Dương Tuấn Vũ cũng tranh thủ đi tắm một chút, sau đó vừa thò đầu vào nhà bếp đã thấy có cái gì đó không ổn, hắn trùm khăn tắm đi tới ôm Vân Tú đang lúi húi.
Hắn đặt cái cằm vào vai cô, đầu lắc lư nhìn xuống cái chảo đang rán thịt rồi trợn mắt:
- Em đang rán thịt à?
- Vâng, nhưng không hiểu sao mà mãi không chín.
Dương Tuấn Vũ ngó xuống thấy lửa bếp vẫn rất lớn, hắn nhìn lên thì thấy miếng thịt bên dưới đã đen đen mà bên trên vẫn trắng phau thì vỗ trán:
- Sao em thái miếng thịt lớn vậy? Mà phải lật lên mới chín được mặt đó chứ?
Vân Tú nghe thấy thế thì vặn lửa nhỏ xuống nhỏ xíu, sau đó lật miếng thịt, nửa trên vẫn còn nước, vì thế khi tiếp xúc với chảo dầu như vậy thì bắn lên.
Dương Tuấn Vũ thấy vậy vội kéo cô lại, hắn quay lưng chắn dầu bắn.
Vân Tú nghe thấy tiếng xèo xèo rất lớn, sau đó thấy hắn đột nhiên kéo cô lại, mặt lại đang nhăn nhó thì hiểu ra chuyện gì. Cô vội kéo hắn ra, chạy ra sau lưng thì thấy những giọt dầu lớn đang bắn đầy lưng hắn rồi.
Cô cuống lên không biết làm sao thì Dương Tuấn Vũ tóm tay cô lại, hắn cười nói:
- Không sao. Chỉ là mấy vết dầu nhỏ thôi. Chỉ là anh phải đi tắm lại một chút, lát nữa chúng mình đi ăn. Em đợi anh một lát nhé.
Vân Tú mắt rưng rưng, cô cúi đầu nói nhỏ:
- Xin lỗi, có phải em rất vô dụng không? Muốn nấu cho anh một bữa cơm đơn giản mà cũng không làm được. Nếu mà có Minh Châu ở đây thì đã khác rồi.
Những giọt nước mắt áy náy, đau buồn chảy xuống.
Dương Tuấn Vũ ôm chặt cô vào ngực, hắn lắc đầu nói:
- Em ngốc vậy. Có ai là hoàn hảo chứ? Nếu em muốn học nấu nướng anh sẽ dạy em. Tất cả cũng tại anh đã bỏ mặc công ty bắt em vừa luyện tập vất vả lại vừa quản lý cả tập đoàn bao nhiêu mảng lớn nhỏ như vậy thì làm gì có thời gian học nấu nướng. Xin lỗi, xin lỗi em.
Vân Tú trong lồng ngực hắn lắc mạnh đầu:
- Đâu phải lỗi của anh đâu. Anh muốn đi học là điều chính đáng mà. Những ngày tháng đại học cũng rất đáng được trải nghiệm, anh không làm gì sai hết.
- Vậy em cũng không sai gì cả. Ngoan nào, ngồi đây đợi anh một lát nhé.
- Vâng.
Vân Tú như con mèo nhỏ tắt bếp ga, sau đó ngồi xuống chiếc ghế gỗ, tay đặt lên lưng ghế, cằm gác lên cánh tay nhỏ, mắt cô long lanh nhìn vào bếp thầm hạ quyết tâm.
Dương Tuấn Vũ chỉ tắm qua nên chỉ mấy phút sau đã đi ra, hắn mặc chiếc áp phông trắng sau đó nắm tay cô gái nhỏ đi ra phía cửa.
Hai người ngồi ăn, Dương Tuấn Vũ bị cô hỏi đủ các món trên trời dưới biển, cô nói là muốn biết sở thích của hắn rồi sẽ quyết tâm học nấu ăn.
Nhìn cô giơ nắm tay nhỏ quyết chí vững tâm đặt lời thề thốt thì hắn bật cười. Bàn tay lớn xoa xoa đầu cô, rồi hắn chợt thu tay lại, miệng cười hơi gượng gạo một chút, sau đó tiếp tục ăn.
Vân Tú là con gái nên cô cũng rất nhạy cảm, hai người tiếp tục ăn tối xong rồi cùng nhau dạo bước trên con đường về khu biệt thự.
