Trên thế giới này, trừ Hứa Mộ Nhan, trong mắt anh không có người phụ nữ nào khác.
Ngoài Hứa Mộ Nhan ra, những người phụ nữ khác đều cùng một loại người, mục đích của họ anh còn lạ gì.
Hoắc Noãn vốn muốn trút giận lên người anh ta, nhưng lại khiếp sợ khi chạm đến ánh mắt bén nhọn của Bùi Lạp Thần.
Cô ta chợt cảm thấy, so với Bùi Lạp Minh thì người đàn ông này càng đáng sợ hơn!
“Hoắc Noãn, sau này cô nên chú ý thái độ của mình khi nói chuyện với tôi, bằng không tôi sẽ khiến cho cô sống không nổi trong nhà này.”
“Vậy thì tốt, anh nói tiếp theo chúng ta phải làm gì? Chẳng lẽ ….. Chẳng lẽ cứ như vậy để hạnh phúc vừa đến tay lại không cánh mà bay? Mọi việc đều tốn công vô ích, mà Hứa Mộ Nhan lại là người được lợi lớn.”
“Tôi nghĩ giờ anh hai đã biết Hứa Duẫn Kiệt là con trai của anh ấy.”
“Cái ….. Cái gì?!” Nghe vậy, Hoắc Noãn trợn to đôi mắt ươn ướt.
“Sợ cái gì, cho dù như thế, chỉ cần cô chăm sóc đứa nhỏ trong bụng cho tốt, thì cơ hội lên làm đại thiếu phu nhân cũng là của cô, sớm muộn gì thì anh hai cũng sẽ ký vào đơn ly hôn trả tự do cho Hứa Mộ Nhan.”
“Vậy kế tiếp tôi nên làm như thế nào?”
“Cô lại đây …..”
Hoắc Noãn ngồi xổm xuống, Bùi Lạp Thần cúi người nói nhỏ vào tai cô ta.
--- ------- --- -------
Bên trong phòng bệnh, Bùi Lạp Minh đau lòng nhìn cậu bé nằm trên giường.
Ngoài cửa sổ mặt trời rực rỡ chiếu khắp phòng bệnh, ánh nắng lốm đốm chiếu lên thân hình nhỏ bé đang say ngủ, làm làn da trắng mịn của cậu bé càng thêm nổi bật.
Tuy còn là một cậu bé, nhưng gương mặt tuyệt đẹp kia đã có thể hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người xung quanh, đôi môi mỏng giống như cánh hoa nở rộ, mái tóc đen sáng bóng, nổi bật lên giữa hai hàng lông mày tuấn tú là vầng trán nghiêm nghị tôn quý cùng ẩn nhẩn khí phách, ánh mặt trời chiếu vào làm cho thân hình tinh xảo hơi trong suốt.
Hứa Duẫn Kiệt thật sự là con của anh?!
Cho đến giờ phút này, Bùi Lạp Minh vẫn không dám tin, dù sao bản báo cáo giám định ADN trước kia ……
Báo cáo giám định ADN?!
Chẳng lẽ là lỗi của bác sĩ trong lúc xét nghiệm, giám định sai sao?
Nghĩ tới đây, gương mặt tuấn dật của Bùi Lạp Minh chợt băng lạnh.
Chuyện nhỏ như giám định ADN này mà làm cũng không xong, thật không biết tên bác sĩ kia làm ăn như thế nào!
Sớm muộn gì thì anh cũng sẽ tìm tên bác sĩ kia tâm sự một chút.
Làm hại anh và con trai lãng phí quãng thời gian lâu như vậy, đến giờ cha con mới biết nhau.
Suy nghĩ một hồi, anh vẫn cảm thấy rất ấm ức.
“Uống nước đi.” Hứa Mộ Nhan đưa một ly nước ấm cho anh.
Lần này đúng là phải cảm ơn anh, nếu anh không bỏ hôn lễ chạy tới truyền máu cho Hứa Duẫn Kiệt, chỉ sợ con trai của cô ……
“Em theo anh ra ngoài.” Bùi Lạp Minh để ly nước xuống, sắc mặt âm trầm nói.
“Hứa Mộ Nhan, em có quyền gì không cho cha con anh biết nhau, hả? Nếu không phải Duẫn Kiệt xảy ra chuyện ngoài ý muốn, em tính để cho cha con anh cả đời như người dưng nước lã đúng không?”
Sắc mặt anh vô cùng khó coi, toàn thân dần tản ra hơi lạnh, không khí xung quanh dường như cũng bị đông lạnh.
“Tôi ….. Tôi sợ anh …..”
“Sợ anh cái gì ?”
“Sợ anh bắt con đi.”
“Cho nên em mới gạt anh”
“Dạ, vì vậy tôi cầu xin anh, dù chúng ta ly hôn, cũng đừng đưa tiểu Kiệt đi, không phải Hoắc Noãn cũng đang mang thai sao?”
