Dương Tuấn Vũ toát mồ hôi lạnh, hắn không sợ đánh đánh giết giết, nhưng oan uổng hắn chịu không ít rồi, nên rất hiểu cái cảm giác bị người ta nhìm chằm chằm vào.
- Đường huynh, sao không nói, được rồi, tôi sẽ lập tức rời đi.
- Khoan.
Đường Tiêu cười cười:
- Sư phụ mỹ nữ, ta muốn tặng hắn một món đồ mà thôi, không cần căng thẳng vậy chứ?
- Tặng đồ?
Thông Thiên phong chủ không khỏi nhíu mày, từ lúc hắn mới bái sư, ngay cả người thầy này hắn còn chưa tặng qua một món đồ. Giờ lại tốt bụng tặng người khác như thế?
- Ngươi đi về lấy, hắn ở lại đây, ta trông coi.
- Ài, thế cũng tốt. Dương sư đệ, đợi chút, ta sẽ rất nhanh quay lại.
Nói xong không đợi Dương Tuấn Vũ nói, hắn đã nhảy vụt đi mất.
Dương Tuấn Vũ nhìn theo lòng không khỏi cảm khái “Tên này có bộ công pháp về thân thủ không tồi.” Nếu không phải đôi mắt hắn đặc biệt có lẽ sẽ chẳng nhìn thấy cái bóng của kẻ này. Tuy vậy, nhìn thấy là một chuyện, Dương Tuấn Vũ tự biết mình còn chưa nhanh được tới mức này, nhiều nhất chỉ bằng 2/3 hắn. Đấy là khi hắn dùng Ki cường hóa. Tên này nếu dùng Ki tính thiên về tốc độ thì chỉ sợ mình chỉ bằng nửa hắn là may.
Giờ này Thông Thiên phong chủ đã nhớ gặp kẻ này ở đâu, nhìn thấy một tên người mới khi chứng kiến Phong Vũ Bộ Pháp độc môn do mình truyền cho Đường Tiêu mà mặt không có bao nhiêu ngạc nhiên thì cô không khỏi đánh giá kẻ này kỹ thêm vài phần.
- Ngươi đã gặp Vô Diện huynh?
Dương Tuấn Vũ thấy người này mở lời thì không khỏi kỳ quái, một kẻ băng lãnh như cô ta chắc chắn sẽ không thân thiện như vậy chứ? Nhưng phong chủ đã hỏi hắn không dám thất lễ:
- Đã gặp.
- Hắn … khỏe không? Được rồi, coi như ta chưa hỏi. Hắn vừa dẫn đoàn đi Nam Cực, khả năng vẫn còn rất khỏe.
“Không phải mỹ nữ này vừa mắt lão Vô Diện kia chứ? Người chú này tướng mạo coi như không tồi, nhưng người chính là chỉ có một mẩu, chưa kể bên ngoài mỹ nam nhiều lắm, một mỹ nữ như cô ta … Mà chưa chắc, nam nhân xuất chúng thì tướng mạo nhiều khi có thể bỏ qua.” Dương Tuấn Vũ càng nghĩ càng thấy khả năng này rất cao.
- Vô Diện phong chủ rất khỏe.
- Ồ.
Cuộc hội thoại cũng chỉ dừng lại ở đó, Dương Tuấn Vũ không biết tính khí của người này ra sao nên tất nhiên không dám hỏi lung tung. Còn cô gái này dường như đã có đáp án mình cần nên một lời cũng không nói tiếp.
Cả hai cứ đứng một chỗ như vậy cho tới khi Đường Tiêu quay lại. Cũng may bộ pháp hắn cao thâm nên cũng tốn không mấy thời gian. Thấy hắn tay xách theo một cái túi, Dương Tuấn Vũ không khỏi kỳ quái.
- Đường huynh, cái này là …?
- Hì hì. Vừa đi vừa nói.
Dương Tuấn Vũ hiểu ý ở đây không tiện nói, nên cũng gật đầu đi theo.
