Gần tối, Hứa Mộ Nhan thu dọn đồ đạc xong chuẩn bị về nhà, thì điện thoại của cô đặt trên bàn đột nhiên vang lên bản nhạc vui mừng.
Cô không nhìn màn hình điện thoại mà trực tiếp nghe máy.
“Chị dâu, em đang ở dưới tầng một bệnh viện, chị xuống nhanh lên, trong nhà xảy ra chuyện rồi.” Bùi Lạp Thần ở đầu giây bên kia phát ra âm thanh dồn dập.
Có chuyện lớn?
Tay cô có chút cứng nhắc khép điện thoại lại, đại não dừng vài giây, chẳng lẽ thân thể của mẹ xảy ra vấn đề gì sao?
Trong đầu Hứa Mộ Nhan nhớ lại tình huống khẩn cấp của mẹ Bùi lần trước, trong lòng cô có cảm giác chẳng lành hiện lên.
Cô vội vàng cầm túi xách lên chạy đến phía thang máy.
Quả nhiên, khi Hứa Mộ Nhan bước ra khỏi bệnh viện đã nhìn thấy thân hình mạnh mẽ rắn rỏi của Bùi Lạp Thần, tay cậu đút vào túi quần, khuôn mặt nghiêm nghị tựa vào thành xe.
Cô giữ khoảng cách nhìn cảnh trước mắt, khụ! Xe này đã nổi bật, mà chủ của chiếc xe này lại ‘bắt mắt’ hơn.
Đi về phía trước, vẻ mặt của cậu ngày càng rõ ràng, môi mỏng khẽ mím lại, hai mắt trầm tĩnh mang theo sự đắc ý không nhìn thấu.
Hứa Mộ Nhan cảm giác hôm nay cậu rất khác thường, không giống trước luôn cười hi hi ha ha.
Đợi khi cô đến gần, Bùi Lạp Thần chậm rãi đứng thẳng, mở cửa xe ra, “ Chị dâu, lên xe đi.”
Nội tâm Hứa Mộ Nhan vì lo lắng nên ngày càng đập mãnh liệt, thấp thỏm lên xe, không biết có chuyện khẩn cấp gì?
“Lạp Thần, có thể nói cho chị biết trong nhà xảy ra chuyện gì không?” Hứa Mộ Nhan không nhịn được mở miệng hỏi.
Nhưng Bùi Lạp Thần không trả lời, vẫn tập trung lái xe.
Dọc theo đường đi cậu không nói chuyện nữa, nhưng hô hấp lại càng ngày càng nặng nề, bên trong xe yên tĩnh, tách biệt hẳn với bên ngoài.
Hai người vừa bước vào bên trong nhà, trong phòng khách liền truyền đến một giọng nói khẩn cầu, “ Bác gái, cháu chỉ mong được ở bên cạnh anh ấy, không cần bất kỳ danh phận gì, hơn nữa không thể để đứa bé sinh ra mà không có cha.”
Hứa Mộ Nhan nghe thấy tiếng, đi vào trong phòng khách, liền nhìn thấy một người đang quỳ gối trước mặt mẹ Bùi, giọng nói của cô uyển chuyển, bao hàm một tia cô đơn.
“Lạp Minh, anh mau nói với mẹ anh, nói rằng con của chúng ta không thể sinh ra mà không có cha, anh mau nói đi.” Tay Hạ Tình níu lấy tay áo của anh, nắm thật chặt, đôi mắt mang theo hơi nước nhẹ nhàng, thê lương mà vô dụng, cứ ngước đầu nhìn Bùi Lạp Minh.
Ánh mắt đó, ngay cả người bằng đá cũng rung động, sợ là Bùi Lạp Minh cũng bị hòa tan.
Thế nhưng ánh mắt đó đối với Hứa Mộ Nhan lại là một cây châm, đâm thật sâu vào tim của cô, đau đớn từ từ lan tràn, rót vào từng bộ phận cơ thể của cô.
Cô gái này, không phải là người Bùi Lạp Minh ôm ở hành lang buổi từ thiện đó sao?
Cô vừa nói là mình có thai sao?
Cái gì, có thai sao?
Hứa Mộ Nhan nghi ngờ nhìn về phía Bùi Lạp Minh đang ngồi trên ghế sa lon, lại thấy vẻ mặt anh nghiêm nghị, thần sắc có một chút xúc động.
“Hồ đồ, Lạp Minh, con có thể làm ra loại chuyện hồ đồ như vậy sao? Ngộ nhỡ chuyện này truyền ra ngoài, con nghĩ mặt mũi của nhà họ Bùi để ở chỗ nào?” Mẹ Bùi giận đến hai gò má ửng hồng, hô hấp nặng nề khiến cho ngực phập phồng một cách mạnh mẽ, trong mắt là sự sắc bén.
“Mẹ, chuyện này con sẽ không để cho truyền thông biết, Hạ Tình đã mang thai con của con, ý của con là muốn cho cô ấy ở đây an tâm dưỡng thai, chờ khi đứa bé được sinh ra, con sẽ sắp xếp cho mẹ con cô ấy một chỗ ở khác.”
Khi anh nói ra những lời này, tâm Hứa Mộ Nhan như bị sét đánh, ngây ngẩn cả người.
Ngay lập tức, mặt của cô trắng bệnh, hai vai run run, tay nắm chặt thành quyền, hãm sâu ở trong ống tay áo, cô rõ ràng nghe được tiếng tường thành đang đổ vỡ trong lòng mình, mỗi một âm thanh đều như lăng trì(*) lòng của cô, khoét sâu vào thịt cô.
(*) lăng trì: có nghĩa là hình phạt thời xa xưa, trước tiên là chặt bỏ tay chân rồi mới chặt đầu.
“Vậy Mộ Nhan phải làm sao đây? Con cho người phụ nữ này ở trong nhà, thì nó phải làm như thế nào?”
“Mẹ nói đúng, anh, anh không thể đối xử với chị dâu như vậy, ngộ nhỡ đứa bé trong bụng người phụ nữ này là con của người đàn ông khác thì sao, anh đừng để người này lừa! Biết đâu cô ta không thể tự chăm sóc chính mình và đứa bé nên mới đến nhà chúng ta lừa đảo đó ạ?.” Bùi Lạp Thần tiến lên lôi Hạ Tình, người này trừ việc có khuôn mặt xinh đẹp, những điểm khác đều không thể so sánh với chị dâu của cậu.
“Lạp Thần, em đang nói gì đấy? Đứa nhỏ trong bụng Hạ Tình là của anh!”
