Hạ Minh Nguyệt thận trọng hỏi:
- Sao cậu biết đây là lính đánh thuê hạng D? Cậu điều tra về chúng tôi à?
Dương Tuấn Vũ bĩu môi:
- Cần gì điều tra, chỉ có mấy người điều tra về tôi thôi. Sao hả, chắc biết tôi là ai rồi chứ? Được rồi, tạm thời không nói về tôi, hai người cần phải ưu tiên giải quyết việc nhà trước đúng không?
Cô nhìn hắn một cái thật sâu, người thanh niên này đúng là không đơn giản, cậu ta còn biết họ gặp nhau để bàn bạc về thân phận của hắn. Cuối cùng cô vẫn gật đầu nói:
- Ừm, cậu tiếp tục phân tích đi. Tôi muốn nghe quan điểm của cậu.
- Tôi dám chắc quan điểm vừa rồi, lính hạng D sẽ không mắc sai lầm như vậy. Vì thế chắc chắn có nội gián. Ây…
Hắn nói đến đó thì viên đạn cũng được hắn cắn răng chọc vào rồi gẩy ra từ bả vai. Hai người nhìn thấy mà rợn hết cả người, da gà da vịt nổi hết lên.
Dương Tuấn Vũ cười cười, hắn bôi thuốc và uống kháng sinh, sau đó băng lại vết thương. Hắn tiếp tục:
- Vì đã nhìn thấy tên sát thủ này nên tôi cũng không thể thấy chết không cứu, mà thời gian chạy tới bắt hắn thì có lẽ hắn đã bắn được cả chục viên đạn rồi. Trong tay tôi lại không có súng, vì thế chỉ còn cách lao lên đây cứu người.
- Sao anh không hô lên, như thế chẳng phải sẽ tốt hơn sao?
- Cậu nghĩ hô lên thì người của cậu cứu trợ nhanh hơn hay là làm loạn lên giỏi hơn. Và hai người ở trong này liệu có nghĩ tôi là kẻ điên thay vì nhảy đi tránh đạn.
Hai chị em bị hắn nói thế thì cúi đầu, đúng là nếu mà hắn hét lên thì chắc giờ này họ thăng thiên rồi.
Dương Tuấn Vũ tiếp tục:
- Tôi to gan đoán tên đó là tên Bạch Hổ.
- Cái gì? Hắn lại có gan chó lớn như vậy?
- Sao không dám. Từ lúc nhìn thấy hắn ở đây tôi đã biết hắn là người không đơn giản rồi. Nếu tôi nói sức mạnh của hắn còn hơn đứt đám lính đánh thuê của cô thì cô có tin không?
- Nếu cậu đã nói như vậy thì tôi tin cậu sẽ không nói bừa.
- Cô tin là tốt rồi. Hắn là kẻ rất nguy hiểm, nhưng một kẻ như thế không thể nào là một tên lính già giải nghệ được. Mà kể cả có giải nghệ thì hắn cũng không được đi lông nhông như vậy.
Hạ Minh Nguyệt cắn đôi môi đỏ, cô suy nghĩ theo hướng mà Dương Tuấn Vũ vạch ra:
- Ý anh là tổ chức của hắn đã mất rất nhiều công sức mới đào tạo ra được một tên sát thủ như vậy thì không thể để hắn nghỉ hưu được. Nhìn hắn đúng là chẳng tàn tật gì, ngược lại rất khỏe mạnh.
Ài, là tôi đã quá chủ quan rồi. Cứ nhìn thấy hắn đến chơi cùng mấy kẻ lấc cấc mà quên đi đấy chỉ là con sói đang rình mồi.
- Nhưng suy luận này sẽ nhanh chóng biết được thôi, nếu hắn đã rời khỏi đây thì tôi tin là có camera an ninh chụp được. Tuy vậy, rất có thể nội gián đã xóa hết những thứ cần có, vì thế, cũng không cần phải đợi chờ làm gì.
Hắn đi mấy bước đến bên cạnh Hạ Minh Nguyệt.
Cô giờ mới để ý chiếc váy kéo lên qua gối không ít làm lộ ra cặp chân trắng mượt, cô vội vàng kéo váy xuống. Còn chưa kịp nói gì thì Dương Tuấn Vũ đã lên tiếng:
- Tôi mượn laptop được chứ?
