Chương 663:
Editor: May
Sau khi hút thuốc xong, hắn đứng dậy, đi lên lầu, lúc tiến vào phòng ngủ, hắn không có phóng nhẹ bước chân, lúc tay kéo ngăn tủ quần áo ra, Đỗ Phương Phương liền tỉnh, còn buồn ngủ xoa mắt nhìn hắn, giọng nói mang theo một chút khàn khàn biếng nhác: "Ông xã, đã về rồi..."
Hà Dĩ Kiệt khẽ ừ, cầm quần áo đặt ở bên giường, liền chuẩn bị đi phòng tắm. Đỗ Phương Phương thanh tỉnh một hồi, liền thấy được thần sắc có chút u ám không vui ở trên mặt hắn, cô ta vội đuổi theo hỏi: "Anh làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
Hà Dĩ Kiệt luôn luôn giữ cảm xúc ở trong lòng, dù gặp phải chuyện lớn, hắn cũng tuyệt đối sẽ không dễ dàng lộ ra vẻ mặt như vậy. Đỗ Phương Phương thấy bộ dáng hiếm khi lộ ra của hắn, trong lòng liền luống cuống.
Hà Dĩ Kiệt đứng ở bên giường, rõ ràng nhìn thấy hốt hoảng nơi đáy mắt của Đỗ Phương Phương, đáy lòng hắn giống như như sa mạc dưới ánh nắng chói chang, không có gió thổi qua, yên tĩnh vạn dặm.
Ai biết trong sự hốt hoảng này có mấy phần là thật sự quan tâm hắn, hay để ý tiền đồ của hắn? Ai biết sẽ có một ngày nếu hắn giẫm vào vết xe đổ của nhà họ Hà, người phụ nữ này sẽ không chút do dự đứng chung một chỗ với hắn, hay là xoay người rời đi?
Cưới cô ta, chỉ là vì một phần tư tâm kia của hắn, cho tới bây giờ cũng không có tình yêu, chỉ là lợi dụng, hắn vẫn luôn nhớ rõ ràng.
Dựa vào cái gì phải lùi bước? Không phải hắn là chồng cô ta sao, nếu cô ta luôn mồm gọi hắn là ông xã, phải phân ưu giải nạn cho hắn, ai bảo cô ta thuận theo, ai bảo cô ta độc ác như vậy. Đỗ Phương Phương, chính là cô cần phải làm!
"Phương Phương." Hắn khom lưng, hai tay đỡ lấy vai của cô ta, giọng điệu ôn nhu và mê người trước đây chưa từng có, Đỗ Phương Phương chỉ cảm giác trong đầu mình hoảng hốt từng trận, mà dung nhan tuấn dật của hắn đã chậm rãi cúi thấp, vào một khắc cô ta chưa kịp phản ứng, hắn đã hôn lên trên môi của cô ta.
Hắn rất ít hôn cô ta, dù là từng có hôn môi, cũng chỉ là lướt qua liền dừng lại, còn lần này, nụ hôn của hắn quá kịch liệt quá triền miên, trong đầu cô ta trống rỗng, hoàn toàn không có năng lực tự hỏi...
Cho đến hôm nay, Đỗ Phương Phương mới xem như là nếm được nhẹ nhàng vui vẻ sảng khoái, cô ta cảm giác mình giống như là thuyền nhỏ nhẹ nhàng lắc lư trên mặt hồ ở trong gió nhẹ, mỗi một dây thần kinh, mỗi một chỗ da thịt trên người đều thoải mái dễ chịu. Đã kết thúc hồi lâu, nhưng cô ta còn chưa có phục hồi tinh thần lại. Cô ta bị hắn ôm chặt vào trong ngực, tiếng tim đập đan xen cùng một chỗ, trong nháy mắt, phân không rõ bây giờ là lúc nào.
Một câu nói của Đỗ lão tướng quân thật sự còn hơn việc hắn không ngừng bôn ba bể đầu sứt trán hơn nửa năm, nhà họ Đỗ coi như là có chút bản lĩnh, Dương Đắc Chí kia cũng sẽ nể mặt mũi của lão tướng quân. Nếu chuyện Tiêu thư ký có chỉ thị không giải quyết gì của cấp trên, tự nhiên phía dưới liền không có người đi truy cứu nữa, chỉ là tuổi của ông đã lớn, chuyện lần này lại là đả kích quá nặng, vui buồn lớn một hồi, liền ngã bệnh. Dương Đắc Chí nói gần nói xa với lão tướng quân, ý tứ chính là vừa lúc thừa dịp bị bệnh liền lui ra ngoài, như vậy buông bỏ phong quang xuống, tốt hơn sau này chờ đợi lo lắng, bị người lôi chuyện cũ ra đuổi xuống đài, rơi vào một cảnh đêm thê lương.
