Dương Tuấn Vũ dù nói thế nào cũng là người ngoài nên không tiện can thiệp vào chuyện gia đình của họ. Trước mắt mọi chuyện đang rối loạn hết cả lên nhưng cái hắn chú ý đến không phải là chuyện này, cái hắn chú ý chính là câu nói đẩy mỉa mai của Trần Thế Kiệt khi nãy chào hắn. Rốt cuộc tên này làm sao biết được hắn là chủ tịch của Thịnh Thế, đây là điều cần phải suy xét.
Nhưng hiện tại cả ba người nhà họ đang loạn cào cào cả lên thì không thể điều tra ra thứ gì, hắn vỗ vỗ lưng Vân Tú nói:
- Em cứ bình tĩnh lại đã, có gì mọi người từ từ nói.
Vân Tú như con mèo nhỏ đang hung dữ xù lông thì được vuốt ve âu yếm, nghe lời hắn, cô mau chóng làm mình bình tĩnh lại.
Bác hương nhìn hắn đầy cảm ơn và ngại ngùng vì chuyện gia đình mình lại để người khác biết,
nhưng bà cũng xác định đây là con rể mình rồi nên trước sau gì hắn cũng biết nên bà nói:
- Được rồi, hôm nay Tuấn Vũ đến chơi, hai cha con ông đừng cãi lộn nữa, Tuấn Vũ vào nhà uống nước đã cháu.
- Vâng.
Mọi người cùng đi vào nhà, Dương Tuấn Vũ đi sau dìu Vân Tú, nhưng hắn lại thoáng cảm nhận được vẻ âm hiểm từ nụ cười rất kín đáo của Trần Thế Kiệt. Hắn nheo mắt càng khẳng định chuyện này không phải tình cờ. Càng nghĩ càng thấy đúng. Tuy hắn không nghe hết toàn bộ câu chuyện nhưng cũng đủ hiểu đại khái: Hôm nay Vân Tú vội vàng về là nghe mẹ cô báo tin cha cô không ngờ còn sống và mạnh khỏe trở về.
Chắc chắn cô rất vui vẻ, nhưng khi về, nhận ra người này là Trần Thế Kiệt, con trai cả của gia chủ Trần Gia – Trần Đại Phát, thì cô hoàn toàn sốc. Sốc không phải vì vui mừng vì mình có một người cha giàu có, mà sốc là vì cô biết người cha này chẳng phải loại tốt lành gì.
Bởi vì thông qua việc điều tra tên Lý Gia Đông, Thịnh Thế hay nói đúng hơn là Dương Tuấn Vũ đã chính thức trở mặt thành thù với Lý gia, và cũng là người trực tiếp nhất làm cho Lý Gia Đông đang phải ngồi bóc lịch trong tù. Mà mẹ của Lý Gia Đông là Trần Ngọc Sương- em gái của Trần Thế Kiệt, đồng thời Trần Thế Kiệt cũng là người nắm quyền cao nhất ở công ty Thủy sản Đại Phát nơi đứa cháu Trần Gia Đông làm việc.
Sau vụ án hãm hại công ty Thủy sản An Thái bị lộ ra là một phó giám đốc của Đại Phát thì dù tòa chỉ tuyên án một mình Lý Gia Đông nhưng người dân sẽ chỉ biết là người của công ty Đại Phát giở trò bẩn thỉu thì họ sẽ tẩy chay, sẽ ném đá Đại Phát. Như vậy, tình hình kinh doanh của công ty chắc cũng không khá khẩm lắm.
Là người lãnh đạo cao nhất, Trần Thế Kiệt sao lại không cay cú, không hận kẻ đứng sau là Dương Tuấn Vũ hắn chứ? Nhưng hắn tin Vân Tú sẽ cẩn thận và không nói một chút nào đến mâu thuẫn đó của hai người bọn họ, vậy mà ngay khi gặp mặt anh ấy, ông bố từ trên trời rơi xuống này lại lập tức nhận ra lai lịch của hắn. Điều này chứng tỏ tên này đã điều tra ra một số thứ mà hắn không muốn rồi.
