Chương 393:
Editor: May
Cô gái nhỏ được nhà họ Tô nuông chiều, nếu anh xây dựng tốt quan hệ, tự nhiên không phải là chuyện gì xấu!
Nghĩ như vậy, nụ cười trên mặt liền sâu thêm mấy phần, hai người một đường sóng vai cùng đi, cô nói líu ríu không ngừng, Mạnh Thiệu Tiệm chỉ thỉnh thoảng nói một đôi lời, lại cực săn sóc hỏi han ân cần. Ra sân bay, lên xe, không bao lâu sau, trên tay Tô Linh nhiều hơn mấy cái túi giấy. Cô đang cầm túi sơn trà ngâm đường thật lớn, ăn đến mặt mày mỉm cười khen không dứt miệng, Mạnh Thiệu Tiệm hơi nghiêng sang nhìn cô một cái, bờ môi cũng nâng lên nụ cười thản nhiên. Còn chưa gặp người nào chỉ ăn thôi mà cũng có thể có vẻ mặt hạnh phúc như vậy?
Thật đúng là một cô gái nhỏ không có chút tâm cơ nào, trong lòng anh ngầm thở dài một hơi. Đáng tiếc, cô có gia thể như vậy, vốn nên được người nâng niu che chở trong lòng bàn tay, nhưng giờ lại cuốn vào trong trận phân tranh này, ai có thể đoán được là họa hay phúc?
Nghĩ đến mục đích cô tới đây, nụ cười không khỏi phai nhạt xuống, ngón tay không khống chế được liền bị chính mình cuộn chặt. Vì lão nhị, vì để nó có thể đoạt quyền lại, hai người kia thực sự là phi tâm cơ! Đến nhà họ Tô sang nước ngoài tránh đời nhiều năm như vậy cũng có thể mời về, đều là con trai của nhà họ Mạnh, vì sao anh và nó lại khác nhau một trời một vực?
Nhưng Mạnh Thiệu Tiệm anh không phải phế vật, vật đến trên tay lại bị cướp đi, cũng chỉ có người như Thiệu Hiên mới có thể làm được!
"Anh có ăn hay không? Ăn rất ngon đó!" Tô Linh bỗng nhiên lấy một viên sơn trà lớn đưa tới trước mặt của anh. Cô cười tâm vô phế, khóe môi còn dính một chút lớp đường màu trắng, chóp mũi xinh đẹp hơi nâng lên, ngón tay lấy sơn trà mảnh khảnh và mượt mà. Đột nhiên anh hơi giật mình, từ nhỏ đến lớn, hình như cho tới bây giờ đều chưa có ai nói chuyện với anh như vậy, cũng không có ai đưa đồ ăn ngon đến trước mặt của anh...
Vì thế cuộc sống của anh rất nghiêm túc, không một gợn sóng. Thậm chí vào lúc bảy, tám tuổi, anh cũng không biết đồ ăn vặt vốn có mùi vị như thế nào.
"Không, em ăn đi." Anh nghiêng mặt đi, nét mặt đã khôi phục xa cách lúc ban đầu. Tô Linh đột nhiên cảm giác có chút mất mác, cô ồ một tiếng thu tay về, lúc tiếp tục ăn sơn trà, lại đột nhiên cảm giác được có chút tẻ nhạt vô vị .
Xe trực tiếp lái đến nhà mới của nhà họ Mạnh, Mạnh Thiệu Tiệm không có xuống xe, trực tiếp phân phó người hầu dẫn Tô Linh đi nghỉ ngơi, sau đó xe liền đi tới công ty.
"Này, đó là đại thiếu gia nhà họ Mạnh các người sao?" Tô Linh vừa hoạt bát trêu hoa ghẹo nguyệt ở trong vườn hoa, vừa hỏi quản gia ở bên cạnh.
"Vâng, đó là đại thiếu gia."
"Anh ấy cũng ở chỗ này sao?" Tô Linh hiếu kỳ hỏi, phòng ở nhiều như vậy, sẽ không phải để cho một mình cô ở chứ?
"Không phải, đại thiếu gia ở nhà bên ngoài của mình, một tuần sẽ trở về một lần." Quản gia một mực cung kính, nhìn Tô Linh nhảy đến bên vườn hoa, tiện tay ngắt một đóa hoa mà lão gia thích nhất. Ông không khỏi có chút đau lòng, lại không dám ngăn cản, đây chính là khách quý mà lão gia và phu nhân dặn đi dặn lại phải chiêu đãi tốt...
