Hơn nữa nhìn phản ứng vừa rồi của Du Thần Ích, bộ dạng hết sức tức giận như vậy, điều này cho thấy, anh ta đang ghen sao?
Tề Nhân Kiệt thấy từ trong khóe mắt của Văn Hinh có một tia giảo hoạt, sóng mắt cô khẽ chuyển, anh ngộ ra, cô gái này nhất định đang có chủ ý nào đó, trong lòng anh lập tức cảm thấy tò mò.
Cơm nước xong, Tề Nhân Kiệt đưa Văn Hinh trở về nhà họ Du. Vào lúc Văn Hinh đang chuẩn bị nói tạm biệt, hẹn gặp lại, Tề Nhân Kiệt cũng xuống xe, anh đi tới trước mặt Văn Hinh, đột nhiên cúi đầu khẽ hôn lên cái trán của cô, sau đó cười nói: “ Gặp lại sau, thân ái!”
Nụ cười mê người, lời nói dịu dàng, nếu đổi thành người con gái khác, nhất định sẽ bị mê hoặc. Nhưng mà người đang đứng trước mặt anh bây giờ là Văn Hinh, không phải loại con gái hoa si( mê trai), chỉ thấy cô không ngừng lau chỗ trán bị anh hôn lên, cười như không cười cắn răng nói: “ Gặp lại, Tề thiếu thân ái!”
“ Thật biết nghe lời!” Tề Nhân Kiệt lập tức bị dáng vẻ khải ái, tinh nghịch của cô chọc cười, tay anh nhẹ véo khuôn mặt cô, sau đó mới xoay người lên xe. Nhưng mà vào thời điểm anh xoay người đi, ở trên lầu hai của tòa nhà, một người lại không hề chớp mắt chứng kiến một màn này, nụ cười trên khóe miệng chợt tắt, thay vào đó là một nụ cười khẩy đầy thâm ý.
Đánh mắt nhìn Tề Nhân Kiệt đã đi rồi, lúc này Văn Hinh mới xoay người đi vào cưa nhà họ Du. Cô không hề biết , việc kế tiếp đang chờ đợi cô, sẽ là một trận cuồng phong lớn.
Lúc này, phòng khách nhà họ Du không một bóng người, dường như tất cả đều đã đi ngủ. Văn Hinh cố gắng không làm kinh động tới bất cứ người nào, cô lặng lẽ đi lên lầu, vừa định đi vào phòng của mình, nhưng lại thấy đèn từ phòng Du Thần Ích vẫn sáng, cô không nhịn được liền đi vào.
Vừa bước vào cửa thư phòng, cô thấy Du Thần Ích đang lẳng lặng đứng ở trước cửa sổ, không hề nhúc nhích, vì vậy mới nhẹ giọng hỏi: “ Còn chưa ngủ sao?”
Nghe thấy âm thanh của cô, thân thể Du Thần ích bỗng chốc cứng đờ, thật lâu anh ta mới trầm giọng hỏi: “ Rốt cuộc quan hệ giữa cô và Tề Nhân Kiệt là như thế nào?”
Anh ta tựa hồ căn răng nói ra từng từ từng chữ một.
Nghe vậy, Văn Hinh cũng không im lặng mà cười lên, cô từ từ bước tới gần anh ta, nhẹ giọng hỏi: “ Anh đang ghen đấy à?” Cuối cùng, cô cũng chỉ còn cách anh ta mấy bước chân, nhìn bóng lưng thon dài,cô có thể cảm nhận được rõ ràng luồn khí ép đang vây quanh mình.
“ Tôi hỏi cô, rốt cuộc cô và anh ta có quan hệ như thế nào?” Du Thần ích quay người sang, làm bộ lo lắng. Anh ta ép sát cô, tròng mắt đen láy như đang có ngọn lửa đang bùng cháy, cả người anh ta tản ra hơi thở nguy hiểm, chỉ chờ bộc phát.
“ Chỉ là bạn bè bình thường.” Văn hinh nhàn nhạt nói, trên mặt cô không hề có một tia sợ hãi nào, ngược lại khóe miệng lại nở nụ cười cùng sự bình tĩnh lạ thường
"Chát!" Vừa dứt lời, một cái tát vang dội vang lên, chỉ trong giây lát, Văn Hinh lập tức ngã lăn quay xuống đất.
