Và có lẽ tính tình của hắn cũng quá mức kỳ quái nên những vị thủ lĩnh khác đều không thấy nói với hắn một câu nào, đến chào cũng chỉ đại khái cho qua. Việc này tất nhiên không phải là ngày một ngày hai mà có lẽ đã thành thói quen, mọi người cũng lười sửa.
Trong số mấy người đồng đội cũ của Dương Tuấn Vũ cũng lần lượt được các vị thủ lĩnh chọn, cuối cùng ngay cả 5 tên bên dự bị cũng đã phấn khích được chọn. Bên dưới đài chỉ còn lại 6 người, bao gồm cả hắn trong đó.
Đám Vương Bạch cũng không phải ngu, họ cũng đoán ra trong này nhất định có âm mưu, nhưng việc này còn không tới lượt họ lên tiếng, chỉ là trong lòng rất bất bình mà thôi. Đội trưởng của họ xuất sắc, bá đạo như thế nào bọn họ hiểu rõ. Tuy có thể sức mạnh thật sự không bằng tên khốn Âu Chí Quốc kia, nhưng bản lĩnh bày mưu tính kế lại không thể phủ nhận. Và nhất là lần đó nếu không phải Doãn đại tướng quân đích thân ngăn cản thì chỉ sợ Âu Chí Quốc giờ này đã xanh cỏ rồi.
Dương Tuấn Vũ theo thời gian trôi đi càng là hiểu rõ thêm một chút hoàn cảnh của mình. Những người thủ lĩnh này đã chọn xong, người chọn 1, kẻ chọn 2, thậm chí có lão còn chọn liền 4 người.
Tuy chọn ít hay chọn nhiều đi nữa dường như những vị khác cũng không hề có ý tứ tranh đoạt. Có lẽ vì số lượng nhiều hơn, chất lượng cũng khiến họ đủ hài lòng nên mỗi người đều nhường nhau một chút.
Nhưng mảy may không có ai để ý tới Dương Tuấn Vũ. Hắn khẽ đảo mắt một lượt thì bắt gặp một chút bất đắc dĩ của Doãn Trung San, hắn liền biết hôm nay nếu không phải hắn được quán quân nên có quyền lựa chọn thì chỉ sợ sẽ không có ai chọn hắn. Và thứ đang mở rộng cánh tay chào đón hắn chính là phòng tạp dịch ở khu ngoài.
Nhưng ngay cả khi hắn dùng quyền lựa chọn vào một trong số mấy vị thủ lĩnh này thì chỉ sợ vào được rồi cũng bị chèn ép, cuộc sống không chỗ dựa sao này sẽ khó càng thêm khó.
Tuy vậy, thứ Dương Tuấn Vũ không thiếu nhất chính là làm nên mọi thứ từ hai bàn tay trắng. Kinh tế khó khăn hắn cũng luồn lách được, mưu hèn kế bẩn hắn cũng gặp không ít, nhưng kết quả thì sao? Thịnh Thế vẫn sừng sững như một chiến binh không thể gục ngã. Mà ai dám khiêu khích nó thì chiến binh này sẵn sàng đem kẻ kia đánh cho tan đàn xẻ nghé.
Thủ lĩnh Thanh Long khẽ liếc mắt về phía Dương Tuấn Vũ, hắn hiểu một kẻ có sức mạnh chiến đấu và khả năng phân tích toàn diện như vậy sẽ nên biết tự lựa chọn đội nào phù hợp với mình. Mà hình như chỉ có ở đội của hắn mới có thể bộc lộ hết tài năng của Dương Tuấn Vũ. Cũng vì lẽ đó nên hắn cũng không có ý định chọn kẻ quán quân này. Mặt khác, bên trong cũng có một số điều khiến hắn quyết định không chủ động chọn kẻ này.
Sau một quãng ngắn im lặng, Doãn Trung San nói:
- Các vị đại thủ lĩnh đã chọn xong?
