, là cô giúp đỡ con bé thoát khỏi Hà Dĩ Kiệt. Thế nhưng... thế nhưng vận mệnh lại làm cho con bé lại ngã vào trong địa ngục lần nữa!
"Con bé thế nào rồi. Thanh Thu, rốt cuộc Tương Tư đã xảy ra chuyện gì..."
Thanh Thu chỉ che mặt nhẹ nhàng lắc lắc đầu: "Tôi không biết, bên kia gọi điện thoại tới, nói chuyện rất hàm hồ. Hà Dĩ Kiệt đã đi..."
"Hà Dĩ Kiệt? Cô để anh ta đi, chẳng phải là muốn mạng của Tương Tư?" Tĩnh Tri bị dọa ngẩn ra, cô hiểu rõ thủ đoạn của Hà Dĩ Kiệt. Tương Tư chạy trốn bị anh ta bắt được, không chết cũng muốn ném nửa cái mạng!
"Hoàn toàn không giấu được, bên kia gọi điện thoại cho anh ta, cũng gọi cho tôi. Hà Dĩ Kiệt nhận được điện thoại liền đi, tôi hoàn toàn không kịp ngăn cản anh ta."
Thanh Thu nói xong, từng hàng nước mắt lại lăn xuống, lòng cô tràn đầy giày vò, không cách nào khóc rống với người khác. Cô khuất phục, vì sao cũng muốn cho Tương Tư khuất phục theo? Cô phải nuôi một gia đình, cô không cách Thẩm Bắc Thành được. Nhưng Tương Tư chỉ có một mình, con bé có thể cách Hà Dĩ Kiệt xấu xa kia! Cô sớm nên giúp con bé rời đi, cũng sẽ không náo thành cục diện như bây giờ.
"Nếu như Hà Dĩ Kiệt không buông tha Tương Tư, sau khi anh ta tìm được Tương Tư, sẽ giày vò con bé vì chạy trốn thì làm sao bây giờ?" Trong lòng Tĩnh Tri cực kỳ lo lắng, nhưng cô không thể không tỉnh táo. Mặc kệ rốt cuộc Tương Tư đã xảy ra chuyện gì, hiện tại mấu chốt nhất không phải là chuyện này, mà là sau khi Hà Dĩ Kiệt nhìn thấy Tương Tư, sẽ làm cái gì với Tương Tư!
"Không, tôi cảm thấy sẽ không, tôi nghe thư ký Hà Dĩ Kiệt nói, lúc anh ta nhận được điện thoại, mặt mũi gần như trắng bệch, ngay cả hội nghị quan trọng do tỉnh ủy tố chức mà anh ta cũng không có tham gia, lập tức đi sân bay..."
Tĩnh Tri nghe Thanh Thu nói như vậy, tâm trạng hơi buông lỏng một chút, trước mặc kệ cái khác. Chỉ cần hiện tại Hà Dĩ Kiệt không tìm Tương Tư gây phiền phức, đó chính là cảm tạ trời đất. Chuyện sau này, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.
"Thanh Thu, một khi có tin tức, cô lập tức nói cho tôi biết, trong khoảng thời gian này tôi đều ở đây." Tĩnh Tri đưa khăn tay cho Thanh Thu: "Cô cũng đừng khổ sở, Tương Tư là cô gái tốt như vậy, ông trời sẽ không quá tàn nhẫn với con bé. Không chừng con bé chỉ xảy ra chút ngoài ý muốn, cũng không có… cũng không có giống chúng ta nghĩ bậy đâu."
Thanh Thu vô lực lắc đầu: "Chỉ hy vọng như thế, tôi chỉ cầu Tương Tư hoàn hảo trở về."
Tĩnh Tri trầm mặc không nói. Trở về, trở về thì như thế nào? Chẳng lẽ còn cầu mong Hà Dĩ Kiệt biến thành như một người yêu, che chở con bé, thậm chí cưới con bé sap?
Đáy lòng Tĩnh Tri cười lạnh, cô ngược lại hi vọng mượn cơ hội lần này, làm cho Hà Dĩ Kiệt hoàn toàn buông Tương Tư mới tốt.
/849
|