“Lạp Thần, tôi biết cậu đối với tôi có hiểu lầm, cậu không thích tôi, nhưng tôi sẽ không đem chuyện này ra đùa mọi người.” Hạ Tình không giữ được thăng bằng ngã xuống mặt đất, đau lòng khóc lớn, một đóa hoa đẹp không biết phải nói gì
“Mẹ, vô luận như thế nào thì con cũng sẽ để Hạ Tình ở lại đây dưỡng thai.”
Vẻ mặt Hạ Tình thảm hại, nước mắt giàn giụa, bộ dạng như vậy càng khiến cho Bùi Lạp Minh kiên định giữ cô ở lại.
Hứa Mộ Nhan không biết đây có phải là nước mắt thật không hay đây chỉ là kỹ sảo cô ta dùng để mê hoặc lòng người?
Nhưng hiểu nhiên nước mắt của cô ta thật rất hiệu quả, không phải Bùi Lạp Minh đã quyết định giữ cô ta ở lại rồi sao?
Hứa Mộ Nhan không lên tiếng, giờ phút này cô không biết nói gì, chỉ cảm thấy đáy lòng ngày càng đau nhức, nó tràn ra khắp các tế bào trong cơ thể đến độ hô hấp cũng bắt đầu trở nên khó khăn.
A, đây chính là người đàn ông mà cô vừa gặp đã yêu sao?
Anh không có tình cảm với cô thì thôi đi, nhưng hôm nay lại còn đem người phụ nữ khác về nhà, loại hành hạ này so với để cô chết đi còn khó chịu hơn vạn lần.
Chẳng lẽ anh còn hận cô chuyện không cứu chị gái mình sao?
Anh không tha thứ cho cô thật sao?
Một giây kế tiếp, Hứa Mộ Nhan liền hướng về phía Bùi Lạp Minh cười, không còn là nụ cười dịu dàng mà mang theo sự lạnh lùng, nụ cười xinh đẹp chứa đựng đau đớn đến cực hạn.
Anh đưa mắt nhìn cô khẽ mĩm cười, giống như thấy được đóa hoa anh túc nở rộ, rất thê lương, đau nhói thật sâu trong đáy mắt anh, tim của anh không khỏi ngẩn ra.
Nhìn thấy bộ dạng đau khổ của cô, không phải anh nên cảm thấy vui vẻ sao?
Lúc anh cưới cô về không phải chỉ muốn làm cho cô đau khổ sao?
Nhưng vì sao giờ phút này, một chút vui mừng anh cũng không cảm nhận được?
Khi Hứa Mộ Nhan nghe được câu nói anh muốn giữ Hạ Tình lại, phút giây đó lòng cô bị phá thành từng mảnh nhỏ, tâm đã đau đến chết lặng.
“Chị dâu, chị mau nói đi, mau khuyên nhủ anh ấy đi.”
“Mộ Nhan, chuyện này mẹ nghe theo lời con, con xem chuyện này nên xử lý như thế nào thì xử lý như thế đi, mẹ không quản được rồi.” Mẹ Bùi nói xong liền đi về phòng.
“ Mộ Nhan, tôi biết rõ cô hận tôi, tôi cũng biết rõ cô cũng không thể tiếp nhận đứa bé này, đã như vậy tôi liền không để cho cô phải khổ sở nữa!” Hạ Tình cúi đầu khóc sụt sùi, vừa đi đến trước mặt cô, lúc đi qua Hứa Mộ Nhan mặt đầy nước mắt, ánh mắt quét về phía cô, ánh mắt kia cực kì phức tạp.
Trong lòng Hứa Mộ Nhan run lên, còn chưa hiểu chuyện gì đã thấy Hạ Tình đi về phía tủ giày, đi rất nhanh, giống như hạ quyết tâm rất lớn, chỉ thấy cô ta cách tủ gỗ ngày càng gần, chỉ còn lại năm bước, bốn bước, ba bước...
“Hạ Tình, cô đứng lại ngay lập tức.” Sau lưng, Bùi Lạp Minh gầm lên, âm thanh vang dội cả biệt thự, Hạ Tình lúc này mới khóc không thành tiếng dừng lại, xoay người, ánh mắt tuyệt vọng nhìn về phía Bùi Lạp Minh.
“Sao cô phải như thế, không phải tôi đã nói sẽ cho cô ở lại sao?” Thần sắc Bùi Lạp Minh hết sức khẩn trương tiến lên kéo Hạ Tình lại, sâu trong mắt tràn đầy lo lắng, một màn này khiến cho tim Hứa Mộ Nhan đau nhói.
“Mộ Nhan, tôi đã quyết định để Hạ Tình ở lại, hiện tại ở thành phố A cô ấy không có bất kì người thân nào, cần có người chăm sóc, cô ấy sẽ không tranh danh phận phu nhân họ Bùi với cô đâu.”
Đại thiếu phu nhân?
Anh cho rằng cô đồng ý gả cho anh chỉ vì cái danh phận này sao?
A.......
“Bùi Lạp Minh, lúc đầu tôi đồng ý gả cho anh, bởi vì yêu, không liên quan đến cái khác! Tôi biết anh lấy tôi chỉ vì muốn hành hạ tôi... tôi cũng chưa bao giờ dao động với quyết định gả cho anh, không nên dùng những lời nói đó để xem thường tôi.”
Mặc dù cõi lòng tan nát, nhưng cô vẫn như cũ quật cường ngẩng đầu lên, chống lại đôi mắt của anh, dừng một chút nói tiếp, “ Anh nghĩ như thế nào thì làm như thế đi, tôi không có lời nào để nói hết.”
Hứa Mộ Nhan đã không nhận thức được vui buồn gì nữa, gương mặt tái nhợt ở dưới ánh đèn càng thêm tiều tụy, lông mi dày che đi đáy mắt yếu ớt.
Lời của cô...., giống như một đạo ánh sáng, trong nháy mắt bổ đôi suy nghĩ hỗn độn của Bùi Lap Minh ra, thân hình ngớ ngẩn, anh vẫn cho là ban đầu cô hại chết chị của mình để có thể gả cho anh, ham tiền, ham địa vị của anh, thì ra là....
Thì ra anh nghĩ sai rồi, cô cũng không phải loại người không chịu nổi như trong tưởng tượng của anh.
Ánh mắt Bùi Lạp Minh gắt gao nhìn chằm chằm Hứa Mộ Nhan, muốn từ mặt của cô tìm ra dấu vết nói dối, nhưng anh thất vọng rồi....
Ánh mắt của Hứa Mộ Nhan quật cường, giống như thoáng chốc có thể biến thành hai lưỡi dao sắc bén, gọt tim anh mà...
