Tổng giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 713

/849


Anh ta nói xong, cười lạnh một tiếng, nhìn quanh mọi người một lượt, thấy ai nấy đều cúi đầu không dám lên tiếng, liền bồi tiếp thêm một câu: "Gia cảnh nhà họ Đỗ của chúng ta cũng không phải thuộc loại hèn kém, nghèo túng, đừng nói phu nhân nhà chúng ta đây chơi đùa súng đạn, cho dù có giết chết vài người, chỉ cần Đỗ lão tướng quân nhà chúng ta nói một câu thôi là mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa."

Buổi nói chuyện của Đỗ Sâm kết thúc, bên dưới liền lặng ngắt gần như có thể nghe thấy được cả tiếng hít thở khe khẽ.

Một lát sau, quản gia hít sâu một hơi, tiến lên một bước, nói: "Đêm nay chúng tôi thật sự không hề nhìn thấy chuyện gì, cũng chưa từng có người nào khác bước chân đến nơi này. Sức khỏe của Văn tiểu thư đã phục hồi tương đối tốt, buổi sáng ngày mai cô ấy đã chủ động rời đi, chúng tôi không thể ngăn lại được."

Đỗ Sâm vừa nghe thấy vậy, khóe môi liền nhếch lên, cười nói: "Ông quả thật là một con người rất hiểu chuyện!"

Có người xuất đầu lộ diện trước rồi, liên tiếp đã có thêm hai, ba người nữa nói những lời tỏ thái độ của mình. Bọn họ chẳng qua cũng chỉ là người ngoài, cũng không có quan hệ họ hàng hay thân bằng cố hữu gì với Văn Tương Tư, chỉ ước sao giũ sạch được những gì có liên quan với cô mà thôi. Đương nhiên chuyện bảo toàn tính mạng cho mình mới là điều quan trọng nhất. Đây cũng chỉ là thói thường của người đời, huống chi, chuyện nhà của người khác chẳng có ai rỗi hơi nghĩ muốn chõ mõm vào làm gì...

Đỗ Phương Phương thấy Đỗ Sâm nói vài câu khoác lác đã giải quyết được sự cố, cũng không khỏi khen anh ta vài câu: "Ông ngoại cho mấy người theo tôi đến đây chỉ có anh là người đắc lực nhất. Từ nay về sau anh đi theo tôi làm mọi việc cho tốt, anh sẽ có được tiền đồ sáng lạn. Bây giờ trước mắt anh hãy đi tìm y tá đến trị thương cho người phụ nữ kia một chút đã, đừng để cho cô ta không chết vì một nhát dao, mà lại chết vì bị mất quá nhiều máu thì không hay!"

"Vâng, tiểu thư! Tôi lập tức đưa người tới đó ngay!" Đỗ Phương Phương gật gật đầu, Đỗ Sâm liền chọn một người y tá nhỏ đi về hướng phòng khách.

Đỗ Phương Phương ra khỏi căn phòng đến đứng ở dưới mái hiên. Bầu trời đêm đen kịt, những giọt mưa lạnh buốt vẫn rơi tí tách như cũ. Đột nhiên Phương Phương thở dài một hơi thật dài, chuyện này, chắc sẽ không có điều gì bất trắc xảy ra nữa rồi.

Chẳng qua cô cũng chỉ muốn được sống êm đẹp cùng một chỗ với Hà Dĩ Kiệt mà thôi, chỉ muốn làm người phụ nữ duy nhất của anh, anh chỉ thích một mình cô, chỉ cưng chiều một mình cô, chỉ đối xử tốt với một mình cô mà thôi! Nhưng vì sao chuyện này đối với cô lại khó khăn đến vậy chứ?

*****************************************

Tương Tư tỉnh lại từ trong sự đau đớn, lúc này cô mới phát hiện ra mình đang nằm ở trên một chiếc xe ô tô đang đi trên đường với tốc độ rất nhanh. Cô hoảng sợ liền ngồi bật dậy, do mức độ thực hiện động tác quá lớn nên đã tác động mạnh đến miệng vết thương trên mặt. Cơn đau làm cô ngã vật ra, co rút người lại, hít một ngụm khí lạnh. Cô cảm thấy hình như lúc này miệng vết thương lại vừa bị nứt toác ra rồi, lập tức máu liền thấm ra ướt đẫm, nhuộm đầy lớp băng gạc quấn trên mặt.

Cô đưa cánh tay đã cứng còng nhẹ phủ lên trên má trái đang đau không sao chịu nổi. Đầu ngón tay chạm vào một lớp lạnh buốt, ẩm ướt, dính dấp. Nỗi đau đớn này khiến cả người cô không sao chịu nổi, nhưng đáy lòng cô lại như chết lặng, tràn ngập nỗi buồn vô cớ. Tất cả chuyện này tựa như đang ở trong một giấc mộng, một cơn ác mộng không biết bao giờ mới tỉnh lại được ...

Vận mệnh của cô cứ bị người khác vò xiết trong lòng bàn tay như thế, cứ vầy vò như thế cho đến chết, không thể nhìn thấy được tương lai sẽ ra sao nữa.

