"Cô không cần giải thích nữa, từ giờ bản hợp đồng này không còn hiệu lực, cô đi đi!"
"Không, phu nhân ——"
"Thật là da mặt đủ dày, ngay cả đuổi cũng không đi!"
Đột nhiên, một giọng điệu châm chọc từ chỗ thang lầu truyền đến, Văn Hinh vừa nghe tiếng thì biết chủ nhân của giọng nói đó là ai. Vì vậy quay đầu nhìn lại, quả nhiên là trông thấy Lạc Tình mang vẻ mặt xem thường chậm rãi từ trên lầu đi xuống.
"Bác, từ lâu con đã sớm nói bác đuổi người đàn bà này đi, bác không làm, hiện tại hối hận rồi sao."
Lạc Tình đi tới bên người Diêu Phương ngồi xuống, mắt liếc thấy Văn Hinh, lại châm chọc nói: "Tôi đã sớm nhìn thấu người phụ này này là một tên lường gạt, bác xem cô ta giống như hồ ly tinh quyến rũ mê hoặc anh họ, rõ ràng là muốn cho anh họ yêu cô ta, sau đó cưới cô ta vào cửa, như vậy cô ta có thể có được tài sản của Du gia ——"
"Quả thực là mơ mộng hão huyền!"
Nghe cô nói như vậy, Diêu Phương đột nhiên nổi giận, sau đó nhìn Văn Hinh giống như là đuổi tên ăn xin một dạng không nhịn được nói: "Cô còn đứng ở đây làm gì, còn muốn để cho tôi lái xe đưa cô trở về sao?"
"Phu nhân, tôi không đi!" Văn Hinh trực tiếp mở miệng cự tuyệt, quyết định không đi, trong lòng cô nhận định, chỉ cần hợp đồng còn hiệu lực, thì có hiệu lực pháp luật, cô tuyệt đối sẽ không đi.
"Cô——" Diêu Phương lập tức ngây ngẩn cả người, gương mặt đã tức giận vô cùng.
Lúc này, Lạc Tình đứng lên, đi tới bên cạnh Văn Hinh dùng sức đẩy cô xuống, mắng: "Tôi nói người đàn bà này sao lại không biết xấu hổ, đã đuổi cô đi rồi, cô còn không đi?"
Văn Hinh cắn môi, không nói lời nào.
"Bác ——" Lạc Tình đi tới bên người Diêu Phương, hết sức không cam lòng nói: "Tại sao bác lại cho người đàn bà này vào cửa? Rốt cuộc bác coi trọng cô ta cái gì?" Đây là chuyện làm cho cảm thấy nghi hoặc, cô vẫn luôn không hiểu tại sao Diêu Phương lại phải cho người đàn bà này vào cửa, còn mắt nhắm mắt mở nhìn người phụ nữ ti tiện này tìm cách leo lên giường anh họ, dù cô đoán thế nào cũng không đoán ra dụng ý của bà.
"Tình nhi!" Diêu Phương bắt đầu nhức đầu, dĩ nhiên bà biết Lạc Tình thích Du Thần Ích, quả thật cũng từng nghĩ tới để cho cô cùng Du Thần Ích sinh con, nhưng nói thế nào cô và Du Thần Ích là an hem họ, họ hàng thì sao có thể kết hôn, đến lúc đó ngộ nhỡ sinh ra đứa bé có chỗ thiếu hụt thì làm thế nào?
"Bác " Lạc Tình mím môi, rốt cuộc nói: "Bác biết rõ, con thật rất thích anh họ, tại sao bác còn muốn cho nữ nhân này vào cửa? Bác nhìn cô ta kìa, giống như thấy con ruồi ghê tởm!"
Diêu Phương nhíu mày, "Tình nhi, không được nói nhảm!"
"Con không có nói quàng" Lạc Tình cầu khẩn nói, "Bác, bác thành toàn cho con có được hay không? Đem ả đuổi ra khỏi nhà, để cho con làm vợ của anh họ!"
Lạc Tình ôm lấy một cánh tay của Diêu Phương cầu khẩn , cuối cùng đem tình cảm mình chon giấu nhiều năm nói ra.
Từ ngày đầu tiên cô đặt chân đến Du gia, thì cô đã thích sâu đậm anh họ Du Thần Ích mang vẻ mặt lạnh lùng nhưng lại rất dịu dàng với cô.
Từ nhỏ đến lớn, cô luôn đi theo phía sau hắn, hi vọng lúc hắn quay lưng lại có thể thấy mình, hi vọng hắn cũng có thể thích mình giống như cô thích hắn.
Nhưng cô đợi đến khi trưởng thành, cô mới phát hiện thì ra là hắn đối xử tốt với cô, chỉ vì xem cô như em gái thân thuộc không hơn không kém.
Mặc dù cô cũng từng thất vọng qua, thương tâm qua, thống khổ qua, nhưng thủy chung vẫn giữ lòng mình đối với hắn. Cô tin tưởng, chỉ cần cô vĩnh viễn đi theo phía sau hắn, một ngày nào đó, hắn sẽ phát hiện cô tốt, sau đó sẽ yêu cô.