Ngẩng đầu nhìn những vì sao sáng, cô nói:
- Anh có nghĩ cô ấy đang dõi theo chúng ta không?
Dương Tuấn Vũ nhìn lên trời, hắn nghĩ một chút rồi lắc đầu:
- Xin lỗi em, anh vẫn không quên được cô ấy.
Vân Tú nghe hắn nói thế dù biết, dù chấp nhận nhưng trái tim cô vẫn nhói đau. Những giọt nước mắt trong vắt óng ánh dưới ánh sáng của mặt trăng sáng rơi xuống tan vào nền đường. Cô nói:
- Em biết. Anh đâu có lỗi gì. Là em xen ngang vào chiếm lấy tình cảm của anh thôi. Là em có lỗi mới đúng.
Dương Tuấn Vũ nắm chặt lấy bàn tay nhỏ quen thuộc này, hắn nói:
- Em là em, cô ấy là cô ấy. Anh yêu cả hai người rất thật lòng, vì thế em đừng so sánh, đừng nghĩ ngợi nhiều nữa. anh rất rất yêu em.
Vân Tú lắc đầu làm tan đi những cảm xúc ngổn ngang này, cô sụt sịt cười:
- Em chỉ đùa anh chút thôi. Em hiểu anh yêu em thật lòng mà. Chỉ cần như vậy là đủ rồi, em không cần gì thêm nữa. Đừng nói chuyện này nữa, anh nói chuyện sáng nay đi, kể một chút cho em nghe anh làm gì mà ngất đi như vậy? Nhìn anh cũng rất đau đớn, em đã lo lắm đấy.
- Nói mới nhớ, hình như anh đã đột phá rồi.
- Thật?
Vân Tú vui vẻ chạy lên phía trước nhìn vào mắt hắn, nhận được ánh mắt khẳng định ấy, cô reo lên rồi ôm hắn thật chặt:
- Anh thỏa mãn nguyện vọng lúc nào cũng hơn đứt bọn em rồi nhé.
Sau đó cô háo hức ngẩng đầu lên hỏi:
- Mau nói một chút xem sức mạnh của cấp Bá Tước là như thế nào đi anh.
- Anh cũng chưa thử, khi nãy không phải vừa tỉnh lại đã làm chuyện đó sao, sau đó, ừm, đi tắm này, rồi đi ăn này. Anh cũng không biết nó như nào nữa.
- Anh đúng là con quỷ háo sắc. Vậy bây giờ nhanh nhanh về nhà thôi.
Cô kéo tay hắn cùng chạy trên con đường yên bình, trong đầu cô thầm nghĩ “Ước gì giây phút này mãi dừng lại thì tốt biết bao”.
…
Khi cả hai người về đến nhà thì Vân Tú ngoan ngoãn ngồi trên ghế, Dương Tuấn Vũ thì nhắm mắt lại ngồi thiền, nhưng vừa nhắm mắt lại một chút hắn đã mở choàng mắt ra ngạc nhiên:
- Chỉ cần chưa đến 1 phút đã cảm nhận được Ki rồi?
Vân Tú nghe thấy thế thì mắt cũng sáng lên:
- Bá đạo như vậy?
Dương Tuấn Vũ gật đầu, sau đó vội tiếp tục nhắm mắt lại cảm nhận.
Hắn hơi hoảng khi thấy sợi Ki của mình đang rất lớn đột nhiên bây giờ lại chỉ mỏng manh như sợi cước, lần này Triệu Cơ đã lên tiếng:
- Đây là ki cấp độ 2 rồi, không ngờ anh chỉ lên một cấp mà Ki cũng thăng cấp theo. Bình thường phải sau 2 đến 3 cấp mới tăng được 1 cấp độ Ki, quá kỳ lạ. Ồ, em biết lý do rồi.
- Em mau nói đi, đừng úp úp mở mở nữa mà.
- Hì. Anh sốt ruột vậy. Em cũng vừa nhận ra thôi, anh cảm nhận được trái tim của mình có gì khác chứ?
- Trái tim anh?
Dương Tuấn Vũ tập trung cảm nhận nhịp đập trái tim thì đột nhiên bị cuốn vào một không gian kỳ lạ, hắn đang hoảng hốt thì có giọng nói khá quen thuộc vang lên:
- Chào ngươi. Tên nhân loại may mắn, hiện tại cuối cùng người đã đặt bước chân đầu tiên đến ngôi đền của những vị thần rồi.
