- Không cần cảm ơn. Như đã nói, cái thứ này tôi không có hứng thú. Nếu không phải lão già kia nhất quyết bắt tôi làm mang về rồi cho nghỉ phép 1 năm chắc chắn tôi sẽ không rỗi hơi đi tranh cướp với đám người buồn chán đó. Chậc. Tôi định lấy mảnh nhỏ, cho cô mảnh lớn mà nghĩ không được ổn cho lắm.
Thứ nhất, lão già kia khẳng định đã biết tin tôi lấy được toàn bộ, nếu mang về một cái nhỏ tí chắc sẽ bị trừ ngày nghỉ phép. Thứ hai, bản thân cô không đủ năng lực để nghiên cứu và sử dụng khối lớn, ngược lại, nó sẽ làm hại cô và bạn bè cô nên tôi chỉ cho một miếng nhỏ.
- Nhưng như thế, nó đâu có trọn vẹn, chỉ huy của anh trách phạt thì sao?
Black nhún vai:
- Tôi sẽ nói chạy không cẩn thận vấp ngã làm sứt mất một mẩu. Dù sao nó cũng nhỏ tí, chắc lão ta không liều mạng với tôi chứ? Ai da, lão già này sắp xuống lỗ rồi, thần kinh có khi thực sự không hoạt động được bình thường a.
Flora cạn lời, cô nhíu mày:
- Khối lập phương không hoàn chỉnh liệu nó có ảnh hưởng gì không?
Black lắc đầu:
- Ảnh hưởng tất nhiên là có, nhưng chỉ với một phần nhỏ mấy lão trong phòng nghiên cứu chỉ sợ tới lúc xuống lỗ cũng không khai phá được bao nhiêu thứ trong này. Thiếu một mẩu hay hai mẩu cũng không quan trọng. Ừm, nếu cô thấy ít, tôi sẽ cắt thêm cho mấy miếng.
Flora vội xua tay:
- Một miếng như anh nói tôi đã không chắc sử dụng được, anh cho thêm cũng vô dụng.
- Ài, thật tiếc. Tôi thực sự muốn nhìn cái vẻ mặt co giật của lão khi nhìn thấy khối lập phương bị cắt thành khối đa giác, hoặc là cạo nhẵn thành hình tròn, haha. Chắc sẽ rất thú vị.
Nhưng đúng lúc này, cô nhận ra luồng Ki màu đen kia có chút quen thuộc, như cô đã từng gặp ở đâu đó rồi mà nhất thời chưa nghĩ ra.
Thấy cô nhíu mày trầm tư, Black thu lại nụ cười, hắn nói:
- Thôi nghỉ sớm đi.
Ngày hôm sau, hắn rời đi, Flora lúc này mới sực nhớ ra, cô giật mình lẩm bẩm:
- Luồng Ki này có chút tương tự như Ki trên người của Hạ gia chủ, ông nội của Hạ Minh Nguyệt hay sao? Nhưng … dường như cũng không hoàn toàn giống …
Flora cũng không nghĩ quá nhiều, kẻ có sức mạnh như thế sẽ không thừa hơi đi đầu độc một lão già nho nhỏ, ở một quốc gia xa xôi. Mặt khác, kẻ này có lẽ không có ác ý gì với cô nên có lẽ chỉ là một chút trùng hợp.
Suy cho cùng, việc hắn sẵn sàng tặng một phần “báu vật” này thực sự khiến cô rất cảm kích.
Tuy vậy, mặc dù, ngồi chăm chú, quan sát một hồi, nhưng một chút cô đều không cảm nhận được sự đặc biệt của mảnh đồ vật này, ngoài duy nhất một tính chất dễ thấy nhất: Nó rất cứng rắn.
Cô đã thử dùng mọi cách nhưng chẳng làm nó sứt ra một chút, từ đó có thể thấy được đích thực kẻ kia cực mạnh, hoặc loại Ki của hắn có chút đặc thù khiến hắn cắt được khối lập phương này một cách dễ dàng.