"Hoa này thật thối, cho ông!" Tô Linh ngửi hoa kia một chút, mũi nhíu chặt, đánh hai cái hắt xì liền ném hoa vào trong lòng quản gia. Quản gia nhận cũng không được, mà ném cũng không được, lại lo lắng lão gia trở về phát giận, khuôn mặt già nua nhăn lại một chỗ, gần như sắp khóc. Đây chính là hoa lan rất quý, lão gia yêu thích như sinh mạng của mình đấy!
"Đúng rồi, ông nói anh ấy có nhà ở bên ngoài, có phải anh ấy đã kết hôn rồi không?" Tô Linh chạy đi thật xa, lại vui vẻ lộn trở lại, một đôi mắt hạnh nhìn chằm chằm quản gia, lộ ra tính chấp nhất của trẻ con.
"Kết hôn?" Quản gia cười khổ: "Đại thiếu gia của chúng tôi đã ba mươi bảy tuổi, năm nay mới đính hôn!"
"Đính hôn?" Tô Linh lẩm bẩm một tiếng, quản gia còn đang nói lải nhải, cô lại giơ tay nhỏ bé ngăn cản: "Đừng nói nữa, đừng nói nữa."
Tôi ngược lại không có hứng thú đi làm phụ nữ tiểu tam hư hỏng đâu...
Chỉ là đáng tiếc, vốn cô còn muốn đùa giỡn anh ta... Người đàn ông khô khan như đầu gỗ, trêu đùa sẽ chơi tương đối vui?
********************************
Trên bàn cơm có chút yên lặng, sau khi Tĩnh Tri gắp cho Phi Đồng vài món ăn, lặng lẽ để đũa xuống, Thiệu Hiên liếc nhìn cô một cái, cũng đặt đũa xuống, "Tĩnh Tri, làm sao vậy?"
"Công việc của anh vẫn thuận lợi đúng không? Em nghĩ hiện tại Phi Đồng đã quen đi nhà trẻ, cũng nên đi ra ngoài tìm công việc, bằng không một mình em buồn bực ở nhà..."
Cô nói tới đây, liền rũ mi mắt. Một mình buồn bực ở nhà, sẽ luôn nghĩ ngợi lung tung, ngồi ở chỗ kia đọc sách, xem chưa được nửa trang liền bắt đầu thất thần. So với việc cả ngày cứ lặng lẽ trôi qua như vậy, không bằng đi ra ngoài làm việc, công việc bận rộn sẽ quên đi mọi chuyện! Hơn nữa, không làm việc, sẽ luôn cảm thấy không có cảm giác an toàn, cũng sẽ cảm thấy tách rời khỏi xã hội này.
"Được, không bằng em đi tới chỗ anh và Tử Tích làm?"
Thiệu Hiên cũng không phản đối, bắt cô ở nhà cũng không phải ý định ban đầu của anh. Đi ra ngoài làm việc giải sầu, tốt hơn là rầu rĩ không vui.
Tĩnh Tri hít sâu một hơi, một đôi mắt đen nhánh trong suốt, nhưng lại lộ ra mấy phần kiên định; "Thiệu Hiên, em vẫn muốn tiếp tục đi làm phiên dịch, đây là nghề chính của em, em làm sẽ thuận tay hơn. Hơn nữa, em rất thích công việc như vậy."
"Chỗ của anh cũng cần..."
"Không, em muốn tự mình nộp hồ sơ ở bên ngoài. Ở Nhất Phẩm Tĩnh Hiên, anh và Kiều Tử Tích nhất định sẽ chiếu cố em, nếu em vào làm trong đó, chỉ là thay đổi chỗ chơi đùa mà thôi."
Thiệu Hiên cười một tiếng, đưa tay qua bàn cơm cầm tay cô: "Đây coi là chuyện lớn gì? Nếu như em đã nghiêm túc nói với anh như vậy, muốn đi thì đi đi, em muốn làm cái gì thì làm cái đó. Chỉ là anh lo lắng sau này danh tiếng của bà xã quá lớn, anh sẽ không ngẩng đầu lên được thôi!"
Anh hài hước nói, vẻ mặt lại cười rực rỡ, Tĩnh Tri khẽ thở phào nhẹ nhõm, cũng mỉm cười: "Vậy ngày mai em sẽ ra ngoài thử tìm việc."
"Muốn anh đi cùng em không?"
"Không cần đâu, anh vừa ra mặt, chỗ không cần em cũng thành muốn em rồi." Cô cười đến mặt mày sinh động, rút tay ra khỏi bàn tay của anh; "Nhanh ăn đi, cơm nước đều nguội rồi."
/849
|