Bùi Lạp Minh cùng Hoắc Noãn chậm rãi đi xuống bậc thang, đi tới phía trong mọi người.
Sau đó bên trong đại sảnh chậm rãi vang lên âm thanh của âm nhạc du dương.
Hai người ở trong bản nhạc Phiêu Nhiên này khiêu vũ.
Bọn họ khiêu vũ bộ dạng thật thuần thục, ăn ý mười phần, đang không ngừng xoay tròn giữa không trung trong tiếng vỗ tay của mọi người.
Tất cả mọi người không nhịn được nhỏ giọng than thở, đây là một đôi hoàn mỹ đến cỡ nào chứ?
“Mặc dù bạn họ nhảy rất ăn ý, bộ trang phục phối hợp cũng rất tốt, chỉ là.... cảm giác giữa bọn họ ít đi một cái gì đó, phải rồi.... là yêu!” Cố Vĩ hứng thú đánh giá cặp đôi đang khiêu vũ, cho nên không để ý đến người bên cạnh Hứa Mộ Nhan trên mặt chợt lóe lên vài phần kinh ngạc.
Bọn họ... giữa bọn họ thiếu tình yêu sao?
Làm sao có thể, người Bùi Lạp Minh thích nhất chính là Hoắc Noãn, tám phần là vì thầy của cô mắt kém đi, Hứa Mộ Nhan thầm nghĩ trong lòng.
Lúc này, Cố Vĩ nhìn giống như thân sĩ vươn bàn tay ra, “Vị tiểu thư xinh đẹp của tối nay, không biết có thể hay không nể mặt tôi, cùng tôi nhảy một điệu?”
Hứa Mộ Nhan ngẩn người, khiêu vũ?
“Đừng để cho người không liên quan tới bữa tiệc mà đoạt đi danh tiếng của em, bữa tiệc này mới thực sự là dành cho em.”
Âm nhạc đổi thành bài hát Hip-Hop cho đội nhảy, lễ chúc mừng của Hứa Mộ Nhan chính thức được mở màn.
Mọi người vui sướng hát nhảy, trên mặt mỗi người đều là nụ cười sáng ngời.
Tại đây cảnh đẹp, bờ biển xinh đẹp như vậy, giống như tất cả phiền não đều không có cách nào tiến vào trong lòng của người ta.
Ở trong mắt Hứa Mộ Nhan xem ra, giờ phút này Bùi Lạp Minh thật chói mắt giống như mặt trời, sặc sỡ lóa mắt lại làm cho người ta không cô cách nào đến gần, ở bên cạnh anh mọi người đều sẽ bởi vì ánh sáng kia mà phải lo âu thấp thỏm, mà Cố Vĩ giống như bầu trời trong vắt giữa đêm trăng, dịu dàng không màng danh lợi, nụ cười của anh có thể làm hòa tan hết trái tim của mỗi người, làm cho người ta không tự chủ được mà muốn thân cận.
Phía ngoài trên bờ cát, không biết là người nào dẫn đầu châm thuốc hoa.
Một chút vết lốm đốm đột nhiên xông lên đêm đen nhánh tạo thành một tiếng ‘Pằng’ đầy bạo liệt, ngàn vạn ánh sáng sặc sỡ được bắn ra, ở giữa bầu trời đêm đan vào thành từng tảng lớn đóa hoa sáng rỡ, giống như hoa nở rộ vào tháng năm, cánh hoa này vừa bén nhọn, dày đặc trong bầu trời.
Đỏ, vàng, xanh, thật giống như hoa tươi của mùa xuân.
Mà đại sảnh mọi người cũng đang hoan hô rối rít tản đi, chạy về phía những ánh sáng pháo hoa kia.
“Đi, chúng ta đi xem pháo hoa.” Cố Vĩ tự nhiên kéo tay của cô tông cửa xông ra.
Trong lúc nhất thời, bầu trời đêm được soi sáng như ban ngày, giống như khay ngọc bích giữa bầu trời đêm, nở rộ thành vô số đóa hoa thất hải, đan vào tạo thành một bức tranh cẩm tú, mặt biển rộng lớn cũng được chiếu sáng, nhìn như đèn huỳnh quang sau tấm lụa, ở trong gió nhấp nhô bất định.
“Lạp Minh, chúng ta cũng đi xem một chút đi, cảm giác thật là đẹp, em đã rất lâu rồi không có nhìn thấy pháo hoa.” Hoắc Noãn làm nũng nói.
“Mẹ, chờ con một chút!” Đang ở thời điểm Hứa Mộ Nhan sắp rời khỏi, một thanh âm thanh thúy vang lên.
Hứa Mộ Nhan quay đầu lại, thấy một đứa bé đang từ trong đám người hướng phía cô đi đến.
“Con vừa nãy đã chạy đi đâu, làm hại mẹ tìm cũng không thấy con.” Trên mặt Hứa Mộ Nhan tràn đầy tình yêu thương của một người mẹ, dịu dàng sửa sang lại tóc cho Duẫn Kiệt.
Sau lưng Bùi Lạp Minh đang nghe thấy tiểu tử này gọi Hứa Mộ Nhan là mẹ, con ngươi đột nhiên co rút lại, khiếp sợ giống như trong lòng anh đang có hàng ngàn loại cỏ dại chằng chịt cuốn lấy.
Cô.... cô có con ư?
Tại sao trong tư liệu mà An Thần đưa lại nói rằng cô sống chết cũng không chịu kết hôn?
Rồi sau đó Bùi Lạp Minh thanh thoát đi đến trước mặt bé trai, ngồi xổm người xuống nhìn đứa bé, con ngươi đột nhiên co rút lại.
Chuyện này.... này, đây không phải là đứa bé ngày đó anh gặp ở sân bay sao?
Thì ra cậu bé này chính là con của Hứa Mộ Nhan, ba đứa bé này rốt cuộc là ai?
Hứa Mộ Nhan nhìn đôi cha con trước mắt này, trong lòng cả kinh, không thể để cho anh biết Duẫn Kiệt là con trai của anh được, nếu không chỉ sợ là Bùi Lạp Minh sẽ dùng mọi thủ đoạn cùng tất cả quan hệ của mình để đem Duẫn Kiệt cướp ra khỏi tay của cô mất thôi.
Cô không thể để cho chuyện này xảy ra như vậy!
Tuyệt đối không thể!
“Oa, cậu bé này có bộ dạng thật anh tuấn, Lạp Minh anh nói xem có phải không?” Hoắc Noãn tiến lên nhéo nhẹ một cái vào má của Duẫn Kiệt.
“Duẫn Kiệt, con ra ngoài xem pháo hoa đi!” Lúc này Cố Vĩ mới đi tới kéo cậu bé đi giao cho một người bằng hữu dẫn đi ra ngoài xem pháo hoa.
“Đứa bé kia...” Bùi Lạp Minh ngước mắt nhìn về phía Hứa Mộ Nhan, giọng nói lạnh lẽo như hàn băng.
“Đứa bé này là con của tôi cùng với Mộ Nhan, thằng bé năm nay đã bốn tuổi.” Cố Vĩ ôm hai vai có chút lạnh run của Hứa Mộ Nhan, trong giọng nói là không giấu được dự hạnh phúc.