Giờ phút này, suy nghĩ của Bùi Lạp Minh có chút rối loạn, nhưng một giây tiếp theo trong đầu chợt hiện lên vẻ mặt lạnh nhạt của cô lúc chị cô chết trong bệnh viện, gương mặt anh thoáng hòa hoãn lại, phút chốc khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng, vì Mộ Thanh anh không thể mềm lòng đối với cô, không thể bị lời nói của cô che mắt.
Cử động của cô và anh không có liên quan đến nhau không phải sao?
Nhưng vì sao, giờ phút này anh lại cảm thấy lòng mình như có ngàn thanh dao đang giày xéo..
Cảm giác này là gì?
“Mộ Nhan, tôi sẽ không tranh giành vị trí Đại thiếu phu nhân với cô đâu.” Trong lòng Bùi Lạp Minh, Hạ Tình chậm rãi lên tiếng, đồng thời cắt đứt suy nghĩ của anh.
“Cái gì nên nói cũng đã nói rồi, điều quan trọng nhất bây giờ là cô cứ an tâm ở đây dưỡng thai đi, chúng ta lên lầu thôi.” Anh nhàn nhạt nói ra, rồi sau đó dẫn Hạ Tình lên cầu thang.
Cô quá ngu rồi, biết rõ là anh không yêu mình, lại không biết tự kiềm chế mà yêu anh.
Chỉ là cuộc đời này, ai có thể khống chế được tình yêu chứ?
Dù biết đó là lửa, nhưng vẫn giống như con thiêu thân lao vào?
“Chị dâu, làm sao chị có thể để cho người phụ nữ đó ở lại trong nhà chứ, anh ấy hồ đồ chẳng nhẽ chị cũng hồ đồ luôn sao?” Bùi Lạp Thần nhìn theo bóng dáng hai người kia đi lên lầu, tức giận dậm chân.
Mà vẻ mặt Hứa Mộ Nhan rất kiên cường, làm cho cậu muốn mở miệng an ủi cũng không thể mở miệng được.
Anh, anh có biết anh làm như vậy sẽ làm tổn thương lòng của chị dâu không?
Thân hình Hứa Mộ Nhan lảo đảo đi về phía phòng của mình, chỉ cảm thấy mắt bắt đầu hoa lên, tầm mắt bị một lớp hơi nước bao chùm, cô khổ sở nhắm hai mắt lại, một giọt nước chậm rãi theo gò má lăn xuống.
Cô không thể nhịn được nữa liền bật khóc, cứ để cho cô yếu ớt một lần đi!
Trong mơ, cô nhìn thấy Bùi Lạp Minh thắm thiết nhìn mình, ánh mắt đó dưới ánh trăng càng trở nên thâm tình, vẻ mặt dịu dàng, trong lòng cô rất vui mừng.
Nhưng thoáng qua, cô liền phát hiện ánh mắt kia thật ra không phải nhìn cô, mà là vượt qua cô nhìn về phía sau.
Cô bỗng nhiên quay đầu, liền nhìn thấy phía sau mình cách đó không xa một người phụ nữ đang đứng, người đó mỉm cười, cười hết sức ngọt ngào, cười thật hạnh phúc.
Hai người ở trước mặt cô si ngốc nhìn nhau, mà cô, giống như ‘người trong suốt’.
Trái tim Hứa Mộ Nhan đau xót, đột nhiên giật mình tỉnh lại, cái trán rịn ra nhiều tầng mồ hôi.
Ban đêm thật yên tĩnh, nhưng cảnh tịnh mịch này lại khiến cho lòng cô thấy rét lạnh......
Trời còn chưa sáng, Hứa Mộ Nhan không thể ngủ tiếp, liền mặc quần áo chỉnh tề, đến vườn hoa tản bộ.
Trong sương sớm mông lung có thể thấy được vài giọt sương đọng trên lá cây, khung cảnh xinh đẹp, yên tĩnh hiện lên trong mắt cô.
Hứa Mộ Nhan im lặng ngồi trên ghế đá, hai mắt nhắm lại, cảm nhận mùi hoa buổi sáng sớm.
Cái gì cũng không suy nghĩ nữa, trong đầu một mảnh trống rỗng.
Cô cứ lẳng lặng ngồi đó, sau lưng xuất hiện một bóng dáng di chuyển tới gần, nhưng cô vẫn không nhận ra.
Bùi Lạp Minh từ trong sương mù đi đến, khuôn mặt tuấn duật mang theo vài tia mệt mỏi, nguyên nhân chắc là cả đêm ngủ không được ngon giấc,
Đi tới gần cô, tròng mắt thâm thúy lóe lên chút ánh sáng, nhưng trong nháy mắt liền khôi phục lại bình tĩnh
“Sao lại ngủ ở đây?” anh đứng ở bên cạnh cô nhàn nhạt hỏi, giọng nói thật bình tĩnh không có một tia gợi sóng.
Nghe vậy, Hứa Mộ Nhan vẫn không mở mắt, khóe miệng khẽ giơ lên, tự giễu cười, anh cảm thấy cô có thể ngủ yên ổn được sao?
Anh cho là ai cũng có thể bình tĩnh, tàn nhẫn như như anh?
Lẽ ra cô còn ngốc nghếch cho là trong lòng anh có chút áy náy với cô, hôm nay nghe được lời nói bình tĩnh của anh, chợt cảm thấy mình rất ngốc.
Cô còn nghĩ, một ngày kia anh có thể nhận ra cô thật lòng yêu anh, vì cô mà thương nhớ, bây giờ nghĩ lại cái ý nghĩ đó, thật buồn cười, thật đáng châm chọc.
Cảnh tượng trước mắt thật khác xa với suy nghĩ của cô.
Bùi Lạp Minh cúi đầu nhìn khuôn mặt Hứa Mộ Nhan, chỉ thấy bên người cô có nhiều loại hoa, nhưng trên người không có dính chút phấn hoa nào.
Nhìn bộ dạng Hứa Mộ Nhan trấn định hết sức tự nhiên, nội tâm không khỏi dâng lên phiền não.
Có phải là cô gái này đối mặt với gánh nặng đều duy trì dáng vẻ bình tĩnh hay không?
Chẳng lẽ cô không muốn hỏi, sau khi Hạ Tình sinh con xong anh sẽ sắp xếp cho cô ta như thế nào sao?
Cô thật sự không lo lắng vị trí đại thiếu phu nhân sẽ bị người khác cướp mất sao?