Tuy kẻ này nói để cô tự sinh tự diệt, nhưng chỉ riêng vị trí bí mật của cái hang này muốn tìm ra chẳng dễ dàng gì, chưa kể lương khô và thịt gấu cũng có đủ cho cô sử dụng một tuần. Flora quyết định ở lại một thời gian để hồi phục chút khí lực sau đó rời đi.
…
Ở trên biển suốt hơn 1 ngày dài, nhưng Dương Tuấn Vũ vẫn tràn đầy năng lượng, hắn cảm giác hiện tại mình đã hoàn toàn nắm vững khả năng nhất tâm nhị dụng, một lúc làm được hai việc.
Kiểm tra lại hành trang, cầm trong tay Độc Long Thương, cảm nhận được chiến ý của hắn, Độc Long Khí Linh từng đợt phấn khích như muốn thoát ra ngoài, cây thương màu vàng, bên trên có một con rồng cuốn chặt xung quanh, với cái đầu dữ tợn, một con mắt đỏ lừ có thể trấn áp tinh thần kẻ thù.
Chiếc thuyền bị các vụn băng mỏng ở xung quanh vùng đất lạnh lẽo nhất thế giới – Nam Cực cản lại thì cũng là lúc Dương Tuấn Vũ khóe môi nhếch lên một nụ cười dài vô cùng tà mị, đeo lên chiếc mặt nạ quen thuộc, phối hợp với cây thương nhìn hắn chẳng khác nào một Chiến Binh Diệt Rồng, hắn khẽ nhún chân nhảy lên trên lớp tuyết mỏng thân ảnh cực nhanh biến mất vô tung.
Dương Tuấn Vũ khi vừa di chuyển đã cảm giác đôi Lôi Báo này đúng là tên xứng với thực, dù chưa truyền Ki vào nó đã có khả năng tăng gấp đôi tốc độ của chủ nhân. Không muốn cảm giác phấn khích dừng lại, Dương Tuấn Vũ tăng cường thêm Ki để kích hoạt, mà hệ Ki của hắn lại có thêm tác dụng tăng tốc khiến hắn suýt nữa không kịp nhìn mà đâm sầm vào một khối băng trên đường.
Sau mấy phút làm quen với Lôi Báo, hắn có thể xác định rằng tốc độ tối đa của mình có thể được gia cường thêm gấp 5 lần. Với tốc độ này hắn tin, kể cả đối mặt với địch thủ có sức mạnh vượt trội hắn vẫn có thể toàn mạng rời đi.
Một tia liên hệ với Flora thông qua Tâm Diệp tuy đã ổn định hơn nhưng cảm giác sinh mệnh lực đang từ từ trôi qua, càng ngày càng cạn khiến Dương Tuấn Vũ không khỏi lo lắng.
Dựa theo hệ Ki mộc hệ tinh khiết của cô, hắn cũng đã đoán ra một chút. Hệ mộc tác dụng chính chính là chữa thương, hay nói đúng hơn là dùng năng lực sinh mệnh để tái tạo lại các tế bào bị thương, hoặc kích phát các tế bào non để nó tăng cực nhanh tốc độ sinh trưởng để bù lại những vùng mô, tế bào đã chết.
Việc đẩy nhanh đó không phải dựa vào tăng tốc thời gian mà là dùng năng lực sinh mệnh để làm “dinh dưỡng” nuôi tế bào. Chỉ có điều, sinh mệnh này là lấy từ cây cỏ, người sử dụng sẽ không bị ảnh hưởng. Nhưng, nó vẫn là đánh đổi sinh mệnh để làm việc.
Ngay từ ngày đầu có kiến thức về hệ này, Dương Tuấn Vũ đã đoán rất có thể tồn tại một kỹ năng dùng chính sinh mệnh của bản thân để kích hoạt, và thông qua việc sinh mệnh của cô trôi qua cực nhanh, hắn đoán Flora đã sử dụng cấm thuật đó hoặc là bị thương cực nặng mà toàn bộ Ki đều đã cạn kiệt.
