Cao Lâm thấy vậy, đột nhiên ho khan lớn một tiếng, nhắc nhở A Vượng phải chú ý giữ hình tượng của mình. A Vượng lúc này mới chợt hiểu ra, vội vàng buông lỏng tay cô, sau đó không hề toan tính gãi đầu, cười xấu hổ với cô, nói:
“ Đi, trước tôi dẫn cô đi nhận đồng phục làm việc đã.”
"Tốt!" Văn Hinh vẫn nở nụ cười, không hề suy tính. Cô gật đầu với Cao Lâm, sau đó đi theo A Vượng ra phía sau.
Cao Lâm nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của Văn Hinh đột nhiên lắc đầu một cái, sau đó lại nhẹ nhàng thở dài một tiếng, tựa hồ có chút đồng tình với cô.
Cao Lâm an bài cho Văn Hinh ở trong nhà mình, hắn bảo vợ mình dọn dẹp một gian phòng trống không chỉ chứa đồ linh tinh cho Văn hinh ở, Văn Hinh vô cùng cảm kích.
Cứ thế, Văn hinh liền ở lại quán ăn này, hàng ngày cô rời giường từ rất sớm, sau đó đi chợ mua thức ăn cùng A Vượng. rồi quay về quán rửa rau quét dọn vệ sinh.
Buổi trưa và buổi tối, khách khứa tới quán ăn cơm, cô còn phải phụ trách việc bưng thức ăn cho khách và rửa bát đũa, tóm lại, cô là một người làm công việc của mấy người. Làm việc cả ngày nên khi đêm xuống, toàn thân cô gần như đã kiệt sức.
Có đôi khi, A Vượng thấy cô gần như quá mệt mỏi rồi, cũng sẽ giúp đỡ cô một chút, còn kể chuyện cười cho cô nghe. Hiện giờ cơ hồ mọi người ở đây đều biết , A Vượng thích Văn Hinh.
Văn Hinh tự nhiên cũng nhận ra, nhưngmà cô lại làm bộ như không biết, chỉ coi A Vượng là đồng nghiệp. Bây giờ cô chỉ muốn cuộc sống cứ bình lặng trôi qua như vậy,những thứ khác, quả thực cái gì cô cũng không muốn bận tâm.
Hơn nữa, A Vượng thoạt nhìn có vẻ chững chạc nhưng thực ra vẫn là một bé trai rất đơn thuần, tâm hồn vẫn trong sáng thuần khiết. mà cô, trên người đã sớm ngổn ngang trăm ngàn vết thương, đã từng bị người khác chà đạp giẫm chân lên mình, nhạp báng cô, bôi nhọ cô. Cô nghĩ, nếu như A Vượng biết quá khứ của cô, nhất định cậu ấy sẽ không đối với cô như bây giờ, nói không chừng còn khinh bỉ cô.
"Văn hinh, tối nay ở quảng trưởng có buổi biểu diễn, chúng ta cùng đi xem được không?” truyện thấy hay các bạn sang Doc Truyen . o r g đọc nhé
Cô đang thất thần suy nghĩ, A Vượng liền đi tới, thấy Văn hinh đang rửa chén, anh cũng ngồi chổm hổm xuống giúp Văn hinh đem những cái chén đã rửa xong xếp gọn gàng.
Văn Hinh vừa định cự tuyệt, thì thấy một tiểu cô nương cũng làm ở đây liền nhảy ra vui vẻ nói:
“A Vượng ca em cũng muốn đi, em cũng muốn đi!”
Văn Hinh biết tiểu cô nương này , cô ấy tên Tần Vũ, năm nay mới 20 tuổi, dáng dấp thật đáng yêu, có điểm giống Tiểu Lăng. Hơn nữa, cô nhận thấy , tiểu cô nương tần Vũ này thực sự thích A Vượng
Vì vậy cô cười nói: "Vậyhai người đi đi, vừa vặn buổi tối tôi có chút chuyện, không đi được.”
Nghe vậy, Tần Vũ lập tức gật đầu mạnh, cô trừng hai mắt đáng yêu như muốn cám ơn Văn Hinh ( chả biết cám ơn kiểu gì). Sau đó cô cũng ngồi xổm xuống, ôm một cánh tay A Vượng, có chút hưng phấn cùng mong chờ nói:
“ nếu chị Văn Hinh đã bận, thì tối nay chúng mình cùng đi chứ?”
Ai ngờ, A Vượng căn bản không để ý tới cô, mà lo lắng hỏi Văn Hinh:
“ Cô có chuyện gì? Rất quan trọng sao? Có muốn tôi giúp một tay không?”
"Không cần, tự tôi có thể giải quyết được,”
Văn Hinh vội nói, rồi nhìn Tần Vũ, sau đó nói với A Vượng.
“ Cậu và Tần Vũ đi xem đi, không cần để ý đến tôi.”
Tần Vũ một bên nghe được gật đầu mạnh, nhưng A Vượng lại có chút mất mác nói:
“ Cô không đi tôi cũng không đi.”
Nói xong, liền đứng dậy rời đi.