- Hả? À, được. Mật khẩu là 141812.
- Ok. Đợi chút.
Dương Tuấn Vũ đã liên lạc với Lau từ khi Dương Tuấn Vũ gặp mặt tên Bạch Hổ này, vì đây là đối tượng có thể gây nguy hiểm cho hắn và tổ chức nên cần được liệt vào danh sách theo dõi. Và tất nhiên camera ghi lại hành trình của hắn là không thể thiếu, Lau cũng đã nhanh chóng ghi lại và gửi mail cho hắn.
Dương Tuấn Vũ mở mail và đoạn clip ra, mọi người cùng nhìn vào màn hình. Trong hình xuất hiện rõ gương mặt Bạch Hổ và nhóm của hắn. Khi đi đến ngã tư thì đột nhiên hắn ra khỏi xe, chào tạm biệt lũ bạn, sau đó nhanh chóng chạy quay lại khu Uyển Vân.
Tới nơi, hắn đi theo một lối tắt, nơi đó mọi người nhận ra ngay là không có tên lính gác nào, hắn dễ dàng leo lên tầng cao nhất sau đó mọi việc đã sáng tỏ.
Hai chị em họ Hạ không ngờ hắn lại có clip full HD không che như vậy. Nhưng nghĩ đến mấy cái chuyện đánh đấm như trong phim này thì họ cũng cân bằng lại được. Hạ Phá Quân tò mò hỏi:
- Cậu là lính đánh thuê hay là sát thủ siêu cấp?
Hạ Minh Nguyệt thấy em trai to gan tự nhiên lại dám hỏi câu hỏi nhạy cảm như vậy thì đánh cho mấy cái rồi bịp mồm hắn lại. Kể cả đám lính đánh thuê mà cô bỏ tiền ra thuê thì chúng cũng lấy ra cái card visit bảo vệ cao cấp.
Chẳng ai dám nói một câu rằng mình là lính đánh thuê cả. Ít nhất là trước mặt người ngoài họ sẽ không nói. Vậy mà tên em trai bình thường thông minh mà bây giờ lại học câu ngốc nghếch như vậy thì làm sao cô không sợ hãi cho được.
Nhưng phản ứng của Dương Tuấn Vũ lại hoàn toàn khác những gì cô suy nghĩ, hắn lắc đầu cười nói:
- Tôi không là lính, cũng không phải sát thủ. Tôi tự lập một tổ chức riêng để chơi. Sao hả? Hạ thiếu gia có muốn gia nhập không?
- Tôi? Một kẻ quần áo lụa là như tôi mà cậu cũng nhận? Như thế thì tôi đồng ý luôn. A.aa..
Hạ Minh Nguyệt véo tai hắn mắng:
- Gia nhập tổ chức cái gì, nhiệm vụ của em là học cho tốt sau này làm chủ Hạ gia biết chưa?
- Ài, chị đừng mãi nhắc đến chuyện đó. Em chán ghét mấy kẻ suốt ngày mặt thì cười, miệng thì
khen ngợi nhưng sau lưng đâm lén nhau rồi. Chị cũng bỏ quách cái Hạ gia đó đi rồi cùng em gia nhập tổ chức của Tuấn Vũ đi. Như thế mới kích thích, mới vui chứ.
Hạ Phá Quân nhất quyết không nghe theo, ngược lại còn rủ rê cả cô tham gia cùng “cho vui”.
Dương Tuấn Vũ cười:
- Cậu còn chưa biết tổ chức đó như thế nào mà đã muốn tham gia rồi à? Không sợ tôi lừa cậu sao?
- Sợ gì. Một cái mạng của chị gái tôi đã do cậu cứu lại được, thì cũng giống như cứu mạng tôi, vì thế tôi còn sợ cậu lừa sao? Chưa kể nếu mà tổ chức lừa đảo mà cũng có một kẻ lãnh đạo tốt như cậu thì tổ chức này vẫn rất đáng gia nhập.
Hạ Minh Nguyệt ngăn cản:
- Em nói linh tinh gì đó. Chị không đồng ý.
- Em …
Cô ngắt lời đứa em ham chơi này:
- Không có em gì hết. Nếu em gia nhập tổ chức của cậu ta thì đừng nhìn mặt người chị này nữa.