Kết hợp với nụ cười gian trá kia, chắc chắn vụ này không đơn giản như vẻ bề ngoài. Tên Trần Thế Kiệt này cả hắn và Vân Tú cũng điều tra không ít, nói hắn mất trí nhớ có ma mới tin, nhưng mẹ cô lại ngày đêm thương nhớ, ngày đêm mong ngóng thì làm sao còn đủ nhận thức nhận ra điều gì bất thường. Thậm chí biết chồng mình đã từng dám từ bỏ vinh hoa phú quý chịu về quê nghèo lấy bà làm vợ thì bác Hương lại càng bị lún sâu vào bể tình rồi.
Vào trong nhà, bầu không khí vẫn rất nặng nề. Nói qua nói lại được một lúc thì Vân Tú nhất quyết không chấp nhận người đàn ông này làm cha mình, mặc kệ mẹ cô khuyên can, Trần Thế Kiệt xin lỗi ra sao cô cũng nhất định không bỏ qua. Vân Tú ném lại một câu rồi chạy đi:
- Cha tôi đã chết rồi.
- Vân Tú! Con đứng lại cho mẹ!
- Tú Tú, có gì từ từ nói đã con!
Mặc kệ mọi người gọi, cô lau nước mắt chạy ra khỏi nhà.
Dương Tuấn Vũ vội đứng lên:
- Cháu đuổi theo cô ấy.
Hắn xin phép sau đấy đuổi theo.
Bác Hương vừa khóc vừa lắc đầu, Trần Thế Kiệt thấy vậy thì kéo bà vào lòng an ủi, khuyên nhủ mấy câu đã làm tâm trạng mẹ Vân Tú ổn định hơn. Có thể nói trong mắt bà người đàn ông này rất quan trọng. Càng như vậy bà lại càng trách móc và không hài lòng với cô con gái của mình.
Vân Tú chạy cũng không quá nhanh, bởi vì hiện tại tâm trí cô đang rối bời nên cũng chẳng có ý thức mà sử dụng sức mạnh của mình. Tuy vậy, mãi mà Dương Tuấn Vũ vẫn không đuổi kịp.
Cũng chẳng phải hắn bị làm sao, mà hắn chính là muốn cô chạy xa một chút, có như vậy thì mới có không gian riêng cho hai người nói chuyện. Bởi đơn giản, một kẻ gia thế như Trần Thế Kiệt làm sao chỉ đi một mình mà không có kẻ đi theo bảo vệ.
Từ lúc đến đây, Dương Tuấn Vũ đã nhận ra sự có mặt của ít nhất 10 người, cả trong sáng cả ngoài tối. Những tên này hóa trang làm người dân xung quanh, chúng có thể lừa ai khác chứ làm sao mà qua mắt được Dương Tuấn Vũ. Nhưng hắn không muốn dứt dây động rừng.
Cái hắn muốn biết chính là nguyên nhân vì sao một người chủ gia tộc trong tương lai như Trần Thế Kiệt lại quay về đây nhận vợ riêng, nhận con riêng. Nếu vụ này phanh phui ra báo chí thì chẳng những không được lợi lộc gì mà có thể hắn sẽ bị những thế lực đối lập dồn khỏi vị trí ủy viên Đảng Bộ. Cái giá của lần “nhận người thân” này của hắn ta rất lớn, vì thế, lý do mà hắn phải mạo hiểm như vậy là gì?