Năm người khác chỉ gật đầu một cái coi như đáp lại, riêng vị thủ lĩnh của ngọn Quỷ Sơn là vẫn ngây ngô ngủ.
Doãn Trung San thấy vậy thì nói:
- Tốt lắm. như vậy các vị coi như chọn xong. Nhưng không ngờ không có vị nào vừa mắt quán quân năm nay sao? Vậy quyền được tự quyết của quán quân liền bắt đầu, Dương Tuấn Vũ, cậu có thể tự do lựa chọn đội ngũ của mình. Tất nhiên là trừ ngọn núi Tổng cục chỉ huy.
Dương Tuấn Vũ cũng không khách khí, thái độ hắn vẫn bình tĩnh, không nhanh không chậm lướt qua gương mặt của từng vị đại thủ lĩnh ở bên trên.
Ngoài đại thủ lĩnh Thanh Long ra, hai thủ lĩnh đội Bạch Hổ, Chu Tước đều là những người dáng dấp khỏe khoắn, tuy không phải đẹp trai xuất chúng nhưng cũng tuấn tú, phiêu dật. Và đặc biệt, tản mát trên người họ là những luồng sức mạnh thâm trầm, sâu như biển. Hắn biết những người này thực lực thuộc vào hàng cực mạnh, tuy không rõ tới mức nào nhưng hắn tin, nếu những người này muốn giết hắn thì ngay cả thời gian phản ứng cũng không kịp. Tuy vậy, hắn không quá bất ngờ, ngược lại, hắn cảm thấy như vậy mới hợp lý.
Quân Đoàn Tối Mật là gì? Đây là quân đoàn đặc biệt, nếu so sánh về sức mạnh tấn công đơn mục tiêu, hoặc mục tiêu tầm trung thì họ là những người mạnh nhất ở Việt Nam. Nếu không mạnh thì đất nước lúc nào cũng phải đối mặt với những nguy cơ trùng trùng, lúc nào cũng có khả năng sụp đổ.
Nhìn về bên này, thủ lĩnh của đội sản xuất không quá khó nhận ra khi hắn rất cao lớn, vạm vỡ, có đôi chút thô kệch. Nhìn người này khiến Dương Tuấn Vũ liên tưởng đến con gấu Walter.
Bên cạnh hắn là thủ lĩnh của đội tình báo, không ngờ lại là một phụ nữ, thoạt nhìn độ tuổi cũng không tính là lớn, cũng không tính là nhỏ, có lẽ rơi vào khoảng 30-35 tuổi, trong đôi mắt của cô luôn ánh lên những tia sáng khó hiểu.
Gương mặt xuất chúng, nhưng lạnh lùng như băng, điều này khiến ánh mắt và khí chất của cô dường như mâu thuẫn nhau. Nhìn vào cô hắn luôn có cảm giác bản thân bị giam trong ngục băng, cả người lạnh lẽo, hít thở không thông. Tuy vậy, Dương Tuấn Vũ cũng biết đây không phải là do cô ấy đặc biệt khó chịu với mình mà là đối với tất cả những người ở đây cô đều tản mát ra khí tức nguy hiểm như vậy.
Toàn thân mặc bộ đồ đen bó sát, dù có gợi cảm tới mấy cũng không ai nguyện ý buông ra ánh mắt tục tĩu. Ngay cả mấy vị cao tầng khi nhìn qua người con gái này cũng cố gắng thu lại tầm mắt nhanh nhất.
Rời ánh mắt khỏi cô, hắn nhìn sang vị đại thủ lĩnh cuối cùng.
Người này ngay từ khi xuất hiện đã luôn lọt vào sự chú ý của hắn. Đây … chẳng phải một đứa trẻ sao?
Đúng vậy, vị đại thủ lĩnh này dáng dấp vẫn chỉ là một đứa trẻ ngây ngô tầm học lớp 4 lớp 5, cao khoảng 1m30, gương mặt vô hại, chỉ tiếc là từ đầu tới cuối hắn liền ngủ một mạch mà không quan tâm tới cuộc thi nên Dương Tuấn Vũ cùng chưa khai thác thêm được gì từ vẻ bên ngoài của hắn.