Lời nói của Hứa Mộ Nhan làm trái tim anh không khỏi run lên, thiếu chút nữa anh đã quên hôm nay là hôn lễ của anh và Hoắc Noãn, ngày quan trọng như vậy mà anh bỏ cô ở lại tiệc cưới để dọn dẹp tàn cuộc.
Bùi Lạp Minh hít một hơi, vẫn là anh làm tổn thương trái tim của Hoắc Noãn.
Nhưng anh không hối hận vì hành động hôm nay của mình, Hứa Duẫn Kiệt là con trai của anh, so với chuyện này thì còn có chuyện gì quan trọng hơn?
“Hứa Mộ Nhan, em ở nơi này chăm sóc con cho tốt, nếu có gì sơ suất, anh sẽ không tha cho em!”
Nói xong, sắc mặt Bùi Lạp Minh khó coi đi về phía cầu thang.
Giờ khắc này, Bùi Lạp Minh chỉ thấy suy nghĩ của chính mình vô cùng hỗn loạn, một bên là mối tình đầu, một bên là vợ, hơn nữa cả hai người đều có con với anh, nhất thời anh cũng không biết phải xử lý mối quan hệ phức tạp này như thế nào.
Nhưng trước tiên là về xem Hoắc Noãn, hôm nay cô nhất định chịu không ít uất ức.
“Đại thiếu gia, cậu về rồi, cậu mau đi xem Hoắc tiểu thư, sau tiệc cưới trở về cô ấy ở trong phòng khoá cửa, cái gì cũng đều không ăn.”
“Dì Dung, nấu một tô mì, lát nữa bưng lên.”
“Dạ, đại thiếu gia.”
Ngay sau đó, Bùi Lạp Minh đi tới thư phòng, lấy chìa khoá dự bị của phòng Hoắc Noãn.
“Hoắc Noãn”
Vừa vào cửa, anh thấy Hoắc Noãn rơi lệ ngồi trên giường.
“Sao lại bỏ bữa? Coi như không vì mình, thì cũng phải vì đứa bé trong bụng.” Bùi Lạp Minh dịu dàng nói.
Nhìn gương mặt trắng bệch của Hoắc Noãn, anh không khỏi đau lòng.
“Lạp Minh, anh biết là em luôn yên lặng chờ đợi bên cạnh anh, dù chúng ta không có hôn thú cũng không sao, nhưng ngày quan trọng như hôm nay vậy mà anh bỏ lại em một mình, em rất đau lòng anh biết không ? Khách khứa dùng ánh mắt gì nhìn em anh biết không?”
Hoắc Noãn vừa nói vừa khóc nức nở, bộ dáng điềm đạm đáng yêu làm người ta phải đau lòng.
“Anh biết, nhưng hôm nay anh đúng là có chuyện rất quan trọng”
“Chuyện quan trọng gì? Quan trọng đến mức phải làm vào ngày hôm nay.”
“Anh ….. Hoắc Noãn anh không muốn dối gạt em, anh sẽ đưa mẹ con Mộ Nhan về nhà.”
Sắc mặt của Bùi Lạp Minh nghiêm túc, giọng nói không giống như hỏi ý kiến, mà chính là thông báo để cho cô biết mà thôi.
Nghe vậy, Hoắc Noãn ngẩn ra, đôi mắt đẫm lệ kinh ngạc nhìn anh. *truyen tren dd. .#
“Anh biết quyết định này sẽ tổn thương em, nhưng anh cũng không còn biện pháp nào khác, suy cho cùng Mộ Nhan vẫn là vợ của anh, mặc dù đã xa nhau năm năm, nhưng ….. anh có trách nhiệm với mẹ con cô ấy.”
“Đó là lí do anh không kết hôn với em, sau này em cùng với đứa con trong bụng cứ yên lặng mà sống bên cạnh anh, đúng không?”
Bùi Lạp Minh ngẩn người, không ngờ cô hiểu được suy nghĩ của anh, như vậy cũng tốt, anh khỏi phải nhiều lời giải thích với cô.
“Ừ”
“Được, chỉ cần có thể sống bên cạnh anh, chuyện gì em cũng đồng ý, dù cả đời không danh không phận cũng không sao, em sẽ không tranh giành vị trí đại thiếu phu nhân với chị Mộ Nhan, chị ấy đã một mình cực khổ nuôi lớn đứa bé, cuộc sống chắc cũng không dễ dàng gì.”
“Hoắc Noãn ….. Cám ơn em đã hiểu cho anh.”
Bùi Lạp Minh đương nhiên không biết giờ phút này cô ta đang cố hết sức kìm chế cơn tức giận, hơn nữa lại rất không cam tâm!
Dựa vào cái gì mà Hứa Mộ Nhan sau khi đã bỏ đi năm năm, quay trở về còn có thể làm Bùi đại thiếu phu nhân!
Tại sao Hứa Mộ Nhan luôn tồn tại trong tâm tưởng của Bùi Lạp Minh.