- Đứng lại. Ngươi định mang Giày Lôi Báo cho hắn làm gì?
Vừa được một bước đã bị chất vấn, Dương Tuấn Vũ thầm chửi hỏng bét, tuy vậy trong lòng không khỏi băn khoăn “Nếu theo như cái tên thì nhiều khả năng nó là một đôi giày gia tăng tốc độ a. Thứ
tốt, thứ tốt. Chỉ là không biết làm sao nhận được đây.”
Đường Tiêu khựng lại, nụ cười bình thản khẽ cứng lại, hắn không quay đầu mà miệng hô:
- Chạy.
Dương Tuấn Vũ cứ tưởng hắn nghĩ ra cái trò gì không ngờ 36 kế lại đánh bài chuồn, nhưng Dương Tuấn Vũ phản xạ không tồi, hô chạy liền cắm đầu cắm cổ chạy.
- Nằm mơ.
Giọng nói lạnh lẽo vang lên, cả hai vừa chạy được trăm mét thì đã nhìn thấy cô gái mặc bộ đồ đen băng hàn đứng đó.
Đường Tiêu cười híp mắt:
- Sư phụ quả là bá đạo nhất quả đất.
- Đừng nhiều lời. Mau mang giày về. Chuyện hôm nay coi như ta nể mặt Vô Diện huynh châm chước không trách phạt hắn.
Đường Tiêu biết mọi chuyện đã sắp hỏng bét, hắn tạm nhét túi giày vào tay Dương Tuấn Vũ rồi đi lên phía trước nói:
- Sư phụ. Người đã luôn răn rạy đệ tử uống nước phải nhớ lấy nguồn, nhận ơn phải biết báo đáp. Nay Dương sư đệ khổ cực suốt nhiều ngày làm ra một món vũ khí rất tốt cho đệ tử, nên đệ tử không thể không đem thứ tốt báo đáp lại. Mà xem đi xem lại cũng chỉ có đôi giày này là thích hợp. Đệ tử cũng tiếc nhưng so với chiếc quạt này thì không bỏ ra thì lương tâm sẽ rất áy náy.
Nói xong không đợi Thông Thiên phong chủ tiếp lời, hắn lập tức rút ra cây quạt, lập tức công kích về phía mỹ nữ sư phụ.
Dương Tuấn Vũ đứng chôn chân một chỗ, trố mắt nhìn “Tên này cũng quá to gan đi”.
Nhưng Thông Thiên phong chủ dường như đã quá quen với cái kiểu này rồi, cô nhẹ nhàng lách khỏi lưỡi quạt sắc bén, cũng không trả đòn mà chỉ né tránh, thủ thế.
Dương Tuấn Vũ nhìn Đường Tiêu võ kỹ biến ảo cao thâm nhưng đánh xuống người sư phụ chính là ném hòn sỏi nhỏ xuống mặt biển, nhiều lắm chỉ tạo một gợn sóng vô cùng nhỏ bé.
Tuy vậy, hắn không khó nhận ra nét ngạc nhiên từ ánh mắt của mỹ nữ sư phụ. Dương Tuấn Vũ lòng đắc ý, thứ hắn tạo ra hắn biết nó có bao nhiêu giá trị. Nếu không tính hai thanh vũ khí của mình, chiếc quạt này chính là món vũ khí công kích tốt nhất mà hắn từng làm ra. Tuy không thể gãi ngứa cho mấy đại cao thủ trước mặt nhưng nếu so đấu cùng cấp độ hắn rất dễ dàng thắng, thậm chí nếu hơn nửa cấp tới một cấp thì Đường Tiêu vẫn cầm cự, thủ hòa được.
Sau một hồi giao đấu, Đường Tiêu liền ngừng lại, nụ cười hài lòng vuốt ve chiếc quạt:
- Sư phụ thấy thứ này có đáng giá một đôi giày Lôi Báo?
Thông Thiên phong chủ cũng không phải kẻ ngang ngược, nếu đã đúng cô sẽ không nói sai:
- Đáng giá. Tuy vậy, nguyên liệu làm nó cũng là của ngươi, tên kia cùng lắm chỉ rèn ra thôi.