- Apollo?
- Đúng vậy. Chính là ta đây.
Nghe thấy Dương Tuấn Vũ gọi ra tên của mình thì hình ảnh vị chiến thần với bộ giáp vàng kim xuất hiện như mặt trời chiếu sáng muôn loài xua tan cả màn đêm.
- Không phải ông đã chết rồi sao?
- Tất nhiên là ta đã chết rồi. Vẫn như lần trước gặp nhau, ta chỉ là những ký ức còn sót lại thôi, nhiệm vụ của ta chính là nói cho kẻ xứng đáng biết được hắn đang nắm giữ được thứ quan trọng như thế nào. Nếu không ngươi cứ sử dụng năng lượng thuần túy của nó làm mấy cái việc ngu ngốc như gia tăng độ bền, độ sắc bén của vũ khí, rồi lại còn mài nó vào mấy bộ xương ngu ngốc.
- Là zombie.
- Cũng chỉ là mấy bộ xương khô hèn kém thôi. Ngươi chính là cầm vàng mà không biết cách tiêu.
- Vậy năng lượng trái tim này tôi phải dùng thế nào?
- Dù sao ngươi cũng vượt qua lớp phong ấn đầu tiên chứng tỏ người và ta có duyên, vì thế ta sẽ giải đáp cho ngươi một số thắc mắc.
- Sao ông không nói hết một lần đi?
- Như ta đã nói, ta chỉ là một phần ký ức thôi, có muốn cũng vô lực, ngươi cần phá vỡ những tầng phong ấn sau, ta tin bản thể khi còn sống của ta đã phong ấn những thứ hữu ích với ngươi ở từng giai đoạn.
Nếu ngươi biết quá nhiều mà quá kém cỏi thì chỉ suốt ngày chìm trong lo sợ thôi. Đấy là điều mà ta cảm nhận được. Không còn nhiều thời gian giải thích linh tinh đâu ta chỉ nói một lần, ngươi cố mà nghe cho thuộc.
Dương Tuấn Vũ gật đầu ngồi xuống lắng nghe, hắn cũng rất tò mò về vị thần này.
Apollo vẫn hiên ngang đứng đó, hắn bắt đầu sắp xếp lại những ký ức hỗn loạn rồi nói:
- Hiện tại ngươi cần phải hiểu rõ một điều: Đấy đã là trái tim của ngươi, nó đã đồng bộ hoàn toàn với cơ thể ngươi rồi, và từng giây từng phút đang cải tạo thể chất của ngươi. Đây chính là món quà lớn nhất mà ta giữ lại được, cũng là thứ quan trọng nhất.
- Thứ hai, đây là tầng phong ấn đầu tiên, nơi đây ngươi sẽ bắt đầu nhận được sức mạnh của ánh sáng chân chính. Ừm, hệ thống Ki mà loài người các ngươi đặt ra cũng khá tốt, ta sẽ dùng nó để giải thích, ngươi hiện tại sẽ có gấp đôi những trạng thái trước đây, kèm theo một chiêu thức đơn giản nhưng rất quan trọng với kẻ yếu đuối như ngươi hiện tại: Tia sáng plasma.
- Tia sáng plasma?
Dương Tuấn Vũ vừa hỏi thế thì đã nhìn thấy hình ảnh mô phỏng mà Apollo tạo ra. Hắn thấy vị chiến thần này chỉ cần giơ một ngón tay chỉ một cái, rồi từ ngón tay ấy xuất hiện một dải siêu sáng, dù là cảm giác nhưng không hiểu sao hắn cảm thấy rất nóng.
Đây chẳng phải học lỏm chiêu Nhất Dương Chỉ của Đại Lý – Đoàn Dự sao? Nhưng lời hắn chưa kịp nói ra thì đã trợn mắt.
Một ngọn núi theo hắn là rất lớn thì sau khi bị đòn bắn nhỏ bé này chỉ chống cự chưa quá 1s đã bị xuyên thủng từ đầu này sang đầu kia, sau đó nó còn xuyên qua 10 ngọn núi như vậy rồi mới tắt.
“Bá đạo vãi chưởng”. Dương Tuấn Vũ trợn mắt nuốt khan nước bọt.