- Chị …
Hạ Phá Quân trợn mắt, nhưng hắn cũng hiểu chị mình đang lo lắng điều gì, vì vậy mặt ỉu xìu cúi xuống.
Hạ Minh Nguyệt quay sang nói với Dương Tuấn Vũ:
- Cảm ơn lời mời của cậu. Cũng rất cảm ơn vì cậu đã cứu chúng tôi một mạng. Việc nào ra việc đó, tôi sẽ không để cậu chịu thiệt. Cậu có bất cứ yêu cầu gì có thể nói, chỉ duy nhất một việc không được đó là muốn em tôi gia nhập tổ chức của cậu.
Dương Tuấn Vũ thấy bà chị này khi nói về đứa em của mình thì rất bao bọc, bảo vệ, hắn nhanh chóng hiểu nguyên nhân.
Thực ra hắn mời cũng chỉ là nói chơi thôi. Hạ Phá Quân dù có muốn tham gia thì hắn cũng sẽ nói là lỡ lời thôi. Cậu công tử bột này tham gia thì có ý nghĩa gì? Ít nhất hiện tại hắn chưa thấy. Cũng may mà cô chị gái ngăn cản hắn. “Cái miệng nói linh tinh này” – hắn thầm mắng mình lắm lời.
Dương Tuấn Vũ thấy hôm nay chắc chắn cũng không phải lúc theo dõi tên Lý Gia Đông kia nữa. Vì thế hiện tại cũng không còn gì để ở lại đây nữa rồi. Hắn thu dọn xong đồ chữa thương, sau đó đứng dậy nói:
- Lời cảm ơn thì tôi xin nhận. Còn yêu cầu gì thì không cần thiết, tôi cứu chị cũng bởi vì chị là người mà đứa bạn tôi yêu quý, và biết đâu Bạch Hổ lại muốn giết cậu ta chứ không phải giết chị thì sao? Như thế thì tức là tôi vừa cứu bạn mình. Bạn gặp nạn tôi sẽ không đứng trơ mắt nhìn, mà cứu cũng không phải để nhận được báo đáp. Tôi thích thì làm thôi.
- Cậu…
- Còn nếu chị vẫn muốn báo đáp gì đó thì những thông tin cá nhân của tôi mong chị sẽ không tiết lộ ra ngoài. Thực ra tôi cũng chẳng phải cố gắng làm thần bí, mà Thịnh Thế cũng chẳng làm gì phạm pháp cả. Chẳng qua là tôi không muốn quãng thời gian đi học này bị mọi người nhìn bằng ánh mắt khác, tôi muốn một quãng thời gian bình yên. Chỉ vậy thôi. Bye bye. À, khi nào chị đến Thịnh Thế chơi thì có thể liên lạc với tôi.
- Ấy, đợi tôi với. Cậu định đi bộ về ký túc xá à?
Hạ Phá Quân vội đuổi theo, sau đó mới nhớ ra, hắn quay đầu lại vẫy vẫy tay:
- Chào chị nhé. Em về đây. Hôm khác lại đến chơi với chị.
Hai tên nhóc đi rồi, chỉ còn mình Hạ Minh Nguyệt ở lại, cô ngẩn ra một lúc sau đó bật cười:
- Tên nhóc này thật thú vị.
Khi cô nhìn xung quanh đã thành bãi rác rồi thì hô lên:
- Dọn dẹp.
Sau đó nhấc đôi chân dài miên man đi ra cửa.
Trên đường đi Dương Tuấn Vũ bị tên công tử ca này hỏi loạn cả lên. Mới đầu hắn còn trả lời mấy câu, sau đó giả vờ chết nằm gáy khò khò.
…
Sau khi Dương Tuấn Vũ về nhà, hắn ngay lập tức gọi điện cho Vân Tú. Đầu tiên là màn hỏi thăm ngắn ngủi dài nửa tiếng, sau đó mới bắt đầu vào việc chính:
- Em và Lau tìm hiểu thông tin về Lý Gia Đông và công ty Thủy Sản Đại Phát của Trần Thế Kiệt cho anh. Đặc biệt chú ý những hoạt động liên quan đến công ty Thủy Sản An Thái. Anh nghi ngờ ở đây có một âm mưu nhắm vào công ty thủy sản ở Yên Phú này. Nếu giải quyết được vụ này chúng ta sẽ có thêm một mối quan hệ hợp tác về thủy sản, nó sẽ giúp ích cho kế hoạch tự sản xuất lương thực cho nhà hàng Tuyết Yên.