Tuy cuộc tranh cãi Dương Tuấn Vũ vừa chứng kiến không nhiều nhưng hắn có cảm giác vụ này chắc chắn có liên quan đến hắn, mà liên quan đến hắn sao lại đi vòng qua gia đình Vân Tú thì chỉ có một lý do:
"Hắn muốn quay về nối lại tình xưa, từ đó tẩy não, không chế con gái mình – người đang làm giám đốc tài chính của Thịnh Thế, nếu thành công chẳng phải hắn đã thò được một tay vào tập đoàn Thịnh Thế rồi sao? Rồi thậm chí, hắn đã biết cả lai lịch của Dương Tuấn Vũ thì biết đâu hắn còn có tham vọng khống chế cả mình thì sao? Mà nếu không khống chế được thì cũng tìm cách phá rối, tìm cách làm hắn phải điêu đứng."
Thật may lần này hắn lại về đây kịp lúc để phá vỡ cái âm mưu này. Nhìn qua một cái là đủ biết chắc chắn mẹ Vân Tú đã bị tình yêu làm mờ mắt rồi, bà sẽ hai tay ủng hộ chồng, thậm chí còn bắt ép Vân Tú nghe theo cũng không phải không thể.
Mà cô gái nhỏ của hắn thì lại rất thương yêu mẹ mình, mà Vân Tú lại không muốn làm hại hắn, tổn thương hắn, như thế chẳng phải cô sẽ phải chịu đau đớn dằn vặt rất nhiều sao? Rồi biết đâu trong lúc khó khăn đó cô lại làm ra quyết định gì điên rồ thì hắn sẽ hối hận cả đời. Đôi khi một người có sức mạnh rất lớn nhưng không chết dưới tay kẻ địch trên chiến trường mà lại chết bởi chính những người thân yêu của mình.
Khi đã đi đủ xa, thoát khỏi tầm khống chế của những kẻ giám sát, Dương Tuấn Vũ tăng tốc nhanh chóng đuổi kịp cô. Hắn ôm chặt lấy cô, mặc kệ cô giãy giụa thế nào cũng không bỏ ra.
Gương mặt xinh đẹp đã ướt đẫm nước mắt, hắn ôm cô vào lòng, thủ thỉ bên tai cô:
- Ngoan nào, đừng khóc nữa. Anh biết em rất khó chấp nhận sự thật này, nhưng sự thật luôn mất lòng. Nào, lên đây, anh cõng em đi thả lỏng tinh thần.
Vân Tú hàm răng đang gặm vai hắn thì nhả ra, cô sụt sịt nhìn hắn rồi “ưm”, gật đầu, đợi hắn ngồi xuống thì cô ngả người vào bờ lưng rắn chắc, an toàn ấy.
Hai người cùng nhau đi suốt quãng đường dài, trời đã tối nhưng hôm nay rất nhiều sao sáng, gió ngoài cánh đồng mát rượi, trong lành mang theo mùi hương dịu ngọt của lúa, của cỏ cây pha lẫn với mùi của đất. Tất cả làm tâm hồn của hai con người như thanh tỉnh lại, cả hai cùng im lặng cảm nhận quãng thời gian yên tĩnh này.
Loanh quanh đi thế nào lại tới bờ đê, nơi mà Vân Tú cũng đã vừa rơi nước mắt vừa kể lại câu chuyện gia đình thương tâm của cô. Trong lời nói của cô, hắn vẫn nhớ, vẫn cảm nhận được rất rõ tình yêu thương, sự tiếc nuối và nhớ nhung người cha quá cố của mình.
Nhưng cuộc sống thật trớ trêu, giờ cha cô còn sống nhưng mọi thứ lại trái ngược hoàn toàn với những gì cô nghĩ. Cha cô hóa ra chính là một tên lừa bịp, tất cả mọi thứ mà cô biết về ông ta đều chỉ là một màn hài kịch.
Tất cả những ký ức về cha đều là do mẹ cô kể lại, khi đó cô còn quá nhỏ để có thể ghi nhớ được bất cứ thứ gì, kể cả hình ảnh của cha cũng chẳng có, trên bàn thờ chỉ có mỗi một tấm gỗ khắc tên: Trần Thế.
