Lam Dật Thần cũng đã báo cho Diêu Phương, nói Du Thần Ích sẽ sớm về nhà, hơn nữa còn nói với bà, Văn Hinh sẽ cùng về với Du Thần Ích.
Cho nên, khi xe anh dừng lại, đã thấy Diêu Phương đứng chờ sẵn ngoài cửa cùng với mấy người giúp việc.
“ Các người mang thiếu gia vào nhà trước đi.” Thấy bộ dạng say như chết của Du Thần Ích, Diêu Phương lập tức chỉ huy mọi người đem anh đi, mặc dù anh ngủ thiếp đi, nhưng vẫn cứ gắt gao ôm chặt lấy cánh tay Văn Hinh, dù lay thế nào cũng không chịu buông ra.
Thấy thế, Văn Hinh cũng bất đắc dĩ cười lên, cúi đầu nói khẽ bên tai anh: “ Chúng ta về tới nhà rồi.”
Nghe vậy, Du Thần Ích lập tức tỉnh lại, mở mắt nhìn qua một chút, phát hiện ra quả nhiên là đã về tới nhà mình, sau đó anh nhanh chóng mở cửa xe đi xuống cùng Văn Hinh. Chờ Văn Hinh xuống xe, anh liền hôm lấy cô, đi vào nhà.
Một loạt động tác này của Du Thần Ích, đã dọa Diêu Phương làm bà cảm thấy sợ.
Nhìn bóng lưng bạn tốt, Lam Dật Thần đi tới bên cạnh Diêu Phương, đột nhiên cười nói: “ Cháu đoán, nhà họ Du mình rất nhanh sẽ có song hỉ lâm môn rồi.”
Diêu Phương nghe vậy cũng cười, trong lòng hiểu rõ song hỷ trong miệng Lam Dật Thần là có ý gì. Thứ nhất đương nhiên là bà sắp có tôn tử ( cháu trai), thứ hai là sắp lấy được một người con dâu xuất sắc như Văn Hinh, vậy đúng là song hỷ rồi!
“ Đến lúc đó cũng đừng quên đại ân nhân cháu nha!” Lam Dật Thần bắt đầu tham lam, cũng đi cùng Diêu Phương vào bên trong.
"Nhất định sẽ không quên cháu!”
Chờ mọi người vào nhà hết, phía trước đó không xa, bên đầu đường bên kia, một chiếc xe thể thao màu bạc mới chậm rãi dừng lại, tại vị trí ngồi của tài xế, một người vẫn nhìn chăm chú cửa chính nhà họ Du, trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy hận ý.
Du Thần Ích, chờ đấy!
Tôi tuyệt đối sẽ không buông tay đâu!
Vì Văn Hinh trở về, trên dưới nhà họ Du đều đắm chìm trong niềm vui sướng, trên mặt mỗi người đều không nhịn được nở nụ cười tươi tắn, duy chỉ có một người.
Lạc Tình ngồi trong trong phòng của mình, cầm cây kéo trong tay hung hăng cắt một con búp bê, mỗi lần cắt bỏ đều nói: “ Tại sao trở lại? Tại sao lại trở lại?” Lúc này, cô ta giống như đang coi con búp bê đó là Văn Hinh, cho hả giận, sau khi đã cắt thành một đống vải vụn, cuối cùng cô ta còn tức giận hung hăng đạp chân, một lúc sau mới thôi.
Lần này Văn Hinh về nhà, Diêu Phương và Du Thần Ích cũng không để cô đi tới công ty, chỉ bắt cô ở nhà yên tâm dưỡng thai, không cần làm gì, cũng không phải nghĩ ngợi gì.
Tựa hồ trở về những ngày trước, mỗi ngày của cô đều trải qua cuộc sống khoan thai, không phải nằm thì cô sẽ đi tản bộ trong vườn hoa. Mỗi ngày dì Lý đều nhớ làm cho cô những bữa ăn dinh dưỡng, lần nào cũng làm một nồi lớn, chỉ sợ cô sẽ đói bụng.
Lần này, rõ ràng cô cảm thấy thái độ của Diêu Phương đối với mình thân thiết hơn trước, có những lúc cô đang nghỉ ngơi, bà ấy sẽ đích thân bưng thuốc bổ tới phòng của cô, còn có lúc tự tay đút cho cô ăn, khiến cô cảm thấy hơi ngại.
