Văn Hinh lại cảm thấy rùng mình, cảm giác ấy lan tràn từ lòng bàn chân lan tới toàn thân cô, trong phút chốc dường như máu cũng như lạnh hơn, “Anh mới chính là người điên!” Một Du Thần Ích như lúc này, khiến cô cảm thấy sợ hãi, bởi vì đang điên cuồng, cho nên chuyện gì cũng sẽ làm được.
“Ta là kẻ điên?” Du Thần Ích ngưng cười, bàn tay tăng thêm sức lực, dường như muốn bóp vỡ cằm Văn Hinh vậy. Hắn nhìn chằm chằm gương mặt khiến cho hắn hận thấu xương này, cắn răng nặn ra từng chữ: “Nếu như tôi là kẻ điên, cô có tin ngay bây giờ tôi có thể giết chết cô?” Nói xong, bàn tay đột nhiên dùng lực, hất văng Văn Hinh ra ngoài, tựa như hắn đã không để ý đến việc Văn Hinh đang có thai vậy.
Lần này, đầu Văn Hinh bị đụng vào một góc bàn làm việc, máu tươi chảy ròng từ trên trán cô. Lúc này, cô không chỉ cảm thấy trên trán đau đớn, mà bụng cô cũng đau dữ dội, khiến cô vô cùng nóng nảy.
Không được, giống như lại động thai vậy.
Lần trước vì bị Lạc Tình thiết kế mà suýt chút nữa đã sẩy thai, bác sĩ cũng đã nói, ngàn vạn lần không được làm động thai lần nữa, nếu không khó bảo vệ đứa bé được. Nghĩ tới đây, cô không khỏi càng lo lắng hơn. Cô cắn răng, gắng hết sức muốn đứng dậy cách xa Du Thần Ích chút, nếu còn để hắn làm động tác như vậy, thì sẽ bị sinh non mất.
Nhưng vừa mới đứng dậy, cô lại cảm thấy da đầu đột nhiên căng thẳng, đau nhức quá, cảm giác dường như da đầu đang bong tróc da từng mảng vậy, “Đau”. Rốt cuộc cô cũng phải kêu lên thành tiếng, gương mặt trắng bệch như tờ giấy không có chút huyết sắc nào, trên trán mồ hôi cũng rịn ra.
Du Thần Ích dùng sức kéo tóc cô, giật mạnh về phía sau, khiến cô buộc phải ngửa ra phía sau nhìn mình. Thấy cô đau đớn như vậy, hắn cười to, lại dịu dàng hỏi: “Bây giờ mới biết đau sao? Có hối hận không?” Nói xong, hắn lại cười, giống như ác ma vừa chạy từ địa ngục tới vậy.
Lúc này, đau đớn trong bụng càng ngày càng kịch liệt, khiến Văn Hinh gần như hôn mê bất tỉnh. Nhưng mà cô cố gắng sức, cắn chặt răng, cố gắng giữ tỉnh táo, cho đến khi một mùi máu tanh tràn từ khoang miệng cô, cô mới cắn răng nói: “Sợ rằng, người hối hận phải là anh đấy!”
“Vậy sao? Vậy chúng ta sẽ đợi xem, ai là người sẽ hối hận trước.” Du Thần Ích nói xong, cứ dắt tóc cô như vậy, lôi ra ngoài, cũng không hề để ý xem cô có đi theo kịp bước chân hắn hay không.
Tiếng động bên này nhanh chóng làm kinh động tới Diêu Phương, bà bước ra khỏi phòng, nhìn cảnh tượng trước mắt khiến bà thiếu chút nữa đã ngất đi, “Thần Ích, con đang làm cái gì thế này?” Bà nhanh chóng tiến lên, muốn kéo Du Thần Ích.
Du Thần Ích dùng sức, lắc cho Diêu Phương phải tránh ra, trực tiếp kéo tóc Văn Hinh, “Đây là chuyện giữa con và cô ta, ai cũng không được phép nhúng tay vào.”
“Ta là kẻ điên?” Du Thần Ích ngưng cười, bàn tay tăng thêm sức lực, dường như muốn bóp vỡ cằm Văn Hinh vậy. Hắn nhìn chằm chằm gương mặt khiến cho hắn hận thấu xương này, cắn răng nặn ra từng chữ: “Nếu như tôi là kẻ điên, cô có tin ngay bây giờ tôi có thể giết chết cô?” Nói xong, bàn tay đột nhiên dùng lực, hất văng Văn Hinh ra ngoài, tựa như hắn đã không để ý đến việc Văn Hinh đang có thai vậy.
Lần này, đầu Văn Hinh bị đụng vào một góc bàn làm việc, máu tươi chảy ròng từ trên trán cô. Lúc này, cô không chỉ cảm thấy trên trán đau đớn, mà bụng cô cũng đau dữ dội, khiến cô vô cùng nóng nảy.
Không được, giống như lại động thai vậy.
Lần trước vì bị Lạc Tình thiết kế mà suýt chút nữa đã sẩy thai, bác sĩ cũng đã nói, ngàn vạn lần không được làm động thai lần nữa, nếu không khó bảo vệ đứa bé được. Nghĩ tới đây, cô không khỏi càng lo lắng hơn. Cô cắn răng, gắng hết sức muốn đứng dậy cách xa Du Thần Ích chút, nếu còn để hắn làm động tác như vậy, thì sẽ bị sinh non mất.
Nhưng vừa mới đứng dậy, cô lại cảm thấy da đầu đột nhiên căng thẳng, đau nhức quá, cảm giác dường như da đầu đang bong tróc da từng mảng vậy, “Đau”. Rốt cuộc cô cũng phải kêu lên thành tiếng, gương mặt trắng bệch như tờ giấy không có chút huyết sắc nào, trên trán mồ hôi cũng rịn ra.
Du Thần Ích dùng sức kéo tóc cô, giật mạnh về phía sau, khiến cô buộc phải ngửa ra phía sau nhìn mình. Thấy cô đau đớn như vậy, hắn cười to, lại dịu dàng hỏi: “Bây giờ mới biết đau sao? Có hối hận không?” Nói xong, hắn lại cười, giống như ác ma vừa chạy từ địa ngục tới vậy.
Lúc này, đau đớn trong bụng càng ngày càng kịch liệt, khiến Văn Hinh gần như hôn mê bất tỉnh. Nhưng mà cô cố gắng sức, cắn chặt răng, cố gắng giữ tỉnh táo, cho đến khi một mùi máu tanh tràn từ khoang miệng cô, cô mới cắn răng nói: “Sợ rằng, người hối hận phải là anh đấy!”
“Vậy sao? Vậy chúng ta sẽ đợi xem, ai là người sẽ hối hận trước.” Du Thần Ích nói xong, cứ dắt tóc cô như vậy, lôi ra ngoài, cũng không hề để ý xem cô có đi theo kịp bước chân hắn hay không.
Tiếng động bên này nhanh chóng làm kinh động tới Diêu Phương, bà bước ra khỏi phòng, nhìn cảnh tượng trước mắt khiến bà thiếu chút nữa đã ngất đi, “Thần Ích, con đang làm cái gì thế này?” Bà nhanh chóng tiến lên, muốn kéo Du Thần Ích.
Du Thần Ích dùng sức, lắc cho Diêu Phương phải tránh ra, trực tiếp kéo tóc Văn Hinh, “Đây là chuyện giữa con và cô ta, ai cũng không được phép nhúng tay vào.”
/344
|