So với mấy vị phong chủ kia, vị đại thủ lĩnh Quỷ Sơn này lại chẳng tản mát ra chút khí thế uy nghiêm nào, ngược lại chẳng khác một đứa trẻ 9-10 tuổi, chẳng may đi lạc tới đây.
Nhưng trải qua không ít việc kỳ quái, lần này nhìn thấy dáng vẻ của hắn, Dương Tuấn Vũ ngược lại không suy nghĩ nhiều. Bởi vì chỉ khi có đủ năng lực thì mới được cầm đầu cả một ngọn núi, dù ngọn núi đó yếu hay mạnh, sản xuất, tình báo hay chiến đấu, thì bọn họ đều là siêu cao thủ trong phương diện tương ứng. Cho nên đứa trẻ này đích xác là có năng lực bá đạo nào đó.
Dương Tuấn Vũ sau khi đánh giá nhanh một lượt thì cảm thấy sự lựa chọn ngay từ đầu của hắn vẫn không thay đổi. Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, hắn làm ra lựa chọn:
- Tôi! Dương Tuấn Vũ xin chọn …
Mọi người đều rất tò mò, ngay cả mấy vị chủ phong cũng muốn biết quán quân năm nay sẽ chọn nhà nào trong số bọn họ.
Chỉ là đợi mãi không thấy hắn nói ra đáp án, tất cả từ tò mò chuyển sang khó chịu, ttrong lòng thầm nghĩ tên này đang cố ý chơi lại bọn họ vì khi nãy không ai chịu chọn hắn.
Rồi họ thấy hắn gãi gãi đầu cười nói:
- Doãn đại tướng quân, tôi … tôi không biết hết tên các vị phong chủ.
Lúc này mọi người đều là một trận ngẩn ngơ, nhưng những vị cao tầng trên mặt lại thoáng có chút quái dị, bởi vì họ tất nhiên biết vị quán quân này vừa nhập doanh liền rời đi dưới sự đảm bảo của Doãn Trung San nên sự tình hắn chưa nắm rõ hết tên các phong chủ, thậm chí là tên các ngọn núi cũng là điều dễ hiểu.
Đám người Vương Bạch ở trong đội ngũ của mình thì tất cả đều trợn mắt, Vương Bạch cười khổ, bọn họ chính là cũng vừa mới gặp được đội trưởng, chào hỏi qua một chút cũng chưa có thời gian giới thiệu. Giờ thì hay rồi, ngay cả tên núi lão đại còn chưa biết chứ nói gì tới tên phong chủ.
Doãn Trung San cũng rất bất đắc dĩ, khi nãy hắn vừa vào cửa doanh thì hắn đã biết, nhưng khi đó đang cùng mọi người họp mặt nên không tìm được cách giới thiệu cho hắn trước một chút tình hình. Thành ra bây giờ mới có tình tiết ảo diệu này.
Khẽ ho khan mấy cái hắn nói:
- Khụ khụ. Dương Tuấn Vũ, cậu muốn hỏi vị phong chủ nào?
Dương Tuấn Vũ tất nhiên chẳng hi vọng Doãn Trung San sẽ có thời gian kiên nhẫn đứng đó giới thiệu thân phận của từng người mà chỉ có thể giúp hắn nói về một người mà hắn chọn thôi.
Không muốn mất nhiều thời gian, hắn nói:
- Vị phong chủ ở bên tay trái, ngồi ngoài cùng so với Doãn tướng quân.
- Ồ.
Mọi người đều là một mảng ngạc nhiên, tuy họ không biết gì về vị phong chủ này nhưng ngồi ở vị trí đó chẳng phải đại thủ lĩnh của Quỷ Sơn sao?
Doãn Trung San cũng khẽ giật mình, nhìn qua tên kia thấy hắn vẫn đang ngủ thì chỉ tay, hỏi lại:
- Cậu muốn hỏi hắn?
- Vâng.
