"Chị dâu, ngày mai tôi với Tiểu Ảnh Nhi đi dự một buổi tiệc lớn, chị đi cùng nhé!” Thời điểm ăn trưa, Lam Dật Thần ngồi đối diện nói với Văn Hinh.
Văn Hinh nhìn hắn, bèn cười: “ Ngày mai tôi có việc rồi, mọi người đi đi.” Ngày mai là chủ nhật, cô vẫn không quên cuộc hẹn với Tề Nhân Kiệt.
"Chị dâu?" Lam Dật Thần đột nhiên nheo mắt nhìn chằm chằm Văn Hinh, gương mặt tuấn dật lộ đầy vẻ nghi hoặc hỏi, “ Chị hãy thành thật khai đi, có phải ngày mai chị có hẹn với ai rồi không?” Nhất định là Du Thần Ích đi, nhìn thấy mấy ngày nay Du Thần Ích mang dáng vẻ õng ẹo, trốn tránh, thì ra là đã vụng trộm hẹn với Văn hinh rồi!
Tốt rồi, vậy là tốt quá rồi, thế mà tên kia còn che giấu, lén la lén lút, thật đúng là, đến kẻ ngu cũng có thể nhìn ra tâm tư của hắn nha!
Nghe vậy, Văn Hinh sững sờ, “ Làm sao anh biết?” Cô có hẹn với Tề Nhân Kiệt, tại sao Lam Dật Thần lại biết?
“ Tôi nói rồi mà.” Lam Dật Thần lập tức lộ ra vẻ mặt “ đã hiểu”, hắn đột nhiên tiến tới trước mặt Văn Hinh, cười đầy ác ý nói, “ Chị nói xem lúc nào thì tên nó nhắc tới chị thì lại không tự nhiên như vậy?”
( chỗ này…. Hơi tưởng tượng tí)
Văn Hinh lại sửng sốt, khó hiểu nhìn lam Dật Thần, khuôn mặt tuấn dật của hắn với cô gần trong gang tấc, khuôn mặt cùng nụ cười nhạo báng này khiến cô lập tức hiểu ra, bèn bật cười, “ Vấn đề này, anh tự mình đi hỏi anh ta đi.” Nhìn bộ dáng của Lam Dật Thần, cô biết nhất định hắn đã hiểu lầm cô và Du Thần Ích rồi.
Cô đi cùng hắn?
Bây giờ hắn muốn tránh cô còn không kịp, huống chi…
Có điều, Lam Dật Thần nói cũng đúng, hắn đúng là một tên khó chịu!
Chỉ là, lam Dật Thần có chút lại nói đúng rồi, hắn thật đúng là tên khó chịu!
Bình thường, ngoại trừ làm việc, hắn cũng rất ít khi nói chuyện với cô, thậm chí còn không thèm nhìn cô một cái. Nhưng có đôi khi cô vô tình nhìn về phía hắn thì lần nào cũng vậy, cô phát hiện ánh mắt né tránh của hắn.
Mặc dù tầm mắt hai người giao nhau chỉ trong giây lát, nhưng cũng đủ để cô phát hiện ra điều gì đó khác thường từ trong ánh mắt né tránh của hắn.
"Chị dâu. . . . . ." Lam Dật Thần khẩn trương nhìn Văn Hinh, bộ dáng của hắn như muốn bảo cô nói rõ.
Nhưng Văn Hinh chỉ cười không nói gì.
Lạc Tình ngồi ăn ở một bàn khác nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, hung hăng nắm chặt đôi đũa trong tay, trong mắt chứa đầy hận ý.
“ Anh họ.”
Du Thần Ích đang làm việc nghe được thanh âm của Lạc tình, bèn ngẩng đầu, thấy cô ta đã đứng ở cạnh bàn làm việc của mình không biết từ lúc nào, hơn nữa còn bày ra một mặt u oán nhìn hắn, hắn không khỏi nhíu mày, lạnh lùng nói: “ Anh nhớ lần trước đã nhắc nhở em, trước khi đi vào phải gõ cửa.” Hắn dừng một chút, rồi lại hỏi: “ Có chuyện gì?” hắn hỏi cô, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt trên đống văn bản trên mặt bàn làm việc.
Lạc Tình bị hắn làm ngơ, không hề ngẩng mặt nhìn mình dù chỉ một chút, càng buồn bã hơn, sâu xa nói: “ Anh họ, chẳng lẽ anh thật sự thích người phụ nữ kia sao?”