Cho nên, khi xe anh dừng lại, đã thấy Diêu Phương đứng chờ sẵn ngoài cửa cùng với mấy người giúp việc.
“ Các người mang thiếu gia vào nhà trước đi.” Thấy bộ dạng say như chết của Du Thần Ích, Diêu Phương lập tức chỉ huy mọi người đem anh đi, mặc dù anh ngủ thiếp đi, nhưng vẫn cứ gắt gao ôm chặt lấy cánh tay Văn Hinh, dù lay thế nào cũng không chịu buông ra.
Thấy thế, Văn Hinh cũng bất đắc dĩ cười lên, cúi đầu nói khẽ bên tai anh: “ Chúng ta về tới nhà rồi.”
Nghe vậy, Du Thần Ích lập tức tỉnh lại, mở mắt nhìn qua một chút, phát hiện ra quả nhiên là đã về tới nhà mình, sau đó anh nhanh chóng mở cửa xe đi xuống cùng Văn Hinh. Chờ Văn Hinh xuống xe, anh liền hôm lấy cô, đi vào nhà.
Một loạt động tác này của Du Thần Ích, đã dọa Diêu Phương làm bà cảm thấy sợ.
Nhìn bóng lưng bạn tốt, Lam Dật Thần đi tới bên cạnh Diêu Phương, đột nhiên cười nói: “ Cháu đoán, nhà họ Du mình rất nhanh sẽ có song hỉ lâm môn rồi.”
Diêu Phương nghe vậy cũng cười, trong lòng hiểu rõ song hỷ trong miệng Lam Dật Thần là có ý gì. Thứ nhất đương nhiên là bà sắp có tôn tử ( cháu trai), thứ hai là sắp lấy được một người con dâu xuất sắc như Văn Hinh, vậy đúng là song hỷ rồi!
“ Đến lúc đó cũng đừng quên đại ân nhân cháu nha!” Lam Dật Thần bắt đầu tham lam, cũng đi cùng Diêu Phương vào bên trong.
"Nhất định sẽ không quên cháu!”
Chờ mọi người vào nhà hết, phía trước đó không xa, bên đầu đường bên kia, một chiếc xe thể thao màu bạc mới chậm rãi dừng lại, tại vị trí ngồi của tài xế, một người vẫn nhìn chăm chú cửa chính nhà họ Du, trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy hận ý.
Du Thần Ích, chờ đấy!
Tôi tuyệt đối sẽ không buông tay đâu!
Vì Văn Hinh trở về, trên dưới nhà họ Du đều đắm chìm trong niềm vui sướng, trên mặt mỗi người đều không nhịn được nở nụ cười tươi tắn, duy chỉ có một người.
Lạc Tình ngồi trong trong phòng của mình, cầm cây kéo trong tay hung hăng cắt một con búp bê, mỗi lần cắt bỏ đều nói: “ Tại sao trở lại? Tại sao lại trở lại?” Lúc này, cô ta giống như đang coi con búp bê đó là Văn Hinh, cho hả giận, sau khi đã cắt thành một đống vải vụn, cuối cùng cô ta còn tức giận hung hăng đạp chân, một lúc sau mới thôi.
Lần này Văn Hinh về nhà, Diêu Phương và Du Thần Ích cũng không để cô đi tới công ty, chỉ bắt cô ở nhà yên tâm dưỡng thai, không cần làm gì, cũng không phải nghĩ ngợi gì.
Tựa hồ trở về những ngày trước, mỗi ngày của cô đều trải qua cuộc sống khoan thai, không phải nằm thì cô sẽ đi tản bộ trong vườn hoa. Mỗi ngày dì Lý đều nhớ làm cho cô những bữa ăn dinh dưỡng, lần nào cũng làm một nồi lớn, chỉ sợ cô sẽ đói bụng.
Lần này, rõ ràng cô cảm thấy thái độ của Diêu Phương đối với mình thân thiết hơn trước, có những lúc cô đang nghỉ ngơi, bà ấy sẽ đích thân bưng thuốc bổ tới phòng của cô, còn có lúc tự tay đút cho cô ăn, khiến cô cảm thấy hơi ngại.
/344
|