Đúng rồi... tối qua không phải cô đã nói, cô đồng ý cưới anh không phải vì tiền, cũng không phải mơ ước vị trí phu nhân tổng giám đốc, mà là vì yêu anh.
Lời của cô là thật hay giả?
Giờ phút này, Bùi Lạp Minh phát hiện mình không thể hiểu hết được Hứa Mộ Nhan, cô và những người phụ nữ khác hoàn toàn không giống nhau, đến cùng cô là người phụ nữ như thế nào?
Thật ra thì lần trước Bùi Lạp Minh định hẹn Hạ Tình ra để chia tay, mà anh có quan hệ cùng cô ta chủ yếu là vì cô ta có khuôn mặt giống Mộ Thanh, nhất thời làm anh mê muội, nhưng thời gian lâu dần anh càng ngày càng không có cảm giác với cô ta, nhưng ai biết Hạ Tình cố tình mang thai con của anh chứ.
Vì vậy anh đã đưa Hạ Tình đến bệnh viện phá thai, nhưng bác sĩ kiểm tra thấy thành tử cung của cô ta rất mỏng, thai nhi còn chưa ổn định, nếu như cứ bất chấp phá thai về sau mang thai sẽ rất khó khăn, hơn nữa thai nhi ba tháng đầu nhất định phải chăm sóc cẩn thận, tĩnh dưỡng, đứa bé mới có thể giữ được.
Cuối cùng anh không thể nhịn được việc Hạ Tình khổ sở cầu xin đành phải giữ đứa bé này lại, dù sao trong nhà dì Dung cũng có kinh nghiệm phong phú, chờ sau khi Hạ Tình thuận lợi sinh con, anh sẽ bố trí cho họ một nơi ở khác.
Giờ phút này, Hứa Mộ Nhan an tĩnh ngồi ở đó, giống như một đóa sen trắng lặng lẽ nở rộ, thanh thuần như thế.
Trong lòng Bùi Lạp Minh chợt dâng lên chút áy náy, nhưng xin lỗi thì tuyệt đối anh sẽ không nói ra khỏi miệng, vào giờ phút này anh quyết định coi thường cảm nhận trong lòng của mình, lông mày hơi nhíu xoay người đi vào trong nhà.
Anh xoay người, áo sơ mi phản chiếu ánh mắt đau lòng của cô.
Anh quả thật rất vô tình!
“Khi nào thì cô ấy sinh?” Hứa Mộ Nhan chợt mở miệng, cố gắng hết sức để cho giọng nói nghe lạnh nhạt mà bình tĩnh.
Sống lưng Bùi Lạp Minh cứng đờ, hồi lâu sau chậm rãi xoay người, ánh mắt thâm thúy, vẻ mặt phức tạp.
Anh không phải một người đàn ông mềm yếu cần trốn tránh vấn đề, chậm rãi đi tới ngồi bên cạnh Hứa Mộ Nhan.
“Cô ấy...hiện tại mang thai đã hai tháng, cô là bác sĩ, để ý cô ấy nhiều một chút, nếu thân thể Hạ Tình khó chịu, cô hãy chăm sóc cho Hạ Tình, tôi cảm ơn cô trước.”
Anh vì Hạ Tình mà nói cám ơn cô, những lời này đã vô tình đem khoảng cách của cô và anh kéo dài ra.
Đôi mắt trong veo của Hứa Mộ Nhan nhìn thẳng vào anh, sau đó giọng nói bình thường, “Anh yêu Hạ Tình sao?”
Anh có yêu Hạ Tình sao?
Đáp án đương nhiên là không, hiện tại anh đối với Hạ Tình chỉ là có trách nhiệm thôi.
Có thể nói anh không yêu Hạ Tình, chỉ là anh tìm thấy bóng dáng của Mộ Thanh trên người cô ta mà thôi.
Một hồi lâu sau, mắt Bùi Lạp Minh hơi híp lại nhìn Hứa Mộ Nhan, muốn từ trên mặt nhìn ra suy nghĩ trong lòng của cô, nhưng anh đã thất vọng, trước mặt là khuôn mặt thanh nhã nhưng lạnh nhạt, vẻ mặt rất bình tĩnh, không có một tia tức giận, bình tĩnh như không có một tia gợi sóng ngầm.
Anh không biết rằng, giờ phút này Hứa Mộ Nhan phải cố hết sức để đè nén nội tâm đang không cam lòng, cho nên có chút nổi nóng nói, “Đúng, tôi yêu Hạ Tình!”
Mặc dù, sớm biết đáp án sẽ là thế này, không ngờ sau khi nghe chính miệng anh nói ra, lòng cô lại rất khó chịu.
Trong lòng Hứa Mộ Nhan không khỏi khẽ cười khổ, về sau ngôi nhà này nhất định sẽ rất náo nhiệt...
“Đã như vậy, thì sau này anh hãy toàn tâm toàn ý đối tốt với Hạ Tình.” Giờ phút này cô có cảm giác giọng nói của chính mình rất mơ hồ, yếu ớt như vừa mới ở dưới đất chui ra.
Tâm còn rất đau, nhưng cô cố hết sức nhẫn nhịn, tận lực để cho giọng nói của mình trở nên bình tĩnh, coi như cô thua trong tình yêu, thì cô cũng muốn thua có tôn nghiêm.
Cô sẽ không để cho anh xem nhẹ mình.
“Cô.....!” Bùi Lạp Minh bình tĩnh nhìn cô, trong mắt sóng nước tích tụ vì lo lắng, tròng mắt kia cô nhìn không hiểu, lúc này ẩn chứa vô vàn thâm thúy, còn có một tia rối rắm đau lòng.
Nguyên nhân có lẽ là nhìn không kĩ, trong lòng cô có chút hoài nghi.
Sự quan tâm và đau lòng của anh chỉ hướng về phía Hạ Tình hoặc là Mộ Thanh mà thôi, vừa rồi nhất định là cô hoa mắt nhìn nhầm rồi.
Rồi sau đó, Hứa Mộ Nhan đứng dậy, đi về phía ngôi nhà.
“Hứa Mộ Nhan, cô đứng lại cho tôi!”
Nhìn bóng lưng cô có chút xào xạc, trong mắt anh xẹt qua một tia buồn bã.
Gió buổi sáng thổi nhẹ nhàng, váy của Hứa Mộ Nhan cũng bị gió thổi, nhẹ nhàng im lặng.
Trong mắt cô, ánh sáng lưu chuyển, dần dần có hơi nước ngưng tụ.
Giờ đây, cô ép mình phải hạ quyết tâm, chính mình sẽ từ từ quên lãng tình yêu dành cho anh, như vậy có phải lòng của cô cũng sẽ không đau đớn như trước?