Hứa Mộ Nhan có chút kinh ngạc nhìn Cố Vĩ, lúc đầu còn chưa hiểu, một lúc sau đã hiểu ra ngay.
Cô biết Cố Vĩ cố tình đem tuổi của Duẫn Kiệt là năm tuổi đổi thành bốn tuổi là vì muốn tránh sự nghi ngờ của Bùi Lạp Minh, dù sao thì đứa trẻ cùng độ tuổi thật là cũng không có cách nào nhìn một cái là có thể nhận ra được ngay.
Giờ phút này cô hướng về phía Cố Vĩ mỉm cười thoải mái.
Mà thời khắc Hoắc Noãn nghe được cái tên Hứa Mộ Nhan này thì hô hấp chợt tăng nhanh, khuôn mặt hiện lên sự kinh ngạc.
Thì ra là.... cô chính là Hứa Mộ Nhan!
Elaine! Học trò của Willson.
Cô còn định bảo người kia cho cô xem hình của Hứa Mộ Nhan, xem xem đến tột cùng là bộ dáng của cô có bao nhiêu xinh đẹp, tại sao Bùi Lạp Minh vẫn chưa có ký tên lên trên tờ giấy ly hôn, không ngờ....
Không ngờ Hứa Mộ Nhan lại ưu tú như vậy, xem ra cô đã gặp phải đối thủ, bàn tay của Hoắc Noãn không khỏi nắm chặt lại thành quyền, tia bén nhọn nhất mạt hiện lên trong đôi mắt, nhưng rất nhanh đã biến mất, trên bộ mặt tuyệt mỹ vẫn như cũ giữ vững mỉm cười mê người, ấy chính là vô hại, là thiện lương.....
Nhưng mà sự lo lắng của cô bây giờ hình như đã trở thành dư thừa, bởi vì Hứa Mộ Nhan bây giờ đã là vợ của người khác rồi....
Chỉ là nếu như người kia biết được tin tức Hứa Mộ Nhan đã kết hôn, sợ là sẽ phải đau lòng muốn chết rồi.
“Như vậy sao, Willson anh thật khiêm tốn, bên ngoài cũng không thể thu được tin tức anh đã kết hôn đấy!” Hoắc Noãn dịu dàng nói.
“Đúng vậy, tôi vẫn luôn rất kín tiếng, Mộ Nhan chúng ta mau ra ngoài cùng con trai ngắm pháo hoa thôi.”
Lời nói của Cố Vĩ thật giống như từng tia sắc bén đâm vào trên người của Bùi Lạp Minh, tròng mắt như đá Hắc Diệu tóe ra một tia ánh lạnh.
Mà sự luống cuống của anh đã bị Hoắc Noãn thu hết vào trong tầm mắt, chẳng lẽ anh vẫn còn để ý đến Hứa Mộ Nhan sao?
Cái nhận thức này khiến cho cô không khỏi khẽ cắn đôi môi hồng, trong mắt sự bén nhọn vừa tiêu tán lại lần nữa ngưng tụ lại trong đáy mắt.
Cô tuyệt đối không thể để cho bất cứ người phụ nữ nào cướp đi Bùi Lạp Minh.
Anh là của cô!
Sau khi buổi lễ chúc mừng kết thúc, Cố Vĩ liền khiến cho Hứa Mộ Nhan ngay ngày hôm sau đã bắt đầu đến công ty của anh làm việc, cứ như vậy, cô có thể dựa vào chính năng lực của mình để nuôi sống hai mẹ con cô, lại có thể thiết kế ngày càng đẹp hơn, một công đôi việc.
“Em có nghĩ mình có thể trở thành người mẫu không?” Buổi trưa, lúc đang ăn cơm trong phòng ăn, Cố Vĩ ngồi đối diện cô, hứng thú hỏi.
“Khụ khụ...khụ....” Mà cô lại thật sự bị lời nói của anh làm cho bị sặc, gương mặt hiện lên sự kinh ngạc.
Anh đây là đang trêu chọc cô sao?
“Đợi một chút, tôi chính là tùy tiện hỏi em một chút, có hứng thú hay không?” Cố Vĩ thân thiết đưa khăn giấy cho cô.
“Tại sao đột nhiên thầy lại hỏi như vậy?”
“Ngày đó, sau khi buổi biểu diễn kết thúc, người phụ trách truyền thông Hoàn Vũ ra phía sau đài tìm được tôi, nói rất ưu thích khí chất của em, muốn tìm em ký hợp đồng.” Anh có chút hăng hái nhìn đến sự ngạc nhiên trên khuôn mặt của Hứa Mộ Nhan, nụ cười dịu dàng một lần nữa chạy từ cạnh môi của anh mà ra.
Công ty văn hóa truyền thông Hoàn Vũ?
Cô giống như đã từng nghe thấy Vũ Dương trong lúc vô tình đã đề cập đến công ty giải trí này, nói sau lưng nó có một tập đoàn không biết tên là chỗ dựa, cho nên tuy nói công ty này mới được thành lập không bao lâu, nhưng phàm là ai được công ty này nhìn trúng là tiền đồ của người đó đi lên hay đi xuống đã không còn phải bàn cãi nữa rồi.
Không ngờ mình lại bị nhìn trúng, việc này quả thật làm cho cô cảm thấy bất ngờ.
“Thầy, em thấy không có hứng thú.”
Cô hiện tại chỉ cảm thấy hứng thú với thiết kế, không còn thứ nào khác.
“Nếu như em theo họ ký kết hợp đồng rồi, thì vẫn có thể tiếp tục thiết kế trang phục, lại còn có thể tự mình mặc bộ trang phục đó để biểu diễn, còn có thể đề cao sự nổi tiếng của em, như vậy không tốt sao?”
“Không cần, em đi theo thầy cũng có thể thành danh rồi.”
“Được rồi, tùy ý em, vốn là tôi cảm thấy cơ hội này đối với em mà nói là một cơ hội tốt, vậy xế chiều em hãy đến công ty đó gặp người phụ trách nói một chút, buổi chiều tôi không có biện pháp nào đi được với em rồi, em có thể làm được chứ?”
“Dạ, không thành vấn đề.”
Hứa Mộ Nhan đón lấy ánh nắng mặt trời ngước nhìn dòng chữ in thật to trên tường, ‘Công ty truyền thông văn hóa Hoàn Vũ’.
Không hổ là một đại công ty, nhìn những người bảo vệ đứng bên ngoài cũng đủ làm cho người ta cảm thấy xấu hổ.
“Cô đã đến rồi, đi theo tôi vào trong thôi.” Đột nhiên có người xuất hiện ở phía sau cô, vỗ vỗ vào bả vai cô.
“À?” Hứa Mộ Nhan khẽ run, cả người cứng đờ quay đầu lại.
Người đứng phía sau cô là một người đàn ông trung niên khoảng tầm hơn bốn mươi tuổi, ông ta là ai?
“Xin chào, tôi là quản lý ở đây, Hứa tiểu thư mời đi theo tôi.” Người đàn ông trung niên không đợi Hứa Mộ Nhan trả lời đã xoay người đi vào phía trong, thật đúng là quá mức.
Dẫn cô vào trong một gian phòng làm việc rộng rãi, người quản lý công ty lập tức phân phó bên thư ký đưa tới một ly cà phê, sau đó ông ta hạ lệnh cho thư ký rời đi, đóng cửa phòng lại, kéo rèm cửa.