Nhưng Ki cạn kiệt thì có thể bù đắp, sau một thời gian nghỉ ngơi, và cô lại có thể tự chữa thương, tình trạng sinh mệnh trôi đi đáng lý phải dừng lại và có chuyển biến tốt. Nhưng không, sinh mệnh vẫn tiếp tục trôi qua, chỉ có điều nó đang chậm lại mà thôi.
Điều này khiến hắn có thể chắc chắn Flora đã vì bất đắc dĩ đã kích hoạt một loại cấm thuật dùng chính sinh mệnh lực của mình làm vật dẫn. Sau cấm thuật vì nhiều lý do mà không chết, nhưng tác dụng phụ của cấm thuật vẫn còn, nó như muốn lấy đi toàn bộ sinh mệnh của kẻ kích hoạt mới cam lòng dừng lại vậy.
Nghĩ như vậy, Dương Tuấn Vũ trong lòng không khỏi lo lắng, nếu hắn gặp được Flora thì làm thế nào để cứu được cô đây? Nếu được hắn sẵn sàng đem sinh mệnh của mình san sẻ với nàng, chỉ có điều, hắn không có phương pháp.
- Triệu Cơ, làm thế nào để hồi phục sinh mệnh đang cạn kiệt?
Triệu Cơ thở dài:
- Rất khó. Hoặc có thể nói là không thể.
Nghe vậy lòng hắn không khỏi trầm xuống, nhưng vẫn cố gắng hỏi:
- Em nói rất khó chứng tỏ là có biện pháp rồi, dù khó khăn thế nào anh cũng sẽ nỗ lực đến cùng.
- Thứ này chỉ có trong truyền thuyết, còn chưa ai tìm được nó.
- Thứ gì? Em chẳng phải nói với anh cái gì cũng có thể có thực sao?
- Mộc Linh. Truyền thuyết nói ở trong một khu rừng sâu, nơi mà các loài thực vật có linh tính thì sẽ có mộc linh. Nhưng mộc linh là một loài cây, một loài thú, hay thậm chí là một loài yêu tinh, tinh linh,… cũng chưa có ai nhìn thấy.
Ở thế kỷ 22, nhiều kẻ muốn kéo dài tuổi thọ đều điên cuồng đi tìm mộc linh, nhưng đừng nói lấy được, ngay cả bóng dáng của nó thế nào suốt mấy chục năm, gần như đào từng gốc cây, vén từng ngọn cỏ cũng chưa ai tìm ra được.
Tìm nó chính là mò kim đáy biển, sau nhiều năm, thứ này đã trở thành trò đùa mà mấy đứa trẻ con nói với nhau. Không ai còn tin vào sự tồn tại của Mộc Linh trên đời.
Dương Tuấn Vũ trong lòng vừa khẽ bừng lên ngọn lửa hi vọng lại lập tức tắt ngúm, dù nó có thật, nhưng việc huy động bao nhiêu người và máy móc đi lùng sục mà không thấy thì so với mình hắn đúng là vô vọng. Mà quan trọng nhất chính là liệu Flora có chống chịu được đến lúc đấy không lại là chuyện khác.
Vừa nhanh chóng di chuyển, vừa cố gắng tránh những cuộc tranh đấu không liên quan, hắn cứ theo phương hướng đại khái của Tâm Diệp mà ngày càng tới gần nơi Flora dưỡng thương.
Nam Cực dù sao cũng là một châu lục, dù có vị trí đại khái cũng cần không ít thời gian để di chuyển, chưa kể địa hình phức tạp, nhiệt độ khắc nghiệt, bão tuyết thường xuyên, và quan trọng nhất chính là trời lúc nào cũng gần như tối đen như mực. Ở Nam Cực hay Bắc Cực, chỉ có khái niệm: Nửa năm là ban ngày, nửa năm ban đêm. Mà theo Triệu Cơ tính toán, Nam Cực sẽ còn cần 32 ngày nữa mới chuyển sang ban ngày.
Nếu không có sự tiến hóa của đôi mắt cùng Triệu Cơ liên tục dò quét và cảnh báo, chưa kể tùy thời sẽ bị kẻ địch đánh lén, thì chỉ sợ ở nơi này một bước cũng khó đi.