- Em cũng được Tuyết Yên nói rồi, hiện tại cũng đã tìm được một số manh mối.
- Ồ, từ khi nào em gái anh lại quan tâm đến chuyện này vậy?
- À. Thực ra cũng không phải là chuyện này, mà cô ấy nói hôm nay anh tới thiên đường của Hà Đô để chơi.
- Anh đến đó để theo dõi một người thôi.
- Anh không cần phải vội giải thích thế. Nếu mấy cô gái đó thì em cũng không có bận tâm, nhưng mà nghe nói bà chủ của Uyển Vân gia trang vẫn còn là một mỹ nhân độc thân.
- Cô gái đó ghê gớm lắm, anh không dám.
- Ồ, đã gặp nhau rồi cơ à? Em nghe nói cô ấy một năm chỉ ở Uyển Vân gia trang tổng thời gian cộng lại cũng chỉ trong 1 tuần thôi, không ngờ anh lại có may mắn được gặp người đẹp.
- Anh nghe thấy cái mùi dấm chua ở đâu ý nhỉ?
- Tốt nhất anh nên ngoan ngoãn một chút.
- Hì hì. Được rồi, anh biết phải làm gì mà. Cuối tuần này chắc anh sẽ về căn cứ vài hôm. Em có rảnh không?
- Ừm, để em sắp xếp lịch công tác đã.
- Ok em. Nhớ không được trốn mất đâu đấy.
- Tút… tút… tút…
Dương Tuấn Vũ ngẩn ra khi nghe tiếng cúp máy, sau đó lắc đầu cười, cô bạn gái này nhìn thì gợi cảm quyến rũ nhưng mà khi làm chuyện đó lại như con mèo con ngây thơ.
Nghĩ linh tinh cả người lại nóng bừng lên, hắn vội vào nhà tắm xả nước. Ài, đúng là mới yêu nhau mà phải xa nhau thật không dễ dàng gì.
- Sao cậu biết đây là lính đánh thuê hạng D? Cậu điều tra về chúng tôi à?
Dương Tuấn Vũ bĩu môi:
- Cần gì điều tra, chỉ có mấy người điều tra về tôi thôi. Sao hả, chắc biết tôi là ai rồi chứ? Được rồi, tạm thời không nói về tôi, hai người cần phải ưu tiên giải quyết việc nhà trước đúng không?
Cô nhìn hắn một cái thật sâu, người thanh niên này đúng là không đơn giản, cậu ta còn biết họ gặp nhau để bàn bạc về thân phận của hắn. Cuối cùng cô vẫn gật đầu nói:
- Ừm, cậu tiếp tục phân tích đi. Tôi muốn nghe quan điểm của cậu.
- Tôi dám chắc quan điểm vừa rồi, lính hạng D sẽ không mắc sai lầm như vậy. Vì thế chắc chắn có nội gián. Ây…
Hắn nói đến đó thì viên đạn cũng được hắn cắn răng chọc vào rồi gẩy ra từ bả vai. Hai người nhìn thấy mà rợn hết cả người, da gà da vịt nổi hết lên.
Dương Tuấn Vũ cười cười, hắn bôi thuốc và uống kháng sinh, sau đó băng lại vết thương. Hắn tiếp tục:
- Vì đã nhìn thấy tên sát thủ này nên tôi cũng không thể thấy chết không cứu, mà thời gian chạy tới bắt hắn thì có lẽ hắn đã bắn được cả chục viên đạn rồi. Trong tay tôi lại không có súng, vì thế chỉ còn cách lao lên đây cứu người.
- Sao anh không hô lên, như thế chẳng phải sẽ tốt hơn sao?
- Cậu nghĩ hô lên thì người của cậu cứu trợ nhanh hơn hay là làm loạn lên giỏi hơn. Và hai người ở trong này liệu có nghĩ tôi là kẻ điên thay vì nhảy đi tránh đạn.
Hai chị em bị hắn nói thế thì cúi đầu, đúng là nếu mà hắn hét lên thì chắc giờ này họ thăng thiên rồi.