Nhìn biểu hiện của hắn, Apollo rất hài lòng, ông ta cũng không nhân từ mà tiếp tục đã kích hắn:
- Ngơ ngác cái gì? Ngươi quá nông cạn, không phải ta đã nói đây chỉ là chiêu đơn giản nhất sao?
- Đơn … đơn giản nhất?
- Đúng thế. Tuy nhiên với cái sức mèo cào như ngươi thì còn lâu mới xuyên qua được 1 ngọn núi nhỏ chứ đừng nói là xuyên qua được 10 ngọn núi lớn. Cần phải tích trữ năng lượng và luyện tập nhiều vào.
- Cái đồ chơi “đơn giản” này ông có thể bắn được bao nhiêu lần?
- Lúc mới đầu sáng tạo ra nó thì ta đã dùng chưa bao giờ biết cạn kiệt là gì. Ngươi hiểu chứ?
- Đã hiểu. Ông đâu phải là người, tôi đã hỏi nhầm rồi.
- Ngươi cũng đừng bi quan, nếu chăm chỉ thì mấy tháng ngươi sẽ bắt đầu học được một chút da
lông. Nếu kết hợp với tốc độ tích lũy năng lượng hiện tại của trái tim thì nó sẽ đủ cho ngươi chơi mấy lượt một ngày.
Nghe như vậy thì mắt Dương Tuấn Vũ sáng lên, cái đồ chơi bá đạo này chỉ cần xài một lần một ngày đã rất bá đạo rồi.
- Tuy vậy, nhược điểm của nó là cần phải tập luyện để có thể phóng ra tia sáng nhanh nhất, nếu không ngươi cứ giơ giơ ngón tay còn chưa kịp bắn thì kẻ địch đã chạy xa tít tắp rồi. Nhớ kỹ: Thời gian và tốc độ của nó phụ thuộc vào sự cố gắng của ngươi.
Thời gian còn lại của ta đã hết rồi, có những chuyện không tiện nói, ngươi sẽ tự khắc hiểu được khi kết giới này tan biến. Hy vọng lần sau sẽ sớm gặp lại ngươi. Ừm, nếu có gặp người phụ nữ, người em gái Artemis của ta thì nhớ giúp ta gửi đến nàng một lời xin lỗi.
Apollo vẫn giữ hình tượng cao ngạo cho đến câu nói cuối cùng thì ánh mắt vàng chói ấy chẳng hiểu sao lại khiến cho Dương Tuấn Vũ cảm thấy ông ta quá đáng thương nhưng cũng rất đáng ngưỡng mộ, có lẽ Artemis chính là người mà ông ta trân trọng nhất còn hơn cả mạng sống này.
Dương Tuấn Vũ đột nhiên thấy quay trở lại vùng không gian Ki, hiện tại không biết đã qua bao lâu nhưng sợi Ki mỏng manh khi nãy đã biến thành sợi Ki lớn bằng ngón tay cái rồi. Hắn vui mừng mở mắt ra thấy Vân Tú vẫn đang nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ nhìn hắn, thấy hắn mở mắt cô chạy đến hỏi:
- Sao vừa nhắm mắt đã mở ra rồi?
- Vừa nhắm mắt?
- Đúng vậy, mới được có hơn 1 phút a.
Dương Tuấn Vũ sung sướng ôm chặt lấy người con gái trước mặt, sau đó vội vàng nói:
- Để anh cho em xem cái này hay lắm.
Thế là dưới con mắt từ háo hức chuyển sang nghi ngờ rồi cuối cùng hơi líu ríu buồn ngủ Vân Tú vẫn chẳng thấy cái gì hay, mà Dương Tuấn Vũ giơ ngón tay ra đã sắp mỏi như rồi.
Triệu Cơ lên tiếng:
- Có phải anh lại gặp được ông ta không?
- Đúng thế.
- Khi mất kết nối với anh em đã biết ngay, sao hả, ông ta dạy anh một chiêu mới à?
- Đúng vậy, là Tia sáng Plasma, nhưng chẳng hiểu sao anh làm mãi không được. Hay là ông ta lừa anh nhỉ?
- Ông ta còn cái gì đâu mà lừa anh, chắc là do anh chưa vận dụng đúng cách thôi.
- Ừm, có lý, như thế nào mới là đúng ta.
