Chương 466:
Editor: May
Thiệu Hiên đối với cô mà nói, không đơn giản chỉ là một người bạn hoặc là người đã từng bầu bạn với cô, trong lòng cô vĩnh viễn đều luôn có một phần áy náy với anh, mà một phần áy náy này lại luôn ép buộc cô, khiến cô chân thành và thật sự hi vọng… hi vọng anh có thể sống tốt, sống hạnh phúc, còn phải hạnh phúc hơn cả cô.
Vì thế chuyện có liên quan đến Thiệu Hiên, cô liền không có cách nào để chính mình ngồi yên không để ý đến.
Trong lòng nhịn không được nhẹ nhàng cầu khẩn. Thiệu Đình, cầu xin anh đừng gạt em nữa, xin anh nói cho em biết những chuyện anh giấu giếm. Mặc kệ là chuyện gì, mặc kệ xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ tin anh vô điều kiện, đứng về phía anh. Thế nhưng, xin anh đừng gạt em, ngàn vạn lần đừng gạt em nữa!
"Không có... Năm trước nó chỉ gặp mặt với anh một lần, nói tự mình xin tới chi nhánh công ty ở nước ngoài một thời gian ngắn, sau đó liền không liên lạc với anh nữa."
Tĩnh Tri chỉ cảm thấy hoảng hốt giống như có một sợi bông nhỏ bé dần dần kéo căng, đột nhiên liền chặt đứt. Miệng cô vẫn duy trì ngữ điều bình tĩnh không gợn sóng, vẫn như vừa rồi, hơi mang theo một chút lo lắng và nghi hoặc; "Rốt cuộc Thiệu Hiên đã xảy ra chuyện gì, lâu như vậy cũng không có một chút tin tức, thật là làm cho người ta rất lo lắng... Thiệu Đình, quốc gia Thiệu Hiên phải đi kia?"
Cô hơi chần chừ một chút, nói: "Có phải Việt Nam không?"
Cả người anh đột nhiên run lên một cái, bàn tay ở trên lưng cô chợt co rút lại một chút, tim khẩn trương của Tĩnh Tri đều sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô bất giác níu chặt ga giường dưới người, một đôi tròng mắt đen nhánh yên tĩnh nhìn anh ở trong bóng đêm, chờ câu trả lời của anh.
Trong lòng Mạnh Thiệu Đình liền kinh hãi, phản ứng đầu tiên của anh chính là... là ai nói gì đó ở trước mặt Tĩnh Tri, bằng không, cô sẽ không đang yên lành lại nhắc tới Việt Nam. Mấy ngày nay anh lo lắng tình cảnh của Thiệu Hiên, phái từng nhóm ba người đi Việt Nam để tìm nó, kết quả đều giống như đá chìm đáy biển. Trong lòng anh chứa tâm sự nặng trĩu, lại không thể biểu lộ ra chút nào. Lúc trước anh đáp ứng Thiệu Hiên, đáp ứng nó sẽ không nói chuyện nó hút ma túy và chuyện của Lô Địch với Tĩnh Tri. Anh không thể nói! Đó là lời cam kết thuộc về hai người đàn ông, anh không có cách nào để chính mình làm trái.
Huống chi, Thiệu Hiên nói, chờ nó trở về từ Việt Nam, nó còn muốn cạnh tranh công bằng vỡi . Nếu như hiện tại anh nói chuyện Thiệu Hiên cho Tĩnh Tri nghe, hiển nhiên sẽ giống như người cố ý bôi đen Thiệu Hiên. Anh thân là một người đàn ông, đầu đội trời chân đạp đất, lời nói như bát nước hất ra ngoài, đáp ứng Thiệu Hiên cạnh tranh công bằng, đáp ứng không nói chuyện của nó ra, anh liền không có cách nào vứt bỏ lời thề của mình.
Hít một hơi ở trong lòng, anh đưa tay xoa đỉnh đầu mềm mại của cô, trêu ghẹo nói: "Trong đầu nhỏ nghĩ gì thế? Bình thường chúng ta cũng không có buôn bán gì với bên Việt Nam mà."
Tĩnh Tri cứng ngắc trong chốc lát, một lúc lâu sau, cô mới nghe được chính mình cúi đầu ồ một tiếng.
Anh giống như đã nhận ra cô không thích hợp, đặt trán lên trán cô, nhẹ nhàng hỏi: "Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Nói với anh đi..."
"Thiệu Đình, anh còn có nhớ lời anh nói với em lúc trước không? Sẽ không gạt em chuyện gì nữa, sẽ không bao giờ để chúng ta nghi ngờ lẫn nhau, những lời này còn tính không?"
"Đương nhiên còn tính, cho tới nay, không phải anh luôn tin tưởng, không giấu diếm gì với em ư?"
Lúc nói lời này, anh có chút cay đắng, trong lòng âm thầm nghĩ, đợi khi có tin tức của Thiệu Hiên, đợi khi anh mang Thiệu Hiên an toàn không việc gì trở về từ
Việt Nam, anh nhất định sẽ giải thích thật tốt với cô về chuyện này, nhận lỗi với cô. Anh có khó xử của anh, anh nghĩ, cô nhất định sẽ hiểu .
"Quả thật tín nhiệm không có gì giấu nhau sao?" Cô tập trung nhìn ánh mắt của anh, một đôi mắt xưa nay luôn nhu nhược, nhưng giờ lại rất quật cường, lúc này liền sáng rực, sáng bức người.
Yết hầu anh hơi kéo căng, cuối cùng vẫn mở miệng: "Đương nhiên."
Tĩnh Tri hít sâu một hơi, ngón tay níu ga giường buông ra từng ngón một. Cô nâng tay lên, phủ lên mặt của anh, xuống phía dưới dọc theo trán của anh, lướt qua mũi anh, nhẹ nhàng xoa từng tấc một. Khi tâm anh dần dần thả lỏng, thân thể cảnh giác cũng mềm mại xuống, cô lại bỗng nhiên mở miệng, đột ngột khiến anh hoảng sợ.
"Em nghe nói Thiệu Hiên xảy ra một chút việc, hình như anh ấy dính vào ma túy đúng không?"
Anh sửng sốt, chợt nhanh chóng lắc đầu: "Sao có thể? Thiệu Hiên là hạng người gì, anh và em còn không rõ ràng sao? Nó tuyệt đối sẽ không chạm vào thứ đó."
"Anh cũng cho là như vậy?" Tĩnh Tri nghe anh nói khẳng định, tâm dần dần để xuống một chút. Có lẽ hết thảy đều chỉ là một hiểu lầm, Mạnh Thiệu Tiệm là cố ý làm chuyện xấu, cô đã nghe nhầm lời của An Thành rồi!
"Đương nhiên, mặc dù Thiệu Hiên bất cần đời, làm việc khác hẳn với người thương, nhưng bản tính của nó thiện lương, anh dám cam đoan với em, nó sẽ không chạm vào thứ đó. Đúng rồi, em nghe được lời đồn này từ đâu? Quả nhiên là có tư tưởng xấu! Cha còn bệnh, nếu như nghe được chút tiếng gió, chẳng phải là thân thể sẽ bị chọc tức sao?"
/849
|