Cô không nhìn màn hình điện thoại mà trực tiếp nghe máy.
“Chị dâu, em đang ở dưới tầng một bệnh viện, chị xuống nhanh lên, trong nhà xảy ra chuyện rồi.” Bùi Lạp Thần ở đầu giây bên kia phát ra âm thanh dồn dập.
Có chuyện lớn?
Tay cô có chút cứng nhắc khép điện thoại lại, đại não dừng vài giây, chẳng lẽ thân thể của mẹ xảy ra vấn đề gì sao?
Trong đầu Hứa Mộ Nhan nhớ lại tình huống khẩn cấp của mẹ Bùi lần trước, trong lòng cô có cảm giác chẳng lành hiện lên.
Cô vội vàng cầm túi xách lên chạy đến phía thang máy.
Quả nhiên, khi Hứa Mộ Nhan bước ra khỏi bệnh viện đã nhìn thấy thân hình mạnh mẽ rắn rỏi của Bùi Lạp Thần, tay cậu đút vào túi quần, khuôn mặt nghiêm nghị tựa vào thành xe.
Cô giữ khoảng cách nhìn cảnh trước mắt, khụ! Xe này đã nổi bật, mà chủ của chiếc xe này lại ‘bắt mắt’ hơn.
Đi về phía trước, vẻ mặt của cậu ngày càng rõ ràng, môi mỏng khẽ mím lại, hai mắt trầm tĩnh mang theo sự đắc ý không nhìn thấu.
Hứa Mộ Nhan cảm giác hôm nay cậu rất khác thường, không giống trước luôn cười hi hi ha ha.
Đợi khi cô đến gần, Bùi Lạp Thần chậm rãi đứng thẳng, mở cửa xe ra, “ Chị dâu, lên xe đi.”
Nội tâm Hứa Mộ Nhan vì lo lắng nên ngày càng đập mãnh liệt, thấp thỏm lên xe, không biết có chuyện khẩn cấp gì?
“Lạp Thần, có thể nói cho chị biết trong nhà xảy ra chuyện gì không?” Hứa Mộ Nhan không nhịn được mở miệng hỏi.
Nhưng Bùi Lạp Thần không trả lời, vẫn tập trung lái xe.
Dọc theo đường đi cậu không nói chuyện nữa, nhưng hô hấp lại càng ngày càng nặng nề, bên trong xe yên tĩnh, tách biệt hẳn với bên ngoài.
Hai người vừa bước vào bên trong nhà, trong phòng khách liền truyền đến một giọng nói khẩn cầu, “ Bác gái, cháu chỉ mong được ở bên cạnh anh ấy, không cần bất kỳ danh phận gì, hơn nữa không thể để đứa bé sinh ra mà không có cha.”
Hứa Mộ Nhan nghe thấy tiếng, đi vào trong phòng khách, liền nhìn thấy một người đang quỳ gối trước mặt mẹ Bùi, giọng nói của cô uyển chuyển, bao hàm một tia cô đơn.
“Lạp Minh, anh mau nói với mẹ anh, nói rằng con của chúng ta không thể sinh ra mà không có cha, anh mau nói đi.” Tay Hạ Tình níu lấy tay áo của anh, nắm thật chặt, đôi mắt mang theo hơi nước nhẹ nhàng, thê lương mà vô dụng, cứ ngước đầu nhìn Bùi Lạp Minh.
Ánh mắt đó, ngay cả người bằng đá cũng rung động, sợ là Bùi Lạp Minh cũng bị hòa tan.
Thế nhưng ánh mắt đó đối với Hứa Mộ Nhan lại là một cây châm, đâm thật sâu vào tim của cô, đau đớn từ từ lan tràn, rót vào từng bộ phận cơ thể của cô.
Cô gái này, không phải là người Bùi Lạp Minh ôm ở hành lang buổi từ thiện đó sao?
Cô vừa nói là mình có thai sao?
Cái gì, có thai sao?
Hứa Mộ Nhan nghi ngờ nhìn về phía Bùi Lạp Minh đang ngồi trên ghế sa lon, lại thấy vẻ mặt anh nghiêm nghị, thần sắc có một chút xúc động.
“Hồ đồ, Lạp Minh, con có thể làm ra loại chuyện hồ đồ như vậy sao? Ngộ nhỡ chuyện này truyền ra ngoài, con nghĩ mặt mũi của nhà họ Bùi để ở chỗ nào?” Mẹ Bùi giận đến hai gò má ửng hồng, hô hấp nặng nề khiến cho ngực phập phồng một cách mạnh mẽ, trong mắt là sự sắc bén.
“Mẹ, chuyện này con sẽ không để cho truyền thông biết, Hạ Tình đã mang thai con của con, ý của con là muốn cho cô ấy ở đây an tâm dưỡng thai, chờ khi đứa bé được sinh ra, con sẽ sắp xếp cho mẹ con cô ấy một chỗ ở khác.”
Khi anh nói ra những lời này, tâm Hứa Mộ Nhan như bị sét đánh, ngây ngẩn cả người.
Ngay lập tức, mặt của cô trắng bệnh, hai vai run run, tay nắm chặt thành quyền, hãm sâu ở trong ống tay áo, cô rõ ràng nghe được tiếng tường thành đang đổ vỡ trong lòng mình, mỗi một âm thanh đều như lăng trì(*) lòng của cô, khoét sâu vào thịt cô.
(*) lăng trì: có nghĩa là hình phạt thời xa xưa, trước tiên là chặt bỏ tay chân rồi mới chặt đầu.
“Vậy Mộ Nhan phải làm sao đây? Con cho người phụ nữ này ở trong nhà, thì nó phải làm như thế nào?”
“Mẹ nói đúng, anh, anh không thể đối xử với chị dâu như vậy, ngộ nhỡ đứa bé trong bụng người phụ nữ này là con của người đàn ông khác thì sao, anh đừng để người này lừa! Biết đâu cô ta không thể tự chăm sóc chính mình và đứa bé nên mới đến nhà chúng ta lừa đảo đó ạ?.” Bùi Lạp Thần tiến lên lôi Hạ Tình, người này trừ việc có khuôn mặt xinh đẹp, những điểm khác đều không thể so sánh với chị dâu của cậu.
“Lạp Thần, em đang nói gì đấy? Đứa nhỏ trong bụng Hạ Tình là của anh!”