Dương Tuấn Vũ tiếp tục:
- Tôi to gan đoán tên đó là tên Bạch Hổ.
- Cái gì? Hắn lại có gan chó lớn như vậy?
- Sao không dám. Từ lúc nhìn thấy hắn ở đây tôi đã biết hắn là người không đơn giản rồi. Nếu tôi nói sức mạnh của hắn còn hơn đứt đám lính đánh thuê của cô thì cô có tin không?
- Nếu cậu đã nói như vậy thì tôi tin cậu sẽ không nói bừa.
- Cô tin là tốt rồi. Hắn là kẻ rất nguy hiểm, nhưng một kẻ như thế không thể nào là một tên lính già giải nghệ được. Mà kể cả có giải nghệ thì hắn cũng không được đi lông nhông như vậy.
Hạ Minh Nguyệt cắn đôi môi đỏ, cô suy nghĩ theo hướng mà Dương Tuấn Vũ vạch ra:
- Ý anh là tổ chức của hắn đã mất rất nhiều công sức mới đào tạo ra được một tên sát thủ như vậy thì không thể để hắn nghỉ hưu được. Nhìn hắn đúng là chẳng tàn tật gì, ngược lại rất khỏe mạnh.
Ài, là tôi đã quá chủ quan rồi. Cứ nhìn thấy hắn đến chơi cùng mấy kẻ lấc cấc mà quên đi đấy chỉ là con sói đang rình mồi.
- Nhưng suy luận này sẽ nhanh chóng biết được thôi, nếu hắn đã rời khỏi đây thì tôi tin là có camera an ninh chụp được. Tuy vậy, rất có thể nội gián đã xóa hết những thứ cần có, vì thế, cũng không cần phải đợi chờ làm gì.
Hắn đi mấy bước đến bên cạnh Hạ Minh Nguyệt.
Cô giờ mới để ý chiếc váy kéo lên qua gối không ít làm lộ ra cặp chân trắng mượt, cô vội vàng kéo váy xuống. Còn chưa kịp nói gì thì Dương Tuấn Vũ đã lên tiếng:
- Tôi mượn laptop được chứ?
- Hả? À, được. Mật khẩu là 141812.
- Ok. Đợi chút.
Dương Tuấn Vũ đã liên lạc với Lau từ khi Dương Tuấn Vũ gặp mặt tên Bạch Hổ này, vì đây là đối tượng có thể gây nguy hiểm cho hắn và tổ chức nên cần được liệt vào danh sách theo dõi. Và tất nhiên camera ghi lại hành trình của hắn là không thể thiếu, Lau cũng đã nhanh chóng ghi lại và gửi mail cho hắn.
Dương Tuấn Vũ mở mail và đoạn clip ra, mọi người cùng nhìn vào màn hình. Trong hình xuất hiện rõ gương mặt Bạch Hổ và nhóm của hắn. Khi đi đến ngã tư thì đột nhiên hắn ra khỏi xe, chào tạm biệt lũ bạn, sau đó nhanh chóng chạy quay lại khu Uyển Vân.
Tới nơi, hắn đi theo một lối tắt, nơi đó mọi người nhận ra ngay là không có tên lính gác nào, hắn dễ dàng leo lên tầng cao nhất sau đó mọi việc đã sáng tỏ.
Hai chị em họ Hạ không ngờ hắn lại có clip full HD không che như vậy. Nhưng nghĩ đến mấy cái chuyện đánh đấm như trong phim này thì họ cũng cân bằng lại được. Hạ Phá Quân tò mò hỏi:
- Cậu là lính đánh thuê hay là sát thủ siêu cấp?
Hạ Minh Nguyệt thấy em trai to gan tự nhiên lại dám hỏi câu hỏi nhạy cảm như vậy thì đánh cho mấy cái rồi bịp mồm hắn lại. Kể cả đám lính đánh thuê mà cô bỏ tiền ra thuê thì chúng cũng lấy ra cái card visit bảo vệ cao cấp.
Chẳng ai dám nói một câu rằng mình là lính đánh thuê cả. Ít nhất là trước mặt người ngoài họ sẽ không nói. Vậy mà tên em trai bình thường thông minh mà bây giờ lại học câu ngốc nghếch như vậy thì làm sao cô không sợ hãi cho được.