Hắn đã lấy máy liên lạc ra nhưng không liên lạc được với các thành viên khác của nhóm The Night, thì khi đó mới biết được do báu vật xuất hiện nên nó đã làm nhiễu sóng toàn bộ thiết bị liên lạc.
Ngay cả kết nối của Triệu Cơ với căn cứ và với GoS-1 cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Lúc này hắn mới hiểu nhiều khi rất khó dựa được vào người xung quanh, chỉ có sức mạnh của mình tăng tiến mới là tốt nhất.
Cũng còn may, việc nhiễu sóng này dường như chỉ ảnh hưởng tới tín hiệu điện từ, còn sức mạnh liên kết tinh thần giữa Tâm Diệp và Flora vẫn không bị cắt đứt, nếu không, việc tìm một người trong bóng tối ngút ngàn đúng là khó càng thêm khó.
Thứ nhất, lão già kia khẳng định đã biết tin tôi lấy được toàn bộ, nếu mang về một cái nhỏ tí chắc sẽ bị trừ ngày nghỉ phép. Thứ hai, bản thân cô không đủ năng lực để nghiên cứu và sử dụng khối lớn, ngược lại, nó sẽ làm hại cô và bạn bè cô nên tôi chỉ cho một miếng nhỏ.
- Nhưng như thế, nó đâu có trọn vẹn, chỉ huy của anh trách phạt thì sao?
Black nhún vai:
- Tôi sẽ nói chạy không cẩn thận vấp ngã làm sứt mất một mẩu. Dù sao nó cũng nhỏ tí, chắc lão ta không liều mạng với tôi chứ? Ai da, lão già này sắp xuống lỗ rồi, thần kinh có khi thực sự không hoạt động được bình thường a.
Flora cạn lời, cô nhíu mày:
- Khối lập phương không hoàn chỉnh liệu nó có ảnh hưởng gì không?
Black lắc đầu:
- Ảnh hưởng tất nhiên là có, nhưng chỉ với một phần nhỏ mấy lão trong phòng nghiên cứu chỉ sợ tới lúc xuống lỗ cũng không khai phá được bao nhiêu thứ trong này. Thiếu một mẩu hay hai mẩu cũng không quan trọng. Ừm, nếu cô thấy ít, tôi sẽ cắt thêm cho mấy miếng.
Flora vội xua tay:
- Một miếng như anh nói tôi đã không chắc sử dụng được, anh cho thêm cũng vô dụng.
- Ài, thật tiếc. Tôi thực sự muốn nhìn cái vẻ mặt co giật của lão khi nhìn thấy khối lập phương bị cắt thành khối đa giác, hoặc là cạo nhẵn thành hình tròn, haha. Chắc sẽ rất thú vị.
Nhưng đúng lúc này, cô nhận ra luồng Ki màu đen kia có chút quen thuộc, như cô đã từng gặp ở đâu đó rồi mà nhất thời chưa nghĩ ra.
Thấy cô nhíu mày trầm tư, Black thu lại nụ cười, hắn nói:
- Thôi nghỉ sớm đi.
Ngày hôm sau, hắn rời đi, Flora lúc này mới sực nhớ ra, cô giật mình lẩm bẩm:
- Luồng Ki này có chút tương tự như Ki trên người của Hạ gia chủ, ông nội của Hạ Minh Nguyệt hay sao? Nhưng … dường như cũng không hoàn toàn giống …
Flora cũng không nghĩ quá nhiều, kẻ có sức mạnh như thế sẽ không thừa hơi đi đầu độc một lão già nho nhỏ, ở một quốc gia xa xôi. Mặt khác, kẻ này có lẽ không có ác ý gì với cô nên có lẽ chỉ là một chút trùng hợp.
Suy cho cùng, việc hắn sẵn sàng tặng một phần “báu vật” này thực sự khiến cô rất cảm kích.
Tuy vậy, mặc dù, ngồi chăm chú, quan sát một hồi, nhưng một chút cô đều không cảm nhận được sự đặc biệt của mảnh đồ vật này, ngoài duy nhất một tính chất dễ thấy nhất: Nó rất cứng rắn.