- Anh thử liên hệ với trái tim của mình xem, chứ nãy giờ em thấy nó chẳng có vẻ gì là dao động phát năng lượng cả.
- Ồ. Để anh thử.
Hắn đặt cái cằm vào vai cô, đầu lắc lư nhìn xuống cái chảo đang rán thịt rồi trợn mắt:
- Em đang rán thịt à?
- Vâng, nhưng không hiểu sao mà mãi không chín.
Dương Tuấn Vũ ngó xuống thấy lửa bếp vẫn rất lớn, hắn nhìn lên thì thấy miếng thịt bên dưới đã đen đen mà bên trên vẫn trắng phau thì vỗ trán:
- Sao em thái miếng thịt lớn vậy? Mà phải lật lên mới chín được mặt đó chứ?
Vân Tú nghe thấy thế thì vặn lửa nhỏ xuống nhỏ xíu, sau đó lật miếng thịt, nửa trên vẫn còn nước, vì thế khi tiếp xúc với chảo dầu như vậy thì bắn lên.
Dương Tuấn Vũ thấy vậy vội kéo cô lại, hắn quay lưng chắn dầu bắn.
Vân Tú nghe thấy tiếng xèo xèo rất lớn, sau đó thấy hắn đột nhiên kéo cô lại, mặt lại đang nhăn nhó thì hiểu ra chuyện gì. Cô vội kéo hắn ra, chạy ra sau lưng thì thấy những giọt dầu lớn đang bắn đầy lưng hắn rồi.
Cô cuống lên không biết làm sao thì Dương Tuấn Vũ tóm tay cô lại, hắn cười nói:
- Không sao. Chỉ là mấy vết dầu nhỏ thôi. Chỉ là anh phải đi tắm lại một chút, lát nữa chúng mình đi ăn. Em đợi anh một lát nhé.
Vân Tú mắt rưng rưng, cô cúi đầu nói nhỏ:
- Xin lỗi, có phải em rất vô dụng không? Muốn nấu cho anh một bữa cơm đơn giản mà cũng không làm được. Nếu mà có Minh Châu ở đây thì đã khác rồi.
Những giọt nước mắt áy náy, đau buồn chảy xuống.
Dương Tuấn Vũ ôm chặt cô vào ngực, hắn lắc đầu nói:
- Em ngốc vậy. Có ai là hoàn hảo chứ? Nếu em muốn học nấu nướng anh sẽ dạy em. Tất cả cũng tại anh đã bỏ mặc công ty bắt em vừa luyện tập vất vả lại vừa quản lý cả tập đoàn bao nhiêu mảng lớn nhỏ như vậy thì làm gì có thời gian học nấu nướng. Xin lỗi, xin lỗi em.
Vân Tú trong lồng ngực hắn lắc mạnh đầu:
- Đâu phải lỗi của anh đâu. Anh muốn đi học là điều chính đáng mà. Những ngày tháng đại học cũng rất đáng được trải nghiệm, anh không làm gì sai hết.
- Vậy em cũng không sai gì cả. Ngoan nào, ngồi đây đợi anh một lát nhé.
- Vâng.
Vân Tú như con mèo nhỏ tắt bếp ga, sau đó ngồi xuống chiếc ghế gỗ, tay đặt lên lưng ghế, cằm gác lên cánh tay nhỏ, mắt cô long lanh nhìn vào bếp thầm hạ quyết tâm.
Dương Tuấn Vũ chỉ tắm qua nên chỉ mấy phút sau đã đi ra, hắn mặc chiếc áp phông trắng sau đó nắm tay cô gái nhỏ đi ra phía cửa.
Hai người ngồi ăn, Dương Tuấn Vũ bị cô hỏi đủ các món trên trời dưới biển, cô nói là muốn biết sở thích của hắn rồi sẽ quyết tâm học nấu ăn.
Nhìn cô giơ nắm tay nhỏ quyết chí vững tâm đặt lời thề thốt thì hắn bật cười. Bàn tay lớn xoa xoa đầu cô, rồi hắn chợt thu tay lại, miệng cười hơi gượng gạo một chút, sau đó tiếp tục ăn.
Vân Tú là con gái nên cô cũng rất nhạy cảm, hai người tiếp tục ăn tối xong rồi cùng nhau dạo bước trên con đường về khu biệt thự.
Ngẩng đầu nhìn những vì sao sáng, cô nói:
- Anh có nghĩ cô ấy đang dõi theo chúng ta không?
