Nhìn thấy bọn họ hận không thể móc tim móc phổi của mình ra cho Văn Hinh xem, Du Thần ích cũng không nhìn nổi nữa, hừ lạnh một tiếng, rồi trực tiếp đá cánh cửa rời đi.
“ Thần ích, cậu đi đâu vậy?”
Lam Dật Thần vội vàng đi theo, bỏ lại ba người ánh mắt mờ mịt khó hiểu nhìn theo.
Du Thần ích vọt ra khỏi bệnh viện, cuối cùng bị Lam Dật Thần chặn lại trước cửa chính bệnh viện
“ Thần Ích, cậu định đi đâu?”
"Về nhà!" Du Thần ích dùng sức tránh Lam Dật Thần, tiếp tục đi ra bên ngoài, sắc mặt cũng không hề tốt, thật giống như vừa ăn hỏa dược vậy.
Lam Dật Thần một lần nữa kéo hắn lại,
“Cậu về nhà làm gì? Hiện giờ vợ con cậu đều ở bệnh viện, cậu không phải nên ở lại chăm sóc họ sao, chẳng lẽ cậu thực sự muốn ném chị dâu cho hai người kia à?”
“ Tôi nói rồi, người phụ nữ kia không có bất cứ quan hệ gì với tôi cả.”
Du Thần ích đột nhiên túm chặt lấy cổ áo Lam Dật Thần, cắn răng cảnh cáo,
“ Nếu như cậu còn nhắc tới cô ta trước mặt tôi, đừng trách tôi trở mặt vô tình.”
Nói xong, hẳn bỏ qua Lam Dật Thần, phẫn hận rời đi.
Lam Dật Thần nhìn bóng lưng bạn tốt rời đi, không khỏi than nhẹ một tiếng, khuôn mặt chứa đầy bất đắc dĩ, sau đó hắn cũng đi theo.
Biết tin Văn Hinh mang thai, Tiểu Lăng rất nhanh liền ôm bao lớn bao nhỏ toàn là thực phẩm dinh dưỡng tới thăm Văn Hinh
“ Văn Hinh tỷ tỷ.”
Vừa vào tới phòng bệnh, Tiểu Lăng đã nở nụ cười đáng yêu hướng Văn Hinh nói.
"Sao cô lại tới đây?" Mỗi lần Văn Hinh thấy nụ cười đáng yêu kia của Tiểu Lăng, tâm tình liền trở nên tốt hơn. Tựa như nụ cười ấy có khả năng lây lan vậy, khiến cho cô cũng muốn cười theo, cùng nhau vui vẻ.
Tiểu Lăng đem thứ gì đó trong ngực mình đặt đầu giường bênh, sau đó tới bên cạnh Văn Hinh, đôi mắt linh động chớp chớp sau đó chăm chú nhìn bụng Văn Hinh nói:
“ Em nghe bác sĩ Lăng nói chị mang thai, nên bảo em tới xem chị. Văn Hinh tỷ tỷ, trong bụng của chị hiện giờ thật sự có tiểu bảo bảo sao? Cảm giác thật thần kì nha.”
Nói xong, cô bé đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa bụng Văn Hinh, rồi buông xuống, động tác vô cùng cẩn thận .
Văn hinh bị dáng vẻ khả ái của cô làm cho tức cười,
“ Cô thích đứa bé?”
"Ừ!" Tiểu Lăng lập tức dùng sức gật đầu một cái,
“ Em thích nhất trẻ con, đặc biệt là trẻ sơ sinh, bộ dạng lúc mới sinh, nho nhỏ, phấn trắng nõn nà , đặc biệt đáng yêu nha.”
Văn Hinh nghe vậy, tâm không khỏi động một chút, sâu thẳm trong đáy lòng như có cái gì nhẹ nhàng kích thích mình, một cỗ xúc cảm từ trong đáy lòng dâng lên, khó nói thành lời.
Cô thậm chí đã bắt đầu nghĩ tới, tương lai đứa bé trong bụng cô lúc sinh ra , lớn lên trông sẽ như thế nào, là nam hay nữ, tính tình như thế nào?
Đột nhiên, cô liền nghĩ tới những gì Lăng Hạo Hiên nói với cô, nói đã đặt trước phòng giải phẫu chiều nay cho cô. Vừa nghĩ tới cô sẽ phải bỏ đứa bé này đi, trong lòng cô đột nhiên sinh ra một chút không đành.
Lúc này, trong bụng cô đang mang đứa bé, đứa con của cô.!
