Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút
Chương 116: Nợ ân tình của cậu, làm thế nào để trả? 5
/344
|
“ Em là đang dọa anh chết sao?”
Tề Nhân Kiệt nhìn Văn Hinh, gương mặt lộ ra vẻ buồn bã,
“ Anh đối với em tốt như vậy, mà em cư nhiên lại nguyền rủa anh chết!”?
Đôi mày thanh tú của Văn hinh nhảy dựng lên, chế giễu nói:
“ Nếu để Lăng hạo Hiên bắt gặp bộ dạng này của anh, cậu ấy nhất định sẽ vỗ tay khen anh cho mà xem.
Nghe vậy, Tề Nhân Kiệt không khỏi liếc nhìn cô, nghiêm nghị hỏi:
“ Sau này em có dự định gì chưa?”
Vấn đề của anh khiến sắc mặt Văn Hinh bỗng dưng buồn bã, sau đó cô cúi đầu, trầm mặc hồi lâu mới ngẩng đầu lên cười trừ nói:
“ Tới đâu hay tới đó thôi.”
“ Người nhà của em đâu rồi, tại sao bọn họ lại không tới thăm em?’
Tề Nhân Kiệt cảm thấy rất kì quái, anh tới nơi này hai lần rồi nhưng cũng chưa từng thấy người nhà của cô.
“ Tôi không có người thâ,”
Văn Hinh nhàn nhạt nói, nhớ tới cha cùng em trai của cô, đáy mắt cô liền hiện lên một tầng nhàn nhạt bi thương.
Nghe vậy, Tề Nhân Kiệt không nói gì thêm nữa, chỉ yên lặng nhìn Văn Hinh, như muốn tìm tòi điều gì từ sâu trong đáy mắt cô.
Chờ Lăng Hạo hiên phẫu thuật xong đi tới phòng bệnh thì Tề Nhân Kiệt đã về rồi.
Thấy anh có vẻ mệt mỏi, Văn Hinh không khỏi quan tâm hỏi:
“ Có phải rất mệt mỏi hay không?”
Nhìn dáng vẻ của anh, bây giờ cũng đã là sáu giờ tối rồi, mà từ trưa tới giờ, toàn bộ thời gian anh đều dành ở trong phòng phẫu thuật, cho dù thân mình bằng sắt cũng sẽ mệt.
Lăng Hạo hiên thấy Văn Hinh quan tâm mình, trong giây lát, mọi mệt mỏi không cánh mà bay,
“ Không mệt, cậu ăn cơm tối chưa? Nếu chưa ăn thì tớ đi mua cơm cho cậu.”
Anh nói xong xoay người định rời đi.
Văn hinh lập tức gọi anh,
“ Mình ăn rồi, là nhỏ Lăng giúp mình mua cơm rồi.”
Nhớ tới tiểu nha đầu kia bộ dáng một mực muốn lấy lòng cô, cô liền cảm thấy buồn cười. Cô dám chắc cô ấy cho rằng mình và Lăng Hạo hiên có quan hệ gì nên mới cố gắng lấy lòng cô.
Nghe thấy cô nói đã ăn cơm tối rồi, lúc này Lăng Hạo Hiên mới yên tâm lại, sau đó anh đột nhiên tựa hồ nhớ ra được điều gì, vui vẻ nói với Văn Hinh:
“ Ngày mai cậu có thể xuất viện, tất cả báo cáo kiểm tra của cậu cũng đã có, tớ đã xem, tât cả đều không có việc gì cả.”
"Thật sao?" Văn Hinh nghe thấy mình có thể xuất viện lập tức thấy hưng phấn, quả thực, cô chán ghét bệnh viện, chán ghét mùi thuốc khử trùng của bệnh viện, đáng ghét nhất vẫn là bị tiêm thuốc.
Nhưng mà, sự hưng phấn này còn chưa duy trì được mấy giây, liền bị một trận phiền muội thay thế.
Xuất viện, còn con đường nào cho cô đi?
Ngày hôm hay, cô căn bản đã không còn chỗ nào để đặt chân tới rồi!
Dường như nhìn thấy được lo lắng trong cô, Lăng hạo Hiên bèn đi tới bên cạnh cô, an ủi cô
“ về sau cậu sẽ ở nhà tớ, nhà tớ mặc dù không rộng lắm, nhưng mà thêm một người cũng không thành vẫn đề.”
Nghe vậy, Văn Hinh chỉ nhàn nhạt nhìn anh, cũng không có lập tưc đáp ứng.
Đợi đến ngày thứ hai, Văn Hinh làm thủ tục xuất viện, Lăng hạo Hiên đã giúp cô làm tất cả thủ tục, sau đó, thấy tề Nhân Kiệt tới, hai người chạm nhau ở trước cửa phòng bệnh.