Dương Tuấn Vũ nhìn lên trời, hắn nghĩ một chút rồi lắc đầu:
- Xin lỗi em, anh vẫn không quên được cô ấy.
Vân Tú nghe hắn nói thế dù biết, dù chấp nhận nhưng trái tim cô vẫn nhói đau. Những giọt nước mắt trong vắt óng ánh dưới ánh sáng của mặt trăng sáng rơi xuống tan vào nền đường. Cô nói:
- Em biết. Anh đâu có lỗi gì. Là em xen ngang vào chiếm lấy tình cảm của anh thôi. Là em có lỗi mới đúng.
Dương Tuấn Vũ nắm chặt lấy bàn tay nhỏ quen thuộc này, hắn nói:
- Em là em, cô ấy là cô ấy. Anh yêu cả hai người rất thật lòng, vì thế em đừng so sánh, đừng nghĩ ngợi nhiều nữa. anh rất rất yêu em.
Vân Tú lắc đầu làm tan đi những cảm xúc ngổn ngang này, cô sụt sịt cười:
- Em chỉ đùa anh chút thôi. Em hiểu anh yêu em thật lòng mà. Chỉ cần như vậy là đủ rồi, em không cần gì thêm nữa. Đừng nói chuyện này nữa, anh nói chuyện sáng nay đi, kể một chút cho em nghe anh làm gì mà ngất đi như vậy? Nhìn anh cũng rất đau đớn, em đã lo lắm đấy.
- Nói mới nhớ, hình như anh đã đột phá rồi.
- Thật?
Vân Tú vui vẻ chạy lên phía trước nhìn vào mắt hắn, nhận được ánh mắt khẳng định ấy, cô reo lên rồi ôm hắn thật chặt:
- Anh thỏa mãn nguyện vọng lúc nào cũng hơn đứt bọn em rồi nhé.
Sau đó cô háo hức ngẩng đầu lên hỏi:
- Mau nói một chút xem sức mạnh của cấp Bá Tước là như thế nào đi anh.
- Anh cũng chưa thử, khi nãy không phải vừa tỉnh lại đã làm chuyện đó sao, sau đó, ừm, đi tắm này, rồi đi ăn này. Anh cũng không biết nó như nào nữa.
- Anh đúng là con quỷ háo sắc. Vậy bây giờ nhanh nhanh về nhà thôi.
Cô kéo tay hắn cùng chạy trên con đường yên bình, trong đầu cô thầm nghĩ “Ước gì giây phút này mãi dừng lại thì tốt biết bao”.
…
Khi cả hai người về đến nhà thì Vân Tú ngoan ngoãn ngồi trên ghế, Dương Tuấn Vũ thì nhắm mắt lại ngồi thiền, nhưng vừa nhắm mắt lại một chút hắn đã mở choàng mắt ra ngạc nhiên:
- Chỉ cần chưa đến 1 phút đã cảm nhận được Ki rồi?
Vân Tú nghe thấy thế thì mắt cũng sáng lên:
- Bá đạo như vậy?
Dương Tuấn Vũ gật đầu, sau đó vội tiếp tục nhắm mắt lại cảm nhận.
Hắn hơi hoảng khi thấy sợi Ki của mình đang rất lớn đột nhiên bây giờ lại chỉ mỏng manh như sợi cước, lần này Triệu Cơ đã lên tiếng:
- Đây là ki cấp độ 2 rồi, không ngờ anh chỉ lên một cấp mà Ki cũng thăng cấp theo. Bình thường phải sau 2 đến 3 cấp mới tăng được 1 cấp độ Ki, quá kỳ lạ. Ồ, em biết lý do rồi.
- Em mau nói đi, đừng úp úp mở mở nữa mà.
- Hì. Anh sốt ruột vậy. Em cũng vừa nhận ra thôi, anh cảm nhận được trái tim của mình có gì khác chứ?
- Trái tim anh?
Dương Tuấn Vũ tập trung cảm nhận nhịp đập trái tim thì đột nhiên bị cuốn vào một không gian kỳ lạ, hắn đang hoảng hốt thì có giọng nói khá quen thuộc vang lên:
- Chào ngươi. Tên nhân loại may mắn, hiện tại cuối cùng người đã đặt bước chân đầu tiên đến ngôi đền của những vị thần rồi.