Nhìn một loạt những động tác này của ông ta, trong lòng Hứa Mộ Nhan không khỏi bị khẩn trương, tim đập bình bịch.
Xong rồi, cô không biết làm như nào mà xui xẻo vào được trong phòng của sắc lang đi.
Không được, cô không thể ở chỗ này ngồi chờ chết.
Nghĩ tới, Hứa Mộ Nhan liền hướng cửa phòng lặng lẽ rời đi, đang lúc cô chạm đến chốt mở cửa, người đàn ông liền xoay người lại.
“Cô còn đứng ở đấy sao? Mau ngồi, chớ khẩn trương, uống chút cà phê đi.” Đối phương hòa ái cười cười.
“Cái này... cái này.... tôi...” Hứa Mộ Nhan có chút khẩn trương đến sắp chảy cả nước mắt.
Chẳng lẽ trong cà phê ông ta đã bỏ thêm thuốc gì đó sao?
Gần đây trên ti vi thường hay đưa tin có nhiều trường hợp bị đánh thuốc mê, sau đó là bị chụp ảnh nude để tống tiền, bọn họ sẽ không phải cũng muốn chơi chiêu này chứ?
“Ngồi đi!” Đối phương vẫn như cũ giữ vững nụ cười.
“Việc này... tôi thấy trong phòng có chút ngột ngạt, tôi mở cửa phòng hóng mát một chút.” Hứa Mộ Nhan giãy dụa mở cửa phòng.
“Đừng!”
Đây là tình huống gì?
Chỉ thấy một nhóm người ngăn chặn ở cửa, nhìn đám người hết sức nhếch nhác đang nằm trên sàn nhà, Hứa Mộ Nhan không khỏi hít một ngụm khí lạnh vội vàng lùi về phía sau.
“Xin lỗi, hai người cứ tiếp tục.” Đám người ngã dưới sàn hốt hoảng bò dậy, lúng túng nói xin lỗi rồi chạy ra khỏi phòng, đóng cửa phòng lại.
“Tin tưởng là Willson đã nói rõ với cô rồi, như vậy chúng ta mau ký tên vào hợp đồng thôi.” Quản lý vừa nói xong đã thấy trên bàn đã sớm chuẩn bị xong thỏa thuận hợp đồng.
Ký tên gì?
Cô hôm nay đến là để từ chối ý tốt bọn họ đấy?
“Hứa tiểu thư, có vấn đề gì không? Cô hãy nhìn kỹ bản hợp đồng này đi.” Quản lý tự nhiên đem bản hợp đồng đưa cho cô.
“Quản lý, ông hiểu lầm rồi, tôi không phải đến để ký hợp đồng, tôi là....”
“Bùi tổng, ngài đến rồi.”
Lời nói của Hứa Mộ Nhan còn chưa nói xong, chỉ thấy quản lý mặt tươi cười đứng lên chào hỏi.
Bùi... Bùi tổng?
Hứa Mộ Nhan vội vàng quay đầu lại, chống lại khuôn mặt quen thuộc.
Lòng của cô nhất thời co rút lại, hô hấp cảm giác như đang càng lúc càng tăng lên, kinh ngạc chậm rãi nhìn theo bước chân của người đàn ông đang đi về phía mình.
Anh... anh sao lại tới đây?!
“Anh... anh...?”
“Hứa tiểu thư, giới thiệu với cô, vị này là....”
Quản lý Phương nhìn Bùi Lạp Minh một chút, tựa như nhớ ra cái gì, hiểu ý cười một tiếng, dừng một chút nói tiếp, “Vị này là đại cổ đông của công ty chúng tôi Bùi Lạp Minh, cũng là đổng sự của công ty chúng tôi, là ngài ấy chọn chúng cô.”
Nói xong ông ta đi đến bên cạnh Bùi Lạp Minh, cung kính nói, “Ở đây tôi đã không còn việc gì nữa, tôi xin phép ra ngoài trước.”
Bên trong phòng chỉ còn lại hai người Hứa Mộ Nhan và Bùi Lạp Minh, không khí lúc này hết sức là lúng túng, quỷ dị.
“Anh... anh muốn làm gì?” Hứa Mộ Nhan vừa nói vừa lui về phía sau.
Đối với câu hỏi của Hứa Mộ Nhan, Bùi Lạp Minh hoàn toàn làm như không nghe thấy, cặp mắt kia chỉ một mực nhìn cô, từng bước một đi tới gần cô, mà cô lại từng bước một lui lại phía sau, Hứa Mộ Nhan cảm giác như mình giống như con mồi, chỉ có thể liên tiếp ngã về phía sau.
Mà Bùi Lạp Minh như người chiếm đoạt từng bước đi tới gần cô....
“Mau ký tên lên bản hợp đồng.” Âm thanh của Bùi Lạp Minh lạnh lùng lộ ra một cỗ kiên định, giống như ra lệnh.
“Bùi Lạp Minh, tôi sẽ không ký, nếu như mà tôi ký tên, về sau anh nhất định sẽ ở khắp mọi nơi mà nhằm vào tôi, hành hạ tôi,... tôi mới sẽ không bị lừa, đừng quên tôi còn đang đợi đơn thỏa thuận ly hôn!”
Hình như anh đã đoán được việc cô sẽ không dễ dàng phối hợp, Bùi Lạp Minh giận quá hóa cười, mặc dù cười đến rất đẹp mắt, nhưng Hứa Mộ Nhan nhìn thấy trong nụ cười này chứa đựng rất nhiều âm mưu.
Rốt cược là anh muốn cô làm như thế nào thì mới có thể bỏ qua cho cô đây?
“Nếu như cô không ký tên, tôi sẽ không dám cam đoan rằng nhà thiết kế Willson sau này sẽ có thể thuận lợi phát triển ở thành phố A được hay không đâu.” Bùi Lạp Minh tư thế lười biếng ngồi vào trên ghế sa lon, vẻ mặt không sao cả.
Tên khốn này, không thể để cho cô có cuộc sống tốt hơn thì cũng thôi đi, lại còn muốn làm khó sư phụ của cô, này không phải nói rõ cô sẽ không có sự lựa chọn nào khác sao?
Cô biết mình không thể cùng anh trứng trọi đá, nếu không anh nói là sẽ làm thật sự.
“Anh rốt cuộc muốn như thế nào?” Hứa Mộ Nhan bất đắc dĩ nhìn anh.
“Thay Hoàn Vũ kiếm tiền, ở trên hợp đồng ký tên, cô sẽ không có tổn thất nào không phải sao? Bên ngoài có rất nhiều người nổi tiếng phải cúi đầu mà còn chưa có cơ hội đi vào đây đâu đấy!”
“Vậy anh liền đem cơ hội may mắn này để lại cho người khác rồi, tôi không lạ gì anh cả.”
“Tốt, xem ra công ty của Willson ở thành phố A sẽ rất nhanh....”
“Đợi đã nào....! Anh.... tôi... xem như anh lợi hại!” Hứa Mộ Nhan trừng mắt liếc anh một cái, rồi sau đó cầm bút trên bàn lên, bàn tay nhỏ bé vung lên tạo thành những âm thanh soàn soạt soàn soạt.
