"Nhất định chúng tôi không đồng ý, anh có thể làm gì chúng tôi?” Lạc Tình vênh cằm nhỏ lên cao, bộ dáng không ai có thể làm gì cô ta, không hề sợ hãi, chuyện đã tới nước này thì không còn cách nào nữa, chỉ có thể tùy cơ ứng biến thôi. ( chỗ này chém)
Quả nhiên, giám đốc Vương nghe thấy thế lập tức càng thêm giận dữ, hắn gật đầu với Diêu Phương nói: “ Như vậy, Du phu nhân, vậy thì phải xin lỗi rồi.” Hắn nói xong, bèn quay lại nói với mấy tên côn đồ phía sau: “ nếu đã tới rồi, mọi người cũng không cần khách khí, tránh cho người ta nói chúng ta lạnh nhạt.”
Mười mấy tên côn đồ cũng cảm thấy ngứa ngáy rồi, nghe được lời giám đốc Vương nói, lập tức tản ra, bắt đầu tìm kiếm khắp nơi trong nhà. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, khắp phòng khách đã bị bới loạn, đồ đạc rơi vỡ kêu loảng xoảng khắp phòng, mặt sàn vương toàn mảnh đổ vỡ.
Diêu Phương nhìn một mớ hỗn độn trước mắt , biết những người này cố ý tìm tới, sắc mặt đã giận tới trắng bệch, nhưng căn bản bà không có biện pháp gì, chỉ có thể nắm chặt tay, đè nén sự tức giận trong lòng.
Mà Lạc Tình cũng đã tức giận lắm rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, cô ta hướng về phía giám đốc Vương mắng lớn: “ cái tên khốn kiếp này, mau kêu họ dừng tay lại, có nghe thấy không? Nếu như các người không mau cút đi, tôi lập tức báo cảnh sát.”
Nhưng giám đốc Vương cũng không thèm nhìn cô ta một cái, đối với sự cảnh cáo của cô ta càng khiến anh ta thêm ngoảnh mặt làm ngơ, không những vậy, hắn còn tìm một cái ghế salon sạch sẽ ngồi xuống, gác hai chân lên trên bàn , không chút lo lắng nhìn phòng khách vốn sạch sẽ gọn gàng giờ đã bị lật tung lên.
Mấy người giúp việc Nhà họ Du cũng sợ chỉ biết núp một góc, run rẩy nhìn phía trước, không ai dám tiến lên ngăn cản.
"Dừng tay!" Đột nhiên, tiếng người nói truyền đến, mọi người hướng theo phía phát ra âm thanh nhìn lại, chỉ thấy một cô gái xinh đẹp đang chậm rãi bước vào.
Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn người đang tiến vào đây, trong mắt mỗi người đều xẹt qua một chút kinh ngạc, sau đó lại có vẻ chờ mong.
Mà lạc Tình sau khi nhìn thấy người tới, cực kì xem thường hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu đi chỗ khác không thèm nhìn Văn Hinh nữa.
"Cô là ai?" giám đốc Vương nhìn người vừa tới, ánh mắt lộ ra vẻ cảnh giác.
Người tới chính là Văn Hinh, cô nhàn nhạt quét một vòng quanh phòng khách, sau đó từ từ đi tới bên cạnh giám đốc Vương , lạnh lùng hỏi: "Anh là ai? Tại sao lại tới nhà họ Du gây chuyện?” Thật ra thì cô căn bản không muốn nhúng tay vào chuyện của nhà họ Du, cô chỉ muốn an tâm nghỉ ngơi cho tốt, nhưng mà động tĩnh bên này quá lớn., khiến cô không cách nào an tâm nghỉ ngơi được, dù sao cũng bị làm phiền, cho nên chi bằng cứ tới đây xem có chuyện gì .
Nghe vậy, giám đốc Vương dậm chân, cầm bản hợp đồng lên, thẳng thừng nói: “ TÔi chỉ tới nhà họ Du đòi một cái công đạo, nhưng các người chẳng những đã gạt tôi khiến tôi tổn thất rất nhiều, cư nhiên còn mở miệng phủ nhận mọi chuyện, không bồi thường.” Trực giác cho thấy, hắn cũng coi Văn Hinh là người nhà họ Du.