- Apollo?
- Đúng vậy. Chính là ta đây.
Nghe thấy Dương Tuấn Vũ gọi ra tên của mình thì hình ảnh vị chiến thần với bộ giáp vàng kim xuất hiện như mặt trời chiếu sáng muôn loài xua tan cả màn đêm.
- Không phải ông đã chết rồi sao?
- Tất nhiên là ta đã chết rồi. Vẫn như lần trước gặp nhau, ta chỉ là những ký ức còn sót lại thôi, nhiệm vụ của ta chính là nói cho kẻ xứng đáng biết được hắn đang nắm giữ được thứ quan trọng như thế nào. Nếu không ngươi cứ sử dụng năng lượng thuần túy của nó làm mấy cái việc ngu ngốc như gia tăng độ bền, độ sắc bén của vũ khí, rồi lại còn mài nó vào mấy bộ xương ngu ngốc.
- Là zombie.
- Cũng chỉ là mấy bộ xương khô hèn kém thôi. Ngươi chính là cầm vàng mà không biết cách tiêu.
- Vậy năng lượng trái tim này tôi phải dùng thế nào?
- Dù sao ngươi cũng vượt qua lớp phong ấn đầu tiên chứng tỏ người và ta có duyên, vì thế ta sẽ giải đáp cho ngươi một số thắc mắc.
- Sao ông không nói hết một lần đi?
- Như ta đã nói, ta chỉ là một phần ký ức thôi, có muốn cũng vô lực, ngươi cần phá vỡ những tầng phong ấn sau, ta tin bản thể khi còn sống của ta đã phong ấn những thứ hữu ích với ngươi ở từng giai đoạn.
Nếu ngươi biết quá nhiều mà quá kém cỏi thì chỉ suốt ngày chìm trong lo sợ thôi. Đấy là điều mà ta cảm nhận được. Không còn nhiều thời gian giải thích linh tinh đâu ta chỉ nói một lần, ngươi cố mà nghe cho thuộc.
Dương Tuấn Vũ gật đầu ngồi xuống lắng nghe, hắn cũng rất tò mò về vị thần này.
Apollo vẫn hiên ngang đứng đó, hắn bắt đầu sắp xếp lại những ký ức hỗn loạn rồi nói:
- Hiện tại ngươi cần phải hiểu rõ một điều: Đấy đã là trái tim của ngươi, nó đã đồng bộ hoàn toàn với cơ thể ngươi rồi, và từng giây từng phút đang cải tạo thể chất của ngươi. Đây chính là món quà lớn nhất mà ta giữ lại được, cũng là thứ quan trọng nhất.
- Thứ hai, đây là tầng phong ấn đầu tiên, nơi đây ngươi sẽ bắt đầu nhận được sức mạnh của ánh sáng chân chính. Ừm, hệ thống Ki mà loài người các ngươi đặt ra cũng khá tốt, ta sẽ dùng nó để giải thích, ngươi hiện tại sẽ có gấp đôi những trạng thái trước đây, kèm theo một chiêu thức đơn giản nhưng rất quan trọng với kẻ yếu đuối như ngươi hiện tại: Tia sáng plasma.
- Tia sáng plasma?
Dương Tuấn Vũ vừa hỏi thế thì đã nhìn thấy hình ảnh mô phỏng mà Apollo tạo ra. Hắn thấy vị chiến thần này chỉ cần giơ một ngón tay chỉ một cái, rồi từ ngón tay ấy xuất hiện một dải siêu sáng, dù là cảm giác nhưng không hiểu sao hắn cảm thấy rất nóng.
Đây chẳng phải học lỏm chiêu Nhất Dương Chỉ của Đại Lý – Đoàn Dự sao? Nhưng lời hắn chưa kịp nói ra thì đã trợn mắt.
Một ngọn núi theo hắn là rất lớn thì sau khi bị đòn bắn nhỏ bé này chỉ chống cự chưa quá 1s đã bị xuyên thủng từ đầu này sang đầu kia, sau đó nó còn xuyên qua 10 ngọn núi như vậy rồi mới tắt.
“Bá đạo vãi chưởng”. Dương Tuấn Vũ trợn mắt nuốt khan nước bọt.
Nhìn biểu hiện của hắn, Apollo rất hài lòng, ông ta cũng không nhân từ mà tiếp tục đã kích hắn:
- Ngơ ngác cái gì? Ngươi quá nông cạn, không phải ta đã nói đây chỉ là chiêu đơn giản nhất sao?