“Hèn hạ!” Quảng xuống như lời này, cô tức giận đi ra khỏi phòng làm việc.
“Tôi hèn hạ? Vậy cô có thể đổi ý, chỉ là phí bồi thường là một nghìn vạn nhân dân tệ.” Bùi Lạp Minh sắc mặt gió nhẹ nước chảy, trong miệng toàn là lời nói uy hiếp nhưng trong lòng cũng đang âm thầm hài lòng.
“Một nghìn vạn?”
“Âm hiểm!”
Thời điểm lúc nãy khi cô bị anh bức ký tên xuống hợp đồng đã nhất thời quên nội dung của bản hợp đồng, nhưng mà dưới mắt cô, xiềng xích đã khó có thể cởi xuống, cô đã không còn đường nào để lui...
“Ngày mai bắt đầu đi làm.”
Đôi mắt Bùi Lạp Minh chợt lóe ra ánh sáng, tròng mắt giống như đá Hắc Diệu xẹt qua ánh lạnh, như biển rộng gợi sóng lăn tăn, khóe miệng không khỏi hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, “ Hứa Mộ Nhan, hiện tại ngược lại tôi muốn nhìn xem cô làm sao có thể ở dưới mí mắt của tôi mà đi quyến rũ người đàn ông khác.”
Không biết tại sao khi thấy nét mặt tràn sự bó tay của cô ở trước mặt mình, anh liền cảm thấy tâm tình của mình thật tốt.
Vì trừng phạt cô, trước khi đi Bùi Lạp Minh đã cố ý phân phó cho quản lý công ty trước an bài cho cô một số việc vặt, xoa dịu bớt đi ngạo khí của cô.
“Hứa Mộ Nhan, giao cái này cho bên thiết kế để họ cắt may.” Chợt, một âm thanh bén nhọn trong phòng làm việc vang lên.
“Dạ!” Đang dọn dẹp lại đống đồ lộn xộn trên bàn, Hứa Mộ Nhan vội vàng quay đầu lại đáp.
“A!”
Bên cạnh đột nhiên chạm mặt một người đang đi tới, mà người nọ chính là đang cầm một tách cà phê, “Này, cô có thể cẩn thận một chút không được sao? Cà phê này mà rơi trên quần áo của tôi, cô có bồi thường nổi sao? Bộ trang phục này rất quý đấy!”
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi.” Hứa Mộ Nhan vội vàng nói lời xin lỗi.
“Hứa Mộ Nhan cô còn không mau qua đây cầm lấy thiết kế!” Một bên nhà thiết kế thúc dục, giọng nói rất không bình tĩnh.
“Tới, đến rồi!” Cô cúi đầu, gấp rút chạy tới.
“Mau đưa qua đi!” Đối phương đem một xấp bản thiết đưa cho cô.
“Dạ!” Hứa Mộ Nhân nhận lấy bản thiết kế, gật đầu một cái.
“Thật không nghĩ tới người mẫu của đêm hôm đó có bao nhiêu hào quang, mà hôm nay lại làm việc chậm chạp như vậy.”
“Đúng vậy, đoán chừng chỉ dựa vào cái danh là học trò của Willson mà thôi, vậy mà cũng có nhiều người trong giới hết sức khen ngợi cô ta.”
“Đúng đúng, tôi cũng cảm thấy như vậy, đi một chút....”
Những lời giễu cợt kia không chút kiêng kỵ mà ở phía sau lưng Hứa Mộ Nhan vang lên.
Ánh mắt của cô tối tăm, rồi sau đó ngẩng đầu lên, cô sẽ không bị những lời nói xem thường kia làm ảnh hưởng đến mình đâu.
Rồi sau đó bước chân bận rộn đi về phía phòng thiết kế.
“A!” Vừa ra cửa, cô lại đụng trúng một người, bản thiết kế rơi ra đầy đất.
“Thật xin lỗi.” Cô ngồi xổm người xuống nhặt những bản thiết kế, vừa nói lời xin lỗi.
“Cẩn thận một chút, chớ đi loạn chung quanh.” Lúc này âm thanh quen thuộc ở trên đỉnh đầu của cô vang lên.
“Làm sao anh lại ở đây?” Hứa Mộ Nhan kinh ngạc, “Tôi tại sao lại không thể ở nơi này? Tôi là đại cổ đông, tùy thời có thể tới đây giám sát xem quản lý cùng nhân viên có hay không trộm hoặc lười, thuận tiện hiểu vận hành.” Bùi Lạp Minh cố tình đem âm thanh hai tiếng lười biếng kéo ra thật dài, ánh mắt hờ hững.
Hứa Mộ Nhan không để ý đến anh, tiếp tục nhặt bản thiết kế trên đất, cô đã sớm đoán ra được anh nhất định là sẽ không để cho cô an tâm đi làm, cũng sẽ không lập tức để cho cô có cơ hội thiết kế trang phục.
“Khụ khụ.” Bùi Lạp Minh ho khan hai tiếng, vẫn như cũ ngồi chồm hổm trên mặt đất ra lệnh cho Hứa Mộ Nhan, “Vật trên tay cô nếu như đã sắp xếp xong thì hãy đưa ngay cho Helen, ở đây đều là những bản thảo thiết kế mở màn cho một mùa ‘thiên sứ’ mới, theo như trong bản thảo mà may là được, sau đó đem những bộ trang phục đã hoàn thiện này đi vào trong phòng chụp ảnh hội tụ lại.”
“Một mùa thiên sứ?” Cô có nghe lầm không hay chứ?
Nghe nhân viên nói về thiên sứ, mộng ảo, tinh linh là một trong ba thương hiệu nổi tiếng thế giới dưới tay của công ty Hoàn Vũ, hiện tại anh lại nói với cô là cô có may mắn để tiếp xúc với những bản thiết kế có nhãn hiệu như vậy.
Chỉ là....
Anh làm sao lại đột nhiên tốt bụng trọng dụng cô như vậy?
Sẽ không lại muốn đùa bỡn âm mưu gì chứ?
“Anh.... anh đột nhiên.... đem nhãn hiệu quan trọng như vậy đưa cho tôi, sẽ không phải là muốn...” Hứa Mộ Nhan mặt nghi ngờ ngước mắt, nhìn lên gương mặt người trước mặt.
“Tôi nghĩ cô đã suy nghĩ quá nhiều rồi, cô đừng quên, tôi tuyển cô vào công ty không riêng gì vì để cho cô có môi trường tốt hơn, điểm quan trọng nhất là hy vọng cô phát huy được thiên phú thiết kế của mình, thay công ty kiếm tiền.”
“Nếu như cô không làm tốt nhiệm vụ lần này của mình, chẳng những bị sa thải, còn phải nộp phí bồi thường một nghìn nhân dân tệ, như trên hợp đồng đã định.” Nói xong anh liền cố làm như tự nhiên vòng qua chỗ cô, hướng một phòng khác đi tới.
Quả nhiên.... cô cũng biết anh sẽ không đột nhiên tốt bụng như vậy.
Thôi, chỉ cần có thể không để cho cô tiếp tục làm những công việc vặt, cô rất là vui lòng nhận nhiệm vụ này, bởi vì cô mơ ước một ngày nào đó tất cả mọi người trên thế giới đều có thể chú ý đến những trang phục mà cô thiết kế.
