"Sao cô lại tới đây?" Diêu Phương đi tới trước mặt Văn Hinh trước mặt, nhàn nhạt hỏi, cặp mắt lạnh nhạt kia mơ hồ lộ ra một tia không vui mừng, tựa hồ cũng không cao hứng khi Văn Hinh tới tham gia tiệc rượu.
Dĩ nhiên Văn Hinh biết họ không thích cô tới tham gia tiệc rượu, nhưng đây là cơ hội duy nhất cô có thể đến gần Du Thần Ích.
Nửa tháng nay Du thần Ích không về nhà, cô biết nguyên nhân hắn không trở về là muốn tránh mặt cô, mà cô chỉ có thời hạn ba tháng, hôm nay cũng đã qua hai tháng, cho nên cô không thể cứ như vậy ngồi chờ.
Cô biết, lúc này ở một góc nhỏ trong tiệc rượu Du Thần Ích nhất định là đang nhìn mình, nhưng cũng không muốn ra ngoài gặp mặt cô, vì vậy cô khẽ mỉm cười, đối với Diêu Phương nói: "Mẹ, con biết người lo lắng thân thể của con cho nên không để cho con tới đây, nhưng con cũng đã khỏe lên rồi, cho nên muốn tới xem một chút."
Lời vừa nói ra, toàn trường xôn xao.
Cái gì, cô gái này là con dâu Du gia, là vợ của Du Thần Ích?
Vợ của hắn không phải vào ba năm trước đã. . . . . .
Điều này sao có thể, truyền thuyết Du Thần Ích không phải đối với vợ hắn tình thâm ý trọng sao, sao chớp mắt đã cưới người con gái khác rồi.
Tất cả mọi người đem tầm mắt đặt lên người Văn Hinh, có hoài nghi, có kinh ngạc, có tò mò, cũng có xem trò vui. . . . . .
"Anh cưới vợ khi nào vậy ?"
Tề Nhân Kiệt buồn cười nhìn gương mặt Du Thần Ích sớm đã âm trầm, nhìn đến vẻ mặt tức giận đến ngút trời của hắn, không khỏi cười càng vui vẻ hơn. Sau đó hắn lại quay đầu nhìn về phía Văn Hinh, trong ánh mắt mỉm cười đột nhiên xẹt qua một tia thần sắc khác thường.
"Chỉ là, cái này lần này giống như so với cái kia lần trước còn phải đúng giờ một chút!"
Hắn dùng ánh mắt quan sát Văn Hinh đang đứng ở trong đại sảnh tiếp nhận ánh mắt mọi soi mói của mọi người đánh giá từ trên xuống dưới một lần sau đó cho ra cái kết luận này.
Du Thần Ích nghe vậy, sắc mặt lập tứ sa sầm, hung hăng trợn mắt nhìn Tề Nhân Kiệt một cái sau đó bay thẳng đến chỗ Văn Hinh.
Lúc này, đã có một số người vây quanh Văn Hinh và Diêu Phương, càng không ngừng hỏi Diêu Phương rằng Văn Hinh có thật là con dâu của bà hay không, mà Diêu Phương vì giữ danh dự cho Du gia, chỉ có thể gật đầu thừa nhận, Nói Văn Hinh và Du Thần Ích là bí mật kết hôn, cho nên người ngoài không biết.
Ở sau lưng bà, Lạc Tình nghe vậy âm thầm cắn răng, hơn nữa dùng ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm Văn Hinh, trong lòng có một ngàn một vạn cái không cam lòng.
Đột nhiên, đám người bị tách ra, chỉ thấy Du Thần Ích bước nhanh tới, một thanh bắt được tay Văn Hinh kéo cô đi về phía cửa, làm cho mọi người kinh ngạc.
Văn Hinh nhìn Du Thần Ích lôi kéo mình, rốt cuộc lộ ra nụ cười như ý, chiêu này cũng không tệ, rốt cuộc hắn cũng lộ diện.
Du Thần Ích trực tiếp đem Văn Hinh kéo đến vườn hoa không người phía sau cao ốc, sau đó một dùng sức ném Văn Hinh trên đất, đồng thời dùng ánh mắt tràn ngập lửa giận cùng phẫn hận nhìn chằm chằm cô, bộ dáng hận không thể xé nát cô thành từng mảnh.
Dường như Văn Hinh đã sớm liệu đến hắn có thể như vậy, cho nên cũng không cảm thấy sợ hãi như trước kia, chẳng những không sợ, ngược lại ngồi dưới đất cười nhẹ nhàng nhìn tới hắn, nhìn đến gương mặt tức giận của hắn, nụ cười trên mặt cô sâu hơn, "Thế nào, anh không phải là luôn trốn tránh tôi sao giờ lại đưa tôi đến đây?"
Du Thần Ích nghe vậy, bước nhanh tới trước mặt Văn Hinh, khom lưng giữ thật chặt cằm của cô lại, sau đó cắn răng cảnh cáo nói: "Tôi cảnh cáo cô, nếu như về sau cô dùng danh nghĩa là vợ của tôi xuất hiện nữa thì lúc đó đừng trách tôi vô tình."