Cha cô trong những lời mẹ kể là một người gia cảnh nghèo khó, rất thương yêu mẹ con cô, cái gì cũng biết làm, cũng tài giỏi, cần cù lam lũ. Điều này hoàn toàn khác biệt với Trần Thế Kiệt – một kẻ công tử thế gia, từ khi sinh ra đã định sẵn số phận làm chủ của cả một đại gia tộc, một kẻ thông minh tài giỏi làm đứng đầu ngành nông thủy sản của cả nước.
Hai người này khi ghép vào với nhau thì chẳng có ăn nhập gì cả, nhưng mà thực tế lại trớ trêu như vậy.
Dương Tuấn Vũ lại nghĩ sâu sắc hơn thế: “Rốt cuộc vì lý do gì mà ông ta lại dành vài năm thời gian để đi lừa gạt một người phụ nữ nghèo khổ? Sau đấy vì sao lại dứt áo ra đi?” Trong này chắc chắn có uẩn khúc.
Hắn nói ra những nghi ngờ và phân tích của mình cho Vân Tú nghe. Giờ cô đã bình tĩnh hơn nhiều rồi, lúc nghe những lời Dương Tuấn Vũ đưa ra cô cũng nổi lên lòng nghi ngờ:
- Theo anh, vì sao ông ta lại làm vậy? Em thấy chẳng có một lý do nào có lợi cho ông ta cả.
- Điều này rất khó nói, chúng ta cần phải biết trong quãng thời gian ông ấy bỏ lại Hà Đô hào nhoáng, bỏ lại cái danh tứ đại công tử để trốn đến đây với mẹ em là có sự kiện gì lớn. Mọi chuyện không đơn giản, nhẹ nhàng như những gì ông ta nói khi nãy.
- Em cũng nghĩ vậy. Lần này chắc chắn ông ta có mục đích xấu với anh. Chưa cần ông ta nói ra, em
cũng thừa biết ông ta định trả thù anh vụ của Lý Gia Đông, đồng thời tiện đường cản trở một Thịnh Thế đang phát triển quá nhanh. Anh yên tâm, dù em có ra sao em cũng không hại anh.
Nhưng hiện tại cả ba người nhà họ đang loạn cào cào cả lên thì không thể điều tra ra thứ gì, hắn vỗ vỗ lưng Vân Tú nói:
- Em cứ bình tĩnh lại đã, có gì mọi người từ từ nói.
Vân Tú như con mèo nhỏ đang hung dữ xù lông thì được vuốt ve âu yếm, nghe lời hắn, cô mau chóng làm mình bình tĩnh lại.
Bác hương nhìn hắn đầy cảm ơn và ngại ngùng vì chuyện gia đình mình lại để người khác biết,
nhưng bà cũng xác định đây là con rể mình rồi nên trước sau gì hắn cũng biết nên bà nói:
- Được rồi, hôm nay Tuấn Vũ đến chơi, hai cha con ông đừng cãi lộn nữa, Tuấn Vũ vào nhà uống nước đã cháu.
- Vâng.
Mọi người cùng đi vào nhà, Dương Tuấn Vũ đi sau dìu Vân Tú, nhưng hắn lại thoáng cảm nhận được vẻ âm hiểm từ nụ cười rất kín đáo của Trần Thế Kiệt. Hắn nheo mắt càng khẳng định chuyện này không phải tình cờ. Càng nghĩ càng thấy đúng. Tuy hắn không nghe hết toàn bộ câu chuyện nhưng cũng đủ hiểu đại khái: Hôm nay Vân Tú vội vàng về là nghe mẹ cô báo tin cha cô không ngờ còn sống và mạnh khỏe trở về.