(Hết chương)
Sau đó bên trong đại sảnh chậm rãi vang lên âm thanh của âm nhạc du dương.
Hai người ở trong bản nhạc Phiêu Nhiên này khiêu vũ.
Bọn họ khiêu vũ bộ dạng thật thuần thục, ăn ý mười phần, đang không ngừng xoay tròn giữa không trung trong tiếng vỗ tay của mọi người.
Tất cả mọi người không nhịn được nhỏ giọng than thở, đây là một đôi hoàn mỹ đến cỡ nào chứ?
“Mặc dù bạn họ nhảy rất ăn ý, bộ trang phục phối hợp cũng rất tốt, chỉ là.... cảm giác giữa bọn họ ít đi một cái gì đó, phải rồi.... là yêu!” Cố Vĩ hứng thú đánh giá cặp đôi đang khiêu vũ, cho nên không để ý đến người bên cạnh Hứa Mộ Nhan trên mặt chợt lóe lên vài phần kinh ngạc.
Bọn họ... giữa bọn họ thiếu tình yêu sao?
Làm sao có thể, người Bùi Lạp Minh thích nhất chính là Hoắc Noãn, tám phần là vì thầy của cô mắt kém đi, Hứa Mộ Nhan thầm nghĩ trong lòng.
Lúc này, Cố Vĩ nhìn giống như thân sĩ vươn bàn tay ra, “Vị tiểu thư xinh đẹp của tối nay, không biết có thể hay không nể mặt tôi, cùng tôi nhảy một điệu?”
Hứa Mộ Nhan ngẩn người, khiêu vũ?
“Đừng để cho người không liên quan tới bữa tiệc mà đoạt đi danh tiếng của em, bữa tiệc này mới thực sự là dành cho em.”
Âm nhạc đổi thành bài hát Hip-Hop cho đội nhảy, lễ chúc mừng của Hứa Mộ Nhan chính thức được mở màn.
Mọi người vui sướng hát nhảy, trên mặt mỗi người đều là nụ cười sáng ngời.
Tại đây cảnh đẹp, bờ biển xinh đẹp như vậy, giống như tất cả phiền não đều không có cách nào tiến vào trong lòng của người ta.
Ở trong mắt Hứa Mộ Nhan xem ra, giờ phút này Bùi Lạp Minh thật chói mắt giống như mặt trời, sặc sỡ lóa mắt lại làm cho người ta không cô cách nào đến gần, ở bên cạnh anh mọi người đều sẽ bởi vì ánh sáng kia mà phải lo âu thấp thỏm, mà Cố Vĩ giống như bầu trời trong vắt giữa đêm trăng, dịu dàng không màng danh lợi, nụ cười của anh có thể làm hòa tan hết trái tim của mỗi người, làm cho người ta không tự chủ được mà muốn thân cận.
Phía ngoài trên bờ cát, không biết là người nào dẫn đầu châm thuốc hoa.
Một chút vết lốm đốm đột nhiên xông lên đêm đen nhánh tạo thành một tiếng ‘Pằng’ đầy bạo liệt, ngàn vạn ánh sáng sặc sỡ được bắn ra, ở giữa bầu trời đêm đan vào thành từng tảng lớn đóa hoa sáng rỡ, giống như hoa nở rộ vào tháng năm, cánh hoa này vừa bén nhọn, dày đặc trong bầu trời.
Đỏ, vàng, xanh, thật giống như hoa tươi của mùa xuân.
Mà đại sảnh mọi người cũng đang hoan hô rối rít tản đi, chạy về phía những ánh sáng pháo hoa kia.
“Đi, chúng ta đi xem pháo hoa.” Cố Vĩ tự nhiên kéo tay của cô tông cửa xông ra.
Trong lúc nhất thời, bầu trời đêm được soi sáng như ban ngày, giống như khay ngọc bích giữa bầu trời đêm, nở rộ thành vô số đóa hoa thất hải, đan vào tạo thành một bức tranh cẩm tú, mặt biển rộng lớn cũng được chiếu sáng, nhìn như đèn huỳnh quang sau tấm lụa, ở trong gió nhấp nhô bất định.
“Lạp Minh, chúng ta cũng đi xem một chút đi, cảm giác thật là đẹp, em đã rất lâu rồi không có nhìn thấy pháo hoa.” Hoắc Noãn làm nũng nói.
“Mẹ, chờ con một chút!” Đang ở thời điểm Hứa Mộ Nhan sắp rời khỏi, một thanh âm thanh thúy vang lên.
Hứa Mộ Nhan quay đầu lại, thấy một đứa bé đang từ trong đám người hướng phía cô đi đến.
“Con vừa nãy đã chạy đi đâu, làm hại mẹ tìm cũng không thấy con.” Trên mặt Hứa Mộ Nhan tràn đầy tình yêu thương của một người mẹ, dịu dàng sửa sang lại tóc cho Duẫn Kiệt.
Sau lưng Bùi Lạp Minh đang nghe thấy tiểu tử này gọi Hứa Mộ Nhan là mẹ, con ngươi đột nhiên co rút lại, khiếp sợ giống như trong lòng anh đang có hàng ngàn loại cỏ dại chằng chịt cuốn lấy.
Cô.... cô có con ư?
Tại sao trong tư liệu mà An Thần đưa lại nói rằng cô sống chết cũng không chịu kết hôn?
Rồi sau đó Bùi Lạp Minh thanh thoát đi đến trước mặt bé trai, ngồi xổm người xuống nhìn đứa bé, con ngươi đột nhiên co rút lại.
Chuyện này.... này, đây không phải là đứa bé ngày đó anh gặp ở sân bay sao?
Thì ra cậu bé này chính là con của Hứa Mộ Nhan, ba đứa bé này rốt cuộc là ai?
Hứa Mộ Nhan nhìn đôi cha con trước mắt này, trong lòng cả kinh, không thể để cho anh biết Duẫn Kiệt là con trai của anh được, nếu không chỉ sợ là Bùi Lạp Minh sẽ dùng mọi thủ đoạn cùng tất cả quan hệ của mình để đem Duẫn Kiệt cướp ra khỏi tay của cô mất thôi.
Cô không thể để cho chuyện này xảy ra như vậy!
Tuyệt đối không thể!
“Oa, cậu bé này có bộ dạng thật anh tuấn, Lạp Minh anh nói xem có phải không?” Hoắc Noãn tiến lên nhéo nhẹ một cái vào má của Duẫn Kiệt.
“Duẫn Kiệt, con ra ngoài xem pháo hoa đi!” Lúc này Cố Vĩ mới đi tới kéo cậu bé đi giao cho một người bằng hữu dẫn đi ra ngoài xem pháo hoa.
“Đứa bé kia...” Bùi Lạp Minh ngước mắt nhìn về phía Hứa Mộ Nhan, giọng nói lạnh lẽo như hàn băng.
“Đứa bé này là con của tôi cùng với Mộ Nhan, thằng bé năm nay đã bốn tuổi.” Cố Vĩ ôm hai vai có chút lạnh run của Hứa Mộ Nhan, trong giọng nói là không giấu được dự hạnh phúc.
Hứa Mộ Nhan có chút kinh ngạc nhìn Cố Vĩ, lúc đầu còn chưa hiểu, một lúc sau đã hiểu ra ngay.