Gật đầu, Doãn Trung San nói:
- Hắn tên gì không tiện nói, cậu chỉ cần gọi là Phong chủ Vô Diện Sơn là được.
- Vô Diện Sơn?
Dương Tuấn Vũ như có điều suy nghĩ. Cũng may khi này hắn không núi là Phong chủ Núi Sát Thủ hoặc phong chủ Quỷ Sơn, nếu không rất có thể sẽ chọc tức người này. Hắn dáng dấp như con nít, biết đâu tính tình cũng quái gở thì xong, hắn sẽ bị người ta thầm ghi vào sổ đen.
Cái tên Vô Diện Sơn thật kỳ quái, thảo nào các ngọn núi khác đều có biểu tượng mà ngọn núi này lại chẳng có cái biểu tượng gì.
Không để mất thêm thời gian hắn gật đầu:
- Cảm ơn Doãn tướng quân, đội ngũ tôi muốn gia nhập chính là Vô Diện Sơn.
- Cậu chắc chắn?
Nghe hắn nói vậy, không chỉ mọi người mà ngay cả Doãn Trung San cũng có bộ mặt cổ quái, hắn thật không ngờ Dương Tuấn Vũ lại có quyết định này.
- Đúng vậy. Gia nhập Vô Diện Sơn không được sao?
Doãn Trung San lắc đầu:
- Được. Chỉ có điều …
Doãn tướng quân còn chưa nói xong thì Dương Tuấn Vũ thấy đứa bé kia chẳng biết từ bao giờ đã mở mắt. Đôi con ngươi mâu thuẫn hoàn toàn với không hợp với tuổi, cảm giác bao nhiêu sự tình xảy ra xung quanh đều là hư ảo, đậm nét tang thương của năm tháng. Điều này khiến Dương Tuấn Vũ thầm nghĩ phải chăng đây là lão quái vật tu luyện công pháp cải lão hoàn đồng?
Nhưng lời đã nói ra, cộng với bản thân chẳng biết sợ là gì, hắn cứ giương mắt lên đối lại với ánh mắt sâu thẳm, thâm thúy kia. Tuy vậy rất nhanh hắn giật mình, vã mồ hôi, người này căn bản không phải là kẻ “vô thần” chứ? (ý nói không có ý thức và thần trí).
Nhưng rất nhanh hắn liền hiểu, đối với kẻ này mọi thứ đều đã không quan trọng, chỉ sợ vừa nãy có người nhắc cái tên Vô Diện Sơn nên hắn mới mở mắt ra thôi, còn nhìn vào hắn là vì hắn muốn gia nhập vào ngọn núi này.
Ánh mắt chẳng toát lên bất cứ dao động nào, cũng chẳng biết hắn nhìn cái gì, mà chỉ thoáng chút liền lại nhắm mắt lại, bộ dạng “ngủ ngây ngô” lại xuất hiện.
Mọi người cũng là một mảng chẳng biết làm sao, chỉ có mấy vị phong chủ khẽ liếc mắt về phía thủ lĩnh Vô Diện Sơn, sau đó lại nhìn thêm Dương Tuấn Vũ thêm mấy lượt, điều này khiến hắn rất bất đắc dĩ. “Tất cả thần thần bí bí cái gì? Chẳng phải chọn là chọn sao? Đồng ý thì nói một câu xem nào?”
Khi Dương Tuấn Vũ gần mất kiên nhẫn thì Doãn Trung San mới hồi lại tinh thần, hắn nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn nói, bởi vì đây là trách nhiệm của hắn ngày hôm nay:
- Tốt. Như vậy Dương Tuấn Vũ liền gia nhập Vô Diện Sơn. Mọi việc cụ thể thế nào, thông tin về đội ngũ ra sao tới khi đó không chỉ cậu mà những người khác cũng phải chủ động tìm hiểu. Trong vòng 1 tuần, mọi thứ chuẩn bị cho tốt, đồng thời nhiệm vụ cũng sẽ sớm được gửi tới tất cả những người được chọn trong tối hôm nay. Còn lại, những người không được chọn thì tiếp tục cố gắng rèn luyện. Được rồi, hôm nay tới đây, giải tán.