Hoắc Noãn không cam lòng, nhưng trước mắt, ngoại trừ dùng sự độ lượng của mình để đổi lấy lòng thương hại của Bùi Lạp Minh, cô ta còn có biện pháp nào khác sao?
Nếu không có được trái tim của anh, vậy thì vì tiền của anh, cô ta nhất định phải nhẫn nhịn!
Đợi đến khi lấy được tiền, cô ta sẽ mang theo đứa bé cao chạy xa bay, sau đó sống một cuộc sống xa hoa.
Không có đàn ông, cô ta cũng có thể sống rất tốt!
“Lạp Minh, vậy anh định chừng nào đưa mẹ con chị Mộ Nhan về nhà?”
“Chờ Duẫn Kiệt xuất viện, anh lập tức đón hai mẹ con về.”
“Được, tất cả nghe theo anh.”
______________ ______________ ______________
“Mẹ, khi nào thì con mới xuất viện.”
“Bảo bối, bác sĩ nói còn phải quan sát con thêm hai ngày, đến lúc đó nếu không có vấn đề gì, chúng ta có thể về nhà.”
“Hả? Còn hai ngày nữa sao? Con muốn nổi mốc rồi, mẹ, con muốn về nhà, con nhớ các bạn học của con.”
“Ngoan, nghe lời, nhịn thêm hai ngày, được không?”
“Được rồi, vậy nghe lời mẹ, con nhịn thêm hai ngày nữa.”
“Tiểu Kiệt ngoan lắm, ăn trái cây đi.”
Hứa Mộ Nhan vui vẻ nhìn con trai, chỉ cần có con ở bên cạnh, cô không cầu xin gì hơn nữa.
“Thiếu phu nhân, Bùi tổng ở dưới lầu chờ cô trong xe.” Lúc này ngoài cửa vang lên giọng nói quen thuộc.
Hứa Mộ Nhan nhìn về phía cửa, thấy An Thần một tay xách giỏ trái cây, tay kia cầm một món đồ chơi.
“Tiểu Kiệt, đây là mẫu đồ chơi mới ra trong năm nay, tặng cho cháu.” An Thần nở nụ cười đưa đồ chơi cho Hứa Duẫn Kiệt.
“Cám ơn chú, mẹ cháu nói không thể tuỳ tiện nhận quà của người lạ.”
“Chú không phải người lạ, không tin cháu cứ hỏi mẹ.’
“An Thần, anh đến thăm là được rồi, sao còn tốn kém vậy.”
Hứa Mộ Nhan vội vàng kéo ghế mời An Thần ngồi.
“Không có gì, tiểu Kiệt thích là tốt rồi.’
Lúc này, Hứa Mộ Nhan mới để ý thấy con trai đang nhìn chằm chằm món đồ chơi, cô xấu hổ xin lỗi An Thần, cô cười cười: “Tiểu Kiệt, còn không mau cám ơn chú An.”
“Cám ơn chú An!”
Hứa Duẫn Kiệt thích thú cầm đồ chơi lên mở ra, đôi mắt ngây thơ vì hưng phấn mà lấp lánh sáng ngời.
“Lúc cậu ấy cười rất giống Bùi tổng.”
Hứa Mộ Nhan chỉ cười mà không nói, gien của Bùi Lạp Minh thật sự quá tốt.
“Đúng rồi đại thiếu phu nhân, tôi ở đây với tiểu Kiệt, cô xuống dưới đi, Bùi tổng đang chờ cô ở trong xe.”
“Được, vậy làm phiền anh rồi, An Thần.”
“Đừng khách sáo với tôi như vậy, mau đi đi.”
Hứa Mộ Nhan cầm túi xách đứng dậy, hôn lên trán con trai một cái: “Ngoan ngoãn ở đây chơi với chú An, không được nghịch ngợm biết chưa?”
“Con biết rồi, mẹ thật dài dòng!”
Hứa Duẫn Kiệt không ngẩng đầu lên chỉ lầm bầm nói, cậu bé đang chuyên tâm vào món đồ chơi yêu thích.
Quả nhiên, vừa bước ra cổng bệnh viện, Hứa Mộ Nhan đã nhìn thấy bóng dáng cao ngất mạnh mẽ của Bùi Lạp Minh, anh cắm hai tay vào túi, mặt nghiêm nghị tựa vào chiếc Mercedes-Benz màu đen.
Trước mắt cô hiện ra một màn, khụ! Cái xe này đã rất khoa trương, mà chủ xe lại cứ ‘bắt mắt’ ..... như vậy.
Càng đến gần, vẻ mặt anh càng rõ nét, đôi môi mỏng khẽ mím, hai mắt trầm tĩnh làm cô nhìn không thấu được suy nghĩ của anh.
Thấy cô đến gần, Bùi Lạp minh dập tắt thuốc lá, thay cô mở cửa xe, rất lịch sự phong độ.
Ánh nắng mặt trời bao phủ thân hình cao lớn của anh, đó là loại khí phách vương giả kiêu ngạo.
“Lên xe.”
“Đi đâu?”
“Năm năm trước.”
/95
|