“Lạp Thần, tôi biết cậu đối với tôi có hiểu lầm, cậu không thích tôi, nhưng tôi sẽ không đem chuyện này ra đùa mọi người.” Hạ Tình không giữ được thăng bằng ngã xuống mặt đất, đau lòng khóc lớn, một đóa hoa đẹp không biết phải nói gì
“Mẹ, vô luận như thế nào thì con cũng sẽ để Hạ Tình ở lại đây dưỡng thai.”
Vẻ mặt Hạ Tình thảm hại, nước mắt giàn giụa, bộ dạng như vậy càng khiến cho Bùi Lạp Minh kiên định giữ cô ở lại.
Hứa Mộ Nhan không biết đây có phải là nước mắt thật không hay đây chỉ là kỹ sảo cô ta dùng để mê hoặc lòng người?
Nhưng hiểu nhiên nước mắt của cô ta thật rất hiệu quả, không phải Bùi Lạp Minh đã quyết định giữ cô ta ở lại rồi sao?
Hứa Mộ Nhan không lên tiếng, giờ phút này cô không biết nói gì, chỉ cảm thấy đáy lòng ngày càng đau nhức, nó tràn ra khắp các tế bào trong cơ thể đến độ hô hấp cũng bắt đầu trở nên khó khăn.
A, đây chính là người đàn ông mà cô vừa gặp đã yêu sao?
Anh không có tình cảm với cô thì thôi đi, nhưng hôm nay lại còn đem người phụ nữ khác về nhà, loại hành hạ này so với để cô chết đi còn khó chịu hơn vạn lần.
Chẳng lẽ anh còn hận cô chuyện không cứu chị gái mình sao?
Anh không tha thứ cho cô thật sao?
Một giây kế tiếp, Hứa Mộ Nhan liền hướng về phía Bùi Lạp Minh cười, không còn là nụ cười dịu dàng mà mang theo sự lạnh lùng, nụ cười xinh đẹp chứa đựng đau đớn đến cực hạn.
Anh đưa mắt nhìn cô khẽ mĩm cười, giống như thấy được đóa hoa anh túc nở rộ, rất thê lương, đau nhói thật sâu trong đáy mắt anh, tim của anh không khỏi ngẩn ra.
Nhìn thấy bộ dạng đau khổ của cô, không phải anh nên cảm thấy vui vẻ sao?
Lúc anh cưới cô về không phải chỉ muốn làm cho cô đau khổ sao?
Nhưng vì sao giờ phút này, một chút vui mừng anh cũng không cảm nhận được?
Khi Hứa Mộ Nhan nghe được câu nói anh muốn giữ Hạ Tình lại, phút giây đó lòng cô bị phá thành từng mảnh nhỏ, tâm đã đau đến chết lặng.
“Chị dâu, chị mau nói đi, mau khuyên nhủ anh ấy đi.”
“Mộ Nhan, chuyện này mẹ nghe theo lời con, con xem chuyện này nên xử lý như thế nào thì xử lý như thế đi, mẹ không quản được rồi.” Mẹ Bùi nói xong liền đi về phòng.
“ Mộ Nhan, tôi biết rõ cô hận tôi, tôi cũng biết rõ cô cũng không thể tiếp nhận đứa bé này, đã như vậy tôi liền không để cho cô phải khổ sở nữa!” Hạ Tình cúi đầu khóc sụt sùi, vừa đi đến trước mặt cô, lúc đi qua Hứa Mộ Nhan mặt đầy nước mắt, ánh mắt quét về phía cô, ánh mắt kia cực kì phức tạp.
Trong lòng Hứa Mộ Nhan run lên, còn chưa hiểu chuyện gì đã thấy Hạ Tình đi về phía tủ giày, đi rất nhanh, giống như hạ quyết tâm rất lớn, chỉ thấy cô ta cách tủ gỗ ngày càng gần, chỉ còn lại năm bước, bốn bước, ba bước...
“Hạ Tình, cô đứng lại ngay lập tức.” Sau lưng, Bùi Lạp Minh gầm lên, âm thanh vang dội cả biệt thự, Hạ Tình lúc này mới khóc không thành tiếng dừng lại, xoay người, ánh mắt tuyệt vọng nhìn về phía Bùi Lạp Minh.
“Sao cô phải như thế, không phải tôi đã nói sẽ cho cô ở lại sao?” Thần sắc Bùi Lạp Minh hết sức khẩn trương tiến lên kéo Hạ Tình lại, sâu trong mắt tràn đầy lo lắng, một màn này khiến cho tim Hứa Mộ Nhan đau nhói.
“Mộ Nhan, tôi đã quyết định để Hạ Tình ở lại, hiện tại ở thành phố A cô ấy không có bất kì người thân nào, cần có người chăm sóc, cô ấy sẽ không tranh danh phận phu nhân họ Bùi với cô đâu.”
Đại thiếu phu nhân?
Anh cho rằng cô đồng ý gả cho anh chỉ vì cái danh phận này sao?
A.......
“Bùi Lạp Minh, lúc đầu tôi đồng ý gả cho anh, bởi vì yêu, không liên quan đến cái khác! Tôi biết anh lấy tôi chỉ vì muốn hành hạ tôi... tôi cũng chưa bao giờ dao động với quyết định gả cho anh, không nên dùng những lời nói đó để xem thường tôi.”
Mặc dù cõi lòng tan nát, nhưng cô vẫn như cũ quật cường ngẩng đầu lên, chống lại đôi mắt của anh, dừng một chút nói tiếp, “ Anh nghĩ như thế nào thì làm như thế đi, tôi không có lời nào để nói hết.”
Hứa Mộ Nhan đã không nhận thức được vui buồn gì nữa, gương mặt tái nhợt ở dưới ánh đèn càng thêm tiều tụy, lông mi dày che đi đáy mắt yếu ớt.
Lời của cô...., giống như một đạo ánh sáng, trong nháy mắt bổ đôi suy nghĩ hỗn độn của Bùi Lap Minh ra, thân hình ngớ ngẩn, anh vẫn cho là ban đầu cô hại chết chị của mình để có thể gả cho anh, ham tiền, ham địa vị của anh, thì ra là....
Thì ra anh nghĩ sai rồi, cô cũng không phải loại người không chịu nổi như trong tưởng tượng của anh.
Ánh mắt Bùi Lạp Minh gắt gao nhìn chằm chằm Hứa Mộ Nhan, muốn từ mặt của cô tìm ra dấu vết nói dối, nhưng anh thất vọng rồi....
Ánh mắt của Hứa Mộ Nhan quật cường, giống như thoáng chốc có thể biến thành hai lưỡi dao sắc bén, gọt tim anh mà...
