Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng Lừa Tình Thành Nghiện!
Chương 75: Cự ly của chúng ta gần như vậy, rồi lại xa như vậy
/95
|
Hoắc Noãn vừa nói, nước mắt vừa rơi xuống làm ươt hết một phần nhỏ trên áo sơ mi của anh.
“Chuyện của cô ấy anh tự có chừng mặc, về sau không có sự đồng ý của anh, không cho phép em lén lút ra ngoài gặp mặt cô ấy, đã biết chưa?”
“Được, chỉ cần anh không rời khỏi em, .. về sau cái gì em cũng đều nghe theeo anh, Lạp Minh, em thật sự rất yêu anh, không muốn mất anh, đúng rồi, vừa rồi bà chủ tiệm áo cưới có gọi điện đến, hỏi chúng ta khi nào thì đến chỗ họ chụp ảnh cưới.”
Ảnh cưới?
A, thiếu chút nữa là anh chuyện anh và cô sắp tới sẽ làm đám cưới, phải chụp ảnh cưới.
Nhưng một giây tiếp theo, trước mắt chợt thoáng qua hình ảnh năm đó Hứa Mộ Nhan mặc váy cưới gả cho anh...
Ngay sau đó, Bùi Lạp Minh liền lắc đầu, anh đang nghĩ gì vậy?
Thế nào trong lòng, trong đầu, trước mắt luôn hiện lên gương mặt của Hứa Mộ Nhan?
Ánh nắng mặt trời màu vàng nhạt xuyên thấu qua của sổ sát đất, mọi thứ suồng xã xuông quanh như lột tả lên một dáng ngườ, đôi con ngươi trong suốt như ly rượu vang đỏ lẫn vào ánh mặt trời đong đưa, rượu trong ly này nhìn thật diêm dúa đở tươi, ở dưới ánh sáng mặt trời lóe ra ánh sáng chói mắt mà mỹ diệu.
Môi mỏng của người đàn ông như cánh hoa khẽ đụng vào ly rượu, chất lỏng màu đỏ, theo cổ họng anh tiến vào trong dạ dày trống rỗng.
Đang lúc này, ngoài của chợt vang lên tiếng gõ cửa, Bùi Lạp Minh để ly rượu xuống, “Vào đi.”
“Hi, Bùi tổng.”
Lý Tuấn gương mặt vui vẻ ra mặt đi thẳng đến trước bàn làm việc của anh, ngồi xuống ghế.
“Có muốn uống một ly không?”
“Không cần, chờ đến hôm anh tổ chức tiệc cưới tôi sẽ uống bù lại.”
“Tiểu tử thối, cậu dám trêu ghẹo tôi.”
Nghe được hai chữ tiệc cưới, thì tay cầm ly của Bùi Lạp Minh khẽ run lên, tròng mắt thâm thúy thoáng chốc tối lại.
“Bùi tổng, anh diễm phúc thật không cạn nha, Hứa Mộ Nhan vừa đi, thì Hoắc Noãn lại tới, tôi nên dùng cái gì để có thể tính được chỉ số đào hoa của anh đây? Anh xem người tôi cũng trống không quá lâu rồi.”
“Cậu cố ý đến tìm tôi, không riêng gì việc trọng ghẹo tôi đi?”
“Nói chính sự trước, tôi có một chuyện vẫn rất là nghi hoặc.” Lý Tuấn cầm lên một ly rượu trống không, vừa vuốt vừa nhìn Bùi Lạp Minh.
“Chuyện gì?”
“Lạp Minh, chẳng nhẽ anh không hề hoài nghi nghi sự kiện năm năm trước sao?”
Lý Tuấn dừng một chút rồi nói tiếp, “Chính là chuyện năm năm trước khi anh chuẩn bị kiểm tra chuyến bay mà thời điểm Hứa Mộ Nhan trở về nước kia, hôm đó Hoắc Noãn đột nhiên xuất hiện hiện ở trước mặt anh, sau đó anh đã cùng Hứa Mộ Nhan bở lỡ thời gian 5 năm, anh.. có hay không cảm thấy chuyện này quá đúng dịp không?”
“Cậu có ý gì?” Bùi Lạp Minh để ly rượu xuống, mặt nghiêm nghị nhìn Lý Tuấn.
“Không có gì, tôi chỉ thấy có chút kỳ quái mà thôi, có lẽ chuyện tình chính là trùng hợp như vậy thôi.”