- Sự phụ đừng cố chấp. Nếu chỉ có nguyên liệu mà muốn có thứ tốt thì đã không cần những cao thủ
luyện khí, Cự Phủ Sơn cũng nên phá bỏ, đệ tử nói đúng chứ?
Mỹ nữ sư phụ hiếm khi không phản bác được, cô thờ dài, trong thoáng chốc đã không còn hình dáng, chỉ có âm thanh vọng lại vừa đủ cho hai người họ nghe thấy:
- Lần này coi như được lợi cho tên tiểu tử ngươi. Lấy đồ xong lập tức rời đi.
Dương Tuấn Vũ hoa mắt một hồi cũng không nhìn thấy người này làm sao rời đi mất, lòng hắn không khỏi cảm khái. Cứ nghĩ bản thân tới cấp độ sức mạnh này rồi thì gặp kẻ mạnh hơn chí ít cũng nhìn được một chút, nhưng tốc độ của cô gái này quá nhanh. Hắn một chút cũng không thấy.
Nhìn thấy hắn ngây ngẩn, Đường Tiêu cười cười vỗ vai:
- Dương sư đệ. Cầm lấy đồ xuống núi thôi. Hôm nay dường như tâm tình sư phụ không tệ. Nếu không cũng phải thêm một hồi xin xỏ a. Hì hì. Đệ không trách ta đưa đệ tới đây nhận phiền phức chứ?
Dương Tuấn Vũ hồi thần tỉnh trí, hắn hướng về nơi xa cúi đầu cảm ơn một cái, sau đấy trả lời:
- Không. Có đồ tốt nếu không gặp phiền phức mới là kỳ quái. Thứ quý giá thế này Đường huynh tặng ta không tiếc sao?
- Tiếc. Tất nhiên là tiếc rồi. Đệ không biết da làm chiếc giày này chính là săn được từ một con Lôi Báo.
- Nghe huynh nói cứ như kiểu có yêu thú thật ý nhỉ? Lôi Báo? Là con báo chạy rất nhanh sao?
Đường Tiêu mắt tròn mắt dẹt, nhưng nghĩ tới hắn là kẻ mới nên sự bất ngờ cũng có chút hiểu:
- Thì ra đệ không biết thế giới này xác thực còn có một số loại động vật cực mạnh, nói là yêu thú như đệ cũng không sai.
- Thực sự có?
- Tất nhiên. Trước khi biết tới Ki, nghe truyện siêu nhân các kiểu các kiểu ta cũng chỉ cười khinh bỉ lũ trẻ xung quanh mà thôi. Nhưng khi có cơ duyên gặp sư phụ, khi đó ta mới biết được thế giới quả thực rất rộng lớn. Nếu giờ có kẻ nói Superman là có thật, ta cũng tin. Nên yêu thú xác thực là có,
mà còn có không chỉ một vài loài.
Tuy nhiên, việc này là tuyệt mật ở các quốc gia, nên đám báo chí bình dân không thể nào tiếp cận được, vì lẽ đó, người dân thường đích xác không biết sự tồn tại của chúng, thậm chí ngay cả quân đội bình thường cũng không ý thức được chúng có thật. Sư đệ là người mới, không biết cũng là đương nhiên.
Được rồi, ta biết đệ sắp rời đi có việc nên tạm thời không nói việc này. Đệ chỉ cần biết thứ này đích thực là lấy từ trên một con yêu thú gọi là Lôi Báo. Cả Quân Đoàn cũng chỉ có vài miếng da, làm thành giày cũng chỉ có 5 đôi, đôi này là khi ta đột phá Công Tước sư phụ đã tặng. Nhưng đã 6 năm rồi ta không dùng, để một chỗ thì lãng phí, chi bằng cho đệ.
