Thấy Du Thần Ích đột ngột trở về, Văn Hinh lập tức biết tại sao anh lại quay về, vì vậy mới giơ tập văn kiện trong tay lên, trêu cười nói: “ Anh là cố ý bỏ quên văn kiện để dò xét em phải không?” Cô thuận miệng nói xong, cũng không để ý nhiều mà cười, bộ dạng vô cùng thản nhiên.
Du Thần Ích đi tới, cũng không nhận văn kiện từ trong tay cô, mà trực tiếp ôm cô từ phía sau, nhỏ giọng mập mờ bên tai cô: “ Làm sao em biết anh cố ý? Anh chính là nhân cơ hội quên văn kiện mà trở về thăm em, ôm em một cái đấy.” Chỉ cần được ôm cô, anh sẽ có một thứ cảm giác thỏa mãn, hạnh phúc mà trước nay chưa từng có, cảm giấc ấy tựa như toàn bộ thế giới là của anh vậy.
Nghe vậy, Văn HInh tựa đầu vào lồng ngực của anh, ngửa mặt nhìn anh, cười nói: “ Từ lúc nào anh lại học được lời ngon tiếng ngọt như vậy rồi hả?”
Du Thần Ích đưa tay nhẹ nhàng ngắt cánh mũi của cô, vô cùng cưng chiều, nói: “ Nếu em thích nghe, từ nay về sau ngày nào anh cũng nói cho em nghe.” Chỉ cần cô thích, cho dù có hái sao trên trời, anh cũng sẽ tận lực làm vì cô.
“ Em còn chưa muốn!” Văn Hinh cười đẩy tay anh ra, “ Nếu như anh cố ý nói những lời ghê tởm , thì anh đã thành công rồi đấy!” Thật ra thì cô nói vậy, hoàn toàn là để chọc cười anh, tựa như vừa rồi, cho dù có ngày nào cũng nghe những lời ấy cả 1000 lần, cô cũng không thấy ngán.
“ Lại còn nói anh nói lời ghê tởm?” Tròng mắt Du Thần Ích lóe lên, phát ra chút nguy hiểm, anh nhìn chằm chằm khuôn mặt vẫn đang mỉm cười của cô, cuối cùng ánh mắt anh dừng lại trên cánh môi xinh đẹp, hai mắt lóe lên, anh cúi đầu xuống, “ Hiện giờ anh muốn trừng phạt em!” Cuối cùng, lời nói cũng biến mất giữa răng và môi, không hề nghe được gì nữa.
Ý tứ của anh chỉ muốn trừng phạt cô một chút, thuận tiện thưởng thức một chút, không ngờ rằng, môi cô lại mềm mại, khiến anh đã đụng vào lại không dứt được ra nữa. vì vậy cái hôn êm ái dần trở nên mãnh liệt, mang theo sự quyến luyến, anh ở trên môi cô lưu luyến không dừng, đầu lưỡi nhẹ nhàng cạy hàm răng của cô ra, thưởng thức, cắn nuốt như muốn hút hết sự ngọt ngào của cô, muốn chiếm lấy hết sự mềm mại bên trong miệng cô, anh cùng cô, hai người cùng nhau chia sẻ những điều ngọt ngào nhất.
Mà lúc này văn Hinh bị hôn bất ngờ khiến cô ngây dại, nhìn khuôn mặt đẹp trai gần trong gang tấc, từ từ, anh bắt đầu cảm thấy cũng không có gì để suy tư, chỉ có thể cùng anh trầm luân.
Thư phòng tĩnh lặng, chỉ còn hơi thở rối loạn dồn dập của hai người,hơi thở ấm áp hòa dung một chỗ, khiến không khí trở nên mập mờ.
Nụ hôn nồng nhiệt như cháy lan ra tận đồng cỏ, khiến thân thể hai người như bị thiêu đốt, không kìm hãm được, hai bàn tay Văn Hinh nhẹ nhàng vòng trên cổ của anh, như muốn đòi lấy nhiều hơn.
/344
|