Trong số mấy người đồng đội cũ của Dương Tuấn Vũ cũng lần lượt được các vị thủ lĩnh chọn, cuối cùng ngay cả 5 tên bên dự bị cũng đã phấn khích được chọn. Bên dưới đài chỉ còn lại 6 người, bao gồm cả hắn trong đó.
Đám Vương Bạch cũng không phải ngu, họ cũng đoán ra trong này nhất định có âm mưu, nhưng việc này còn không tới lượt họ lên tiếng, chỉ là trong lòng rất bất bình mà thôi. Đội trưởng của họ xuất sắc, bá đạo như thế nào bọn họ hiểu rõ. Tuy có thể sức mạnh thật sự không bằng tên khốn Âu Chí Quốc kia, nhưng bản lĩnh bày mưu tính kế lại không thể phủ nhận. Và nhất là lần đó nếu không phải Doãn đại tướng quân đích thân ngăn cản thì chỉ sợ Âu Chí Quốc giờ này đã xanh cỏ rồi.
Dương Tuấn Vũ theo thời gian trôi đi càng là hiểu rõ thêm một chút hoàn cảnh của mình. Những người thủ lĩnh này đã chọn xong, người chọn 1, kẻ chọn 2, thậm chí có lão còn chọn liền 4 người.
Tuy chọn ít hay chọn nhiều đi nữa dường như những vị khác cũng không hề có ý tứ tranh đoạt. Có lẽ vì số lượng nhiều hơn, chất lượng cũng khiến họ đủ hài lòng nên mỗi người đều nhường nhau một chút.
Nhưng mảy may không có ai để ý tới Dương Tuấn Vũ. Hắn khẽ đảo mắt một lượt thì bắt gặp một chút bất đắc dĩ của Doãn Trung San, hắn liền biết hôm nay nếu không phải hắn được quán quân nên có quyền lựa chọn thì chỉ sợ sẽ không có ai chọn hắn. Và thứ đang mở rộng cánh tay chào đón hắn chính là phòng tạp dịch ở khu ngoài.
Nhưng ngay cả khi hắn dùng quyền lựa chọn vào một trong số mấy vị thủ lĩnh này thì chỉ sợ vào được rồi cũng bị chèn ép, cuộc sống không chỗ dựa sao này sẽ khó càng thêm khó.
Tuy vậy, thứ Dương Tuấn Vũ không thiếu nhất chính là làm nên mọi thứ từ hai bàn tay trắng. Kinh tế khó khăn hắn cũng luồn lách được, mưu hèn kế bẩn hắn cũng gặp không ít, nhưng kết quả thì sao? Thịnh Thế vẫn sừng sững như một chiến binh không thể gục ngã. Mà ai dám khiêu khích nó thì chiến binh này sẵn sàng đem kẻ kia đánh cho tan đàn xẻ nghé.
Thủ lĩnh Thanh Long khẽ liếc mắt về phía Dương Tuấn Vũ, hắn hiểu một kẻ có sức mạnh chiến đấu và khả năng phân tích toàn diện như vậy sẽ nên biết tự lựa chọn đội nào phù hợp với mình. Mà hình như chỉ có ở đội của hắn mới có thể bộc lộ hết tài năng của Dương Tuấn Vũ. Cũng vì lẽ đó nên hắn cũng không có ý định chọn kẻ quán quân này. Mặt khác, bên trong cũng có một số điều khiến hắn quyết định không chủ động chọn kẻ này.
Sau một quãng ngắn im lặng, Doãn Trung San nói:
- Các vị đại thủ lĩnh đã chọn xong?
Năm người khác chỉ gật đầu một cái coi như đáp lại, riêng vị thủ lĩnh của ngọn Quỷ Sơn là vẫn ngây ngô ngủ.