Nhưng phản ứng của Dương Tuấn Vũ lại hoàn toàn khác những gì cô suy nghĩ, hắn lắc đầu cười nói:
- Tôi không là lính, cũng không phải sát thủ. Tôi tự lập một tổ chức riêng để chơi. Sao hả? Hạ thiếu gia có muốn gia nhập không?
- Tôi? Một kẻ quần áo lụa là như tôi mà cậu cũng nhận? Như thế thì tôi đồng ý luôn. A.aa..
Hạ Minh Nguyệt véo tai hắn mắng:
- Gia nhập tổ chức cái gì, nhiệm vụ của em là học cho tốt sau này làm chủ Hạ gia biết chưa?
- Ài, chị đừng mãi nhắc đến chuyện đó. Em chán ghét mấy kẻ suốt ngày mặt thì cười, miệng thì
khen ngợi nhưng sau lưng đâm lén nhau rồi. Chị cũng bỏ quách cái Hạ gia đó đi rồi cùng em gia nhập tổ chức của Tuấn Vũ đi. Như thế mới kích thích, mới vui chứ.
Hạ Phá Quân nhất quyết không nghe theo, ngược lại còn rủ rê cả cô tham gia cùng “cho vui”.
Dương Tuấn Vũ cười:
- Cậu còn chưa biết tổ chức đó như thế nào mà đã muốn tham gia rồi à? Không sợ tôi lừa cậu sao?
- Sợ gì. Một cái mạng của chị gái tôi đã do cậu cứu lại được, thì cũng giống như cứu mạng tôi, vì thế tôi còn sợ cậu lừa sao? Chưa kể nếu mà tổ chức lừa đảo mà cũng có một kẻ lãnh đạo tốt như cậu thì tổ chức này vẫn rất đáng gia nhập.
Hạ Minh Nguyệt ngăn cản:
- Em nói linh tinh gì đó. Chị không đồng ý.
- Em …
Cô ngắt lời đứa em ham chơi này:
- Không có em gì hết. Nếu em gia nhập tổ chức của cậu ta thì đừng nhìn mặt người chị này nữa.
- Chị …
Hạ Phá Quân trợn mắt, nhưng hắn cũng hiểu chị mình đang lo lắng điều gì, vì vậy mặt ỉu xìu cúi xuống.
Hạ Minh Nguyệt quay sang nói với Dương Tuấn Vũ:
- Cảm ơn lời mời của cậu. Cũng rất cảm ơn vì cậu đã cứu chúng tôi một mạng. Việc nào ra việc đó, tôi sẽ không để cậu chịu thiệt. Cậu có bất cứ yêu cầu gì có thể nói, chỉ duy nhất một việc không được đó là muốn em tôi gia nhập tổ chức của cậu.
Dương Tuấn Vũ thấy bà chị này khi nói về đứa em của mình thì rất bao bọc, bảo vệ, hắn nhanh chóng hiểu nguyên nhân.
Thực ra hắn mời cũng chỉ là nói chơi thôi. Hạ Phá Quân dù có muốn tham gia thì hắn cũng sẽ nói là lỡ lời thôi. Cậu công tử bột này tham gia thì có ý nghĩa gì? Ít nhất hiện tại hắn chưa thấy. Cũng may mà cô chị gái ngăn cản hắn. “Cái miệng nói linh tinh này” – hắn thầm mắng mình lắm lời.
Dương Tuấn Vũ thấy hôm nay chắc chắn cũng không phải lúc theo dõi tên Lý Gia Đông kia nữa. Vì thế hiện tại cũng không còn gì để ở lại đây nữa rồi. Hắn thu dọn xong đồ chữa thương, sau đó đứng dậy nói:
- Lời cảm ơn thì tôi xin nhận. Còn yêu cầu gì thì không cần thiết, tôi cứu chị cũng bởi vì chị là người mà đứa bạn tôi yêu quý, và biết đâu Bạch Hổ lại muốn giết cậu ta chứ không phải giết chị thì sao? Như thế thì tức là tôi vừa cứu bạn mình. Bạn gặp nạn tôi sẽ không đứng trơ mắt nhìn, mà cứu cũng không phải để nhận được báo đáp. Tôi thích thì làm thôi.
