Hứa Mộ Nhan quay đầu ngạc nhiên nhìn anh: “Lạp Minh!”
“Ánh mắt của em nhìn anh vậy là sao? Gặp quỷ à?”
“Không có.” Cô vội vàng lắc đầu, nét mặt tươi cười.
Sau đó cô bưng cháo qua múc một muỗng đưa lên miệng anh, anh trợn mắt nhìn cô: “Em đang làm cái gì?”
“Em đút anh ăn cháo.”
Nghe vậy Bùi Lạp Minh phát cáu là chuyện đương nhiên: “Anh gãy tay gãy chân hết rồi sao, cần em đút anh ăn?”
Hứa Mộ Nhan nhìn cánh tay trái bị treo của anh, chẳng lẽ.....
Anh không phải bị gãy tay đó sao?
Theo tầm của cô, lúc này anh mới ý thức được, gương mặt tuấn tú cũng lạnh lùng hơn.
Hiện tại ở tình trạng này, đoán chừng xem văn kiện cũng là vấn đề.
Anh hờn dỗi hơi lui người về phía sau, tay phải của anh lại bị Hứa Mộ Nhan nắm lấy.
“Anh sao vậy? Không đói bụng à?”
“Không đói.” Bùi Lạp Minh làm mặt lạnh tránh ra, gãy tay thì thôi đi, bây giờ ngay cả ăn cơm cũng phải nghe theo lời người khác, anh có khác gì người tàn phế đâu?!
“Được rồi, đừng làm rộn, nếu anh không muốn nhanh chóng xuất viện thì cứ nằm như thế đi.”
Hứa Mộ Nhan buồn cười nhìn anh nói.
Lúc này mà anh còn có tâm tình so đo những thứ này, anh cũng đâu có tàn phế thật, chỉ là tạm thời mà thôi.
Hứa Mộ Nhan đang suy nghĩ xem phải nói gì để dỗ anh ăn cháo, đột nhiên anh ngồi dậy, tuy đầu băng bó nhưng vẫn lộ ra khuôn mặt dễ nhìn: “Ăn cháo!”
Cô ngẩn người một chút, ngay sau đó nhoẻn miệng cười.
Thay đổi thất thường.....
Đại khái đây chính là Bùi Lạp Minh.
Không cam lòng nhận lỗi trước, Bùi Lạp Minh trừng mắt với cô: “Lại cười, mau đút cho anh ăn.”
Nếu lúc trước cô không xác định được anh có yêu mình hay không, giờ đây cô đã biết, dù tình yêu của anh dành cho cô chỉ có một phần nhỏ thôi, cô cũng đã thỏa mãn.....
“Hứa Mộ Nhan!” Trên giường bệnh, Bùi Lạp Minh tức giận kêu tên cô.
“Dạ?”
“Anh khát nước....”
“À, anh đợi chút, em rót cho anh.” Cô vội đi tới bàn rót một ly nước đưa tới cho anh.
Bùi Lạp Minh nhận ly nước, ừng ực uống hết.
“Anh khát đến vậy à?”
“Nói nhảm, chảy nhiều máu phải uống nhiều nước mới được, rót thêm cho anh.”
Hứa Mộ Nhan xin nghĩ liên tiếp mấy ngày, cô ở trong bệnh viện chăm sóc Bùi Lạp Minh, thế này cũng coi như trả chút ân tình cho anh.
“Hứa Mộ Nhan, anh muốn ăn táo!” thanh âm lười biếng của Bùi Lạp Minh vang lên.
“Đây, cho anh.”
“Anh muốn ăn táo đã gọt vỏ!”
“Anh tự gọt đi!”
“Em gọt.”
“Anh cũng khỏe rồi, sao không tự mình làm?”
“Em đừng quên anh vì ai mà bị thương, cũng đừng có quên anh là là ân nhân cứu mạng của em!”
“Dạ dạ dạ, Bùi tổng!”
----- ----- -----
Cuối cùng, cũng tới ngày Bùi Lạp Minh xuất viện, hôm nay trời hơi âm u, gió thổi càng lúc càng lớn, không biết có phải trời muốn mưa hay không?
Hứa Mộ Nhan chà xát hai bàn tay lạnh lẽo.