Chẳng lẽ Lý Tuấn hoài nghi sự xuất hiện của Hoắc Noãn năm năm trước trước mặt anh, không phải trùng hợp mà có người....
Không thể, sự xuất hiện của cô là trùng hợp, nhất định là trùng hợp.
Anh nhớ khi đó Hoắc Noãn đã nói với anh, cô thật vất vả từ chỗ nào đó trốn về, nhiều mặt hỏi thăm sau đó mới tìm được công ty của anh.
“Tốt lắm, tốt lắm, không đề cập đến những thứ kia nữa, bây giờ bắt đầu nói việc chính, chuyện này tốt nhất là anh nên chuẩn bị tâm lý, chẳng qua tôi đảm bảo bản báo cáo lần này không giống với bản báo cáo lần trước, không có ai mở ra.”
“Cậu tạm thời đừng có thừa nước đục thả câu, lấy ra nhanh một chút.” Mặc dù trên mặt anh điềm tĩnh, nhưng trong thanh âm lại bí mật đem theo một chút nóng nảy.
“Ừ, đây là kết quả giám định của Cố Vỹ và Duẫn Kiệt, tự tay tôi giám định báo cáo.”
Nghe vậy, đôi mắt Bùi Lạp Minh chợt lóe, nhanh như vậy?
Anh nhận lấy túi, không thể chờ đợi mà mở ra.
Sau một phút, chỉ thấy độ cong như hòa trên gương mặt của anh hiện lên sự căng thẳng, con ngươi dần dần phóng đại, hô hấp cũng đi theo hướng trầm trọng, quanh thân tản mát ra hơi lạnh lẽo không khỏi khiến tay đang cầm ly của Lý Tuấn không khỏi run lên.
“Lạp Minh, anh không sao chứ?” Cùng anh chung đụng lâu như vậy, Lý Tuấn biết giờ phút này Bùi Lạp Minh chính là đang tức giận.
“Sao... tại sao lại có thể như vậy?” Tay cầm báo cáo của Bùi Lạp Minh không tự chủ được khẽ run, khiếp sợ.
“Thế nào? Có phải kết quả của lần giám định này ngoài dự liệu của anh không?” Lý Tuấn không rõ chân tướng, đi đến gần Bùi Lạp Minh, liếc nhìn bản báo cáo.
Khi nhìn thấy kết quả, cũng làm cho anh phải hít một ngụm khí lạnh, đôi mắt trừng lớn có thể so sánh với hột đào.
“Chuyện này... tại sao lại có thể như vậy?”
Cố Vỹ cùng Duẫn Kiệt cũng không có quan hệ máu mủ ruột thịt.
“Chuyện này... Lạp Minh, lần này tôi thật không biết nên nói cái gì.”
Lý Tuấn vốn tưởng rằng, nếu Duẫn Kiệt không phải con trai của Bùi Lạp Minh thì nhất định sẽ là con trai của Cố Vỹ, không ngờ...
Không ngờ cậu bé cũng vẫn không phải con trai của Cỗ Vỹ.
Trời ơi, Hứa Mộ Nhan này, năm năm trước rốt cuộc đã quan hệ cùng bao nhiêu người đàn ông đây.
Giờ khác này, Bùi Lạp Minh không thể nói rõ được cảm thụ từ tận đáy lòng của mình, trừ khiếp sợ cũng không còn cái khác.
Không phải Cố Vỹ nói Duẫn Kiệt là con trai của cô và anh được cô sinh ra ở nước Pháp sao?
A, người phụ nữ này đến tột cùng là còn có bao nhiêu chuyện lừa gạt anh nữa, lừa gạt anh.
Hứa Mộ Nhan không nhớ mình về đến nhà như thế nào nữa, ngơ ngác ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, thật lâu thật lâu.
Lý trí cùng cảm giác là hai trạng thái cảm xúc lặp đi lặp lại diễn ra trên không ngừng trên người cô.
Cô cảm giác cả người mình như bị thứ gì đâm vào, làm cho cô không nói ra miệng được, đau đớn buộc chặt làm cô không thể hít thở...
Nhìn đầu ngón tay của của mình, ở trên điện thoại bỏ túi không biết cô đã nghĩ đến bao nhiêu ngàn lần mã số ấy.
Một con số, rồi một con số...
Rồi cô lại đem từng chữ số từng chữ số một xóa đi.