Lần này đệ ra ngoài làm nhiệm vụ ở Campell chính là vạn phần hung hiểm, có thêm một thứ tăng tốc độ nhiều khi lại cứu được một mạng. Vì thế đừng từ chối. Nếu cảm thấy ngại thì lúc tới Campell hái nhiều thêm chút thảo dược, sư phụ nhiều đêm mất ngủ, nếu tìm được dược liệu tốt biết đâu lại giúp người thêm vài giấy ngủ ngon.
Dương Tuấn Vũ chắp tay:
- Cung kính không bằng tuân lệnh. Lần này nhận được từ Đường huynh không ít thứ tốt, ngày sau ta nhất định sẽ báo đáp. Còn việc hái thảo dược trị chứng mất ngủ cho mỹ nữ phong chủ, à không, Thông Thiên phong chủ, ta nhất định sẽ cố gắng hết sức.
- Tốt. Ta chính là thích kẻ thẳng thắn. Được rồi. Đệ lên đường sớm kẻo trễ, ta cũng đi làm quen với chiếc quạt này một chút. Một lần nữa cảm ơn sư đệ, món đồ này ta rất ưng ý.
- Hẹn ngày gặp lại!
- Hẹn ngày tái ngộ!
Dương Tuấn Vũ cất túi giày vào trong ba lô, không nói hai lời lập tức rời núi, mang theo thẻ chứng minh thân phận và tờ giấy nhiệm vụ, các sĩ quan canh gác không làm khó dễ hắn mà nhanh chóng mở cổng Quân Đoàn.
Dương Tuấn Vũ vừa ra ngoài liền gọi điện cho cha mẹ, vợ và em gái. Dặn dò một hồi, hắn lập tức ra sân bay mua vé đi New Zealand. Lần này tới New Zealand xong, hắn sẽ tìm thuê một chiếc thuyền đi tới Nam Cực. Không có chuyến bay thẳng tới nơi cần, theo tính toán của Triệu Cơm nhanh nhất cũng phải mất 4-5 ngày.
- Iris, cố lên, anh tới đây!
Đôi bàn tay nắm chặt, ánh mắt toát lên ý chí bảo vệ mạnh mẽ, thân ảnh nhanh chóng biến mất tại khu soát vẻ ở sân bay Nội Bài.
- Đường huynh, sao không nói, được rồi, tôi sẽ lập tức rời đi.
- Khoan.
Đường Tiêu cười cười:
- Sư phụ mỹ nữ, ta muốn tặng hắn một món đồ mà thôi, không cần căng thẳng vậy chứ?
- Tặng đồ?
Thông Thiên phong chủ không khỏi nhíu mày, từ lúc hắn mới bái sư, ngay cả người thầy này hắn còn chưa tặng qua một món đồ. Giờ lại tốt bụng tặng người khác như thế?
- Ngươi đi về lấy, hắn ở lại đây, ta trông coi.
- Ài, thế cũng tốt. Dương sư đệ, đợi chút, ta sẽ rất nhanh quay lại.
Nói xong không đợi Dương Tuấn Vũ nói, hắn đã nhảy vụt đi mất.
Dương Tuấn Vũ nhìn theo lòng không khỏi cảm khái “Tên này có bộ công pháp về thân thủ không tồi.” Nếu không phải đôi mắt hắn đặc biệt có lẽ sẽ chẳng nhìn thấy cái bóng của kẻ này. Tuy vậy, nhìn thấy là một chuyện, Dương Tuấn Vũ tự biết mình còn chưa nhanh được tới mức này, nhiều nhất chỉ bằng 2/3 hắn. Đấy là khi hắn dùng Ki cường hóa. Tên này nếu dùng Ki tính thiên về tốc độ thì chỉ sợ mình chỉ bằng nửa hắn là may.
Giờ này Thông Thiên phong chủ đã nhớ gặp kẻ này ở đâu, nhìn thấy một tên người mới khi chứng kiến Phong Vũ Bộ Pháp độc môn do mình truyền cho Đường Tiêu mà mặt không có bao nhiêu ngạc nhiên thì cô không khỏi đánh giá kẻ này kỹ thêm vài phần.