"Không, phu nhân ——"
"Thật là da mặt đủ dày, ngay cả đuổi cũng không đi!"
Đột nhiên, một giọng điệu châm chọc từ chỗ thang lầu truyền đến, Văn Hinh vừa nghe tiếng thì biết chủ nhân của giọng nói đó là ai. Vì vậy quay đầu nhìn lại, quả nhiên là trông thấy Lạc Tình mang vẻ mặt xem thường chậm rãi từ trên lầu đi xuống.
"Bác, từ lâu con đã sớm nói bác đuổi người đàn bà này đi, bác không làm, hiện tại hối hận rồi sao."
Lạc Tình đi tới bên người Diêu Phương ngồi xuống, mắt liếc thấy Văn Hinh, lại châm chọc nói: "Tôi đã sớm nhìn thấu người phụ này này là một tên lường gạt, bác xem cô ta giống như hồ ly tinh quyến rũ mê hoặc anh họ, rõ ràng là muốn cho anh họ yêu cô ta, sau đó cưới cô ta vào cửa, như vậy cô ta có thể có được tài sản của Du gia ——"
"Quả thực là mơ mộng hão huyền!"
Nghe cô nói như vậy, Diêu Phương đột nhiên nổi giận, sau đó nhìn Văn Hinh giống như là đuổi tên ăn xin một dạng không nhịn được nói: "Cô còn đứng ở đây làm gì, còn muốn để cho tôi lái xe đưa cô trở về sao?"
"Phu nhân, tôi không đi!" Văn Hinh trực tiếp mở miệng cự tuyệt, quyết định không đi, trong lòng cô nhận định, chỉ cần hợp đồng còn hiệu lực, thì có hiệu lực pháp luật, cô tuyệt đối sẽ không đi.
"Cô——" Diêu Phương lập tức ngây ngẩn cả người, gương mặt đã tức giận vô cùng.
Lúc này, Lạc Tình đứng lên, đi tới bên cạnh Văn Hinh dùng sức đẩy cô xuống, mắng: "Tôi nói người đàn bà này sao lại không biết xấu hổ, đã đuổi cô đi rồi, cô còn không đi?"
Văn Hinh cắn môi, không nói lời nào.
"Bác ——" Lạc Tình đi tới bên người Diêu Phương, hết sức không cam lòng nói: "Tại sao bác lại cho người đàn bà này vào cửa? Rốt cuộc bác coi trọng cô ta cái gì?" Đây là chuyện làm cho cảm thấy nghi hoặc, cô vẫn luôn không hiểu tại sao Diêu Phương lại phải cho người đàn bà này vào cửa, còn mắt nhắm mắt mở nhìn người phụ nữ ti tiện này tìm cách leo lên giường anh họ, dù cô đoán thế nào cũng không đoán ra dụng ý của bà.
"Tình nhi!" Diêu Phương bắt đầu nhức đầu, dĩ nhiên bà biết Lạc Tình thích Du Thần Ích, quả thật cũng từng nghĩ tới để cho cô cùng Du Thần Ích sinh con, nhưng nói thế nào cô và Du Thần Ích là an hem họ, họ hàng thì sao có thể kết hôn, đến lúc đó ngộ nhỡ sinh ra đứa bé có chỗ thiếu hụt thì làm thế nào?
"Bác " Lạc Tình mím môi, rốt cuộc nói: "Bác biết rõ, con thật rất thích anh họ, tại sao bác còn muốn cho nữ nhân này vào cửa? Bác nhìn cô ta kìa, giống như thấy con ruồi ghê tởm!"
Diêu Phương nhíu mày, "Tình nhi, không được nói nhảm!"
"Con không có nói quàng" Lạc Tình cầu khẩn nói, "Bác, bác thành toàn cho con có được hay không? Đem ả đuổi ra khỏi nhà, để cho con làm vợ của anh họ!"
Lạc Tình ôm lấy một cánh tay của Diêu Phương cầu khẩn , cuối cùng đem tình cảm mình chon giấu nhiều năm nói ra.
Từ ngày đầu tiên cô đặt chân đến Du gia, thì cô đã thích sâu đậm anh họ Du Thần Ích mang vẻ mặt lạnh lùng nhưng lại rất dịu dàng với cô.
Từ nhỏ đến lớn, cô luôn đi theo phía sau hắn, hi vọng lúc hắn quay lưng lại có thể thấy mình, hi vọng hắn cũng có thể thích mình giống như cô thích hắn.
Nhưng cô đợi đến khi trưởng thành, cô mới phát hiện thì ra là hắn đối xử tốt với cô, chỉ vì xem cô như em gái thân thuộc không hơn không kém.
Mặc dù cô cũng từng thất vọng qua, thương tâm qua, thống khổ qua, nhưng thủy chung vẫn giữ lòng mình đối với hắn. Cô tin tưởng, chỉ cần cô vĩnh viễn đi theo phía sau hắn, một ngày nào đó, hắn sẽ phát hiện cô tốt, sau đó sẽ yêu cô.
/344
|