Cứ như vậy cầm điện thoại di động lên, bấm từng chữ số trong số điện thoại của Bùi Lạp Minh, sau đó lại xóa đi....
Không biết lặp lại bao nhiêu lần, đến khi cô muốn đề tay xuống nút gọi màu xanh kia thì điện thoại di động đột nhiên chấn động, vang lên.
Hứa Mộ Nhan ngẩn người ra, liếc liếc tới số điện thoại, khóe miệng cứng ngắc, mang theo cảm xúc phức tạp bấm nút nhận cuộc gọi.
Trong điện thoại đột nhiên truyền đến một giộng nói nhiệt tình, “Mộ Nhan, tối nay em có rảnh không? Anh muốn mời em đi ăn cơm.”
Là ý trời sao?
Không sớm không muộn, Vũ Dương gọi điện đến vừa đứng lúc, đúng lúc ngăn cản cô sắp bấm nút gọi...
Hình như lý trí vừa bay đi mất của cô cũng lần nữa trở về chỗ cũ.
Hứa Mộ Nhan tự ngắt mặt của mình, nỗ lực để cho giọng nói của mình trở nên tự nhiên, thì ra chuyện tình chua xót nhất thế giới là không phải anh ta không yêu mình mà mình yêu anh ta nhưng không có cách nào nói ra khỏi miệng.
Hứa Mộ Nhan chợt cảm thấy cô và Bùi Lạp Minh ở cự ly gần như vậy, rồi lại xa như vậy, để cho cô không thể thấy rõ, bắt không được..
Cô cùng Bùi Lạp Minh trở ngại từng tầng, thật giống như không hề có cách nào để đi vào trong tâm lẫn nhau...
Cô cố nén bi thương trong lòng, vừa dùng tay không lau nước mắt, hắng lại giọng, nhẹ nhàng thở một tiếng, “Dạ! Học trưởng...?”
Vũ Dương nghe được giọng cô có gì đó không đúng, quan tâm hỏi, “Thế nào? Âm thanh của em sao nghe thấy lạ lạ...?”
Nghe vậy, Hứa Mộ Nhan che đi ống nói chuyện, không để cho anh nghe thấy tiếng nấc của bản thân...
Nhưng anh vẫn nghe ra được chút đầu mối, hướng về phía ống nói tiếp tục truy vấn, “Làm sao em lại không nói lời nào, em rốt cuộc như thế nào, đừng dọa anh.”
Hứa Mộ Nhan vẫn như cũ che lại ống nói, không ngừng hít sâu, cố nén lại nghẹn ngào..
“Nếu em thật sự coi anh bạn bè, liền nói cho anh biết ruốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Một hồi lâu sau, giọng nói ở đầu bên kia điện thoại thực sự đã gấp gáp, âm lượng cũng không tự chủ được mà cao lên mấy phần..
“... .........” Nhưng cô vẫn không không biết phải mở miệng nói chuyện như thế nào với anh.
“Nghe lời, nói cho anh biết, xem xem anh có thế giúp em một tay được không...”
“Đừng làm cho học trưởng lo lắng, em nói một câu đi có được không?”
“Mộ Nhan.... em sao rồi...”
Nhưng lời an ủi của Vũ Dương không ngừng truyền đến....
Không biết qua bao lâu, có lẽ Vũ Dương đã an ủi đến phát điên, có lẽ tình yêu của cô đối với Bùi Lạp Minh chưa thể thổ lộ, rốt cuộc thì cô cũng khóc to lên, đem tất cả những đè nén yêu thương từ lâu đối với Bùi Lạp Minh thông qua tiếng khóc phát tiết hết ra ngoài, nghẹn ngào hướng về phía điện thoại di động bên kia, “Em... em.. em... em không muốn nhìn thấy anh ta.. nhìn anh ta cưới người phụ nữ khác... làm thế nào... em đã nhắc bản thân mình không nên suy nghĩ nhiều, nhưng thời điểm em cố gắng không thèm nghĩ đến anh ấy nữa thì em lại phát hiện ra em càng nhớ anh ấy hơn...”
Cô không hiểu sao mình lại có thể dễ dàng nói ra những chuyện dấu kín bao lâu trong lòng ra với Vũ Dương, có thể cô thấy tín nhiệm anh đi, cũng có thể coi anh như tri kỷ, mặc kệ là vì lý do gì, ít nhất sau khi nói ra nội tâm của cô cũng nhẹ nhỡm hơn rất nhiều.