Giờ phút này, suy nghĩ của Bùi Lạp Minh có chút rối loạn, nhưng một giây tiếp theo trong đầu chợt hiện lên vẻ mặt lạnh nhạt của cô lúc chị cô chết trong bệnh viện, gương mặt anh thoáng hòa hoãn lại, phút chốc khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng, vì Mộ Thanh anh không thể mềm lòng đối với cô, không thể bị lời nói của cô che mắt.
Cử động của cô và anh không có liên quan đến nhau không phải sao?
Nhưng vì sao, giờ phút này anh lại cảm thấy lòng mình như có ngàn thanh dao đang giày xéo..
Cảm giác này là gì?
“Mộ Nhan, tôi sẽ không tranh giành vị trí Đại thiếu phu nhân với cô đâu.” Trong lòng Bùi Lạp Minh, Hạ Tình chậm rãi lên tiếng, đồng thời cắt đứt suy nghĩ của anh.
“Cái gì nên nói cũng đã nói rồi, điều quan trọng nhất bây giờ là cô cứ an tâm ở đây dưỡng thai đi, chúng ta lên lầu thôi.” Anh nhàn nhạt nói ra, rồi sau đó dẫn Hạ Tình lên cầu thang.
Cô quá ngu rồi, biết rõ là anh không yêu mình, lại không biết tự kiềm chế mà yêu anh.
Chỉ là cuộc đời này, ai có thể khống chế được tình yêu chứ?
Dù biết đó là lửa, nhưng vẫn giống như con thiêu thân lao vào?
“Chị dâu, làm sao chị có thể để cho người phụ nữ đó ở lại trong nhà chứ, anh ấy hồ đồ chẳng nhẽ chị cũng hồ đồ luôn sao?” Bùi Lạp Thần nhìn theo bóng dáng hai người kia đi lên lầu, tức giận dậm chân.
Mà vẻ mặt Hứa Mộ Nhan rất kiên cường, làm cho cậu muốn mở miệng an ủi cũng không thể mở miệng được.
Anh, anh có biết anh làm như vậy sẽ làm tổn thương lòng của chị dâu không?
Thân hình Hứa Mộ Nhan lảo đảo đi về phía phòng của mình, chỉ cảm thấy mắt bắt đầu hoa lên, tầm mắt bị một lớp hơi nước bao chùm, cô khổ sở nhắm hai mắt lại, một giọt nước chậm rãi theo gò má lăn xuống.
Cô không thể nhịn được nữa liền bật khóc, cứ để cho cô yếu ớt một lần đi!
Trong mơ, cô nhìn thấy Bùi Lạp Minh thắm thiết nhìn mình, ánh mắt đó dưới ánh trăng càng trở nên thâm tình, vẻ mặt dịu dàng, trong lòng cô rất vui mừng.
Nhưng thoáng qua, cô liền phát hiện ánh mắt kia thật ra không phải nhìn cô, mà là vượt qua cô nhìn về phía sau.
Cô bỗng nhiên quay đầu, liền nhìn thấy phía sau mình cách đó không xa một người phụ nữ đang đứng, người đó mỉm cười, cười hết sức ngọt ngào, cười thật hạnh phúc.
Hai người ở trước mặt cô si ngốc nhìn nhau, mà cô, giống như ‘người trong suốt’.
Trái tim Hứa Mộ Nhan đau xót, đột nhiên giật mình tỉnh lại, cái trán rịn ra nhiều tầng mồ hôi.
Ban đêm thật yên tĩnh, nhưng cảnh tịnh mịch này lại khiến cho lòng cô thấy rét lạnh......
Trời còn chưa sáng, Hứa Mộ Nhan không thể ngủ tiếp, liền mặc quần áo chỉnh tề, đến vườn hoa tản bộ.
Trong sương sớm mông lung có thể thấy được vài giọt sương đọng trên lá cây, khung cảnh xinh đẹp, yên tĩnh hiện lên trong mắt cô.
Hứa Mộ Nhan im lặng ngồi trên ghế đá, hai mắt nhắm lại, cảm nhận mùi hoa buổi sáng sớm.
Cái gì cũng không suy nghĩ nữa, trong đầu một mảnh trống rỗng.
Cô cứ lẳng lặng ngồi đó, sau lưng xuất hiện một bóng dáng di chuyển tới gần, nhưng cô vẫn không nhận ra.
Bùi Lạp Minh từ trong sương mù đi đến, khuôn mặt tuấn duật mang theo vài tia mệt mỏi, nguyên nhân chắc là cả đêm ngủ không được ngon giấc,
Đi tới gần cô, tròng mắt thâm thúy lóe lên chút ánh sáng, nhưng trong nháy mắt liền khôi phục lại bình tĩnh
“Sao lại ngủ ở đây?” anh đứng ở bên cạnh cô nhàn nhạt hỏi, giọng nói thật bình tĩnh không có một tia gợi sóng.
Nghe vậy, Hứa Mộ Nhan vẫn không mở mắt, khóe miệng khẽ giơ lên, tự giễu cười, anh cảm thấy cô có thể ngủ yên ổn được sao?
Anh cho là ai cũng có thể bình tĩnh, tàn nhẫn như như anh?
Lẽ ra cô còn ngốc nghếch cho là trong lòng anh có chút áy náy với cô, hôm nay nghe được lời nói bình tĩnh của anh, chợt cảm thấy mình rất ngốc.
Cô còn nghĩ, một ngày kia anh có thể nhận ra cô thật lòng yêu anh, vì cô mà thương nhớ, bây giờ nghĩ lại cái ý nghĩ đó, thật buồn cười, thật đáng châm chọc.
Cảnh tượng trước mắt thật khác xa với suy nghĩ của cô.
Bùi Lạp Minh cúi đầu nhìn khuôn mặt Hứa Mộ Nhan, chỉ thấy bên người cô có nhiều loại hoa, nhưng trên người không có dính chút phấn hoa nào.
Nhìn bộ dạng Hứa Mộ Nhan trấn định hết sức tự nhiên, nội tâm không khỏi dâng lên phiền não.
Có phải là cô gái này đối mặt với gánh nặng đều duy trì dáng vẻ bình tĩnh hay không?
Chẳng lẽ cô không muốn hỏi, sau khi Hạ Tình sinh con xong anh sẽ sắp xếp cho cô ta như thế nào sao?
Cô thật sự không lo lắng vị trí đại thiếu phu nhân sẽ bị người khác cướp mất sao?
Đúng rồi... tối qua không phải cô đã nói, cô đồng ý cưới anh không phải vì tiền, cũng không phải mơ ước vị trí phu nhân tổng giám đốc, mà là vì yêu anh.