Lúc này di động trong túi reo lên, nhìn tên người gửi tin nhắn, trong lòng cô đột nhiên run lên.
“Thế nào, sao không nghe điện thoại?” Bên cạnh Bùi Lạp Minh liếc nhìn điện thoại của cô.
“Lạp Minh, em muốn đi gặp thầy một chút, được không anh?”
“Được, đi đi.”
Thấy anh sảng khoái đồng ý cô hơi ngạc nhiên.
“Thế nào? Không muốn đi? Vậy thì về nhà.”
“Đi chứ, đi chứ! Bảo tài xế dừng xe ở ven đường đi, em xuống chỗ này là được.”
“Ừ, đi sớm về sớm.”
Bùi Lạp Minh buồn cười nhìn cô xuống xe, xem ra lần này cứu cô cũng không uổng phí, ít nhất cô đã hiểu, nên hỏi ý của anh trước khi đi.
Thật ra thì sáng nay An Thần đã gọi điện thoại nói cho anh biết, lễ đính hôn của Cố Vỹ và Trần U sẽ cử hành sau hai ngày nữa, nếu hôn sự này đã định, anh tự nhiên không cần lo lắng Cố Vỹ còn có suy nghĩ gì không an phận với Hứa Mộ Nhan, đôi mắt đen như đá Hắc Diệu xẹt qua một tia lạnh lẽo.
“Bác Trương, hôm nay tôi không đến công ty, trực tiếp đưa tôi về nhà.”
“Dạ, Đại thiếu gia.”
Sau đó anh bấm số điện thoại của An Thần: “Này, An Thần, mang văn kiện của mấy ngày nay mà tôi chưa ký tên đến nhà tôi, tôi nghĩ bộ dạng này của tôi không tiện tới công ty.”
----- ----- -----
Bên trong quán cà phê.
Ngoài cửa sổ ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua cửa sổ thủy tinh, càn rỡ chiếu nghiêng xuống bao phủ thân hình của cô cùng Cố Vỹ.
Ánh mặt trời chiếu xuống khuôn mặt thanh lệ nhu mì, nụ cười của cô xinh đẹp như nụ hoa nở vào sáng tinh mơ, tinh khiết như tuyết đầu mùa đông, đôi mắt lóng lánh khẽ chớp chớp, thật động lòng người, tựa hồ ngay cả ánh mặt trời cũng không cách nào đoạt đi phong thái tao nhã trên người cô.
Một người phụ nữ xinh đẹp như thế, nhưng anh lại không có may mắn, có điều như vậy cũng tốt.
Bất quá chỉ mới nửa tháng không gặp cô, gương mặt luôn nở nụ cười ấm áp của Cố Vỹ giờ đây lại có vẻ tiều tụy.
Hứa Mộ Nhan có chút đau lòng nhìn anh, đều là cô hại anh, mấy ngày nay, anh đã bị những xì căng đan bên ngoài làm cho cả người mệt mỏi, mà mình thì không giúp được gì cho anh.
Nghĩ tới đây trong lòng cô vô cùng áy náy.
“Thầy, anh khỏe không?” Giọng nói của Hứa Mộ Nhan xen lẫn chút run rẩy.
“Không cần lo lắng cho anh, chỉ cần em hạnh phúc là tốt rồi, Mộ Nhan, thật ra thì.....Thật ra thì mọi việc là bắt nguồn từ anh.”
Đôi mắt của Cố Vỹ đầy vẻ bất đắc dĩ, trong lòng anh khổ sở vô cùng.
“Ừ?”
“Mộ Nhan, thật ra thì có một chuyện anh vẫn chưa nói cho em biết, ngày đó, những tấm hình thân mật của chúng ta trong khách sạn.....Là Trần U chụp, cũng là cô ấy giấu tên gửi cho Bùi Lạp Minh.”
“Cái.....Cái gì? Trần U!”
“Ừ, còn nhớ lúc ở Pháp anh có tâm sự với em là anh đã từng yêu một người không? Chính là Trần U.....Ngày đó, chạng vạng cô ấy gọi điện thoại nói muốn gặp anh để giải thích lý do tại sao năm đó bỏ đi, anh liền đồng ý, nhưng anh đợi rất lâu cũng không thấy cô ấy tới, rồi phục vụ bưng đến cho anh một ly cà phê, uống xong thì anh ngủ thiếp đi, anh nghĩ, khi đó Trần U đã lấy điện thoại di động của anh gửi tin nhắn cho em, sau đó sai người kín đáo gắn camera ở trong phòng khách sạn, quay được những hình ảnh kia rồi lấy ra rửa thành hình, mục đích là khiến em và Bùi Lạp Minh ly hôn, còn cô ấy sẽ thừa dịp mà xen vào.”