Sau khi khép lại điện thoại, Hứa Mộ Nhan lau khô nước mắt, thuê xe đến địa điểm đã hẹn với Vũ Dương.
Hơn nữa cô cũng dần dần phát hiện ra mình càng ngày càng thích rượu ở quán này, bởi vì ở chỗ này mặc kệ mọi người lựa chọn loại rượu nào, nó cũng cõ thể tạm thời làm cho mình quăng sạch phiền não, lấy được một chút vui vẻ ngắn ngủi.
Cô không biết mình uống bao nhiê rượu, chỉ biết đầu cô càng ngày càng nặng dần, mơ hồ lầm bầm lầu bầu, Vũ Dương ở trước mặt cô ngày càng mơ hồ.
Rồi sau đó tiếng nói của Vũ Dương ở bên tai nhai đi nhai lại lời nói gì đoa, cô căn bản là nghe không rõ ràng những gì anh nói, bên trong âm nhạc rất nhanh bao trùm âm thanh của anh, mà rược trong người cô dường như phát tác, ý thức theo rượu phát tác mà ngủ mê mam.
Đợi đến khi cô đân khôi phục lại được ý thức thì bên tai lại vang lên một âm thanh dịu dàng, “ Tỉnh chưa?”
Cô cố hết sức từ từ mở mắt, trời ạ! Đầu cô thế nào lại đau như vậy, cảm giác như muốn nổ tung, loại tư vị khi say này không phải người bình thường có thể thừa nhận, hai tay cô vừa xoa xoa huyệt thái dương vừa nghĩ.
“Em bây giờ đã biết sự lợi hại của rượu chưa?” Nghe Vũ Dương nói vậy, cô nhất thời có chút quẫn bách đập đạp vào đầu, cô không thể tưởng tượng đến cảnh tối hôm qua khi cô say rượu sẽ có bộ dạng gì, nhất định là nói không ít lời mê sảng rồi.
Hứa Mộ Nhan không muốn tiếp tục day dưa đến vấn đề mất thể diện này nữa, ngó đầu nhìn ra ngoài của sổ, nhẹ giọng hỏi, “Hiện tại mấy giờ rồi? Từ tối hôm qua đến giờ anh vẫn ở đây với em sao?”
“Chuyện của cô ấy anh tự có chừng mặc, về sau không có sự đồng ý của anh, không cho phép em lén lút ra ngoài gặp mặt cô ấy, đã biết chưa?”
“Được, chỉ cần anh không rời khỏi em, .. về sau cái gì em cũng đều nghe theeo anh, Lạp Minh, em thật sự rất yêu anh, không muốn mất anh, đúng rồi, vừa rồi bà chủ tiệm áo cưới có gọi điện đến, hỏi chúng ta khi nào thì đến chỗ họ chụp ảnh cưới.”
Ảnh cưới?
A, thiếu chút nữa là anh chuyện anh và cô sắp tới sẽ làm đám cưới, phải chụp ảnh cưới.
Nhưng một giây tiếp theo, trước mắt chợt thoáng qua hình ảnh năm đó Hứa Mộ Nhan mặc váy cưới gả cho anh...
Ngay sau đó, Bùi Lạp Minh liền lắc đầu, anh đang nghĩ gì vậy?
Thế nào trong lòng, trong đầu, trước mắt luôn hiện lên gương mặt của Hứa Mộ Nhan?
Ánh nắng mặt trời màu vàng nhạt xuyên thấu qua của sổ sát đất, mọi thứ suồng xã xuông quanh như lột tả lên một dáng ngườ, đôi con ngươi trong suốt như ly rượu vang đỏ lẫn vào ánh mặt trời đong đưa, rượu trong ly này nhìn thật diêm dúa đở tươi, ở dưới ánh sáng mặt trời lóe ra ánh sáng chói mắt mà mỹ diệu.
Môi mỏng của người đàn ông như cánh hoa khẽ đụng vào ly rượu, chất lỏng màu đỏ, theo cổ họng anh tiến vào trong dạ dày trống rỗng.
Đang lúc này, ngoài của chợt vang lên tiếng gõ cửa, Bùi Lạp Minh để ly rượu xuống, “Vào đi.”
“Hi, Bùi tổng.”
