Cuối cùng xe cũng dừng lại ở khách sạn Hilton, cô vừa mới đi tới đại sảnh, liền chạm mặt Tề Nhân Kiệt đang đi về phía cô, ở phía sau anh còn có một người phụ nữ dáng chuẩn xinh đẹp, nhìn lướt qua có vẻ thùy mị.
"Kiệt, chẳng lẽ anh lại độc ác như vậy sao? Anh biết trong bụng người ta đang mang giọt máu của anh nha!” Người phụ nữ kia đi theo sau lưng Tề Nhân Kiệt lo lắng nói, mấy lần còn muốn đi nhanh vượt lên trước mặt Tề Nhân Kiệt, cố gắng không để anh đi quá nhanh.
Tề Nhân Kiệt thật sự không nhịn được nữa, càng bước nhanh hơn, đột nhiên gặp Văn Hinh đang từng bước từng bước một đi tới, sau đó trên gương mặt đẹp trai anh liền lộ ra ý cười, “ Em yêu, rốt cuộc em đã tới!” Anh hướng Văn Hinh mà nói, rồi dang hai cánh tay ra, nhiệt tình như lửa, bộ muốn ôm cô.
Thấy vậy, Văn Hinh lập tức sửng sốt, em yêu? Anh ta đang gọi cô sao?
Đầu tiên cô xoay người nhìn xung quanh, không hề thấy người nào, sau đó lại liếc mắt về phía sau lưng mình, cả đại sảnh lúc này chỉ có một mình cô, Tề Nhân Kiệt và người phụ nữ kia. Cuối cùng, cô vừa nhìn về phía Tề Nhân Kiệt, gương mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc, cô lúc nào thì thành em yêu của anh ta chứ?
“ Anh…” Một chữ vừa ra khỏi miệng, thân thể của cô đã rơi vào một lồng ngực vững chắc. Tề Nhân Kiệt kéo cô vào trong ngực anh.
“ Em yêu, sao giờ em mới tới, anh đợi em lâu muốn chết!” Anh cúi đầu dùng giọng nói mập mờ bên tai cô, âm thanh của anh dù không lớn, nhưng cũng đủ cho tất cả những người có mặt ở đây nghe rõ ràng.
Văn Hinh hoàn toàn bị dọa sợ, cô tựa vào ngực Tề nhân Kiệt, nửa ngày không phản ứng lại kịp.
Đây là tình huống gì vậy?
Không phải là Du Thần Ích kêu cô tới đây sao, thế nào lại gặp phải Tề Nhân Kiệt?
Hơn nữa lại còn trong tình huống hỗn loạn như thế này nữa?
Tề Nhân Kiệt ôm chặt người trong ngực , lại phát hiện cô không hề giãy giụa, giống như là đã ngây ngẩn rồi, anh chợt nở nụ cười hồn nhiên, hai cánh tay buộc chặt, càng ôm chặt cô hơn.
Văn Hinh cảm giác bên hông mình ngày càng rúc lại, lúc này cô mới chợt tỉnh mộng, bắt đầu giằng co, “ anh buông ra…”
“ Kiệt, người phụ nữ này là ai?” Lời cô vừa thốt ra đã bị một giọng nữ bén nhọn cắt đứt, không cần đoán, chính là người phụ nữ vừa giằng co với Tề Nhân Kiệt nói.
Cô thầm than một tiếng, rốt cuộc hôm nay là ngày gì, mà cô lại đụng phải tình huống cẩu huyết như vậy! Cô thậm chí đã có thể đoán được kế tiếp Tề Nhân Kiệt sẽ nói cái gì!
Quả nhiên, Tề Nhân Kiệt ôm lấy cô đi qua người phụ nữ kia, ôm lấy hông cô, đầu tiên anh khẽ hôn lên gò má của cô, sau đó đắc ý tuyên bố với người phụ nữ kia: “ chẳng lẽ cô không nhìn thấy à, cô ấy mới là người phụ nữ của tôi! Cô cũng thấy rồi đấy, tôi cũng không ngại nói cho cô biết, từ mấy tháng trước chúng tôi đã đăng kí rồi, hơn nữa bây giờ cô ấy còn đang mang thai đứa con của tôi, cô nói xem cô ấy là ai, hả?”
