"Thật xin lỗi, thật xin lỗi..." Nghe cô nói vậy, tim Du Thần Ích như muốn vỡ ra, trong hắn xuất hiện cảm giác áy náy khiến hắn có xúc động muốn giết mình.
Hôm nay, hắn thế nhưng lại không hề nói gì, chỉ có thể không ngừng xin lỗi cô, trừ câu đó ra, hắn không biết mình còn có thể nói cái gì nữa.
Ở trong ngực hắn, Văn Hinh cảm nhận được sự áy náy trong lòng hắn, nước mắt cô càng ngày càng chảy nhiều thêm.
Giờ phút này, đột nhiên cô muốn khóc thật lớn lên, muốn đem uất ức, thống khổ bị dồn nén hai mấy năm qua phát tiết toàn bộ ra ngoài.
Hơn nữa, giờ phút này, cái ôm từ đằng sau ấm áp như vậy, khiến cô cảm thấy an tâm, khiến cho quả thực muốn vứt bỏ tất cả, chỉ muốn rúc vào trong lồng ngực ấm áp ấy.
Nhưng mà, cô cũng không muốn để hắn trông thấy bộ dạng yếu ớt của mình, vì vậy, gạt đi dòng nước mắt, cô cố đè nén không để chúng chảy ra thêm nữa.
Sau đó, cô chợt nở nụ cười như hoa, lúm đồng tiền trên gương mặt nhỏ nhắn lộ ra, nhìn qua ai cũng sẽ cho rằng đó là nụ cười vui vẻ.
Cô tránh khỏi ngực hắn, xoay người tươi cười với hắn, “ Không còn sớm nữa, chúng ta trở về đi thôi.” Du Thần Ích bị chuyển biến này của cô khiến hắn cảm thấy sửng sốt, hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang tươi cười của cô, chứng kiến sự ngụy trang kiên cường và yếu ớt tự sâu trong đáy mắt cô, hắn cảm thấy vô cùng đau xót.
“ Ba, mẹ, con phải đi rồi, sau này con sẽ tới đây thăm người.
Người yên tâm, hiện giờ con rất tốt, thật đấy ạ.” Văn Hinh nhìn vào bia mộ nhẹ nhàng nói, trên gương mặt cô nở nụ cười nhẹ.
Nói xong, cô cầm áo khoác trên người đưa trả cho Du Thần Ích, rồi bước chân xuống núi.
Trên đường trở về, thỉnh thoảng Du Thần Ích lại len lén quan sát sắc mặt của Văn Hinh, chỉ thấy cô vẫn lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, từ khóe mắt, chân mày cũng không hề nhìn ra bất kì vẻ mặt khác lạ nào, chỉ có nét cười nhàn nhạt.
( Chị thật cứng rắn)
Thấy vậy, hắn không khỏi nhíu chặt chân mày, vô cùng lo lắng cho cô.
Trở về nhà họ Du, Văn Hinh vẫn mang bộ dạng lạnh nhạt, khiến người khác không thể nhìn ra trong lòng cô rốt cuộc đang nghĩ tới chuyện gì.
Nếu như chuyện này xảy ra với người phụ nữ khác, chỉ sợ đã sớm khóc tới long trời lở đất, mà cô, lại vẫn mang bộ dạng như không hề có chuyện gì xảy ra vậy.
Ăn cơm tối xong, Văn Hinh liền vào phòng mình, nhìn cánh cửa phòng cô đóng chặt, Diêu Phương nhíu mày, sau đó ngồi đối diện với Du Thần Ích, nói: “ thời gian này con phải chú ý tới Văn Hinh nhiều , quan tâm con bé nhiều hơn, biết không?” “ Con biết rồi mẹ.” Du Thần Ích cũng khóa chặt chân mày, tỏ rõ vẻ lo lắng.
Đột nhiên, Diêu Phương khẽ thở dài một hơi, “ trên đời này có hai loại người, loại thứ nhất căn bản là không thể che giấu được tâm sự của mình, bất luận có xảy ra chuyện gì, tất cả đều viết hết tất cả trên khuôn mặt.
Còn có một loại người khác, chính là bất kể có xảy ra chuyện gì, cũng chỉ muốn một mình lặng lẽ chịu đựng, cuộc sống như vậy, thật là mệt chết đi.” Rất rõ ràng, Văn Hinh chính là loại thứ hai, cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, cô vĩnh viễn vẫn sẽ mang dáng vẻ ung dung như không hề có chuyện gì xảy ra trước mặt người khác.