- Cậu…
- Còn nếu chị vẫn muốn báo đáp gì đó thì những thông tin cá nhân của tôi mong chị sẽ không tiết lộ ra ngoài. Thực ra tôi cũng chẳng phải cố gắng làm thần bí, mà Thịnh Thế cũng chẳng làm gì phạm pháp cả. Chẳng qua là tôi không muốn quãng thời gian đi học này bị mọi người nhìn bằng ánh mắt khác, tôi muốn một quãng thời gian bình yên. Chỉ vậy thôi. Bye bye. À, khi nào chị đến Thịnh Thế chơi thì có thể liên lạc với tôi.
- Ấy, đợi tôi với. Cậu định đi bộ về ký túc xá à?
Hạ Phá Quân vội đuổi theo, sau đó mới nhớ ra, hắn quay đầu lại vẫy vẫy tay:
- Chào chị nhé. Em về đây. Hôm khác lại đến chơi với chị.
Hai tên nhóc đi rồi, chỉ còn mình Hạ Minh Nguyệt ở lại, cô ngẩn ra một lúc sau đó bật cười:
- Tên nhóc này thật thú vị.
Khi cô nhìn xung quanh đã thành bãi rác rồi thì hô lên:
- Dọn dẹp.
Sau đó nhấc đôi chân dài miên man đi ra cửa.
Trên đường đi Dương Tuấn Vũ bị tên công tử ca này hỏi loạn cả lên. Mới đầu hắn còn trả lời mấy câu, sau đó giả vờ chết nằm gáy khò khò.
…
Sau khi Dương Tuấn Vũ về nhà, hắn ngay lập tức gọi điện cho Vân Tú. Đầu tiên là màn hỏi thăm ngắn ngủi dài nửa tiếng, sau đó mới bắt đầu vào việc chính:
- Em và Lau tìm hiểu thông tin về Lý Gia Đông và công ty Thủy Sản Đại Phát của Trần Thế Kiệt cho anh. Đặc biệt chú ý những hoạt động liên quan đến công ty Thủy Sản An Thái. Anh nghi ngờ ở đây có một âm mưu nhắm vào công ty thủy sản ở Yên Phú này. Nếu giải quyết được vụ này chúng ta sẽ có thêm một mối quan hệ hợp tác về thủy sản, nó sẽ giúp ích cho kế hoạch tự sản xuất lương thực cho nhà hàng Tuyết Yên.
- Em cũng được Tuyết Yên nói rồi, hiện tại cũng đã tìm được một số manh mối.
- Ồ, từ khi nào em gái anh lại quan tâm đến chuyện này vậy?
- À. Thực ra cũng không phải là chuyện này, mà cô ấy nói hôm nay anh tới thiên đường của Hà Đô để chơi.
- Anh đến đó để theo dõi một người thôi.
- Anh không cần phải vội giải thích thế. Nếu mấy cô gái đó thì em cũng không có bận tâm, nhưng mà nghe nói bà chủ của Uyển Vân gia trang vẫn còn là một mỹ nhân độc thân.
- Cô gái đó ghê gớm lắm, anh không dám.
- Ồ, đã gặp nhau rồi cơ à? Em nghe nói cô ấy một năm chỉ ở Uyển Vân gia trang tổng thời gian cộng lại cũng chỉ trong 1 tuần thôi, không ngờ anh lại có may mắn được gặp người đẹp.
- Anh nghe thấy cái mùi dấm chua ở đâu ý nhỉ?
- Tốt nhất anh nên ngoan ngoãn một chút.
- Hì hì. Được rồi, anh biết phải làm gì mà. Cuối tuần này chắc anh sẽ về căn cứ vài hôm. Em có rảnh không?
- Ừm, để em sắp xếp lịch công tác đã.
- Ok em. Nhớ không được trốn mất đâu đấy.
- Tút… tút… tút…
Dương Tuấn Vũ ngẩn ra khi nghe tiếng cúp máy, sau đó lắc đầu cười, cô bạn gái này nhìn thì gợi cảm quyến rũ nhưng mà khi làm chuyện đó lại như con mèo con ngây thơ.
Nghĩ linh tinh cả người lại nóng bừng lên, hắn vội vào nhà tắm xả nước. Ài, đúng là mới yêu nhau mà phải xa nhau thật không dễ dàng gì.
/605
|