Tề Nhân Kiệt thấy từ trong khóe mắt của Văn Hinh có một tia giảo hoạt, sóng mắt cô khẽ chuyển, anh ngộ ra, cô gái này nhất định đang có chủ ý nào đó, trong lòng anh lập tức cảm thấy tò mò.
Cơm nước xong, Tề Nhân Kiệt đưa Văn Hinh trở về nhà họ Du. Vào lúc Văn Hinh đang chuẩn bị nói tạm biệt, hẹn gặp lại, Tề Nhân Kiệt cũng xuống xe, anh đi tới trước mặt Văn Hinh, đột nhiên cúi đầu khẽ hôn lên cái trán của cô, sau đó cười nói: “ Gặp lại sau, thân ái!”
Nụ cười mê người, lời nói dịu dàng, nếu đổi thành người con gái khác, nhất định sẽ bị mê hoặc. Nhưng mà người đang đứng trước mặt anh bây giờ là Văn Hinh, không phải loại con gái hoa si( mê trai), chỉ thấy cô không ngừng lau chỗ trán bị anh hôn lên, cười như không cười cắn răng nói: “ Gặp lại, Tề thiếu thân ái!”
“ Thật biết nghe lời!” Tề Nhân Kiệt lập tức bị dáng vẻ khải ái, tinh nghịch của cô chọc cười, tay anh nhẹ véo khuôn mặt cô, sau đó mới xoay người lên xe. Nhưng mà vào thời điểm anh xoay người đi, ở trên lầu hai của tòa nhà, một người lại không hề chớp mắt chứng kiến một màn này, nụ cười trên khóe miệng chợt tắt, thay vào đó là một nụ cười khẩy đầy thâm ý.
Đánh mắt nhìn Tề Nhân Kiệt đã đi rồi, lúc này Văn Hinh mới xoay người đi vào cưa nhà họ Du. Cô không hề biết , việc kế tiếp đang chờ đợi cô, sẽ là một trận cuồng phong lớn.
Lúc này, phòng khách nhà họ Du không một bóng người, dường như tất cả đều đã đi ngủ. Văn Hinh cố gắng không làm kinh động tới bất cứ người nào, cô lặng lẽ đi lên lầu, vừa định đi vào phòng của mình, nhưng lại thấy đèn từ phòng Du Thần Ích vẫn sáng, cô không nhịn được liền đi vào.
Vừa bước vào cửa thư phòng, cô thấy Du Thần Ích đang lẳng lặng đứng ở trước cửa sổ, không hề nhúc nhích, vì vậy mới nhẹ giọng hỏi: “ Còn chưa ngủ sao?”
Nghe thấy âm thanh của cô, thân thể Du Thần ích bỗng chốc cứng đờ, thật lâu anh ta mới trầm giọng hỏi: “ Rốt cuộc quan hệ giữa cô và Tề Nhân Kiệt là như thế nào?”
Anh ta tựa hồ căn răng nói ra từng từ từng chữ một.
Nghe vậy, Văn Hinh cũng không im lặng mà cười lên, cô từ từ bước tới gần anh ta, nhẹ giọng hỏi: “ Anh đang ghen đấy à?” Cuối cùng, cô cũng chỉ còn cách anh ta mấy bước chân, nhìn bóng lưng thon dài,cô có thể cảm nhận được rõ ràng luồn khí ép đang vây quanh mình.
“ Tôi hỏi cô, rốt cuộc cô và anh ta có quan hệ như thế nào?” Du Thần ích quay người sang, làm bộ lo lắng. Anh ta ép sát cô, tròng mắt đen láy như đang có ngọn lửa đang bùng cháy, cả người anh ta tản ra hơi thở nguy hiểm, chỉ chờ bộc phát.
“ Chỉ là bạn bè bình thường.” Văn hinh nhàn nhạt nói, trên mặt cô không hề có một tia sợ hãi nào, ngược lại khóe miệng lại nở nụ cười cùng sự bình tĩnh lạ thường
"Chát!" Vừa dứt lời, một cái tát vang dội vang lên, chỉ trong giây lát, Văn Hinh lập tức ngã lăn quay xuống đất.
/344
|