Ngoài cửa sổ xe trời vẫn còn đang mưa, cần gạt nước không ngừng gạt đi những giọt nước mưa. Cơn mưa lớn vẫn không ngừng dội nước xuống lớp kính chắn gió tạo thành dòng suối nhỏ.

Tương Tư hơi há miệng như muốn nói câu gì đó, môi vừa mới mấp máy, miệng vết thương đã đau nhói khiến cô run run khép môi lại. Giữa lúc này đột nhiên cô không sao nhịn nổi nữa, nước mắt lã chã tuôn rơi, lăn xuống như mưa. Bọn họ muốn đưa cô đến chỗ nào đây? Cô không muốn mình phải chết một cách không rõ ràng thế này! Nhất Nặc của cô sẽ phải làm sao bây giờ?

Cô cảm thấy tuyệt vọng không nói ra được, trái tim của cô giống như cánh diều đứt dây chao đảo rồi rơi xuống nơi tận cùng tối đen, sâu thẳm.

Một đêm đen tối không biết đến bao giờ trời mới lại sáng.

Chiếc xe ô tô vẫn chạy băng băng ở trong cơn mưa, luôn giữ với tốc độ cao nhất. Tương Tư nhìn xuyên qua cửa sổ xe, cô muốn nhìn ra phía bên ngoài để xem xét, nhưng lại không thể nhìn thấy gì hết. Giữa trời và đất chỉ có một màu đen kịt, chỉ có ở phía trước được ánh đèn xe chiếu sáng, thấy được trời mưa to trắng xóa.

"Văn tiểu thư đã tỉnh rồi sao?" Từ trên trên ghế lái phụ phía trước đột nhiên có giọng nói trầm thấp ôn của một người đàn ông vang lên. Tương Tư ngẩng đầu nhìn lên, qua thứ ánh sáng lờ mờ ở trong xe, cô nhận ra đó là một trong số những người người đàn ông đi theo Đỗ Phương Phương tới thành phố C.

Tương Tư liếc nhìn anh ta một cái. Trong con ngươi đen kịt chỉ thấy một mảnh hờ hững, bình thản lẫn lạnh giá. Cô không có một chút phẫn nộ, cũng không có vẻ không cam lòng, thậm chí còn không thấy sợ hãi lẫn e ngại một điều gì. Anh mắt của cô vẫn như vậy, rất bình thản, yên ổn, phảng phất trên người cô chưa từng phải chịu bất kỳ một nỗi bất công hay phải chịu sự tổn thương nào. Cô vẫn như một thiên kim tiểu thư tính tình lạnh nhạt được bồi dưỡng ở trong khuê phòng.

Đỗ Sâm thấy vậy cũng không khỏi sững sờ một chút. Nơi đáy lòng của anh ta thực sự có chút thương cảm nổi lên. Cô gái bé nhỏ này, hoàn toàn khác hẳn với những suy nghĩ của anh. Nó phá vỡ tất cả những suy đoán lẫn nhận thức về cô ở trong lòng của anh ta, thậm chí anh ta còn có chút ít thương cảm đỡ cô dậy.

"Tiểu Đỗ, tiểu thư nói để cho cô ta xuống xe ở giữa đường..."

Lái xe đột nhiên mở miệng, cắt đứt sự trầm tư của anh ta. Mi tâm của Đỗ Sâm thoáng nhíu lại một cái. Quả thực Đỗ Phương Phương đã dặn dò lại rằng, đi được nửa đường thì vứt Văn Tương Tư xuống đường. Cô ta muốn về thành phố A trước, cũng tốt, vậy thì tự mình hãy trở về đi, trong nội tâm cô có bàn tính Đỗ Sâm hiểu rõ suy tính trong lòng của Phương Phương. Văn Tương Tư đã ốm yếu đến mức thành thế này, lại vừa bị thương nghiêm trọng như thế, nếu như quá nửa đêm ở bên ngoài mà gặp mưa, ít nhất cũng sẽ mất đi nửa cái mạng.

Tốc độ xe giảm bớt, dường như muốn dừng lại rồi.

Khóe môi Tương Tư chậm rãi hơi nhếch lên một chút. Cô nghiêng đầu quay sang chỗ khác, không buồn ngó ngàng đến Đỗ Sâm, vận mệnh của cô giờ phút này đã bị người khác nhào nặn trong tay, vậy thì cần gì phải kỳ vọng hay là báo đáp bất luận điều gì. Phẫn nộ, mắng to, khóc rống, cũng chẳng có ích gì, bởi vì người khác chỉ muốn đưa cô vào chỗ chết, hoàn toàn sẽ không để mắt vào những hành động của cô, ngược lại chỉ biết cười nhạo sự ngu xuẩn của cô, sau đó họ sẽ cảm thấy khoái trá khi thấy cô bị khủng hoảng!

Đỗ Sâm cúi đầu không nói, một lát sau đột nhiên cắn răng một cái, nói vẻ kiên quyết: "Đừng ngừng xe lại, tiếp tục đi thôi, xe tiểu thư đã đi trước rồi, chúng ta có làm cái gì thì tiểu thư cũng không biết được đâu. Mưa lớn thế này, Văn tiểu thư lại còn bị thương nữa, ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra, mạng người cũng không phải là trò đùa đâu, vào đến nội thành chúng ta bỏ cô ấy lại cũng được."


/849

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status