Doãn Trung San thấy vậy thì nói:
- Tốt lắm. như vậy các vị coi như chọn xong. Nhưng không ngờ không có vị nào vừa mắt quán quân năm nay sao? Vậy quyền được tự quyết của quán quân liền bắt đầu, Dương Tuấn Vũ, cậu có thể tự do lựa chọn đội ngũ của mình. Tất nhiên là trừ ngọn núi Tổng cục chỉ huy.
Dương Tuấn Vũ cũng không khách khí, thái độ hắn vẫn bình tĩnh, không nhanh không chậm lướt qua gương mặt của từng vị đại thủ lĩnh ở bên trên.
Ngoài đại thủ lĩnh Thanh Long ra, hai thủ lĩnh đội Bạch Hổ, Chu Tước đều là những người dáng dấp khỏe khoắn, tuy không phải đẹp trai xuất chúng nhưng cũng tuấn tú, phiêu dật. Và đặc biệt, tản mát trên người họ là những luồng sức mạnh thâm trầm, sâu như biển. Hắn biết những người này thực lực thuộc vào hàng cực mạnh, tuy không rõ tới mức nào nhưng hắn tin, nếu những người này muốn giết hắn thì ngay cả thời gian phản ứng cũng không kịp. Tuy vậy, hắn không quá bất ngờ, ngược lại, hắn cảm thấy như vậy mới hợp lý.
Quân Đoàn Tối Mật là gì? Đây là quân đoàn đặc biệt, nếu so sánh về sức mạnh tấn công đơn mục tiêu, hoặc mục tiêu tầm trung thì họ là những người mạnh nhất ở Việt Nam. Nếu không mạnh thì đất nước lúc nào cũng phải đối mặt với những nguy cơ trùng trùng, lúc nào cũng có khả năng sụp đổ.
Nhìn về bên này, thủ lĩnh của đội sản xuất không quá khó nhận ra khi hắn rất cao lớn, vạm vỡ, có đôi chút thô kệch. Nhìn người này khiến Dương Tuấn Vũ liên tưởng đến con gấu Walter.
Bên cạnh hắn là thủ lĩnh của đội tình báo, không ngờ lại là một phụ nữ, thoạt nhìn độ tuổi cũng không tính là lớn, cũng không tính là nhỏ, có lẽ rơi vào khoảng 30-35 tuổi, trong đôi mắt của cô luôn ánh lên những tia sáng khó hiểu.
Gương mặt xuất chúng, nhưng lạnh lùng như băng, điều này khiến ánh mắt và khí chất của cô dường như mâu thuẫn nhau. Nhìn vào cô hắn luôn có cảm giác bản thân bị giam trong ngục băng, cả người lạnh lẽo, hít thở không thông. Tuy vậy, Dương Tuấn Vũ cũng biết đây không phải là do cô ấy đặc biệt khó chịu với mình mà là đối với tất cả những người ở đây cô đều tản mát ra khí tức nguy hiểm như vậy.
Toàn thân mặc bộ đồ đen bó sát, dù có gợi cảm tới mấy cũng không ai nguyện ý buông ra ánh mắt tục tĩu. Ngay cả mấy vị cao tầng khi nhìn qua người con gái này cũng cố gắng thu lại tầm mắt nhanh nhất.
Rời ánh mắt khỏi cô, hắn nhìn sang vị đại thủ lĩnh cuối cùng.
Người này ngay từ khi xuất hiện đã luôn lọt vào sự chú ý của hắn. Đây … chẳng phải một đứa trẻ sao?
Đúng vậy, vị đại thủ lĩnh này dáng dấp vẫn chỉ là một đứa trẻ ngây ngô tầm học lớp 4 lớp 5, cao khoảng 1m30, gương mặt vô hại, chỉ tiếc là từ đầu tới cuối hắn liền ngủ một mạch mà không quan tâm tới cuộc thi nên Dương Tuấn Vũ cùng chưa khai thác thêm được gì từ vẻ bên ngoài của hắn.