Lý Tuấn gương mặt vui vẻ ra mặt đi thẳng đến trước bàn làm việc của anh, ngồi xuống ghế.
“Có muốn uống một ly không?”
“Không cần, chờ đến hôm anh tổ chức tiệc cưới tôi sẽ uống bù lại.”
“Tiểu tử thối, cậu dám trêu ghẹo tôi.”
Nghe được hai chữ tiệc cưới, thì tay cầm ly của Bùi Lạp Minh khẽ run lên, tròng mắt thâm thúy thoáng chốc tối lại.
“Bùi tổng, anh diễm phúc thật không cạn nha, Hứa Mộ Nhan vừa đi, thì Hoắc Noãn lại tới, tôi nên dùng cái gì để có thể tính được chỉ số đào hoa của anh đây? Anh xem người tôi cũng trống không quá lâu rồi.”
“Cậu cố ý đến tìm tôi, không riêng gì việc trọng ghẹo tôi đi?”
“Nói chính sự trước, tôi có một chuyện vẫn rất là nghi hoặc.” Lý Tuấn cầm lên một ly rượu trống không, vừa vuốt vừa nhìn Bùi Lạp Minh.
“Chuyện gì?”
“Lạp Minh, chẳng nhẽ anh không hề hoài nghi nghi sự kiện năm năm trước sao?”
Lý Tuấn dừng một chút rồi nói tiếp, “Chính là chuyện năm năm trước khi anh chuẩn bị kiểm tra chuyến bay mà thời điểm Hứa Mộ Nhan trở về nước kia, hôm đó Hoắc Noãn đột nhiên xuất hiện hiện ở trước mặt anh, sau đó anh đã cùng Hứa Mộ Nhan bở lỡ thời gian 5 năm, anh.. có hay không cảm thấy chuyện này quá đúng dịp không?”
“Cậu có ý gì?” Bùi Lạp Minh để ly rượu xuống, mặt nghiêm nghị nhìn Lý Tuấn.
“Không có gì, tôi chỉ thấy có chút kỳ quái mà thôi, có lẽ chuyện tình chính là trùng hợp như vậy thôi.”
Chẳng lẽ Lý Tuấn hoài nghi sự xuất hiện của Hoắc Noãn năm năm trước trước mặt anh, không phải trùng hợp mà có người....
Không thể, sự xuất hiện của cô là trùng hợp, nhất định là trùng hợp.
Anh nhớ khi đó Hoắc Noãn đã nói với anh, cô thật vất vả từ chỗ nào đó trốn về, nhiều mặt hỏi thăm sau đó mới tìm được công ty của anh.
“Tốt lắm, tốt lắm, không đề cập đến những thứ kia nữa, bây giờ bắt đầu nói việc chính, chuyện này tốt nhất là anh nên chuẩn bị tâm lý, chẳng qua tôi đảm bảo bản báo cáo lần này không giống với bản báo cáo lần trước, không có ai mở ra.”
“Cậu tạm thời đừng có thừa nước đục thả câu, lấy ra nhanh một chút.” Mặc dù trên mặt anh điềm tĩnh, nhưng trong thanh âm lại bí mật đem theo một chút nóng nảy.
“Ừ, đây là kết quả giám định của Cố Vỹ và Duẫn Kiệt, tự tay tôi giám định báo cáo.”
Nghe vậy, đôi mắt Bùi Lạp Minh chợt lóe, nhanh như vậy?
Anh nhận lấy túi, không thể chờ đợi mà mở ra.
Sau một phút, chỉ thấy độ cong như hòa trên gương mặt của anh hiện lên sự căng thẳng, con ngươi dần dần phóng đại, hô hấp cũng đi theo hướng trầm trọng, quanh thân tản mát ra hơi lạnh lẽo không khỏi khiến tay đang cầm ly của Lý Tuấn không khỏi run lên.
“Lạp Minh, anh không sao chứ?” Cùng anh chung đụng lâu như vậy, Lý Tuấn biết giờ phút này Bùi Lạp Minh chính là đang tức giận.
“Sao... tại sao lại có thể như vậy?” Tay cầm báo cáo của Bùi Lạp Minh không tự chủ được khẽ run, khiếp sợ.
“Thế nào? Có phải kết quả của lần giám định này ngoài dự liệu của anh không?” Lý Tuấn không rõ chân tướng, đi đến gần Bùi Lạp Minh, liếc nhìn bản báo cáo.
