Chương 600:
Editor: May
Mà giờ phút này, trên lông mi dài nhỏ của Tương Tư treo một giọt nước mắt, mà hốc mắt lại bởi vì khóc nên hơi phiếm hồng, tăng thêm mấy phần điềm đạm đáng yêu. Đỗ Phương Phương nhìn ở trong mắt, chỉ thúc ép cô ta càng nổi giận hơn, nhịn không được tăng lực đạo trên tay. Trên làn da trắng nõn liền có dấu tay đỏ thẩm, mi tâm Tương Tư nhíu chặt, đau nhức khiến nước mắt tách tách rơi xuống, như châu ngọc rơi xuống, kiều mị động lòng người...
"Hồ ly tinh!" Đỗ Phương Phương nhìn thấy liền nghiến răng nghiến lợi, buông tay đẩy cô ra. Cô ta là người luyện võ, Tương Tư cũng đã gầy chỉ còn lại có ba mươi lăm, bốn mươi ký, bị cô ta đẩy như vậy, cả người liền ngã va vào tủ đầu giường. Da tróc thịt bong phía sau lưng đụng vào trên ngăn tủ, miệng vết thương đúng lúc bị tay cầm ngăn kéo cấn lên, cô đau kêu thảm một tiếng, cả người như là một túi rách ra một lỗ thủng, mềm nhũn co quắp ở trên mặt đất...
Nhưng thống khổ nhất vĩnh viễn không phải là giày vò trên thân thể.
Mặt Tương Tư dán ở trên thảm mềm mại, mà người phụ nữ có sức lực cực lớn kia lại chậm rãi đứng lên, roi ngựa đen nhánh trên tay cô ta như là rắn độc xoay quanh, hơi không để ý sẽ xông tới cắn cô một ngụm. Cô rất sợ, đau đớn này quá khó chịu, khó chịu đến mức khiến cô không còn chút ý chí muốn sống...
Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thích đọc truyện.com
"Chính là một bộ dạng lê hoa đái lệ đáng thương như vậy mới quyến rũ được Dĩ Kiệt đúng không?" Đỗ Phương Phương đi tới từng bước một, nhìn xuống cô từ trên cao, bên môi nâng một nụ cười lạnh: "Cô cũng xứng?"
Cô vươn chân, giẫm nát lên mu bàn tay của Tương Tư, nhìn như không dùng sức lực nhẹ nhàng vặn một chút, nhưng đáy giày quân nhân đặc biệt rắn chắc, lực đạo của cô ta lại nắm rất đúng mức. Tương Tư chỉ cảm giác xương cốt ngón tay của mình đều sắp nát, phát ra âm thanh kẽo kẹt. Cô muốn rút về tay, lại bị cô ta giẫm chặt đến không thể động đậy. Cô đau đến thần kinh đều co quắp, cả người nằm sấp trên mặt đất, run rẩy kịch liệt, "Có giỏi thì cô giết tôi đi, giết tôi đi!"
Tương Tư bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt kia lại làm cho Đỗ Phương Phương sững sờ một chút. Thoạt nhìn cô gái này nhu nhược, gió thổi qua liền ngã, thế nhưng lại có ánh mắt sắc bén như vậy. Cái nhìn vừa rồi của Văn Tương Tư với cô ta, mang theo quyết tuyệt cô dũng giống như dã thú bị vây khốn chặt, trong lúc ngẩn ra, Tương Tư đã rút tay về. Toàn bộ bàn tay trắng nhỏ yếu kia đều đã trở nên sưng đỏ, cô run rẩy không dám duỗi thẳng, tựa hồ hút khí cũng đau...
"Cô đừng cho là tôi không dám!" Đỗ Phương Phương không nghĩ tới cô dám khiêu khích chính mình, roi quấn trên tay lập tức vút một tiếng vung ra ngoài, Tương Tư cắn răng một cái, dùng hết khí lực toàn thân lăn một vòng trên mặt đất, cuối cùng tránh thoát một roi nguy hiểm của cô ta, chỉ là làn váy bị roi của cô ta quét đến, lập tức biến thành những mảnh nhỏ...
Vào lúc lăn lộn, vết thương trên lưng bị đè lên, đau đớn khiến cô cắn rách cả đôi môi... Có một ít giọt máu rỉ ra, chảy lung tung ở khóe miệng, như là san hô châu ở sâu trong đáy biển tối đen, lộ ra đỏ sẫm tuyệt vọng.
"Tôi sẽ gả cho Dĩ Kiệt, cô cho rằng, là cô - người tình không thể lộ ra ngoài ánh sáng quan trọng, hay là tôi - một người vợ cưới hỏi đàng hoàng quan trọng? Vẫn chờ Dĩ Kiệt đến ra mặt cho cô sao? Vút..."
Đỗ Phương Phương cắn môi cười lạnh, thu roi ngựa lại, thủ sẵn trong lòng bàn tay, chậm rãi bước đi thong thả vòng quanh cô, trong tròng mắt lộ ra chế nhạo, cô ta nói rõ ràng từng câu từng chữ: "Si nhân tố mộng!"
Trong lúc đó, Tương Tư bỗng nhiên mất đi toàn bộ phản kháng và năng lực muốn sống, cô quỳ rạp trên mặt đất, môi bị cô cắn chặt hơn, máu tươi lại chảy ra một ít, dần dần chảy thành một dòng máu ở dưới quai hàm, một đường uốn lượn qua gáy, lạnh lẽo mang theo một chút ẩm ướt, rất không thoải mái... Nhưng cảm giác này cũng không phải là đáng sợ nhất .
Tương Tư giống như mất đi thính giác, cũng giống như mất đi cảm giác đau.
Vết thương đau rát do roi gây ra vừa rồi, đau đớn tận xương trên ngón tay vừa rồi đều bỗng nhiên biến mất, bên tai cô trống rỗng, ngay cả trước mắt cũng là một mảnh trống không.
Giống như không nhìn thấy mọi thứ xung quanh, trong đầu cô chỉ xoay quanh mấy chữ đứt quãng... người tình không thể lộ ra ngoài ánh sáng... người vợ... cưới hỏi đàng hoàng?
Tương Tư bỗng nhiên ha ha nở nụ cười, là ai đón cô trở về từ thôn nhỏ đáng sợ ở Cam Túc kia, ôm cô nói một lần rồi một lần, Tương Tư sau này anh sẽ đối tốt với em cả đời, anh sẽ không để cho em lo lắng hãi hùng nữa.
Là ai vào mấy lần cô muốn tìm chết, coi chừng cô cả đêm, nói từng câu từng chữ vô cùng rõ ràng cho cô biết, Tương Tư đừng sợ, anh sẽ luôn ở bên cạnh em, sẽ luôn ở bên cạnh em...
Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thích đọc truyện.com
Cô rất ngốc, rất ngu, vì thế cô tin, nhưng sau khi cô tin tưởng, cô nhận được cái gì?
Anh muốn kết hôn, cô dâu không phải cô, hơn nữa anh còn gạt cô, giống như người phụ nữ này nói vậy, muốn cô làm một người tình không thể lộ ra ánh sáng?
Tại sao anh có thể làm ra chuyện đê tiện vô sỉ đến như vậy? Sao anh có thể lừa cô một lần lại một lần? Rốt cuộc anh xem cô là cái gì? Một món đồ chơi, một con chim vàng chỉ có thể bị anh nuôi dưỡng ở trong lòng bàn tay?
/849
|