So với mấy vị phong chủ kia, vị đại thủ lĩnh Quỷ Sơn này lại chẳng tản mát ra chút khí thế uy nghiêm nào, ngược lại chẳng khác một đứa trẻ 9-10 tuổi, chẳng may đi lạc tới đây.
Nhưng trải qua không ít việc kỳ quái, lần này nhìn thấy dáng vẻ của hắn, Dương Tuấn Vũ ngược lại không suy nghĩ nhiều. Bởi vì chỉ khi có đủ năng lực thì mới được cầm đầu cả một ngọn núi, dù ngọn núi đó yếu hay mạnh, sản xuất, tình báo hay chiến đấu, thì bọn họ đều là siêu cao thủ trong phương diện tương ứng. Cho nên đứa trẻ này đích xác là có năng lực bá đạo nào đó.
Dương Tuấn Vũ sau khi đánh giá nhanh một lượt thì cảm thấy sự lựa chọn ngay từ đầu của hắn vẫn không thay đổi. Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, hắn làm ra lựa chọn:
- Tôi! Dương Tuấn Vũ xin chọn …
Mọi người đều rất tò mò, ngay cả mấy vị chủ phong cũng muốn biết quán quân năm nay sẽ chọn nhà nào trong số bọn họ.
Chỉ là đợi mãi không thấy hắn nói ra đáp án, tất cả từ tò mò chuyển sang khó chịu, ttrong lòng thầm nghĩ tên này đang cố ý chơi lại bọn họ vì khi nãy không ai chịu chọn hắn.
Rồi họ thấy hắn gãi gãi đầu cười nói:
- Doãn đại tướng quân, tôi … tôi không biết hết tên các vị phong chủ.
Lúc này mọi người đều là một trận ngẩn ngơ, nhưng những vị cao tầng trên mặt lại thoáng có chút quái dị, bởi vì họ tất nhiên biết vị quán quân này vừa nhập doanh liền rời đi dưới sự đảm bảo của Doãn Trung San nên sự tình hắn chưa nắm rõ hết tên các phong chủ, thậm chí là tên các ngọn núi cũng là điều dễ hiểu.
Đám người Vương Bạch ở trong đội ngũ của mình thì tất cả đều trợn mắt, Vương Bạch cười khổ, bọn họ chính là cũng vừa mới gặp được đội trưởng, chào hỏi qua một chút cũng chưa có thời gian giới thiệu. Giờ thì hay rồi, ngay cả tên núi lão đại còn chưa biết chứ nói gì tới tên phong chủ.
Doãn Trung San cũng rất bất đắc dĩ, khi nãy hắn vừa vào cửa doanh thì hắn đã biết, nhưng khi đó đang cùng mọi người họp mặt nên không tìm được cách giới thiệu cho hắn trước một chút tình hình. Thành ra bây giờ mới có tình tiết ảo diệu này.
Khẽ ho khan mấy cái hắn nói:
- Khụ khụ. Dương Tuấn Vũ, cậu muốn hỏi vị phong chủ nào?
Dương Tuấn Vũ tất nhiên chẳng hi vọng Doãn Trung San sẽ có thời gian kiên nhẫn đứng đó giới thiệu thân phận của từng người mà chỉ có thể giúp hắn nói về một người mà hắn chọn thôi.
Không muốn mất nhiều thời gian, hắn nói:
- Vị phong chủ ở bên tay trái, ngồi ngoài cùng so với Doãn tướng quân.
- Ồ.
Mọi người đều là một mảng ngạc nhiên, tuy họ không biết gì về vị phong chủ này nhưng ngồi ở vị trí đó chẳng phải đại thủ lĩnh của Quỷ Sơn sao?
Doãn Trung San cũng khẽ giật mình, nhìn qua tên kia thấy hắn vẫn đang ngủ thì chỉ tay, hỏi lại:
- Cậu muốn hỏi hắn?
- Vâng.
Gật đầu, Doãn Trung San nói:
- Hắn tên gì không tiện nói, cậu chỉ cần gọi là Phong chủ Vô Diện Sơn là được.