Văn Hinh nhìn hắn, bèn cười: “ Ngày mai tôi có việc rồi, mọi người đi đi.” Ngày mai là chủ nhật, cô vẫn không quên cuộc hẹn với Tề Nhân Kiệt.
"Chị dâu?" Lam Dật Thần đột nhiên nheo mắt nhìn chằm chằm Văn Hinh, gương mặt tuấn dật lộ đầy vẻ nghi hoặc hỏi, “ Chị hãy thành thật khai đi, có phải ngày mai chị có hẹn với ai rồi không?” Nhất định là Du Thần Ích đi, nhìn thấy mấy ngày nay Du Thần Ích mang dáng vẻ õng ẹo, trốn tránh, thì ra là đã vụng trộm hẹn với Văn hinh rồi!
Tốt rồi, vậy là tốt quá rồi, thế mà tên kia còn che giấu, lén la lén lút, thật đúng là, đến kẻ ngu cũng có thể nhìn ra tâm tư của hắn nha!
Nghe vậy, Văn Hinh sững sờ, “ Làm sao anh biết?” Cô có hẹn với Tề Nhân Kiệt, tại sao Lam Dật Thần lại biết?
“ Tôi nói rồi mà.” Lam Dật Thần lập tức lộ ra vẻ mặt “ đã hiểu”, hắn đột nhiên tiến tới trước mặt Văn Hinh, cười đầy ác ý nói, “ Chị nói xem lúc nào thì tên nó nhắc tới chị thì lại không tự nhiên như vậy?”
( chỗ này…. Hơi tưởng tượng tí)
Văn Hinh lại sửng sốt, khó hiểu nhìn lam Dật Thần, khuôn mặt tuấn dật của hắn với cô gần trong gang tấc, khuôn mặt cùng nụ cười nhạo báng này khiến cô lập tức hiểu ra, bèn bật cười, “ Vấn đề này, anh tự mình đi hỏi anh ta đi.” Nhìn bộ dáng của Lam Dật Thần, cô biết nhất định hắn đã hiểu lầm cô và Du Thần Ích rồi.
Cô đi cùng hắn?
Bây giờ hắn muốn tránh cô còn không kịp, huống chi…
Có điều, Lam Dật Thần nói cũng đúng, hắn đúng là một tên khó chịu!
Chỉ là, lam Dật Thần có chút lại nói đúng rồi, hắn thật đúng là tên khó chịu!
Bình thường, ngoại trừ làm việc, hắn cũng rất ít khi nói chuyện với cô, thậm chí còn không thèm nhìn cô một cái. Nhưng có đôi khi cô vô tình nhìn về phía hắn thì lần nào cũng vậy, cô phát hiện ánh mắt né tránh của hắn.
Mặc dù tầm mắt hai người giao nhau chỉ trong giây lát, nhưng cũng đủ để cô phát hiện ra điều gì đó khác thường từ trong ánh mắt né tránh của hắn.
"Chị dâu. . . . . ." Lam Dật Thần khẩn trương nhìn Văn Hinh, bộ dáng của hắn như muốn bảo cô nói rõ.
Nhưng Văn Hinh chỉ cười không nói gì.
Lạc Tình ngồi ăn ở một bàn khác nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, hung hăng nắm chặt đôi đũa trong tay, trong mắt chứa đầy hận ý.
“ Anh họ.”
Du Thần Ích đang làm việc nghe được thanh âm của Lạc tình, bèn ngẩng đầu, thấy cô ta đã đứng ở cạnh bàn làm việc của mình không biết từ lúc nào, hơn nữa còn bày ra một mặt u oán nhìn hắn, hắn không khỏi nhíu mày, lạnh lùng nói: “ Anh nhớ lần trước đã nhắc nhở em, trước khi đi vào phải gõ cửa.” Hắn dừng một chút, rồi lại hỏi: “ Có chuyện gì?” hắn hỏi cô, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt trên đống văn bản trên mặt bàn làm việc.
Lạc Tình bị hắn làm ngơ, không hề ngẩng mặt nhìn mình dù chỉ một chút, càng buồn bã hơn, sâu xa nói: “ Anh họ, chẳng lẽ anh thật sự thích người phụ nữ kia sao?”
/344
|