Hôm nay, hắn thế nhưng lại không hề nói gì, chỉ có thể không ngừng xin lỗi cô, trừ câu đó ra, hắn không biết mình còn có thể nói cái gì nữa.
Ở trong ngực hắn, Văn Hinh cảm nhận được sự áy náy trong lòng hắn, nước mắt cô càng ngày càng chảy nhiều thêm.
Giờ phút này, đột nhiên cô muốn khóc thật lớn lên, muốn đem uất ức, thống khổ bị dồn nén hai mấy năm qua phát tiết toàn bộ ra ngoài.
Hơn nữa, giờ phút này, cái ôm từ đằng sau ấm áp như vậy, khiến cô cảm thấy an tâm, khiến cho quả thực muốn vứt bỏ tất cả, chỉ muốn rúc vào trong lồng ngực ấm áp ấy.
Nhưng mà, cô cũng không muốn để hắn trông thấy bộ dạng yếu ớt của mình, vì vậy, gạt đi dòng nước mắt, cô cố đè nén không để chúng chảy ra thêm nữa.
Sau đó, cô chợt nở nụ cười như hoa, lúm đồng tiền trên gương mặt nhỏ nhắn lộ ra, nhìn qua ai cũng sẽ cho rằng đó là nụ cười vui vẻ.
Cô tránh khỏi ngực hắn, xoay người tươi cười với hắn, “ Không còn sớm nữa, chúng ta trở về đi thôi.” Du Thần Ích bị chuyển biến này của cô khiến hắn cảm thấy sửng sốt, hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang tươi cười của cô, chứng kiến sự ngụy trang kiên cường và yếu ớt tự sâu trong đáy mắt cô, hắn cảm thấy vô cùng đau xót.
“ Ba, mẹ, con phải đi rồi, sau này con sẽ tới đây thăm người.
Người yên tâm, hiện giờ con rất tốt, thật đấy ạ.” Văn Hinh nhìn vào bia mộ nhẹ nhàng nói, trên gương mặt cô nở nụ cười nhẹ.
Nói xong, cô cầm áo khoác trên người đưa trả cho Du Thần Ích, rồi bước chân xuống núi.
Trên đường trở về, thỉnh thoảng Du Thần Ích lại len lén quan sát sắc mặt của Văn Hinh, chỉ thấy cô vẫn lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, từ khóe mắt, chân mày cũng không hề nhìn ra bất kì vẻ mặt khác lạ nào, chỉ có nét cười nhàn nhạt.
( Chị thật cứng rắn)
Thấy vậy, hắn không khỏi nhíu chặt chân mày, vô cùng lo lắng cho cô.
Trở về nhà họ Du, Văn Hinh vẫn mang bộ dạng lạnh nhạt, khiến người khác không thể nhìn ra trong lòng cô rốt cuộc đang nghĩ tới chuyện gì.
Nếu như chuyện này xảy ra với người phụ nữ khác, chỉ sợ đã sớm khóc tới long trời lở đất, mà cô, lại vẫn mang bộ dạng như không hề có chuyện gì xảy ra vậy.
Ăn cơm tối xong, Văn Hinh liền vào phòng mình, nhìn cánh cửa phòng cô đóng chặt, Diêu Phương nhíu mày, sau đó ngồi đối diện với Du Thần Ích, nói: “ thời gian này con phải chú ý tới Văn Hinh nhiều , quan tâm con bé nhiều hơn, biết không?” “ Con biết rồi mẹ.” Du Thần Ích cũng khóa chặt chân mày, tỏ rõ vẻ lo lắng.
Đột nhiên, Diêu Phương khẽ thở dài một hơi, “ trên đời này có hai loại người, loại thứ nhất căn bản là không thể che giấu được tâm sự của mình, bất luận có xảy ra chuyện gì, tất cả đều viết hết tất cả trên khuôn mặt.
Còn có một loại người khác, chính là bất kể có xảy ra chuyện gì, cũng chỉ muốn một mình lặng lẽ chịu đựng, cuộc sống như vậy, thật là mệt chết đi.” Rất rõ ràng, Văn Hinh chính là loại thứ hai, cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, cô vĩnh viễn vẫn sẽ mang dáng vẻ ung dung như không hề có chuyện gì xảy ra trước mặt người khác.
/344
|