Khi nhìn thấy kết quả, cũng làm cho anh phải hít một ngụm khí lạnh, đôi mắt trừng lớn có thể so sánh với hột đào.
“Chuyện này... tại sao lại có thể như vậy?”
Cố Vỹ cùng Duẫn Kiệt cũng không có quan hệ máu mủ ruột thịt.
“Chuyện này... Lạp Minh, lần này tôi thật không biết nên nói cái gì.”
Lý Tuấn vốn tưởng rằng, nếu Duẫn Kiệt không phải con trai của Bùi Lạp Minh thì nhất định sẽ là con trai của Cố Vỹ, không ngờ...
Không ngờ cậu bé cũng vẫn không phải con trai của Cỗ Vỹ.
Trời ơi, Hứa Mộ Nhan này, năm năm trước rốt cuộc đã quan hệ cùng bao nhiêu người đàn ông đây.
Giờ khác này, Bùi Lạp Minh không thể nói rõ được cảm thụ từ tận đáy lòng của mình, trừ khiếp sợ cũng không còn cái khác.
Không phải Cố Vỹ nói Duẫn Kiệt là con trai của cô và anh được cô sinh ra ở nước Pháp sao?
A, người phụ nữ này đến tột cùng là còn có bao nhiêu chuyện lừa gạt anh nữa, lừa gạt anh.
Hứa Mộ Nhan không nhớ mình về đến nhà như thế nào nữa, ngơ ngác ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, thật lâu thật lâu.
Lý trí cùng cảm giác là hai trạng thái cảm xúc lặp đi lặp lại diễn ra trên không ngừng trên người cô.
Cô cảm giác cả người mình như bị thứ gì đâm vào, làm cho cô không nói ra miệng được, đau đớn buộc chặt làm cô không thể hít thở...
Nhìn đầu ngón tay của của mình, ở trên điện thoại bỏ túi không biết cô đã nghĩ đến bao nhiêu ngàn lần mã số ấy.
Một con số, rồi một con số...
Rồi cô lại đem từng chữ số từng chữ số một xóa đi.
Cứ như vậy cầm điện thoại di động lên, bấm từng chữ số trong số điện thoại của Bùi Lạp Minh, sau đó lại xóa đi....
Không biết lặp lại bao nhiêu lần, đến khi cô muốn đề tay xuống nút gọi màu xanh kia thì điện thoại di động đột nhiên chấn động, vang lên.
Hứa Mộ Nhan ngẩn người ra, liếc liếc tới số điện thoại, khóe miệng cứng ngắc, mang theo cảm xúc phức tạp bấm nút nhận cuộc gọi.
Trong điện thoại đột nhiên truyền đến một giộng nói nhiệt tình, “Mộ Nhan, tối nay em có rảnh không? Anh muốn mời em đi ăn cơm.”
Là ý trời sao?
Không sớm không muộn, Vũ Dương gọi điện đến vừa đứng lúc, đúng lúc ngăn cản cô sắp bấm nút gọi...
Hình như lý trí vừa bay đi mất của cô cũng lần nữa trở về chỗ cũ.
Hứa Mộ Nhan tự ngắt mặt của mình, nỗ lực để cho giọng nói của mình trở nên tự nhiên, thì ra chuyện tình chua xót nhất thế giới là không phải anh ta không yêu mình mà mình yêu anh ta nhưng không có cách nào nói ra khỏi miệng.
Hứa Mộ Nhan chợt cảm thấy cô và Bùi Lạp Minh ở cự ly gần như vậy, rồi lại xa như vậy, để cho cô không thể thấy rõ, bắt không được..
Cô cùng Bùi Lạp Minh trở ngại từng tầng, thật giống như không hề có cách nào để đi vào trong tâm lẫn nhau...
Cô cố nén bi thương trong lòng, vừa dùng tay không lau nước mắt, hắng lại giọng, nhẹ nhàng thở một tiếng, “Dạ! Học trưởng...?”
Vũ Dương nghe được giọng cô có gì đó không đúng, quan tâm hỏi, “Thế nào? Âm thanh của em sao nghe thấy lạ lạ...?”
Nghe vậy, Hứa Mộ Nhan che đi ống nói chuyện, không để cho anh nghe thấy tiếng nấc của bản thân...
Nhưng anh vẫn nghe ra được chút đầu mối, hướng về phía ống nói tiếp tục truy vấn, “Làm sao em lại không nói lời nào, em rốt cuộc như thế nào, đừng dọa anh.”
