Đột nhiên Văn Hinh cảm thấy mưa giống như đã tạnh, nhưng chung quanh tiếng mưa rơi vẫn còn, không khỏi nghi ngờ ngẩng đầu lên, đầu tiên là thấy một đôi chân đứng ở trước mặt của cô, cô cho là Du Thần Ích, trong lòng cảm thấy vui mừng, nhưng khi cô nhìn rõ người dưới dù không phải Du Thần Ích mà là một người đàn ông xa lạ dáng dấp anh tuấn thì lập tức ngây
ngẩn cả người.
Cô ngơ ngác nhìn người đàn ông kia, lại thấy người đàn ông kia đang dùng một ánh mắt lạnh lùng lại phức tạp nhìn chằm chằm làm cô không khỏi càng nghi ngờ.
Cô cũng không biết anh ta tại sao nhìn mình bằng ánh mắt như vậy?
Người đàn ông lẳng lặng nhìn cô một lát sau rốt cuộc động, hắn tự tay kéo Văn Hinh từ trên mặt đất lên, sau đó tự giới thiệu mình: "Tôi tên là Tề Nhân Kiệt, cô không sao chứ?"
Văn Hinh lắc đầu một cái, đối với người đàn ông tên Tề Nhân Kiệt này miễn cưỡng cười cười, nói: "Tôi không sao, cám ơn anh!" Cô nói xong, không để lại dấu vết rút tay về, chuẩn bị rời đi.
"Cô đi đâu, tôi đưa cô đi!" Tề Nhân Kiệt lần nữa bắt được tay của nàng, trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy quan tâm, là một loại quan tâm vượt quá mức bình thường.
Cô muốn đi đâu?
Đôi chân Văn Hinh đang muốn bước đi lập tức lại ngây ngẩn cả người, đúng vậy, cô muốn đi đâu? Tối nay xảy ra chuyện như vậy, cô còn có thể trở về Du gia sao?
Tối nay cô ở trước mặt mọi người gọi Diêu Phương là mẹ, sợ rằng hiện tại tất cả mọi người đều biết cô là con dâu Du gia, nhưng sự thật lại không phải như vậy.
Cô có thể nhận ra lúc ấy Diêu Phương chịu đựng bao nhiêu tức giận đang cùng những người kia giải thích, nếu như cô trở về, Diêu Phương nhất định sẽ không bỏ qua cho cô. Nói không chừng trong cơn tức giận, liền giải trừ khế ước với cô, vậy cô sẽ không có cơ hội lấy được năm trăm vạn.
Còn Du Thần Ích, tối nay hắn cũng cảnh cáo cô.
Hôm nay, cô lâm vào tình thế khó xử, vừa muốn tiếp tục thực hiện hiệp ước, lại không muốn làm cho người nhà của mình vì mình mà gặp chuyện không may.
Cứ như vậy, Du gia khẳng định không thể trở về nữa rồi, chỉ là, nếu như không trở về Du gia vậy cô còn có thể đi nơi nào đây?
Trở về nhà của chính mình sao?
Nhớ tới trong nhà còn có hai người đang chờ cô mang tiền về, cô lập tức bỏ đi cái ý niệm này. Nếu như mình hai tay không trở về, cha và em trai nhất định sẽ vô cùng thất vọng, vẫn là không trở về tốt hơn.
Du gia không thể về, nhà cũng không thể trở về, trong đêm mưa mờ mịt này, cô còn có thể đi nơi nào đây?
Tề Nhân Kiệt làm như nhìn thấu tâm tư của cô, dịu dàng nói: "Hay là đến nhà tôi đi, nhà tôi cách chỗ này tương đối gần."
Văn Hinh nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Tề Nhân Kiệt, trong lòng có chút không hiểu, không hiểu anh ta vì sao nhiệt tình với mình, chẳng lẽ là muốn lừa cô trở về sau đó làm gì đó chứ.
Nhưng khi nhìn đến vẻ chân thành trong mắt hắn, lại cảm thấy hắn thật sự không giống người như vậy, cuối cùng cô bị tấm chân thành của hắn làm rung động, vì vậy khẽ gật đầu một cái.
Tề Nhân Kiệt thấy cô đáp ứng, rốt cuộc cười, nụ cười kia giống như một đường ánh sáng xuyên thấu qua đám mây dầy cộm, đem một đêm mưa âm u lập tức đốt sáng lên, chính là chói mắt mê người.
Hắn dắt tay cô, mang cô ra khỏi vườn hoa, cuối cùng lên xe của mình.
"Mau lau khô đi, nếu không sẽ cảm đấy ." Vừa lên xe, hắn liền đưa cho cô một cái khăn sạch, để cho lau khô nước mưa dính trên tóc và người.
Chờ xe chạy nhanh sau khi ra ngoài, Văn Hinh mới phát hiện ra mình đã bị lừa, hắn nói nhà của hắn cách nơi này rất gần, nhưng bây giờ xe đi được nửa giờ rồi mà vẫn còn ở trên đường.