Lời của Cố Vỹ như từng viên đạn oanh tạc vào ý thức của Hứa Mộ Nhan, đôi mắt trong veo của cô có khiếp sợ, có ngạc nhiên, cô không dám tin, những sự việc kia như những đốm sáng phức tạp, xoay xoay trong đôi đồng tử của cô.
Có nghĩ thế nào cô cũng không ngờ, Trần U là người mà thầy mình từng yêu, hơn nữa lòng dạ của cô ta lại thâm sâu như vậy.
“Mộ Nhan, anh hi vọng em nể tình anh đừng trách cô ấy, anh đã bảo cô ấy sau này phải an phận sống qua ngày, cô ấy sẽ không phá hoại tình cảm của em và Bùi lạp Minh nữa, cho nên.....”
Thầy, anh đừng nói nữa, em không trách cô ấy, chỉ cần anh không trách em là tốt rồi, nếu như không phải vì liên quan với em, công ty của anh cũng không.....”
Cô không có cách nào nói cho Cố Vỹ biết, thật ra hôn nhân của anh và Trần U là do một tay Bùi Lạp Minh sắp đặt.
Có một số việc nên giữ kín có lẽ tốt hơn so với nói ra, cứ để cho bí mật này chôn vùi theo thời gian.....
“Thầy, anh kết hôn với Trần U rồi thì nhất định phải sống vui vẻ hạnh phúc, biết không?”
“Em yên tâm, suy cho cùng tình cảm của anh và cô ấy cũng đã có nền tảng, kỳ thật..... Kỳ thật anh còn chuyện muốn nói với em.”
Thấy Cố Vỹ muốn nói rồi lại thôi, Hứa Mộ Nhan nhìn anh nghi hoặc.
“Em xem cái này.”
Cố Vỹ lấy một quyển tạp chí từ phía sau đưa tới trước mặt cô.
Đó là tạp chí du lịch giới thiệu về thành phố M với du khách nước ngoài.
Trong đó, có bài giới thiệu đặc biệt về ‘duyên phận nhỏ bé’
Mắt cô chợt nhìn vào tấm hình kia, cả người không khỏi ngây ngốc lần nữa.
Trong tấm hình, ở trước cửa ‘duyên phận nhỏ bé’ có một người phụ nữ cúi xuống nhặt cái thẻ rơi trên mặt đất, đúng lúc đó một người mặc áo hồng cùng quần trắng vừa bước đi qua.....
Đôi mắt trong suốt của cô dâng lên một tầng sương mù.....
Thì ra thầy cũng biết.....
“Mộ Nhan, anh cho em xem cái này cũng không có ý gì khác, cũng như anh ngày đó, vô tình nhìn thấy tấm hình này, anh đã biết, đời này chúng ta nhất định là tình nghĩa thầy trò, sau này anh sẽ mang tình yêu dành cho em đổi thành tình thương của anh trai đối với em gái.”
Nói xong, Cố Vỹ nở nụ cười, mặc dù nụ cười của anh không xóa hết những bất đắc dĩ không nói ra được, nhưng cô biết anh thật có suy nghĩ buông xuống.
Có lẽ đây chính là duyên phận giữa cô và Cố Vỹ, cứ gặp như vậy, lại vừa khéo sát bên người bước đi qua.....
“Cảm ơn thầy, anh....Chúc anh.....Chúc anh tân hôn vui vẻ!”
“Ừ, ngày mai anh đưa thiệp cưới đến mời em cùng Bùi Lạp Minh, hai người nhất định phải đến đó.”
“Vâng, chúng ta một lời đã định!”
Nói xong, cả hai rất ăn ý cầm cà phê trước mặt mình lên, nhẹ nhàng cụng vào.
Dường như hai người muốn mang tất cả quá khứ không vui, theo tách cà phê này uống một hơi cạn sạch.....
/95
|