Ngoài phòng phẫu thuật, Tề Nhân Kiệt nóng nảy chờ đợi, anh nhìn chằm chằm cánh cửa phòng phẫu thuật vẫn đóng chặt, sắc mặt anh so với vách tường trắng như tuyết cũng chẳng khá hơn bao nhiêu. Để trấn định lại tâm tình, anh móc từ trong túi áo ra một bao thuốc, nhưng mà vừa mới rút ra một điếu đã lập tức rơi trên mặt đất, anh rút ra điếu thứ 2, thứ 3… cho đến cuối cùng, trên mặt đất tràn đầy thuốc lá. Anh nhìn đống thuốc lá trên mặt đất, rồi rời mắt tới phía tay của mình, lúc này mới phát hiện ra, hai tay mình đang không ngừng run rẩy, mà chính bản thân anh cũng không hề phát hiện ra.
Sau đó, anh ngây người, sững sờ nhìn chằm chằm vào tay mình.
"Văn Hinh thế nào rồi?” Cho tới khi Lăng Hạo Hiên đi tới bên cạnh anh, anh mới hồi phục lại tinh thần.
"Vẫn còn ở bên trong." Anh nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật vẫn đóng chặt, nhớ lại giây phút nhìn thấy Văn Hinh ngất xỉu, tâm đột nhiên co rúc lại, giống như có cây kim châm đâm vào ngực anh vậy.
Lăng Hạo Hiên cũng nhìn cánh cửa kia, sau đó xoay người dùng sức túm lấy cổ áo Tề Nhân Kiệt, cắn răng hỏi: “ Có phải anh đã khiến Văn Hinh biến thành bộ dạng này không?” Lăng Hạo Hiên không cần hỏi nhiều đã cho rằng người hại Văn Hinh vào bệnh viện chính là anh, kể từ khi Văn Hinh quen biết Du Thần Ích và người này, cô chưa từng có một ngày nào yên ổn cả, vào bệnh viện như cơm bữa vậy. Nếu như có thể, anh hi vọng Văn Hinh có thể tránh xa hai người này, càng xa càng tốt.
Hơn nữa, ngày hôm nay, vốn là anh chuẩn bị đi ngủ, điện thoại di động đột nhiên vang lên. Vốn tưởng rằng là điện khẩn của bệnh viện, không ngờ vừa cầm điện thoại lên, lại là người này gọi. Anh vốn không muốn nhận, nhưng điện thoại này lại không ngừng vang lên, không biết chuông kêu tới lần thứ bao nhiêu, anh không nhịn được bèn ấn nhận, không ngờ lại nhận được tin Văn Hinh hôn mê bất tỉnh.
Thấy sắc mặt khó coi của Tề Nhân Kiệt, anh liền đoán được, lần này tình huống của Văn Hinh khẳng định rất nghiêm trọng. Vì vậy, lòng anh không khỏi lo lắng cho an nguy của cô.
Thấy Tề Nhân Kiệt cũng không giải thích cho mình, anh lập tức đẩy anh ta vào tường, nhìn chằm chằm cặp mắt tràn đầy sự hối hận kia, anh không kiềm chế được tức giận mà bảo:” Tốt nhất anh cầu nguyện Văn Hinh không có chuyện gì đi, nếu không, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh!” Anh nói xong, trợn mắt nhìn Tề Nhân Kiệt, lúc này mới buông lỏng Tề Nhân Kiệt ra.
Mà lúc này, trong lòng Tề Nhân Kiệt đã tràn đầy hối hận, nếu như Văn Hinh thực sự có chuyện, đừng nói là Lăng Hạo hiên sẽ không bỏ qua cho mình, mà ngay cả chính anh cũng không tha thứ cho mình được.
Thì ra là, anh và Lạc Tình âm thầm thực hiện kế hoạch này, chỉ muốn Văn Hinh có thể rời khỏi Du Thần Ích, đến bên cạnh mình, nhưng không ngờ người chịu tổn thương lại là Văn Hinh.
Sau đó, anh ngây người, sững sờ nhìn chằm chằm vào tay mình.
"Văn Hinh thế nào rồi?” Cho tới khi Lăng Hạo Hiên đi tới bên cạnh anh, anh mới hồi phục lại tinh thần.
"Vẫn còn ở bên trong." Anh nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật vẫn đóng chặt, nhớ lại giây phút nhìn thấy Văn Hinh ngất xỉu, tâm đột nhiên co rúc lại, giống như có cây kim châm đâm vào ngực anh vậy.
Lăng Hạo Hiên cũng nhìn cánh cửa kia, sau đó xoay người dùng sức túm lấy cổ áo Tề Nhân Kiệt, cắn răng hỏi: “ Có phải anh đã khiến Văn Hinh biến thành bộ dạng này không?” Lăng Hạo Hiên không cần hỏi nhiều đã cho rằng người hại Văn Hinh vào bệnh viện chính là anh, kể từ khi Văn Hinh quen biết Du Thần Ích và người này, cô chưa từng có một ngày nào yên ổn cả, vào bệnh viện như cơm bữa vậy. Nếu như có thể, anh hi vọng Văn Hinh có thể tránh xa hai người này, càng xa càng tốt.
Hơn nữa, ngày hôm nay, vốn là anh chuẩn bị đi ngủ, điện thoại di động đột nhiên vang lên. Vốn tưởng rằng là điện khẩn của bệnh viện, không ngờ vừa cầm điện thoại lên, lại là người này gọi. Anh vốn không muốn nhận, nhưng điện thoại này lại không ngừng vang lên, không biết chuông kêu tới lần thứ bao nhiêu, anh không nhịn được bèn ấn nhận, không ngờ lại nhận được tin Văn Hinh hôn mê bất tỉnh.
Thấy sắc mặt khó coi của Tề Nhân Kiệt, anh liền đoán được, lần này tình huống của Văn Hinh khẳng định rất nghiêm trọng. Vì vậy, lòng anh không khỏi lo lắng cho an nguy của cô.
Thấy Tề Nhân Kiệt cũng không giải thích cho mình, anh lập tức đẩy anh ta vào tường, nhìn chằm chằm cặp mắt tràn đầy sự hối hận kia, anh không kiềm chế được tức giận mà bảo:” Tốt nhất anh cầu nguyện Văn Hinh không có chuyện gì đi, nếu không, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh!” Anh nói xong, trợn mắt nhìn Tề Nhân Kiệt, lúc này mới buông lỏng Tề Nhân Kiệt ra.
Mà lúc này, trong lòng Tề Nhân Kiệt đã tràn đầy hối hận, nếu như Văn Hinh thực sự có chuyện, đừng nói là Lăng Hạo hiên sẽ không bỏ qua cho mình, mà ngay cả chính anh cũng không tha thứ cho mình được.
Thì ra là, anh và Lạc Tình âm thầm thực hiện kế hoạch này, chỉ muốn Văn Hinh có thể rời khỏi Du Thần Ích, đến bên cạnh mình, nhưng không ngờ người chịu tổn thương lại là Văn Hinh.
/344
|