Chương 374:
Editor : May
Trái tim anh hơi suy xét, cảm thấy có chút lo sợ nghi hoặc nói không nên lời. Anh còn chưa bao giờ gặp qua anh hai như vậy, người đàn ông kia luôn luôn kiêu ngạo và tự phụ, dù khi anh ấy đối mặt với khốn cảnh lớn hơn nữa, cũng sẽ không tùy tiện toát ra thần sắc chán nản như thế.
Nhưng lúc này, vì sao anh ấy lại có vẻ mặt như vậy? Vì sao Tĩnh Tri nhìn thấy anh lại không có kinh hỉ như trong dự đoán?
Tĩnh Tri chỉ cảm thấy ông trời mở cho cô một trận vui đùa lớn.
Sau khi cô hoàn toàn nghĩ thông suốt và chấp nhận buông tay, tại sao Thiệu Hiên lại đột nhiên trở về từ nước Mỹ?
Không phải bây giờ anh nên ở nước Mỹ trải qua ngày hạnh phúc ư? Tống tiểu thư kia cũng nên sinh con cho anh rồi chứ, bây giờ anh chạy tới nói dẫn cô và Phi Đồng về nhà là có ý gì?
Vì sao không phải là ba năm trước đây, vì sao không phải vào lúc cô đi California tìm anh? Vì sao không phải là thời gian cô đứng ở trước xe của anh, không cam lòng muốn gặp anh lần cuối?
Vì sao khi cô về tới bên cạnh Mạnh Thiệu Đình, vì sao khi cô sắp tiếp nhận tình cảm của Mạnh Thiệu Đình, vì sao sau khi cô đã có tầng quan hệ kia với người khác, anh lại cười như vậy, trở về giống như không có việc gì, đứng ở trước mặt cô, hời hợt nói với cô, bà xã, anh tới đón em về nhà!
Sao anh nói ra miệng được? Sao anh có thể tùy ý giả bộ nói ra khỏi miệng như không có gì phát sinh?
Cô chưa bao giờ từng hận anh... Đúng, lúc gặp phải nhục nhã như vậy ở California, lúc biết được anh có phụ nữ khác, lúc biết anh có đứa nhỏ với người
khác, cô đều chưa từng hận anh, chỉ là thật tâm mong ước anh sống hạnh phúc, thế nhưng bây giờ!
|||
Anh bỗng nhiên chạy đến trước mặt cô, thân thiết gọi cô là bà xã, vẻ mặt mỉm cười nói muốn dẫn cô về nhà! Đột nhiên cô cảm giác hận ý nói không nên lời cuốn tới. Đúng, cô hận anh!
Thế nhưng cô lại không có khí lực nói ra cô hận anh.
Cô không muốn nhìn thấy anh vào giờ phút này, cô không muốn nhìn thấy anh.
"Anh đi đi." Cô rốt cuộc mở miệng, giọng nói lại như là bị ngăn chặn khàn khàn khó nghe nhất. Cô kiềm nén nước mắt, ngẩng đầu lên, thật bình tĩnh mở miệng: "Thiệu Hiên, anh đi đi, tôi không thể về nhà với anh."
"Tri Tri!" Mạnh Thiệu Hiên quá sợ hãi, hai tay mở rộng của anh cứng ngắc rơi xuống, đi mấy bước tới trước mặt cô, đè xuống bả vai của cô một phen. Anh cúi đầu, trong con ngươi toát ra ngọn lửa: "Vì sao! Nói cho anh biết, vì sao!"
Tĩnh Tri bị anh lay động đến đầu váng mắt hoa, cô vô lực lắc lắc đầu, nâng tay lên hất cánh tay anh ra; "Mạnh Thiệu Hiên, lời này nên là tôi hỏi anh."
Con mắt cô như giếng cổ, không dậy chút gợn sóng, nhưng bờ môi lại nổi lên ý cười nhợt nhạt: "Nếu là ba năm trước đây, tôi còn muốn hỏi anh một câu, thế nhưng bây giờ, tôi ngay cả hỏi cũng không muốn hỏi. Anh đi đi, tôi không muốn phải nhìn thấy anh nữa."
"Tri Tri, em thay lòng đổi dạ, em nói sẽ chờ anh, em đều quên!" Đôi mắt sắc bén của anh như muốn nứt ra, sắc mặt một mảnh tuyết trắng, giọng nói đã trở thành một mảnh âm trầm.
"Người thay lòng đổi dạ là anh!" Tĩnh Tri bỗng nhiên phẫn nộ mở miệng, nhưng chỉ trong chốc lát, cô liền tĩnh táo lại, "Tôi không muốn nhắc lại những thứ này, anh đi đi."