Dĩ nhiên Văn Hinh biết họ không thích cô tới tham gia tiệc rượu, nhưng đây là cơ hội duy nhất cô có thể đến gần Du Thần Ích.
Nửa tháng nay Du thần Ích không về nhà, cô biết nguyên nhân hắn không trở về là muốn tránh mặt cô, mà cô chỉ có thời hạn ba tháng, hôm nay cũng đã qua hai tháng, cho nên cô không thể cứ như vậy ngồi chờ.
Cô biết, lúc này ở một góc nhỏ trong tiệc rượu Du Thần Ích nhất định là đang nhìn mình, nhưng cũng không muốn ra ngoài gặp mặt cô, vì vậy cô khẽ mỉm cười, đối với Diêu Phương nói: "Mẹ, con biết người lo lắng thân thể của con cho nên không để cho con tới đây, nhưng con cũng đã khỏe lên rồi, cho nên muốn tới xem một chút."
Lời vừa nói ra, toàn trường xôn xao.
Cái gì, cô gái này là con dâu Du gia, là vợ của Du Thần Ích?
Vợ của hắn không phải vào ba năm trước đã. . . . . .
Điều này sao có thể, truyền thuyết Du Thần Ích không phải đối với vợ hắn tình thâm ý trọng sao, sao chớp mắt đã cưới người con gái khác rồi.
Tất cả mọi người đem tầm mắt đặt lên người Văn Hinh, có hoài nghi, có kinh ngạc, có tò mò, cũng có xem trò vui. . . . . .
"Anh cưới vợ khi nào vậy ?"
Tề Nhân Kiệt buồn cười nhìn gương mặt Du Thần Ích sớm đã âm trầm, nhìn đến vẻ mặt tức giận đến ngút trời của hắn, không khỏi cười càng vui vẻ hơn. Sau đó hắn lại quay đầu nhìn về phía Văn Hinh, trong ánh mắt mỉm cười đột nhiên xẹt qua một tia thần sắc khác thường.
"Chỉ là, cái này lần này giống như so với cái kia lần trước còn phải đúng giờ một chút!"
Hắn dùng ánh mắt quan sát Văn Hinh đang đứng ở trong đại sảnh tiếp nhận ánh mắt mọi soi mói của mọi người đánh giá từ trên xuống dưới một lần sau đó cho ra cái kết luận này.
Du Thần Ích nghe vậy, sắc mặt lập tứ sa sầm, hung hăng trợn mắt nhìn Tề Nhân Kiệt một cái sau đó bay thẳng đến chỗ Văn Hinh.
Lúc này, đã có một số người vây quanh Văn Hinh và Diêu Phương, càng không ngừng hỏi Diêu Phương rằng Văn Hinh có thật là con dâu của bà hay không, mà Diêu Phương vì giữ danh dự cho Du gia, chỉ có thể gật đầu thừa nhận, Nói Văn Hinh và Du Thần Ích là bí mật kết hôn, cho nên người ngoài không biết.
Ở sau lưng bà, Lạc Tình nghe vậy âm thầm cắn răng, hơn nữa dùng ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm Văn Hinh, trong lòng có một ngàn một vạn cái không cam lòng.
Đột nhiên, đám người bị tách ra, chỉ thấy Du Thần Ích bước nhanh tới, một thanh bắt được tay Văn Hinh kéo cô đi về phía cửa, làm cho mọi người kinh ngạc.
Văn Hinh nhìn Du Thần Ích lôi kéo mình, rốt cuộc lộ ra nụ cười như ý, chiêu này cũng không tệ, rốt cuộc hắn cũng lộ diện.
Du Thần Ích trực tiếp đem Văn Hinh kéo đến vườn hoa không người phía sau cao ốc, sau đó một dùng sức ném Văn Hinh trên đất, đồng thời dùng ánh mắt tràn ngập lửa giận cùng phẫn hận nhìn chằm chằm cô, bộ dáng hận không thể xé nát cô thành từng mảnh.
Dường như Văn Hinh đã sớm liệu đến hắn có thể như vậy, cho nên cũng không cảm thấy sợ hãi như trước kia, chẳng những không sợ, ngược lại ngồi dưới đất cười nhẹ nhàng nhìn tới hắn, nhìn đến gương mặt tức giận của hắn, nụ cười trên mặt cô sâu hơn, "Thế nào, anh không phải là luôn trốn tránh tôi sao giờ lại đưa tôi đến đây?"
Du Thần Ích nghe vậy, bước nhanh tới trước mặt Văn Hinh, khom lưng giữ thật chặt cằm của cô lại, sau đó cắn răng cảnh cáo nói: "Tôi cảnh cáo cô, nếu như về sau cô dùng danh nghĩa là vợ của tôi xuất hiện nữa thì lúc đó đừng trách tôi vô tình."
/344
|