- Đơn … đơn giản nhất?
- Đúng thế. Tuy nhiên với cái sức mèo cào như ngươi thì còn lâu mới xuyên qua được 1 ngọn núi nhỏ chứ đừng nói là xuyên qua được 10 ngọn núi lớn. Cần phải tích trữ năng lượng và luyện tập nhiều vào.
- Cái đồ chơi “đơn giản” này ông có thể bắn được bao nhiêu lần?
- Lúc mới đầu sáng tạo ra nó thì ta đã dùng chưa bao giờ biết cạn kiệt là gì. Ngươi hiểu chứ?
- Đã hiểu. Ông đâu phải là người, tôi đã hỏi nhầm rồi.
- Ngươi cũng đừng bi quan, nếu chăm chỉ thì mấy tháng ngươi sẽ bắt đầu học được một chút da
lông. Nếu kết hợp với tốc độ tích lũy năng lượng hiện tại của trái tim thì nó sẽ đủ cho ngươi chơi mấy lượt một ngày.
Nghe như vậy thì mắt Dương Tuấn Vũ sáng lên, cái đồ chơi bá đạo này chỉ cần xài một lần một ngày đã rất bá đạo rồi.
- Tuy vậy, nhược điểm của nó là cần phải tập luyện để có thể phóng ra tia sáng nhanh nhất, nếu không ngươi cứ giơ giơ ngón tay còn chưa kịp bắn thì kẻ địch đã chạy xa tít tắp rồi. Nhớ kỹ: Thời gian và tốc độ của nó phụ thuộc vào sự cố gắng của ngươi.
Thời gian còn lại của ta đã hết rồi, có những chuyện không tiện nói, ngươi sẽ tự khắc hiểu được khi kết giới này tan biến. Hy vọng lần sau sẽ sớm gặp lại ngươi. Ừm, nếu có gặp người phụ nữ, người em gái Artemis của ta thì nhớ giúp ta gửi đến nàng một lời xin lỗi.
Apollo vẫn giữ hình tượng cao ngạo cho đến câu nói cuối cùng thì ánh mắt vàng chói ấy chẳng hiểu sao lại khiến cho Dương Tuấn Vũ cảm thấy ông ta quá đáng thương nhưng cũng rất đáng ngưỡng mộ, có lẽ Artemis chính là người mà ông ta trân trọng nhất còn hơn cả mạng sống này.
Dương Tuấn Vũ đột nhiên thấy quay trở lại vùng không gian Ki, hiện tại không biết đã qua bao lâu nhưng sợi Ki mỏng manh khi nãy đã biến thành sợi Ki lớn bằng ngón tay cái rồi. Hắn vui mừng mở mắt ra thấy Vân Tú vẫn đang nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ nhìn hắn, thấy hắn mở mắt cô chạy đến hỏi:
- Sao vừa nhắm mắt đã mở ra rồi?
- Vừa nhắm mắt?
- Đúng vậy, mới được có hơn 1 phút a.
Dương Tuấn Vũ sung sướng ôm chặt lấy người con gái trước mặt, sau đó vội vàng nói:
- Để anh cho em xem cái này hay lắm.
Thế là dưới con mắt từ háo hức chuyển sang nghi ngờ rồi cuối cùng hơi líu ríu buồn ngủ Vân Tú vẫn chẳng thấy cái gì hay, mà Dương Tuấn Vũ giơ ngón tay ra đã sắp mỏi như rồi.
Triệu Cơ lên tiếng:
- Có phải anh lại gặp được ông ta không?
- Đúng thế.
- Khi mất kết nối với anh em đã biết ngay, sao hả, ông ta dạy anh một chiêu mới à?
- Đúng vậy, là Tia sáng Plasma, nhưng chẳng hiểu sao anh làm mãi không được. Hay là ông ta lừa anh nhỉ?
- Ông ta còn cái gì đâu mà lừa anh, chắc là do anh chưa vận dụng đúng cách thôi.
- Ừm, có lý, như thế nào mới là đúng ta.
- Anh thử liên hệ với trái tim của mình xem, chứ nãy giờ em thấy nó chẳng có vẻ gì là dao động phát năng lượng cả.
- Ồ. Để anh thử.
/605
|