Cô biết Cố Vĩ cố tình đem tuổi của Duẫn Kiệt là năm tuổi đổi thành bốn tuổi là vì muốn tránh sự nghi ngờ của Bùi Lạp Minh, dù sao thì đứa trẻ cùng độ tuổi thật là cũng không có cách nào nhìn một cái là có thể nhận ra được ngay.
Giờ phút này cô hướng về phía Cố Vĩ mỉm cười thoải mái.
Mà thời khắc Hoắc Noãn nghe được cái tên Hứa Mộ Nhan này thì hô hấp chợt tăng nhanh, khuôn mặt hiện lên sự kinh ngạc.
Thì ra là.... cô chính là Hứa Mộ Nhan!
Elaine! Học trò của Willson.
Cô còn định bảo người kia cho cô xem hình của Hứa Mộ Nhan, xem xem đến tột cùng là bộ dáng của cô có bao nhiêu xinh đẹp, tại sao Bùi Lạp Minh vẫn chưa có ký tên lên trên tờ giấy ly hôn, không ngờ....
Không ngờ Hứa Mộ Nhan lại ưu tú như vậy, xem ra cô đã gặp phải đối thủ, bàn tay của Hoắc Noãn không khỏi nắm chặt lại thành quyền, tia bén nhọn nhất mạt hiện lên trong đôi mắt, nhưng rất nhanh đã biến mất, trên bộ mặt tuyệt mỹ vẫn như cũ giữ vững mỉm cười mê người, ấy chính là vô hại, là thiện lương.....
Nhưng mà sự lo lắng của cô bây giờ hình như đã trở thành dư thừa, bởi vì Hứa Mộ Nhan bây giờ đã là vợ của người khác rồi....
Chỉ là nếu như người kia biết được tin tức Hứa Mộ Nhan đã kết hôn, sợ là sẽ phải đau lòng muốn chết rồi.
“Như vậy sao, Willson anh thật khiêm tốn, bên ngoài cũng không thể thu được tin tức anh đã kết hôn đấy!” Hoắc Noãn dịu dàng nói.
“Đúng vậy, tôi vẫn luôn rất kín tiếng, Mộ Nhan chúng ta mau ra ngoài cùng con trai ngắm pháo hoa thôi.”
Lời nói của Cố Vĩ thật giống như từng tia sắc bén đâm vào trên người của Bùi Lạp Minh, tròng mắt như đá Hắc Diệu tóe ra một tia ánh lạnh.
Mà sự luống cuống của anh đã bị Hoắc Noãn thu hết vào trong tầm mắt, chẳng lẽ anh vẫn còn để ý đến Hứa Mộ Nhan sao?
Cái nhận thức này khiến cho cô không khỏi khẽ cắn đôi môi hồng, trong mắt sự bén nhọn vừa tiêu tán lại lần nữa ngưng tụ lại trong đáy mắt.
Cô tuyệt đối không thể để cho bất cứ người phụ nữ nào cướp đi Bùi Lạp Minh.
Anh là của cô!
Sau khi buổi lễ chúc mừng kết thúc, Cố Vĩ liền khiến cho Hứa Mộ Nhan ngay ngày hôm sau đã bắt đầu đến công ty của anh làm việc, cứ như vậy, cô có thể dựa vào chính năng lực của mình để nuôi sống hai mẹ con cô, lại có thể thiết kế ngày càng đẹp hơn, một công đôi việc.
“Em có nghĩ mình có thể trở thành người mẫu không?” Buổi trưa, lúc đang ăn cơm trong phòng ăn, Cố Vĩ ngồi đối diện cô, hứng thú hỏi.
“Khụ khụ...khụ....” Mà cô lại thật sự bị lời nói của anh làm cho bị sặc, gương mặt hiện lên sự kinh ngạc.
Anh đây là đang trêu chọc cô sao?
“Đợi một chút, tôi chính là tùy tiện hỏi em một chút, có hứng thú hay không?” Cố Vĩ thân thiết đưa khăn giấy cho cô.
“Tại sao đột nhiên thầy lại hỏi như vậy?”
“Ngày đó, sau khi buổi biểu diễn kết thúc, người phụ trách truyền thông Hoàn Vũ ra phía sau đài tìm được tôi, nói rất ưu thích khí chất của em, muốn tìm em ký hợp đồng.” Anh có chút hăng hái nhìn đến sự ngạc nhiên trên khuôn mặt của Hứa Mộ Nhan, nụ cười dịu dàng một lần nữa chạy từ cạnh môi của anh mà ra.
Công ty văn hóa truyền thông Hoàn Vũ?
Cô giống như đã từng nghe thấy Vũ Dương trong lúc vô tình đã đề cập đến công ty giải trí này, nói sau lưng nó có một tập đoàn không biết tên là chỗ dựa, cho nên tuy nói công ty này mới được thành lập không bao lâu, nhưng phàm là ai được công ty này nhìn trúng là tiền đồ của người đó đi lên hay đi xuống đã không còn phải bàn cãi nữa rồi.
Không ngờ mình lại bị nhìn trúng, việc này quả thật làm cho cô cảm thấy bất ngờ.
“Thầy, em thấy không có hứng thú.”
Cô hiện tại chỉ cảm thấy hứng thú với thiết kế, không còn thứ nào khác.
“Nếu như em theo họ ký kết hợp đồng rồi, thì vẫn có thể tiếp tục thiết kế trang phục, lại còn có thể tự mình mặc bộ trang phục đó để biểu diễn, còn có thể đề cao sự nổi tiếng của em, như vậy không tốt sao?”
“Không cần, em đi theo thầy cũng có thể thành danh rồi.”
“Được rồi, tùy ý em, vốn là tôi cảm thấy cơ hội này đối với em mà nói là một cơ hội tốt, vậy xế chiều em hãy đến công ty đó gặp người phụ trách nói một chút, buổi chiều tôi không có biện pháp nào đi được với em rồi, em có thể làm được chứ?”
“Dạ, không thành vấn đề.”
Hứa Mộ Nhan đón lấy ánh nắng mặt trời ngước nhìn dòng chữ in thật to trên tường, ‘Công ty truyền thông văn hóa Hoàn Vũ’.
Không hổ là một đại công ty, nhìn những người bảo vệ đứng bên ngoài cũng đủ làm cho người ta cảm thấy xấu hổ.
“Cô đã đến rồi, đi theo tôi vào trong thôi.” Đột nhiên có người xuất hiện ở phía sau cô, vỗ vỗ vào bả vai cô.
“À?” Hứa Mộ Nhan khẽ run, cả người cứng đờ quay đầu lại.
Người đứng phía sau cô là một người đàn ông trung niên khoảng tầm hơn bốn mươi tuổi, ông ta là ai?
“Xin chào, tôi là quản lý ở đây, Hứa tiểu thư mời đi theo tôi.” Người đàn ông trung niên không đợi Hứa Mộ Nhan trả lời đã xoay người đi vào phía trong, thật đúng là quá mức.
Dẫn cô vào trong một gian phòng làm việc rộng rãi, người quản lý công ty lập tức phân phó bên thư ký đưa tới một ly cà phê, sau đó ông ta hạ lệnh cho thư ký rời đi, đóng cửa phòng lại, kéo rèm cửa.