Lời của cô là thật hay giả?
Giờ phút này, Bùi Lạp Minh phát hiện mình không thể hiểu hết được Hứa Mộ Nhan, cô và những người phụ nữ khác hoàn toàn không giống nhau, đến cùng cô là người phụ nữ như thế nào?
Thật ra thì lần trước Bùi Lạp Minh định hẹn Hạ Tình ra để chia tay, mà anh có quan hệ cùng cô ta chủ yếu là vì cô ta có khuôn mặt giống Mộ Thanh, nhất thời làm anh mê muội, nhưng thời gian lâu dần anh càng ngày càng không có cảm giác với cô ta, nhưng ai biết Hạ Tình cố tình mang thai con của anh chứ.
Vì vậy anh đã đưa Hạ Tình đến bệnh viện phá thai, nhưng bác sĩ kiểm tra thấy thành tử cung của cô ta rất mỏng, thai nhi còn chưa ổn định, nếu như cứ bất chấp phá thai về sau mang thai sẽ rất khó khăn, hơn nữa thai nhi ba tháng đầu nhất định phải chăm sóc cẩn thận, tĩnh dưỡng, đứa bé mới có thể giữ được.
Cuối cùng anh không thể nhịn được việc Hạ Tình khổ sở cầu xin đành phải giữ đứa bé này lại, dù sao trong nhà dì Dung cũng có kinh nghiệm phong phú, chờ sau khi Hạ Tình thuận lợi sinh con, anh sẽ bố trí cho họ một nơi ở khác.
Giờ phút này, Hứa Mộ Nhan an tĩnh ngồi ở đó, giống như một đóa sen trắng lặng lẽ nở rộ, thanh thuần như thế.
Trong lòng Bùi Lạp Minh chợt dâng lên chút áy náy, nhưng xin lỗi thì tuyệt đối anh sẽ không nói ra khỏi miệng, vào giờ phút này anh quyết định coi thường cảm nhận trong lòng của mình, lông mày hơi nhíu xoay người đi vào trong nhà.
Anh xoay người, áo sơ mi phản chiếu ánh mắt đau lòng của cô.
Anh quả thật rất vô tình!
“Khi nào thì cô ấy sinh?” Hứa Mộ Nhan chợt mở miệng, cố gắng hết sức để cho giọng nói nghe lạnh nhạt mà bình tĩnh.
Sống lưng Bùi Lạp Minh cứng đờ, hồi lâu sau chậm rãi xoay người, ánh mắt thâm thúy, vẻ mặt phức tạp.
Anh không phải một người đàn ông mềm yếu cần trốn tránh vấn đề, chậm rãi đi tới ngồi bên cạnh Hứa Mộ Nhan.
“Cô ấy...hiện tại mang thai đã hai tháng, cô là bác sĩ, để ý cô ấy nhiều một chút, nếu thân thể Hạ Tình khó chịu, cô hãy chăm sóc cho Hạ Tình, tôi cảm ơn cô trước.”
Anh vì Hạ Tình mà nói cám ơn cô, những lời này đã vô tình đem khoảng cách của cô và anh kéo dài ra.
Đôi mắt trong veo của Hứa Mộ Nhan nhìn thẳng vào anh, sau đó giọng nói bình thường, “Anh yêu Hạ Tình sao?”
Anh có yêu Hạ Tình sao?
Đáp án đương nhiên là không, hiện tại anh đối với Hạ Tình chỉ là có trách nhiệm thôi.
Có thể nói anh không yêu Hạ Tình, chỉ là anh tìm thấy bóng dáng của Mộ Thanh trên người cô ta mà thôi.
Một hồi lâu sau, mắt Bùi Lạp Minh hơi híp lại nhìn Hứa Mộ Nhan, muốn từ trên mặt nhìn ra suy nghĩ trong lòng của cô, nhưng anh đã thất vọng, trước mặt là khuôn mặt thanh nhã nhưng lạnh nhạt, vẻ mặt rất bình tĩnh, không có một tia tức giận, bình tĩnh như không có một tia gợi sóng ngầm.
Anh không biết rằng, giờ phút này Hứa Mộ Nhan phải cố hết sức để đè nén nội tâm đang không cam lòng, cho nên có chút nổi nóng nói, “Đúng, tôi yêu Hạ Tình!”
Mặc dù, sớm biết đáp án sẽ là thế này, không ngờ sau khi nghe chính miệng anh nói ra, lòng cô lại rất khó chịu.
Trong lòng Hứa Mộ Nhan không khỏi khẽ cười khổ, về sau ngôi nhà này nhất định sẽ rất náo nhiệt...
“Đã như vậy, thì sau này anh hãy toàn tâm toàn ý đối tốt với Hạ Tình.” Giờ phút này cô có cảm giác giọng nói của chính mình rất mơ hồ, yếu ớt như vừa mới ở dưới đất chui ra.
Tâm còn rất đau, nhưng cô cố hết sức nhẫn nhịn, tận lực để cho giọng nói của mình trở nên bình tĩnh, coi như cô thua trong tình yêu, thì cô cũng muốn thua có tôn nghiêm.
Cô sẽ không để cho anh xem nhẹ mình.
“Cô.....!” Bùi Lạp Minh bình tĩnh nhìn cô, trong mắt sóng nước tích tụ vì lo lắng, tròng mắt kia cô nhìn không hiểu, lúc này ẩn chứa vô vàn thâm thúy, còn có một tia rối rắm đau lòng.
Nguyên nhân có lẽ là nhìn không kĩ, trong lòng cô có chút hoài nghi.
Sự quan tâm và đau lòng của anh chỉ hướng về phía Hạ Tình hoặc là Mộ Thanh mà thôi, vừa rồi nhất định là cô hoa mắt nhìn nhầm rồi.
Rồi sau đó, Hứa Mộ Nhan đứng dậy, đi về phía ngôi nhà.
“Hứa Mộ Nhan, cô đứng lại cho tôi!”
Nhìn bóng lưng cô có chút xào xạc, trong mắt anh xẹt qua một tia buồn bã.
Gió buổi sáng thổi nhẹ nhàng, váy của Hứa Mộ Nhan cũng bị gió thổi, nhẹ nhàng im lặng.
Trong mắt cô, ánh sáng lưu chuyển, dần dần có hơi nước ngưng tụ.
Giờ đây, cô ép mình phải hạ quyết tâm, chính mình sẽ từ từ quên lãng tình yêu dành cho anh, như vậy có phải lòng của cô cũng sẽ không đau đớn như trước?
/95
|