- Ngươi đã gặp Vô Diện huynh?
Dương Tuấn Vũ thấy người này mở lời thì không khỏi kỳ quái, một kẻ băng lãnh như cô ta chắc chắn sẽ không thân thiện như vậy chứ? Nhưng phong chủ đã hỏi hắn không dám thất lễ:
- Đã gặp.
- Hắn … khỏe không? Được rồi, coi như ta chưa hỏi. Hắn vừa dẫn đoàn đi Nam Cực, khả năng vẫn còn rất khỏe.
“Không phải mỹ nữ này vừa mắt lão Vô Diện kia chứ? Người chú này tướng mạo coi như không tồi, nhưng người chính là chỉ có một mẩu, chưa kể bên ngoài mỹ nam nhiều lắm, một mỹ nữ như cô ta … Mà chưa chắc, nam nhân xuất chúng thì tướng mạo nhiều khi có thể bỏ qua.” Dương Tuấn Vũ càng nghĩ càng thấy khả năng này rất cao.
- Vô Diện phong chủ rất khỏe.
- Ồ.
Cuộc hội thoại cũng chỉ dừng lại ở đó, Dương Tuấn Vũ không biết tính khí của người này ra sao nên tất nhiên không dám hỏi lung tung. Còn cô gái này dường như đã có đáp án mình cần nên một lời cũng không nói tiếp.
Cả hai cứ đứng một chỗ như vậy cho tới khi Đường Tiêu quay lại. Cũng may bộ pháp hắn cao thâm nên cũng tốn không mấy thời gian. Thấy hắn tay xách theo một cái túi, Dương Tuấn Vũ không khỏi kỳ quái.
- Đường huynh, cái này là …?
- Hì hì. Vừa đi vừa nói.
Dương Tuấn Vũ hiểu ý ở đây không tiện nói, nên cũng gật đầu đi theo.
- Đứng lại. Ngươi định mang Giày Lôi Báo cho hắn làm gì?
Vừa được một bước đã bị chất vấn, Dương Tuấn Vũ thầm chửi hỏng bét, tuy vậy trong lòng không khỏi băn khoăn “Nếu theo như cái tên thì nhiều khả năng nó là một đôi giày gia tăng tốc độ a. Thứ
tốt, thứ tốt. Chỉ là không biết làm sao nhận được đây.”
Đường Tiêu khựng lại, nụ cười bình thản khẽ cứng lại, hắn không quay đầu mà miệng hô:
- Chạy.
Dương Tuấn Vũ cứ tưởng hắn nghĩ ra cái trò gì không ngờ 36 kế lại đánh bài chuồn, nhưng Dương Tuấn Vũ phản xạ không tồi, hô chạy liền cắm đầu cắm cổ chạy.
- Nằm mơ.
Giọng nói lạnh lẽo vang lên, cả hai vừa chạy được trăm mét thì đã nhìn thấy cô gái mặc bộ đồ đen băng hàn đứng đó.
Đường Tiêu cười híp mắt:
- Sư phụ quả là bá đạo nhất quả đất.
- Đừng nhiều lời. Mau mang giày về. Chuyện hôm nay coi như ta nể mặt Vô Diện huynh châm chước không trách phạt hắn.
Đường Tiêu biết mọi chuyện đã sắp hỏng bét, hắn tạm nhét túi giày vào tay Dương Tuấn Vũ rồi đi lên phía trước nói:
- Sư phụ. Người đã luôn răn rạy đệ tử uống nước phải nhớ lấy nguồn, nhận ơn phải biết báo đáp. Nay Dương sư đệ khổ cực suốt nhiều ngày làm ra một món vũ khí rất tốt cho đệ tử, nên đệ tử không thể không đem thứ tốt báo đáp lại. Mà xem đi xem lại cũng chỉ có đôi giày này là thích hợp. Đệ tử cũng tiếc nhưng so với chiếc quạt này thì không bỏ ra thì lương tâm sẽ rất áy náy.