Nhìn một loạt những động tác này của ông ta, trong lòng Hứa Mộ Nhan không khỏi bị khẩn trương, tim đập bình bịch.
Xong rồi, cô không biết làm như nào mà xui xẻo vào được trong phòng của sắc lang đi.
Không được, cô không thể ở chỗ này ngồi chờ chết.
Nghĩ tới, Hứa Mộ Nhan liền hướng cửa phòng lặng lẽ rời đi, đang lúc cô chạm đến chốt mở cửa, người đàn ông liền xoay người lại.
“Cô còn đứng ở đấy sao? Mau ngồi, chớ khẩn trương, uống chút cà phê đi.” Đối phương hòa ái cười cười.
“Cái này... cái này.... tôi...” Hứa Mộ Nhan có chút khẩn trương đến sắp chảy cả nước mắt.
Chẳng lẽ trong cà phê ông ta đã bỏ thêm thuốc gì đó sao?
Gần đây trên ti vi thường hay đưa tin có nhiều trường hợp bị đánh thuốc mê, sau đó là bị chụp ảnh nude để tống tiền, bọn họ sẽ không phải cũng muốn chơi chiêu này chứ?
“Ngồi đi!” Đối phương vẫn như cũ giữ vững nụ cười.
“Việc này... tôi thấy trong phòng có chút ngột ngạt, tôi mở cửa phòng hóng mát một chút.” Hứa Mộ Nhan giãy dụa mở cửa phòng.
“Đừng!”
Đây là tình huống gì?
Chỉ thấy một nhóm người ngăn chặn ở cửa, nhìn đám người hết sức nhếch nhác đang nằm trên sàn nhà, Hứa Mộ Nhan không khỏi hít một ngụm khí lạnh vội vàng lùi về phía sau.
“Xin lỗi, hai người cứ tiếp tục.” Đám người ngã dưới sàn hốt hoảng bò dậy, lúng túng nói xin lỗi rồi chạy ra khỏi phòng, đóng cửa phòng lại.
“Tin tưởng là Willson đã nói rõ với cô rồi, như vậy chúng ta mau ký tên vào hợp đồng thôi.” Quản lý vừa nói xong đã thấy trên bàn đã sớm chuẩn bị xong thỏa thuận hợp đồng.
Ký tên gì?
Cô hôm nay đến là để từ chối ý tốt bọn họ đấy?
“Hứa tiểu thư, có vấn đề gì không? Cô hãy nhìn kỹ bản hợp đồng này đi.” Quản lý tự nhiên đem bản hợp đồng đưa cho cô.
“Quản lý, ông hiểu lầm rồi, tôi không phải đến để ký hợp đồng, tôi là....”
“Bùi tổng, ngài đến rồi.”
Lời nói của Hứa Mộ Nhan còn chưa nói xong, chỉ thấy quản lý mặt tươi cười đứng lên chào hỏi.
Bùi... Bùi tổng?
Hứa Mộ Nhan vội vàng quay đầu lại, chống lại khuôn mặt quen thuộc.
Lòng của cô nhất thời co rút lại, hô hấp cảm giác như đang càng lúc càng tăng lên, kinh ngạc chậm rãi nhìn theo bước chân của người đàn ông đang đi về phía mình.
Anh... anh sao lại tới đây?!
“Anh... anh...?”
“Hứa tiểu thư, giới thiệu với cô, vị này là....”
Quản lý Phương nhìn Bùi Lạp Minh một chút, tựa như nhớ ra cái gì, hiểu ý cười một tiếng, dừng một chút nói tiếp, “Vị này là đại cổ đông của công ty chúng tôi Bùi Lạp Minh, cũng là đổng sự của công ty chúng tôi, là ngài ấy chọn chúng cô.”
Nói xong ông ta đi đến bên cạnh Bùi Lạp Minh, cung kính nói, “Ở đây tôi đã không còn việc gì nữa, tôi xin phép ra ngoài trước.”
Bên trong phòng chỉ còn lại hai người Hứa Mộ Nhan và Bùi Lạp Minh, không khí lúc này hết sức là lúng túng, quỷ dị.
“Anh... anh muốn làm gì?” Hứa Mộ Nhan vừa nói vừa lui về phía sau.
Đối với câu hỏi của Hứa Mộ Nhan, Bùi Lạp Minh hoàn toàn làm như không nghe thấy, cặp mắt kia chỉ một mực nhìn cô, từng bước một đi tới gần cô, mà cô lại từng bước một lui lại phía sau, Hứa Mộ Nhan cảm giác như mình giống như con mồi, chỉ có thể liên tiếp ngã về phía sau.
Mà Bùi Lạp Minh như người chiếm đoạt từng bước đi tới gần cô....
“Mau ký tên lên bản hợp đồng.” Âm thanh của Bùi Lạp Minh lạnh lùng lộ ra một cỗ kiên định, giống như ra lệnh.
“Bùi Lạp Minh, tôi sẽ không ký, nếu như mà tôi ký tên, về sau anh nhất định sẽ ở khắp mọi nơi mà nhằm vào tôi, hành hạ tôi,... tôi mới sẽ không bị lừa, đừng quên tôi còn đang đợi đơn thỏa thuận ly hôn!”
Hình như anh đã đoán được việc cô sẽ không dễ dàng phối hợp, Bùi Lạp Minh giận quá hóa cười, mặc dù cười đến rất đẹp mắt, nhưng Hứa Mộ Nhan nhìn thấy trong nụ cười này chứa đựng rất nhiều âm mưu.
Rốt cược là anh muốn cô làm như thế nào thì mới có thể bỏ qua cho cô đây?
“Nếu như cô không ký tên, tôi sẽ không dám cam đoan rằng nhà thiết kế Willson sau này sẽ có thể thuận lợi phát triển ở thành phố A được hay không đâu.” Bùi Lạp Minh tư thế lười biếng ngồi vào trên ghế sa lon, vẻ mặt không sao cả.
Tên khốn này, không thể để cho cô có cuộc sống tốt hơn thì cũng thôi đi, lại còn muốn làm khó sư phụ của cô, này không phải nói rõ cô sẽ không có sự lựa chọn nào khác sao?
Cô biết mình không thể cùng anh trứng trọi đá, nếu không anh nói là sẽ làm thật sự.
“Anh rốt cuộc muốn như thế nào?” Hứa Mộ Nhan bất đắc dĩ nhìn anh.
“Thay Hoàn Vũ kiếm tiền, ở trên hợp đồng ký tên, cô sẽ không có tổn thất nào không phải sao? Bên ngoài có rất nhiều người nổi tiếng phải cúi đầu mà còn chưa có cơ hội đi vào đây đâu đấy!”
“Vậy anh liền đem cơ hội may mắn này để lại cho người khác rồi, tôi không lạ gì anh cả.”
“Tốt, xem ra công ty của Willson ở thành phố A sẽ rất nhanh....”
“Đợi đã nào....! Anh.... tôi... xem như anh lợi hại!” Hứa Mộ Nhan trừng mắt liếc anh một cái, rồi sau đó cầm bút trên bàn lên, bàn tay nhỏ bé vung lên tạo thành những âm thanh soàn soạt soàn soạt.
“Hèn hạ!” Quảng xuống như lời này, cô tức giận đi ra khỏi phòng làm việc.