Chắc chắn cô rất vui vẻ, nhưng khi về, nhận ra người này là Trần Thế Kiệt, con trai cả của gia chủ Trần Gia – Trần Đại Phát, thì cô hoàn toàn sốc. Sốc không phải vì vui mừng vì mình có một người cha giàu có, mà sốc là vì cô biết người cha này chẳng phải loại tốt lành gì.
Bởi vì thông qua việc điều tra tên Lý Gia Đông, Thịnh Thế hay nói đúng hơn là Dương Tuấn Vũ đã chính thức trở mặt thành thù với Lý gia, và cũng là người trực tiếp nhất làm cho Lý Gia Đông đang phải ngồi bóc lịch trong tù. Mà mẹ của Lý Gia Đông là Trần Ngọc Sương- em gái của Trần Thế Kiệt, đồng thời Trần Thế Kiệt cũng là người nắm quyền cao nhất ở công ty Thủy sản Đại Phát nơi đứa cháu Trần Gia Đông làm việc.
Sau vụ án hãm hại công ty Thủy sản An Thái bị lộ ra là một phó giám đốc của Đại Phát thì dù tòa chỉ tuyên án một mình Lý Gia Đông nhưng người dân sẽ chỉ biết là người của công ty Đại Phát giở trò bẩn thỉu thì họ sẽ tẩy chay, sẽ ném đá Đại Phát. Như vậy, tình hình kinh doanh của công ty chắc cũng không khá khẩm lắm.
Là người lãnh đạo cao nhất, Trần Thế Kiệt sao lại không cay cú, không hận kẻ đứng sau là Dương Tuấn Vũ hắn chứ? Nhưng hắn tin Vân Tú sẽ cẩn thận và không nói một chút nào đến mâu thuẫn đó của hai người bọn họ, vậy mà ngay khi gặp mặt anh ấy, ông bố từ trên trời rơi xuống này lại lập tức nhận ra lai lịch của hắn. Điều này chứng tỏ tên này đã điều tra ra một số thứ mà hắn không muốn rồi.
Kết hợp với nụ cười gian trá kia, chắc chắn vụ này không đơn giản như vẻ bề ngoài. Tên Trần Thế Kiệt này cả hắn và Vân Tú cũng điều tra không ít, nói hắn mất trí nhớ có ma mới tin, nhưng mẹ cô lại ngày đêm thương nhớ, ngày đêm mong ngóng thì làm sao còn đủ nhận thức nhận ra điều gì bất thường. Thậm chí biết chồng mình đã từng dám từ bỏ vinh hoa phú quý chịu về quê nghèo lấy bà làm vợ thì bác Hương lại càng bị lún sâu vào bể tình rồi.
Vào trong nhà, bầu không khí vẫn rất nặng nề. Nói qua nói lại được một lúc thì Vân Tú nhất quyết không chấp nhận người đàn ông này làm cha mình, mặc kệ mẹ cô khuyên can, Trần Thế Kiệt xin lỗi ra sao cô cũng nhất định không bỏ qua. Vân Tú ném lại một câu rồi chạy đi:
- Cha tôi đã chết rồi.
- Vân Tú! Con đứng lại cho mẹ!
- Tú Tú, có gì từ từ nói đã con!
Mặc kệ mọi người gọi, cô lau nước mắt chạy ra khỏi nhà.
Dương Tuấn Vũ vội đứng lên:
- Cháu đuổi theo cô ấy.
Hắn xin phép sau đấy đuổi theo.
Bác Hương vừa khóc vừa lắc đầu, Trần Thế Kiệt thấy vậy thì kéo bà vào lòng an ủi, khuyên nhủ mấy câu đã làm tâm trạng mẹ Vân Tú ổn định hơn. Có thể nói trong mắt bà người đàn ông này rất quan trọng. Càng như vậy bà lại càng trách móc và không hài lòng với cô con gái của mình.
Vân Tú chạy cũng không quá nhanh, bởi vì hiện tại tâm trí cô đang rối bời nên cũng chẳng có ý thức mà sử dụng sức mạnh của mình. Tuy vậy, mãi mà Dương Tuấn Vũ vẫn không đuổi kịp.