Quả nhiên, giám đốc Vương nghe thấy thế lập tức càng thêm giận dữ, hắn gật đầu với Diêu Phương nói: “ Như vậy, Du phu nhân, vậy thì phải xin lỗi rồi.” Hắn nói xong, bèn quay lại nói với mấy tên côn đồ phía sau: “ nếu đã tới rồi, mọi người cũng không cần khách khí, tránh cho người ta nói chúng ta lạnh nhạt.”
Mười mấy tên côn đồ cũng cảm thấy ngứa ngáy rồi, nghe được lời giám đốc Vương nói, lập tức tản ra, bắt đầu tìm kiếm khắp nơi trong nhà. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, khắp phòng khách đã bị bới loạn, đồ đạc rơi vỡ kêu loảng xoảng khắp phòng, mặt sàn vương toàn mảnh đổ vỡ.
Diêu Phương nhìn một mớ hỗn độn trước mắt , biết những người này cố ý tìm tới, sắc mặt đã giận tới trắng bệch, nhưng căn bản bà không có biện pháp gì, chỉ có thể nắm chặt tay, đè nén sự tức giận trong lòng.
Mà Lạc Tình cũng đã tức giận lắm rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, cô ta hướng về phía giám đốc Vương mắng lớn: “ cái tên khốn kiếp này, mau kêu họ dừng tay lại, có nghe thấy không? Nếu như các người không mau cút đi, tôi lập tức báo cảnh sát.”
Nhưng giám đốc Vương cũng không thèm nhìn cô ta một cái, đối với sự cảnh cáo của cô ta càng khiến anh ta thêm ngoảnh mặt làm ngơ, không những vậy, hắn còn tìm một cái ghế salon sạch sẽ ngồi xuống, gác hai chân lên trên bàn , không chút lo lắng nhìn phòng khách vốn sạch sẽ gọn gàng giờ đã bị lật tung lên.
Mấy người giúp việc Nhà họ Du cũng sợ chỉ biết núp một góc, run rẩy nhìn phía trước, không ai dám tiến lên ngăn cản.
"Dừng tay!" Đột nhiên, tiếng người nói truyền đến, mọi người hướng theo phía phát ra âm thanh nhìn lại, chỉ thấy một cô gái xinh đẹp đang chậm rãi bước vào.
Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn người đang tiến vào đây, trong mắt mỗi người đều xẹt qua một chút kinh ngạc, sau đó lại có vẻ chờ mong.
Mà lạc Tình sau khi nhìn thấy người tới, cực kì xem thường hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu đi chỗ khác không thèm nhìn Văn Hinh nữa.
"Cô là ai?" giám đốc Vương nhìn người vừa tới, ánh mắt lộ ra vẻ cảnh giác.
Người tới chính là Văn Hinh, cô nhàn nhạt quét một vòng quanh phòng khách, sau đó từ từ đi tới bên cạnh giám đốc Vương , lạnh lùng hỏi: "Anh là ai? Tại sao lại tới nhà họ Du gây chuyện?” Thật ra thì cô căn bản không muốn nhúng tay vào chuyện của nhà họ Du, cô chỉ muốn an tâm nghỉ ngơi cho tốt, nhưng mà động tĩnh bên này quá lớn., khiến cô không cách nào an tâm nghỉ ngơi được, dù sao cũng bị làm phiền, cho nên chi bằng cứ tới đây xem có chuyện gì .
Nghe vậy, giám đốc Vương dậm chân, cầm bản hợp đồng lên, thẳng thừng nói: “ TÔi chỉ tới nhà họ Du đòi một cái công đạo, nhưng các người chẳng những đã gạt tôi khiến tôi tổn thất rất nhiều, cư nhiên còn mở miệng phủ nhận mọi chuyện, không bồi thường.” Trực giác cho thấy, hắn cũng coi Văn Hinh là người nhà họ Du.
/344
|