Nói xong không đợi Thông Thiên phong chủ tiếp lời, hắn lập tức rút ra cây quạt, lập tức công kích về phía mỹ nữ sư phụ.
Dương Tuấn Vũ đứng chôn chân một chỗ, trố mắt nhìn “Tên này cũng quá to gan đi”.
Nhưng Thông Thiên phong chủ dường như đã quá quen với cái kiểu này rồi, cô nhẹ nhàng lách khỏi lưỡi quạt sắc bén, cũng không trả đòn mà chỉ né tránh, thủ thế.
Dương Tuấn Vũ nhìn Đường Tiêu võ kỹ biến ảo cao thâm nhưng đánh xuống người sư phụ chính là ném hòn sỏi nhỏ xuống mặt biển, nhiều lắm chỉ tạo một gợn sóng vô cùng nhỏ bé.
Tuy vậy, hắn không khó nhận ra nét ngạc nhiên từ ánh mắt của mỹ nữ sư phụ. Dương Tuấn Vũ lòng đắc ý, thứ hắn tạo ra hắn biết nó có bao nhiêu giá trị. Nếu không tính hai thanh vũ khí của mình, chiếc quạt này chính là món vũ khí công kích tốt nhất mà hắn từng làm ra. Tuy không thể gãi ngứa cho mấy đại cao thủ trước mặt nhưng nếu so đấu cùng cấp độ hắn rất dễ dàng thắng, thậm chí nếu hơn nửa cấp tới một cấp thì Đường Tiêu vẫn cầm cự, thủ hòa được.
Sau một hồi giao đấu, Đường Tiêu liền ngừng lại, nụ cười hài lòng vuốt ve chiếc quạt:
- Sư phụ thấy thứ này có đáng giá một đôi giày Lôi Báo?
Thông Thiên phong chủ cũng không phải kẻ ngang ngược, nếu đã đúng cô sẽ không nói sai:
- Đáng giá. Tuy vậy, nguyên liệu làm nó cũng là của ngươi, tên kia cùng lắm chỉ rèn ra thôi.
- Sự phụ đừng cố chấp. Nếu chỉ có nguyên liệu mà muốn có thứ tốt thì đã không cần những cao thủ
luyện khí, Cự Phủ Sơn cũng nên phá bỏ, đệ tử nói đúng chứ?
Mỹ nữ sư phụ hiếm khi không phản bác được, cô thờ dài, trong thoáng chốc đã không còn hình dáng, chỉ có âm thanh vọng lại vừa đủ cho hai người họ nghe thấy:
- Lần này coi như được lợi cho tên tiểu tử ngươi. Lấy đồ xong lập tức rời đi.
Dương Tuấn Vũ hoa mắt một hồi cũng không nhìn thấy người này làm sao rời đi mất, lòng hắn không khỏi cảm khái. Cứ nghĩ bản thân tới cấp độ sức mạnh này rồi thì gặp kẻ mạnh hơn chí ít cũng nhìn được một chút, nhưng tốc độ của cô gái này quá nhanh. Hắn một chút cũng không thấy.
Nhìn thấy hắn ngây ngẩn, Đường Tiêu cười cười vỗ vai:
- Dương sư đệ. Cầm lấy đồ xuống núi thôi. Hôm nay dường như tâm tình sư phụ không tệ. Nếu không cũng phải thêm một hồi xin xỏ a. Hì hì. Đệ không trách ta đưa đệ tới đây nhận phiền phức chứ?
Dương Tuấn Vũ hồi thần tỉnh trí, hắn hướng về nơi xa cúi đầu cảm ơn một cái, sau đấy trả lời:
- Không. Có đồ tốt nếu không gặp phiền phức mới là kỳ quái. Thứ quý giá thế này Đường huynh tặng ta không tiếc sao?
- Tiếc. Tất nhiên là tiếc rồi. Đệ không biết da làm chiếc giày này chính là săn được từ một con Lôi Báo.
- Nghe huynh nói cứ như kiểu có yêu thú thật ý nhỉ? Lôi Báo? Là con báo chạy rất nhanh sao?