Cũng chẳng phải hắn bị làm sao, mà hắn chính là muốn cô chạy xa một chút, có như vậy thì mới có không gian riêng cho hai người nói chuyện. Bởi đơn giản, một kẻ gia thế như Trần Thế Kiệt làm sao chỉ đi một mình mà không có kẻ đi theo bảo vệ.
Từ lúc đến đây, Dương Tuấn Vũ đã nhận ra sự có mặt của ít nhất 10 người, cả trong sáng cả ngoài tối. Những tên này hóa trang làm người dân xung quanh, chúng có thể lừa ai khác chứ làm sao mà qua mắt được Dương Tuấn Vũ. Nhưng hắn không muốn dứt dây động rừng.
Cái hắn muốn biết chính là nguyên nhân vì sao một người chủ gia tộc trong tương lai như Trần Thế Kiệt lại quay về đây nhận vợ riêng, nhận con riêng. Nếu vụ này phanh phui ra báo chí thì chẳng những không được lợi lộc gì mà có thể hắn sẽ bị những thế lực đối lập dồn khỏi vị trí ủy viên Đảng Bộ. Cái giá của lần “nhận người thân” này của hắn ta rất lớn, vì thế, lý do mà hắn phải mạo hiểm như vậy là gì?
Tuy cuộc tranh cãi Dương Tuấn Vũ vừa chứng kiến không nhiều nhưng hắn có cảm giác vụ này chắc chắn có liên quan đến hắn, mà liên quan đến hắn sao lại đi vòng qua gia đình Vân Tú thì chỉ có một lý do:
"Hắn muốn quay về nối lại tình xưa, từ đó tẩy não, không chế con gái mình – người đang làm giám đốc tài chính của Thịnh Thế, nếu thành công chẳng phải hắn đã thò được một tay vào tập đoàn Thịnh Thế rồi sao? Rồi thậm chí, hắn đã biết cả lai lịch của Dương Tuấn Vũ thì biết đâu hắn còn có tham vọng khống chế cả mình thì sao? Mà nếu không khống chế được thì cũng tìm cách phá rối, tìm cách làm hắn phải điêu đứng."
Thật may lần này hắn lại về đây kịp lúc để phá vỡ cái âm mưu này. Nhìn qua một cái là đủ biết chắc chắn mẹ Vân Tú đã bị tình yêu làm mờ mắt rồi, bà sẽ hai tay ủng hộ chồng, thậm chí còn bắt ép Vân Tú nghe theo cũng không phải không thể.
Mà cô gái nhỏ của hắn thì lại rất thương yêu mẹ mình, mà Vân Tú lại không muốn làm hại hắn, tổn thương hắn, như thế chẳng phải cô sẽ phải chịu đau đớn dằn vặt rất nhiều sao? Rồi biết đâu trong lúc khó khăn đó cô lại làm ra quyết định gì điên rồ thì hắn sẽ hối hận cả đời. Đôi khi một người có sức mạnh rất lớn nhưng không chết dưới tay kẻ địch trên chiến trường mà lại chết bởi chính những người thân yêu của mình.
Khi đã đi đủ xa, thoát khỏi tầm khống chế của những kẻ giám sát, Dương Tuấn Vũ tăng tốc nhanh chóng đuổi kịp cô. Hắn ôm chặt lấy cô, mặc kệ cô giãy giụa thế nào cũng không bỏ ra.
Gương mặt xinh đẹp đã ướt đẫm nước mắt, hắn ôm cô vào lòng, thủ thỉ bên tai cô:
- Ngoan nào, đừng khóc nữa. Anh biết em rất khó chấp nhận sự thật này, nhưng sự thật luôn mất lòng. Nào, lên đây, anh cõng em đi thả lỏng tinh thần.