- Vô Diện Sơn?
Dương Tuấn Vũ như có điều suy nghĩ. Cũng may khi này hắn không núi là Phong chủ Núi Sát Thủ hoặc phong chủ Quỷ Sơn, nếu không rất có thể sẽ chọc tức người này. Hắn dáng dấp như con nít, biết đâu tính tình cũng quái gở thì xong, hắn sẽ bị người ta thầm ghi vào sổ đen.
Cái tên Vô Diện Sơn thật kỳ quái, thảo nào các ngọn núi khác đều có biểu tượng mà ngọn núi này lại chẳng có cái biểu tượng gì.
Không để mất thêm thời gian hắn gật đầu:
- Cảm ơn Doãn tướng quân, đội ngũ tôi muốn gia nhập chính là Vô Diện Sơn.
- Cậu chắc chắn?
Nghe hắn nói vậy, không chỉ mọi người mà ngay cả Doãn Trung San cũng có bộ mặt cổ quái, hắn thật không ngờ Dương Tuấn Vũ lại có quyết định này.
- Đúng vậy. Gia nhập Vô Diện Sơn không được sao?
Doãn Trung San lắc đầu:
- Được. Chỉ có điều …
Doãn tướng quân còn chưa nói xong thì Dương Tuấn Vũ thấy đứa bé kia chẳng biết từ bao giờ đã mở mắt. Đôi con ngươi mâu thuẫn hoàn toàn với không hợp với tuổi, cảm giác bao nhiêu sự tình xảy ra xung quanh đều là hư ảo, đậm nét tang thương của năm tháng. Điều này khiến Dương Tuấn Vũ thầm nghĩ phải chăng đây là lão quái vật tu luyện công pháp cải lão hoàn đồng?
Nhưng lời đã nói ra, cộng với bản thân chẳng biết sợ là gì, hắn cứ giương mắt lên đối lại với ánh mắt sâu thẳm, thâm thúy kia. Tuy vậy rất nhanh hắn giật mình, vã mồ hôi, người này căn bản không phải là kẻ “vô thần” chứ? (ý nói không có ý thức và thần trí).
Nhưng rất nhanh hắn liền hiểu, đối với kẻ này mọi thứ đều đã không quan trọng, chỉ sợ vừa nãy có người nhắc cái tên Vô Diện Sơn nên hắn mới mở mắt ra thôi, còn nhìn vào hắn là vì hắn muốn gia nhập vào ngọn núi này.
Ánh mắt chẳng toát lên bất cứ dao động nào, cũng chẳng biết hắn nhìn cái gì, mà chỉ thoáng chút liền lại nhắm mắt lại, bộ dạng “ngủ ngây ngô” lại xuất hiện.
Mọi người cũng là một mảng chẳng biết làm sao, chỉ có mấy vị phong chủ khẽ liếc mắt về phía thủ lĩnh Vô Diện Sơn, sau đó lại nhìn thêm Dương Tuấn Vũ thêm mấy lượt, điều này khiến hắn rất bất đắc dĩ. “Tất cả thần thần bí bí cái gì? Chẳng phải chọn là chọn sao? Đồng ý thì nói một câu xem nào?”
Khi Dương Tuấn Vũ gần mất kiên nhẫn thì Doãn Trung San mới hồi lại tinh thần, hắn nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn nói, bởi vì đây là trách nhiệm của hắn ngày hôm nay:
- Tốt. Như vậy Dương Tuấn Vũ liền gia nhập Vô Diện Sơn. Mọi việc cụ thể thế nào, thông tin về đội ngũ ra sao tới khi đó không chỉ cậu mà những người khác cũng phải chủ động tìm hiểu. Trong vòng 1 tuần, mọi thứ chuẩn bị cho tốt, đồng thời nhiệm vụ cũng sẽ sớm được gửi tới tất cả những người được chọn trong tối hôm nay. Còn lại, những người không được chọn thì tiếp tục cố gắng rèn luyện. Được rồi, hôm nay tới đây, giải tán.
/605
|