"Rõ ràng là em, em và anh hai ở cùng một chỗ đúng không? Em đã quên sạch lời thề lúc trước của chúng ta, em chỉ muốn như hình với bóng với người đàn ông đó. Em hoàn toàn quên mất anh, quên mất còn có một người đàn ông tên là Mạnh Thiệu Hiên, anh ta ở nước Mỹ sống không bằng chết qua ba năm, nhưng vẫn không có một giây phút nào quên em, không hề có giây phút nào quên phải về nước tìm em, không hề có một giây phút nào quên nhớ thương em, móc tim móc phổi yêu em! Dù mắt anh ta không nhìn thấy, nhưng chưa từng buông tha niềm tin phải tìm được em. Phó Tĩnh Tri, em lại quên nhanh như vậy? Em có tim hay không? Em tự hỏi lương tâm của mình, có phải em đều quên rồi không? Chỉ ba năm ngắn ngủi, ba năm ngắn ngủi, lại quên sạch sẽ lời nói lúc trước?"
Anh nói xong lời cuối cùng, lại nở nụ cười khổ.
Hiện có ~ 200 chương đã được dịch :) nếu ai muốn mua giá siêu rẻ ủng hộ dịch giả thì gửi gmail : [email protected] nhé
Tĩnh Tri dần dần thay đổi sắc mặt, đợi cho đến cuối cùng, cô liền mở to hai mắt, "Anh nói tôi quên mất lời thề lúc trước, như vậy còn anh? Anh và người phụ nữ khác ở cùng một chỗ, tôi tận mắt thấy được anh hôn Tống Cảnh, tôi đi California tìm anh, tôi đợi anh tròn một tuần, tôi đợi được cái gì? Tôi nghe được trong băng ghi âm, âm thanh các người quấn quýt cùng một chỗ, tôi nghe được anh nói yêu cô ta, nhưng tôi vẫn không có buông tha, tôi đi tìm anh, đi cố gắng một lần cuối cùng. Lúc đó tôi đứng ở trước xe của anh, thế nhưng người phụ nữ gọi là Tống Cảnh kia thân thiết lên xe của anh, cô ta mắng tôi là gái điếm Trung Quốc, anh lạnh lùng bảo người ta đuổi tôi đi. Thiệu Hiên, đến tột cùng là ai phụ ai? Là ai quên mất lời thề lúc trước, là ai quên mất từng câu từng chữ anh ta đã nói với tôi vào lúc trước, tôi vĩnh viễn là của anh, cả đời tôi đều là của anh?"
Cô nói xong lời cuối cùng, nước mắt đã rơi đầy mặt, đến giọng nói cũng run rẩy không thể nào điều khiến được.
Mạnh Thiệu Đình nghe đến đó, bỗng nhiên liền cười một tiếng. Anh nhìn cô một cái, lại liếc mắt nhìn Thiệu Hiên một cái, chậm rãi xoay người sang chỗ khác, đi về hướng khác. Anh cố ý đi rất nhẹ, rất nhanh, bọn họ cũng không có phát hiện sự tồn tại của anh. Không đến một lát, cũng không nghe được giọng nói chói tai kia nữa, anh cảm thấy dễ chịu một chút, thế nhưng đầu gối lại bỗng nhiên mềm nhũn,
chân bị thương co quắp mấy cái, anh không kịp đề phòng ngã ngồi dưới đất, trong túi áo bỗng nhiên rơi ra một thứ gì đó đỏ rực.
Anh sững sờ nhìn lắc tay tình nhân màu đỏ kia, ở trên trấn cổ Tương Tây, một mình anh lái xe xuyên phố, lần nữa tìm mua được một đôi lắc tay giống trước như đúc. Anh nghĩ có một ngày cô hoàn toàn tiếp nhận anh, anh sẽ đích thân đeo cho cô, thế nhưng lúc này anh biết, anh biết rõ, anh không còn có cơ hội nữa, cũng không có cơ hội ôm lấy cô nữa, không còn cơ hội nữa, cũng không còn tư cách nói với cô, Phó Tĩnh Tri, anh yêu em, anh muốn ở cùng một chỗ với em cả đời.
Anh nắm chặt lắc tay, chậm rãi nâng mặt lên một chút, anh không thể để cho nước mắt rơi xuống, anh đã thua chật vật như thế, không thể hoàn toàn thua hết tự tôn.
Hóa ra, giữa ba người bọn họ, cho tới nay một người không đi vào được kia, chưa bao giờ là Thiệu Hiên, mà là anh.
/849
|