Cô rất muốn hỏi, nhưng bây giờ đã ngồi trên xe người ta rồi, cho dù hắn lừa mình thì giờ phải làm gì đây, chẳng lẽ cô phải xuống xe giờ sao? Ở một nơi mà trước không thôn xóm sau không nhà trọ?
ngẩn cả người.
Cô ngơ ngác nhìn người đàn ông kia, lại thấy người đàn ông kia đang dùng một ánh mắt lạnh lùng lại phức tạp nhìn chằm chằm làm cô không khỏi càng nghi ngờ.
Cô cũng không biết anh ta tại sao nhìn mình bằng ánh mắt như vậy?
Người đàn ông lẳng lặng nhìn cô một lát sau rốt cuộc động, hắn tự tay kéo Văn Hinh từ trên mặt đất lên, sau đó tự giới thiệu mình: "Tôi tên là Tề Nhân Kiệt, cô không sao chứ?"
Văn Hinh lắc đầu một cái, đối với người đàn ông tên Tề Nhân Kiệt này miễn cưỡng cười cười, nói: "Tôi không sao, cám ơn anh!" Cô nói xong, không để lại dấu vết rút tay về, chuẩn bị rời đi.
"Cô đi đâu, tôi đưa cô đi!" Tề Nhân Kiệt lần nữa bắt được tay của nàng, trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy quan tâm, là một loại quan tâm vượt quá mức bình thường.
Cô muốn đi đâu?
Đôi chân Văn Hinh đang muốn bước đi lập tức lại ngây ngẩn cả người, đúng vậy, cô muốn đi đâu? Tối nay xảy ra chuyện như vậy, cô còn có thể trở về Du gia sao?
Tối nay cô ở trước mặt mọi người gọi Diêu Phương là mẹ, sợ rằng hiện tại tất cả mọi người đều biết cô là con dâu Du gia, nhưng sự thật lại không phải như vậy.
Cô có thể nhận ra lúc ấy Diêu Phương chịu đựng bao nhiêu tức giận đang cùng những người kia giải thích, nếu như cô trở về, Diêu Phương nhất định sẽ không bỏ qua cho cô. Nói không chừng trong cơn tức giận, liền giải trừ khế ước với cô, vậy cô sẽ không có cơ hội lấy được năm trăm vạn.
Còn Du Thần Ích, tối nay hắn cũng cảnh cáo cô.
Hôm nay, cô lâm vào tình thế khó xử, vừa muốn tiếp tục thực hiện hiệp ước, lại không muốn làm cho người nhà của mình vì mình mà gặp chuyện không may.
Cứ như vậy, Du gia khẳng định không thể trở về nữa rồi, chỉ là, nếu như không trở về Du gia vậy cô còn có thể đi nơi nào đây?
Trở về nhà của chính mình sao?
Nhớ tới trong nhà còn có hai người đang chờ cô mang tiền về, cô lập tức bỏ đi cái ý niệm này. Nếu như mình hai tay không trở về, cha và em trai nhất định sẽ vô cùng thất vọng, vẫn là không trở về tốt hơn.
Du gia không thể về, nhà cũng không thể trở về, trong đêm mưa mờ mịt này, cô còn có thể đi nơi nào đây?
Tề Nhân Kiệt làm như nhìn thấu tâm tư của cô, dịu dàng nói: "Hay là đến nhà tôi đi, nhà tôi cách chỗ này tương đối gần."
Văn Hinh nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Tề Nhân Kiệt, trong lòng có chút không hiểu, không hiểu anh ta vì sao nhiệt tình với mình, chẳng lẽ là muốn lừa cô trở về sau đó làm gì đó chứ.
Nhưng khi nhìn đến vẻ chân thành trong mắt hắn, lại cảm thấy hắn thật sự không giống người như vậy, cuối cùng cô bị tấm chân thành của hắn làm rung động, vì vậy khẽ gật đầu một cái.
Tề Nhân Kiệt thấy cô đáp ứng, rốt cuộc cười, nụ cười kia giống như một đường ánh sáng xuyên thấu qua đám mây dầy cộm, đem một đêm mưa âm u lập tức đốt sáng lên, chính là chói mắt mê người.
Hắn dắt tay cô, mang cô ra khỏi vườn hoa, cuối cùng lên xe của mình.
"Mau lau khô đi, nếu không sẽ cảm đấy ." Vừa lên xe, hắn liền đưa cho cô một cái khăn sạch, để cho lau khô nước mưa dính trên tóc và người.
Chờ xe chạy nhanh sau khi ra ngoài, Văn Hinh mới phát hiện ra mình đã bị lừa, hắn nói nhà của hắn cách nơi này rất gần, nhưng bây giờ xe đi được nửa giờ rồi mà vẫn còn ở trên đường.
Cô rất muốn hỏi, nhưng bây giờ đã ngồi trên xe người ta rồi, cho dù hắn lừa mình thì giờ phải làm gì đây, chẳng lẽ cô phải xuống xe giờ sao? Ở một nơi mà trước không thôn xóm sau không nhà trọ?
/344
|