Vân Tú hàm răng đang gặm vai hắn thì nhả ra, cô sụt sịt nhìn hắn rồi “ưm”, gật đầu, đợi hắn ngồi xuống thì cô ngả người vào bờ lưng rắn chắc, an toàn ấy.
Hai người cùng nhau đi suốt quãng đường dài, trời đã tối nhưng hôm nay rất nhiều sao sáng, gió ngoài cánh đồng mát rượi, trong lành mang theo mùi hương dịu ngọt của lúa, của cỏ cây pha lẫn với mùi của đất. Tất cả làm tâm hồn của hai con người như thanh tỉnh lại, cả hai cùng im lặng cảm nhận quãng thời gian yên tĩnh này.
Loanh quanh đi thế nào lại tới bờ đê, nơi mà Vân Tú cũng đã vừa rơi nước mắt vừa kể lại câu chuyện gia đình thương tâm của cô. Trong lời nói của cô, hắn vẫn nhớ, vẫn cảm nhận được rất rõ tình yêu thương, sự tiếc nuối và nhớ nhung người cha quá cố của mình.
Nhưng cuộc sống thật trớ trêu, giờ cha cô còn sống nhưng mọi thứ lại trái ngược hoàn toàn với những gì cô nghĩ. Cha cô hóa ra chính là một tên lừa bịp, tất cả mọi thứ mà cô biết về ông ta đều chỉ là một màn hài kịch.
Tất cả những ký ức về cha đều là do mẹ cô kể lại, khi đó cô còn quá nhỏ để có thể ghi nhớ được bất cứ thứ gì, kể cả hình ảnh của cha cũng chẳng có, trên bàn thờ chỉ có mỗi một tấm gỗ khắc tên: Trần Thế.
Cha cô trong những lời mẹ kể là một người gia cảnh nghèo khó, rất thương yêu mẹ con cô, cái gì cũng biết làm, cũng tài giỏi, cần cù lam lũ. Điều này hoàn toàn khác biệt với Trần Thế Kiệt – một kẻ công tử thế gia, từ khi sinh ra đã định sẵn số phận làm chủ của cả một đại gia tộc, một kẻ thông minh tài giỏi làm đứng đầu ngành nông thủy sản của cả nước.
Hai người này khi ghép vào với nhau thì chẳng có ăn nhập gì cả, nhưng mà thực tế lại trớ trêu như vậy.
Dương Tuấn Vũ lại nghĩ sâu sắc hơn thế: “Rốt cuộc vì lý do gì mà ông ta lại dành vài năm thời gian để đi lừa gạt một người phụ nữ nghèo khổ? Sau đấy vì sao lại dứt áo ra đi?” Trong này chắc chắn có uẩn khúc.
Hắn nói ra những nghi ngờ và phân tích của mình cho Vân Tú nghe. Giờ cô đã bình tĩnh hơn nhiều rồi, lúc nghe những lời Dương Tuấn Vũ đưa ra cô cũng nổi lên lòng nghi ngờ:
- Theo anh, vì sao ông ta lại làm vậy? Em thấy chẳng có một lý do nào có lợi cho ông ta cả.
- Điều này rất khó nói, chúng ta cần phải biết trong quãng thời gian ông ấy bỏ lại Hà Đô hào nhoáng, bỏ lại cái danh tứ đại công tử để trốn đến đây với mẹ em là có sự kiện gì lớn. Mọi chuyện không đơn giản, nhẹ nhàng như những gì ông ta nói khi nãy.
- Em cũng nghĩ vậy. Lần này chắc chắn ông ta có mục đích xấu với anh. Chưa cần ông ta nói ra, em
cũng thừa biết ông ta định trả thù anh vụ của Lý Gia Đông, đồng thời tiện đường cản trở một Thịnh Thế đang phát triển quá nhanh. Anh yên tâm, dù em có ra sao em cũng không hại anh.
/605
|