Tề Nhân Kiệt nhìn Văn Hinh, gương mặt lộ ra vẻ buồn bã,
“ Anh đối với em tốt như vậy, mà em cư nhiên lại nguyền rủa anh chết!”?
Đôi mày thanh tú của Văn hinh nhảy dựng lên, chế giễu nói:
“ Nếu để Lăng hạo Hiên bắt gặp bộ dạng này của anh, cậu ấy nhất định sẽ vỗ tay khen anh cho mà xem.
Nghe vậy, Tề Nhân Kiệt không khỏi liếc nhìn cô, nghiêm nghị hỏi:
“ Sau này em có dự định gì chưa?”
Vấn đề của anh khiến sắc mặt Văn Hinh bỗng dưng buồn bã, sau đó cô cúi đầu, trầm mặc hồi lâu mới ngẩng đầu lên cười trừ nói:
“ Tới đâu hay tới đó thôi.”
“ Người nhà của em đâu rồi, tại sao bọn họ lại không tới thăm em?’
Tề Nhân Kiệt cảm thấy rất kì quái, anh tới nơi này hai lần rồi nhưng cũng chưa từng thấy người nhà của cô.
“ Tôi không có người thâ,”
Văn Hinh nhàn nhạt nói, nhớ tới cha cùng em trai của cô, đáy mắt cô liền hiện lên một tầng nhàn nhạt bi thương.
Nghe vậy, Tề Nhân Kiệt không nói gì thêm nữa, chỉ yên lặng nhìn Văn Hinh, như muốn tìm tòi điều gì từ sâu trong đáy mắt cô.
Chờ Lăng Hạo hiên phẫu thuật xong đi tới phòng bệnh thì Tề Nhân Kiệt đã về rồi.
Thấy anh có vẻ mệt mỏi, Văn Hinh không khỏi quan tâm hỏi:
“ Có phải rất mệt mỏi hay không?”
Nhìn dáng vẻ của anh, bây giờ cũng đã là sáu giờ tối rồi, mà từ trưa tới giờ, toàn bộ thời gian anh đều dành ở trong phòng phẫu thuật, cho dù thân mình bằng sắt cũng sẽ mệt.
Lăng Hạo hiên thấy Văn Hinh quan tâm mình, trong giây lát, mọi mệt mỏi không cánh mà bay,
“ Không mệt, cậu ăn cơm tối chưa? Nếu chưa ăn thì tớ đi mua cơm cho cậu.”
Anh nói xong xoay người định rời đi.
Văn hinh lập tức gọi anh,
“ Mình ăn rồi, là nhỏ Lăng giúp mình mua cơm rồi.”
Nhớ tới tiểu nha đầu kia bộ dáng một mực muốn lấy lòng cô, cô liền cảm thấy buồn cười. Cô dám chắc cô ấy cho rằng mình và Lăng Hạo hiên có quan hệ gì nên mới cố gắng lấy lòng cô.
Nghe thấy cô nói đã ăn cơm tối rồi, lúc này Lăng Hạo Hiên mới yên tâm lại, sau đó anh đột nhiên tựa hồ nhớ ra được điều gì, vui vẻ nói với Văn Hinh:
“ Ngày mai cậu có thể xuất viện, tất cả báo cáo kiểm tra của cậu cũng đã có, tớ đã xem, tât cả đều không có việc gì cả.”
"Thật sao?" Văn Hinh nghe thấy mình có thể xuất viện lập tức thấy hưng phấn, quả thực, cô chán ghét bệnh viện, chán ghét mùi thuốc khử trùng của bệnh viện, đáng ghét nhất vẫn là bị tiêm thuốc.
Nhưng mà, sự hưng phấn này còn chưa duy trì được mấy giây, liền bị một trận phiền muội thay thế.
Xuất viện, còn con đường nào cho cô đi?
Ngày hôm hay, cô căn bản đã không còn chỗ nào để đặt chân tới rồi!
Dường như nhìn thấy được lo lắng trong cô, Lăng hạo Hiên bèn đi tới bên cạnh cô, an ủi cô
“ về sau cậu sẽ ở nhà tớ, nhà tớ mặc dù không rộng lắm, nhưng mà thêm một người cũng không thành vẫn đề.”
Nghe vậy, Văn Hinh chỉ nhàn nhạt nhìn anh, cũng không có lập tưc đáp ứng.
Đợi đến ngày thứ hai, Văn Hinh làm thủ tục xuất viện, Lăng hạo Hiên đã giúp cô làm tất cả thủ tục, sau đó, thấy tề Nhân Kiệt tới, hai người chạm nhau ở trước cửa phòng bệnh.
/344
|