Quả nhiên!
"Kiệt, chẳng lẽ anh lại độc ác như vậy sao? Anh biết trong bụng người ta đang mang giọt máu của anh nha!” Người phụ nữ kia đi theo sau lưng Tề Nhân Kiệt lo lắng nói, mấy lần còn muốn đi nhanh vượt lên trước mặt Tề Nhân Kiệt, cố gắng không để anh đi quá nhanh.
Tề Nhân Kiệt thật sự không nhịn được nữa, càng bước nhanh hơn, đột nhiên gặp Văn Hinh đang từng bước từng bước một đi tới, sau đó trên gương mặt đẹp trai anh liền lộ ra ý cười, “ Em yêu, rốt cuộc em đã tới!” Anh hướng Văn Hinh mà nói, rồi dang hai cánh tay ra, nhiệt tình như lửa, bộ muốn ôm cô.
Thấy vậy, Văn Hinh lập tức sửng sốt, em yêu? Anh ta đang gọi cô sao?
Đầu tiên cô xoay người nhìn xung quanh, không hề thấy người nào, sau đó lại liếc mắt về phía sau lưng mình, cả đại sảnh lúc này chỉ có một mình cô, Tề Nhân Kiệt và người phụ nữ kia. Cuối cùng, cô vừa nhìn về phía Tề Nhân Kiệt, gương mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc, cô lúc nào thì thành em yêu của anh ta chứ?
“ Anh…” Một chữ vừa ra khỏi miệng, thân thể của cô đã rơi vào một lồng ngực vững chắc. Tề Nhân Kiệt kéo cô vào trong ngực anh.
“ Em yêu, sao giờ em mới tới, anh đợi em lâu muốn chết!” Anh cúi đầu dùng giọng nói mập mờ bên tai cô, âm thanh của anh dù không lớn, nhưng cũng đủ cho tất cả những người có mặt ở đây nghe rõ ràng.
Văn Hinh hoàn toàn bị dọa sợ, cô tựa vào ngực Tề nhân Kiệt, nửa ngày không phản ứng lại kịp.
Đây là tình huống gì vậy?
Không phải là Du Thần Ích kêu cô tới đây sao, thế nào lại gặp phải Tề Nhân Kiệt?
Hơn nữa lại còn trong tình huống hỗn loạn như thế này nữa?
Tề Nhân Kiệt ôm chặt người trong ngực , lại phát hiện cô không hề giãy giụa, giống như là đã ngây ngẩn rồi, anh chợt nở nụ cười hồn nhiên, hai cánh tay buộc chặt, càng ôm chặt cô hơn.
Văn Hinh cảm giác bên hông mình ngày càng rúc lại, lúc này cô mới chợt tỉnh mộng, bắt đầu giằng co, “ anh buông ra…”
“ Kiệt, người phụ nữ này là ai?” Lời cô vừa thốt ra đã bị một giọng nữ bén nhọn cắt đứt, không cần đoán, chính là người phụ nữ vừa giằng co với Tề Nhân Kiệt nói.
Cô thầm than một tiếng, rốt cuộc hôm nay là ngày gì, mà cô lại đụng phải tình huống cẩu huyết như vậy! Cô thậm chí đã có thể đoán được kế tiếp Tề Nhân Kiệt sẽ nói cái gì!
Quả nhiên, Tề Nhân Kiệt ôm lấy cô đi qua người phụ nữ kia, ôm lấy hông cô, đầu tiên anh khẽ hôn lên gò má của cô, sau đó đắc ý tuyên bố với người phụ nữ kia: “ chẳng lẽ cô không nhìn thấy à, cô ấy mới là người phụ nữ của tôi! Cô cũng thấy rồi đấy, tôi cũng không ngại nói cho cô biết, từ mấy tháng trước chúng tôi đã đăng kí rồi, hơn nữa bây giờ cô ấy còn đang mang thai đứa con của tôi, cô nói xem cô ấy là ai, hả?”
Quả nhiên!
/344
|