Tuy cha của đứa bé không cần nó, nhưng bất kể thế nào, trên người bé cũng chảy một nửa dòng máu của cô.!
“ Thần ích, cậu đi đâu vậy?”
Lam Dật Thần vội vàng đi theo, bỏ lại ba người ánh mắt mờ mịt khó hiểu nhìn theo.
Du Thần ích vọt ra khỏi bệnh viện, cuối cùng bị Lam Dật Thần chặn lại trước cửa chính bệnh viện
“ Thần Ích, cậu định đi đâu?”
"Về nhà!" Du Thần ích dùng sức tránh Lam Dật Thần, tiếp tục đi ra bên ngoài, sắc mặt cũng không hề tốt, thật giống như vừa ăn hỏa dược vậy.
Lam Dật Thần một lần nữa kéo hắn lại,
“Cậu về nhà làm gì? Hiện giờ vợ con cậu đều ở bệnh viện, cậu không phải nên ở lại chăm sóc họ sao, chẳng lẽ cậu thực sự muốn ném chị dâu cho hai người kia à?”
“ Tôi nói rồi, người phụ nữ kia không có bất cứ quan hệ gì với tôi cả.”
Du Thần ích đột nhiên túm chặt lấy cổ áo Lam Dật Thần, cắn răng cảnh cáo,
“ Nếu như cậu còn nhắc tới cô ta trước mặt tôi, đừng trách tôi trở mặt vô tình.”
Nói xong, hẳn bỏ qua Lam Dật Thần, phẫn hận rời đi.
Lam Dật Thần nhìn bóng lưng bạn tốt rời đi, không khỏi than nhẹ một tiếng, khuôn mặt chứa đầy bất đắc dĩ, sau đó hắn cũng đi theo.
Biết tin Văn Hinh mang thai, Tiểu Lăng rất nhanh liền ôm bao lớn bao nhỏ toàn là thực phẩm dinh dưỡng tới thăm Văn Hinh
“ Văn Hinh tỷ tỷ.”
Vừa vào tới phòng bệnh, Tiểu Lăng đã nở nụ cười đáng yêu hướng Văn Hinh nói.
"Sao cô lại tới đây?" Mỗi lần Văn Hinh thấy nụ cười đáng yêu kia của Tiểu Lăng, tâm tình liền trở nên tốt hơn. Tựa như nụ cười ấy có khả năng lây lan vậy, khiến cho cô cũng muốn cười theo, cùng nhau vui vẻ.
Tiểu Lăng đem thứ gì đó trong ngực mình đặt đầu giường bênh, sau đó tới bên cạnh Văn Hinh, đôi mắt linh động chớp chớp sau đó chăm chú nhìn bụng Văn Hinh nói:
“ Em nghe bác sĩ Lăng nói chị mang thai, nên bảo em tới xem chị. Văn Hinh tỷ tỷ, trong bụng của chị hiện giờ thật sự có tiểu bảo bảo sao? Cảm giác thật thần kì nha.”
Nói xong, cô bé đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa bụng Văn Hinh, rồi buông xuống, động tác vô cùng cẩn thận .
Văn hinh bị dáng vẻ khả ái của cô làm cho tức cười,
“ Cô thích đứa bé?”
"Ừ!" Tiểu Lăng lập tức dùng sức gật đầu một cái,
“ Em thích nhất trẻ con, đặc biệt là trẻ sơ sinh, bộ dạng lúc mới sinh, nho nhỏ, phấn trắng nõn nà , đặc biệt đáng yêu nha.”
Văn Hinh nghe vậy, tâm không khỏi động một chút, sâu thẳm trong đáy lòng như có cái gì nhẹ nhàng kích thích mình, một cỗ xúc cảm từ trong đáy lòng dâng lên, khó nói thành lời.
Cô thậm chí đã bắt đầu nghĩ tới, tương lai đứa bé trong bụng cô lúc sinh ra , lớn lên trông sẽ như thế nào, là nam hay nữ, tính tình như thế nào?
Đột nhiên, cô liền nghĩ tới những gì Lăng Hạo Hiên nói với cô, nói đã đặt trước phòng giải phẫu chiều nay cho cô. Vừa nghĩ tới cô sẽ phải bỏ đứa bé này đi, trong lòng cô đột nhiên sinh ra một chút không đành.
Lúc này, trong bụng cô đang mang đứa bé, đứa con của cô.!
Tuy cha của đứa bé không cần nó, nhưng bất kể thế nào, trên người bé cũng chảy một nửa dòng máu của cô.!
/344
|