“Tôi hèn hạ? Vậy cô có thể đổi ý, chỉ là phí bồi thường là một nghìn vạn nhân dân tệ.” Bùi Lạp Minh sắc mặt gió nhẹ nước chảy, trong miệng toàn là lời nói uy hiếp nhưng trong lòng cũng đang âm thầm hài lòng.
“Một nghìn vạn?”
“Âm hiểm!”
Thời điểm lúc nãy khi cô bị anh bức ký tên xuống hợp đồng đã nhất thời quên nội dung của bản hợp đồng, nhưng mà dưới mắt cô, xiềng xích đã khó có thể cởi xuống, cô đã không còn đường nào để lui...
“Ngày mai bắt đầu đi làm.”
Đôi mắt Bùi Lạp Minh chợt lóe ra ánh sáng, tròng mắt giống như đá Hắc Diệu xẹt qua ánh lạnh, như biển rộng gợi sóng lăn tăn, khóe miệng không khỏi hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, “ Hứa Mộ Nhan, hiện tại ngược lại tôi muốn nhìn xem cô làm sao có thể ở dưới mí mắt của tôi mà đi quyến rũ người đàn ông khác.”
Không biết tại sao khi thấy nét mặt tràn sự bó tay của cô ở trước mặt mình, anh liền cảm thấy tâm tình của mình thật tốt.
Vì trừng phạt cô, trước khi đi Bùi Lạp Minh đã cố ý phân phó cho quản lý công ty trước an bài cho cô một số việc vặt, xoa dịu bớt đi ngạo khí của cô.
“Hứa Mộ Nhan, giao cái này cho bên thiết kế để họ cắt may.” Chợt, một âm thanh bén nhọn trong phòng làm việc vang lên.
“Dạ!” Đang dọn dẹp lại đống đồ lộn xộn trên bàn, Hứa Mộ Nhan vội vàng quay đầu lại đáp.
“A!”
Bên cạnh đột nhiên chạm mặt một người đang đi tới, mà người nọ chính là đang cầm một tách cà phê, “Này, cô có thể cẩn thận một chút không được sao? Cà phê này mà rơi trên quần áo của tôi, cô có bồi thường nổi sao? Bộ trang phục này rất quý đấy!”
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi.” Hứa Mộ Nhan vội vàng nói lời xin lỗi.
“Hứa Mộ Nhan cô còn không mau qua đây cầm lấy thiết kế!” Một bên nhà thiết kế thúc dục, giọng nói rất không bình tĩnh.
“Tới, đến rồi!” Cô cúi đầu, gấp rút chạy tới.
“Mau đưa qua đi!” Đối phương đem một xấp bản thiết đưa cho cô.
“Dạ!” Hứa Mộ Nhân nhận lấy bản thiết kế, gật đầu một cái.
“Thật không nghĩ tới người mẫu của đêm hôm đó có bao nhiêu hào quang, mà hôm nay lại làm việc chậm chạp như vậy.”
“Đúng vậy, đoán chừng chỉ dựa vào cái danh là học trò của Willson mà thôi, vậy mà cũng có nhiều người trong giới hết sức khen ngợi cô ta.”
“Đúng đúng, tôi cũng cảm thấy như vậy, đi một chút....”
Những lời giễu cợt kia không chút kiêng kỵ mà ở phía sau lưng Hứa Mộ Nhan vang lên.
Ánh mắt của cô tối tăm, rồi sau đó ngẩng đầu lên, cô sẽ không bị những lời nói xem thường kia làm ảnh hưởng đến mình đâu.
Rồi sau đó bước chân bận rộn đi về phía phòng thiết kế.
“A!” Vừa ra cửa, cô lại đụng trúng một người, bản thiết kế rơi ra đầy đất.
“Thật xin lỗi.” Cô ngồi xổm người xuống nhặt những bản thiết kế, vừa nói lời xin lỗi.
“Cẩn thận một chút, chớ đi loạn chung quanh.” Lúc này âm thanh quen thuộc ở trên đỉnh đầu của cô vang lên.
“Làm sao anh lại ở đây?” Hứa Mộ Nhan kinh ngạc, “Tôi tại sao lại không thể ở nơi này? Tôi là đại cổ đông, tùy thời có thể tới đây giám sát xem quản lý cùng nhân viên có hay không trộm hoặc lười, thuận tiện hiểu vận hành.” Bùi Lạp Minh cố tình đem âm thanh hai tiếng lười biếng kéo ra thật dài, ánh mắt hờ hững.
Hứa Mộ Nhan không để ý đến anh, tiếp tục nhặt bản thiết kế trên đất, cô đã sớm đoán ra được anh nhất định là sẽ không để cho cô an tâm đi làm, cũng sẽ không lập tức để cho cô có cơ hội thiết kế trang phục.
“Khụ khụ.” Bùi Lạp Minh ho khan hai tiếng, vẫn như cũ ngồi chồm hổm trên mặt đất ra lệnh cho Hứa Mộ Nhan, “Vật trên tay cô nếu như đã sắp xếp xong thì hãy đưa ngay cho Helen, ở đây đều là những bản thảo thiết kế mở màn cho một mùa ‘thiên sứ’ mới, theo như trong bản thảo mà may là được, sau đó đem những bộ trang phục đã hoàn thiện này đi vào trong phòng chụp ảnh hội tụ lại.”
“Một mùa thiên sứ?” Cô có nghe lầm không hay chứ?
Nghe nhân viên nói về thiên sứ, mộng ảo, tinh linh là một trong ba thương hiệu nổi tiếng thế giới dưới tay của công ty Hoàn Vũ, hiện tại anh lại nói với cô là cô có may mắn để tiếp xúc với những bản thiết kế có nhãn hiệu như vậy.
Chỉ là....
Anh làm sao lại đột nhiên tốt bụng trọng dụng cô như vậy?
Sẽ không lại muốn đùa bỡn âm mưu gì chứ?
“Anh.... anh đột nhiên.... đem nhãn hiệu quan trọng như vậy đưa cho tôi, sẽ không phải là muốn...” Hứa Mộ Nhan mặt nghi ngờ ngước mắt, nhìn lên gương mặt người trước mặt.
“Tôi nghĩ cô đã suy nghĩ quá nhiều rồi, cô đừng quên, tôi tuyển cô vào công ty không riêng gì vì để cho cô có môi trường tốt hơn, điểm quan trọng nhất là hy vọng cô phát huy được thiên phú thiết kế của mình, thay công ty kiếm tiền.”
“Nếu như cô không làm tốt nhiệm vụ lần này của mình, chẳng những bị sa thải, còn phải nộp phí bồi thường một nghìn nhân dân tệ, như trên hợp đồng đã định.” Nói xong anh liền cố làm như tự nhiên vòng qua chỗ cô, hướng một phòng khác đi tới.
Quả nhiên.... cô cũng biết anh sẽ không đột nhiên tốt bụng như vậy.
Thôi, chỉ cần có thể không để cho cô tiếp tục làm những công việc vặt, cô rất là vui lòng nhận nhiệm vụ này, bởi vì cô mơ ước một ngày nào đó tất cả mọi người trên thế giới đều có thể chú ý đến những trang phục mà cô thiết kế.
(Hết chương)
/95
|