Thấy thế, Văn Hinh bất đắc dĩ cười cười, sau đó nói với tần Vũ:
“ Sau này còn có cơ hội.”
“ Đi, trước tôi dẫn cô đi nhận đồng phục làm việc đã.”
"Tốt!" Văn Hinh vẫn nở nụ cười, không hề suy tính. Cô gật đầu với Cao Lâm, sau đó đi theo A Vượng ra phía sau.
Cao Lâm nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của Văn Hinh đột nhiên lắc đầu một cái, sau đó lại nhẹ nhàng thở dài một tiếng, tựa hồ có chút đồng tình với cô.
Cao Lâm an bài cho Văn Hinh ở trong nhà mình, hắn bảo vợ mình dọn dẹp một gian phòng trống không chỉ chứa đồ linh tinh cho Văn hinh ở, Văn Hinh vô cùng cảm kích.
Cứ thế, Văn hinh liền ở lại quán ăn này, hàng ngày cô rời giường từ rất sớm, sau đó đi chợ mua thức ăn cùng A Vượng. rồi quay về quán rửa rau quét dọn vệ sinh.
Buổi trưa và buổi tối, khách khứa tới quán ăn cơm, cô còn phải phụ trách việc bưng thức ăn cho khách và rửa bát đũa, tóm lại, cô là một người làm công việc của mấy người. Làm việc cả ngày nên khi đêm xuống, toàn thân cô gần như đã kiệt sức.
Có đôi khi, A Vượng thấy cô gần như quá mệt mỏi rồi, cũng sẽ giúp đỡ cô một chút, còn kể chuyện cười cho cô nghe. Hiện giờ cơ hồ mọi người ở đây đều biết , A Vượng thích Văn Hinh.
Văn Hinh tự nhiên cũng nhận ra, nhưngmà cô lại làm bộ như không biết, chỉ coi A Vượng là đồng nghiệp. Bây giờ cô chỉ muốn cuộc sống cứ bình lặng trôi qua như vậy,những thứ khác, quả thực cái gì cô cũng không muốn bận tâm.
Hơn nữa, A Vượng thoạt nhìn có vẻ chững chạc nhưng thực ra vẫn là một bé trai rất đơn thuần, tâm hồn vẫn trong sáng thuần khiết. mà cô, trên người đã sớm ngổn ngang trăm ngàn vết thương, đã từng bị người khác chà đạp giẫm chân lên mình, nhạp báng cô, bôi nhọ cô. Cô nghĩ, nếu như A Vượng biết quá khứ của cô, nhất định cậu ấy sẽ không đối với cô như bây giờ, nói không chừng còn khinh bỉ cô.
"Văn hinh, tối nay ở quảng trưởng có buổi biểu diễn, chúng ta cùng đi xem được không?” truyện thấy hay các bạn sang Doc Truyen . o r g đọc nhé
Cô đang thất thần suy nghĩ, A Vượng liền đi tới, thấy Văn hinh đang rửa chén, anh cũng ngồi chổm hổm xuống giúp Văn hinh đem những cái chén đã rửa xong xếp gọn gàng.
Văn Hinh vừa định cự tuyệt, thì thấy một tiểu cô nương cũng làm ở đây liền nhảy ra vui vẻ nói:
“A Vượng ca em cũng muốn đi, em cũng muốn đi!”
Văn Hinh biết tiểu cô nương này , cô ấy tên Tần Vũ, năm nay mới 20 tuổi, dáng dấp thật đáng yêu, có điểm giống Tiểu Lăng. Hơn nữa, cô nhận thấy , tiểu cô nương tần Vũ này thực sự thích A Vượng
Vì vậy cô cười nói: "Vậyhai người đi đi, vừa vặn buổi tối tôi có chút chuyện, không đi được.”
Nghe vậy, Tần Vũ lập tức gật đầu mạnh, cô trừng hai mắt đáng yêu như muốn cám ơn Văn Hinh ( chả biết cám ơn kiểu gì). Sau đó cô cũng ngồi xổm xuống, ôm một cánh tay A Vượng, có chút hưng phấn cùng mong chờ nói:
“ nếu chị Văn Hinh đã bận, thì tối nay chúng mình cùng đi chứ?”
Ai ngờ, A Vượng căn bản không để ý tới cô, mà lo lắng hỏi Văn Hinh:
“ Cô có chuyện gì? Rất quan trọng sao? Có muốn tôi giúp một tay không?”
"Không cần, tự tôi có thể giải quyết được,”
Văn Hinh vội nói, rồi nhìn Tần Vũ, sau đó nói với A Vượng.
“ Cậu và Tần Vũ đi xem đi, không cần để ý đến tôi.”
Tần Vũ một bên nghe được gật đầu mạnh, nhưng A Vượng lại có chút mất mác nói:
“ Cô không đi tôi cũng không đi.”
Nói xong, liền đứng dậy rời đi.
Thấy thế, Văn Hinh bất đắc dĩ cười cười, sau đó nói với tần Vũ:
“ Sau này còn có cơ hội.”
/344
|