Hứa Mộ Nhan vẫn như cũ che lại ống nói, không ngừng hít sâu, cố nén lại nghẹn ngào..
“Nếu em thật sự coi anh bạn bè, liền nói cho anh biết ruốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Một hồi lâu sau, giọng nói ở đầu bên kia điện thoại thực sự đã gấp gáp, âm lượng cũng không tự chủ được mà cao lên mấy phần..
“... .........” Nhưng cô vẫn không không biết phải mở miệng nói chuyện như thế nào với anh.
“Nghe lời, nói cho anh biết, xem xem anh có thế giúp em một tay được không...”
“Đừng làm cho học trưởng lo lắng, em nói một câu đi có được không?”
“Mộ Nhan.... em sao rồi...”
Nhưng lời an ủi của Vũ Dương không ngừng truyền đến....
Không biết qua bao lâu, có lẽ Vũ Dương đã an ủi đến phát điên, có lẽ tình yêu của cô đối với Bùi Lạp Minh chưa thể thổ lộ, rốt cuộc thì cô cũng khóc to lên, đem tất cả những đè nén yêu thương từ lâu đối với Bùi Lạp Minh thông qua tiếng khóc phát tiết hết ra ngoài, nghẹn ngào hướng về phía điện thoại di động bên kia, “Em... em.. em... em không muốn nhìn thấy anh ta.. nhìn anh ta cưới người phụ nữ khác... làm thế nào... em đã nhắc bản thân mình không nên suy nghĩ nhiều, nhưng thời điểm em cố gắng không thèm nghĩ đến anh ấy nữa thì em lại phát hiện ra em càng nhớ anh ấy hơn...”
Cô không hiểu sao mình lại có thể dễ dàng nói ra những chuyện dấu kín bao lâu trong lòng ra với Vũ Dương, có thể cô thấy tín nhiệm anh đi, cũng có thể coi anh như tri kỷ, mặc kệ là vì lý do gì, ít nhất sau khi nói ra nội tâm của cô cũng nhẹ nhỡm hơn rất nhiều.
Sau khi khép lại điện thoại, Hứa Mộ Nhan lau khô nước mắt, thuê xe đến địa điểm đã hẹn với Vũ Dương.
Hơn nữa cô cũng dần dần phát hiện ra mình càng ngày càng thích rượu ở quán này, bởi vì ở chỗ này mặc kệ mọi người lựa chọn loại rượu nào, nó cũng cõ thể tạm thời làm cho mình quăng sạch phiền não, lấy được một chút vui vẻ ngắn ngủi.
Cô không biết mình uống bao nhiê rượu, chỉ biết đầu cô càng ngày càng nặng dần, mơ hồ lầm bầm lầu bầu, Vũ Dương ở trước mặt cô ngày càng mơ hồ.
Rồi sau đó tiếng nói của Vũ Dương ở bên tai nhai đi nhai lại lời nói gì đoa, cô căn bản là nghe không rõ ràng những gì anh nói, bên trong âm nhạc rất nhanh bao trùm âm thanh của anh, mà rược trong người cô dường như phát tác, ý thức theo rượu phát tác mà ngủ mê mam.
Đợi đến khi cô đân khôi phục lại được ý thức thì bên tai lại vang lên một âm thanh dịu dàng, “ Tỉnh chưa?”
Cô cố hết sức từ từ mở mắt, trời ạ! Đầu cô thế nào lại đau như vậy, cảm giác như muốn nổ tung, loại tư vị khi say này không phải người bình thường có thể thừa nhận, hai tay cô vừa xoa xoa huyệt thái dương vừa nghĩ.
“Em bây giờ đã biết sự lợi hại của rượu chưa?” Nghe Vũ Dương nói vậy, cô nhất thời có chút quẫn bách đập đạp vào đầu, cô không thể tưởng tượng đến cảnh tối hôm qua khi cô say rượu sẽ có bộ dạng gì, nhất định là nói không ít lời mê sảng rồi.
Hứa Mộ Nhan không muốn tiếp tục day dưa đến vấn đề mất thể diện này nữa, ngó đầu nhìn ra ngoài của sổ, nhẹ giọng hỏi, “Hiện tại mấy giờ rồi? Từ tối hôm qua đến giờ anh vẫn ở đây với em sao?”
/95
|