Đường Tiêu mắt tròn mắt dẹt, nhưng nghĩ tới hắn là kẻ mới nên sự bất ngờ cũng có chút hiểu:
- Thì ra đệ không biết thế giới này xác thực còn có một số loại động vật cực mạnh, nói là yêu thú như đệ cũng không sai.
- Thực sự có?
- Tất nhiên. Trước khi biết tới Ki, nghe truyện siêu nhân các kiểu các kiểu ta cũng chỉ cười khinh bỉ lũ trẻ xung quanh mà thôi. Nhưng khi có cơ duyên gặp sư phụ, khi đó ta mới biết được thế giới quả thực rất rộng lớn. Nếu giờ có kẻ nói Superman là có thật, ta cũng tin. Nên yêu thú xác thực là có,
mà còn có không chỉ một vài loài.
Tuy nhiên, việc này là tuyệt mật ở các quốc gia, nên đám báo chí bình dân không thể nào tiếp cận được, vì lẽ đó, người dân thường đích xác không biết sự tồn tại của chúng, thậm chí ngay cả quân đội bình thường cũng không ý thức được chúng có thật. Sư đệ là người mới, không biết cũng là đương nhiên.
Được rồi, ta biết đệ sắp rời đi có việc nên tạm thời không nói việc này. Đệ chỉ cần biết thứ này đích thực là lấy từ trên một con yêu thú gọi là Lôi Báo. Cả Quân Đoàn cũng chỉ có vài miếng da, làm thành giày cũng chỉ có 5 đôi, đôi này là khi ta đột phá Công Tước sư phụ đã tặng. Nhưng đã 6 năm rồi ta không dùng, để một chỗ thì lãng phí, chi bằng cho đệ.
Lần này đệ ra ngoài làm nhiệm vụ ở Campell chính là vạn phần hung hiểm, có thêm một thứ tăng tốc độ nhiều khi lại cứu được một mạng. Vì thế đừng từ chối. Nếu cảm thấy ngại thì lúc tới Campell hái nhiều thêm chút thảo dược, sư phụ nhiều đêm mất ngủ, nếu tìm được dược liệu tốt biết đâu lại giúp người thêm vài giấy ngủ ngon.
Dương Tuấn Vũ chắp tay:
- Cung kính không bằng tuân lệnh. Lần này nhận được từ Đường huynh không ít thứ tốt, ngày sau ta nhất định sẽ báo đáp. Còn việc hái thảo dược trị chứng mất ngủ cho mỹ nữ phong chủ, à không, Thông Thiên phong chủ, ta nhất định sẽ cố gắng hết sức.
- Tốt. Ta chính là thích kẻ thẳng thắn. Được rồi. Đệ lên đường sớm kẻo trễ, ta cũng đi làm quen với chiếc quạt này một chút. Một lần nữa cảm ơn sư đệ, món đồ này ta rất ưng ý.
- Hẹn ngày gặp lại!
- Hẹn ngày tái ngộ!
Dương Tuấn Vũ cất túi giày vào trong ba lô, không nói hai lời lập tức rời núi, mang theo thẻ chứng minh thân phận và tờ giấy nhiệm vụ, các sĩ quan canh gác không làm khó dễ hắn mà nhanh chóng mở cổng Quân Đoàn.
Dương Tuấn Vũ vừa ra ngoài liền gọi điện cho cha mẹ, vợ và em gái. Dặn dò một hồi, hắn lập tức ra sân bay mua vé đi New Zealand. Lần này tới New Zealand xong, hắn sẽ tìm thuê một chiếc thuyền đi tới Nam Cực. Không có chuyến bay thẳng tới nơi cần, theo tính toán của Triệu Cơm nhanh nhất cũng phải mất 4-5 ngày.
- Iris, cố lên, anh tới đây!
Đôi bàn tay nắm chặt, ánh mắt toát lên ý chí bảo vệ mạnh mẽ, thân ảnh nhanh chóng biến mất tại khu soát vẻ ở sân bay Nội Bài.
/605
|