Hà Dĩ Kiệt cũng là ý tứ đó, mà Tiêu thư ký trải qua một phen trắc trở này, lại bởi vì chuyện Tử Khiêm muốn ông không quan tâm đến con đường làm quan, cũng thật sự lui xuống, Trương Thành Hàm kia tiếp nhận vị trí, thành người đứng đầu thành phố A.
Hà Dĩ Kiệt là thật tâm muốn Tiêu thư ký an hưởng lúc tuổi già, hắn tự nhiên sẽ như là con trai ruột chăm sóc ông, Tử Khiêm cũng được đón trở về từ nước ngoài. Nước ngoài đã giữ lại hồ sơ vụ án, sau này muốn ra nước ngoài lần nữa sẽ rất khó khăn, may là ở trong nước vẫn không có người nào biết chuyện của anh ta, Hà Dĩ Kiệt sử dụng quan hệ liên lạc một trường đại học cho anh ta, để anh ta tiếp tục đi học, anh ta cũng ngoan ngoãn bắt đầu học tập thật tốt. Tiêu thư ký thấy con trai lạc đường biết quay lại, bệnh này liền tốt hơn phân nửa, tạm thời không đề cập tới.
Chỉ chớp mắt lại qua mấy tháng, đã đến cuối năm, đợi đến thời gian thành phố A bắt đầu rơi trận tuyết đầu tiên, Hà Dĩ Kiệt nhớ tới, cách lúc Tương Tư rời đi, đã tròn một năm.
Hóa ra, cô không ở bên cạnh mình, thế nhưng đã là 365 ngày đêm.
Khi đó, một mình hắn đứng ở trước cửa sổ sát đất trong phòng làm việc, nhìn hoa tuyết bay phất phơ ngoài cửa sổ, một loại cảm giác vô lực không biết nên tiếp tục thế nào dần dần cuốn tới, khiến hắn nhịn không được cổ họng phát run. Hắn vẫn luôn không dám nghĩ, không dám nghĩ trong đêm đông lạnh như vậy, một mình cô kéo một thân thương tích rời đi như thế nào. Cô đi ở trong tuyết bay đầy trời, sẽ tuyệt vọng như thế nào? Không dám nghĩ, không dám nhớ kỹ, nhưng lại tồn tại như là thuốc độc nồng đậm, kéo dài tới hôm nay, hắn lại bắt đầu sợ hãi, nếu như một ngày nào đó, bọn họ thực sự gặp nhau ở một nơi nào đó, hắn sẽ có dũng khí đối mặt với cô không?
Trời tối, đêm đã hơi lạnh.
Hắn không lái xe, mặc áo gió ấm áp thật dày, đi về phía trước dọc theo đường phố. Có người cùng một hướng với hắn, có người sát qua vai hắn, có tình nhân cười nháo, có đứa trẻ đầy sinh lực nói cười, hắn cắm hai tay ở trong túi áo gió, đi ngược hướng gió tuyết, chậm rãi đi về phía trước. Không muốn đi về nhà, cũng không muốn nhìn thấy Đỗ Phương Phương, trời đất to lớn, lại không có nơi nào để hắn có thể đi. Nắm chặt quyền thế ở trong lòng bàn tay, lại cảm thấy tịch mịch và cô độc nói không nên lời, lúc đi ngang qua ngã tư đường, hắn đốt một điếu thuốc chờ đèn đỏ, cúi đầu hít vài hơi khói, bên tai lại truyền đến tiếng hát tê tâm liệt phế của một người đàn ông không biết tên từ trong một cửa hàng:
Muốn lưu nhưng không thể lưu mới là tịch mịch nhất
Không nói được lời ôn nhu chỉ còn cách rời xa
Một giây trước tan nát cõi lòng
Trầm mặc dùng sức ôm nhau
Dùng tâm tiễn em đi
Chua xót cách xa
/849
|