Cô đã thử dùng mọi cách nhưng chẳng làm nó sứt ra một chút, từ đó có thể thấy được đích thực kẻ kia cực mạnh, hoặc loại Ki của hắn có chút đặc thù khiến hắn cắt được khối lập phương này một cách dễ dàng.
Tuy kẻ này nói để cô tự sinh tự diệt, nhưng chỉ riêng vị trí bí mật của cái hang này muốn tìm ra chẳng dễ dàng gì, chưa kể lương khô và thịt gấu cũng có đủ cho cô sử dụng một tuần. Flora quyết định ở lại một thời gian để hồi phục chút khí lực sau đó rời đi.
…
Ở trên biển suốt hơn 1 ngày dài, nhưng Dương Tuấn Vũ vẫn tràn đầy năng lượng, hắn cảm giác hiện tại mình đã hoàn toàn nắm vững khả năng nhất tâm nhị dụng, một lúc làm được hai việc.
Kiểm tra lại hành trang, cầm trong tay Độc Long Thương, cảm nhận được chiến ý của hắn, Độc Long Khí Linh từng đợt phấn khích như muốn thoát ra ngoài, cây thương màu vàng, bên trên có một con rồng cuốn chặt xung quanh, với cái đầu dữ tợn, một con mắt đỏ lừ có thể trấn áp tinh thần kẻ thù.
Chiếc thuyền bị các vụn băng mỏng ở xung quanh vùng đất lạnh lẽo nhất thế giới – Nam Cực cản lại thì cũng là lúc Dương Tuấn Vũ khóe môi nhếch lên một nụ cười dài vô cùng tà mị, đeo lên chiếc mặt nạ quen thuộc, phối hợp với cây thương nhìn hắn chẳng khác nào một Chiến Binh Diệt Rồng, hắn khẽ nhún chân nhảy lên trên lớp tuyết mỏng thân ảnh cực nhanh biến mất vô tung.
Dương Tuấn Vũ khi vừa di chuyển đã cảm giác đôi Lôi Báo này đúng là tên xứng với thực, dù chưa truyền Ki vào nó đã có khả năng tăng gấp đôi tốc độ của chủ nhân. Không muốn cảm giác phấn khích dừng lại, Dương Tuấn Vũ tăng cường thêm Ki để kích hoạt, mà hệ Ki của hắn lại có thêm tác dụng tăng tốc khiến hắn suýt nữa không kịp nhìn mà đâm sầm vào một khối băng trên đường.
Sau mấy phút làm quen với Lôi Báo, hắn có thể xác định rằng tốc độ tối đa của mình có thể được gia cường thêm gấp 5 lần. Với tốc độ này hắn tin, kể cả đối mặt với địch thủ có sức mạnh vượt trội hắn vẫn có thể toàn mạng rời đi.
Một tia liên hệ với Flora thông qua Tâm Diệp tuy đã ổn định hơn nhưng cảm giác sinh mệnh lực đang từ từ trôi qua, càng ngày càng cạn khiến Dương Tuấn Vũ không khỏi lo lắng.
Dựa theo hệ Ki mộc hệ tinh khiết của cô, hắn cũng đã đoán ra một chút. Hệ mộc tác dụng chính chính là chữa thương, hay nói đúng hơn là dùng năng lực sinh mệnh để tái tạo lại các tế bào bị thương, hoặc kích phát các tế bào non để nó tăng cực nhanh tốc độ sinh trưởng để bù lại những vùng mô, tế bào đã chết.
Việc đẩy nhanh đó không phải dựa vào tăng tốc thời gian mà là dùng năng lực sinh mệnh để làm “dinh dưỡng” nuôi tế bào. Chỉ có điều, sinh mệnh này là lấy từ cây cỏ, người sử dụng sẽ không bị ảnh hưởng. Nhưng, nó vẫn là đánh đổi sinh mệnh để làm việc.
Ngay từ ngày đầu có kiến thức về hệ này, Dương Tuấn Vũ đã đoán rất có thể tồn tại một kỹ năng dùng chính sinh mệnh của bản thân để kích hoạt, và thông qua việc sinh mệnh của cô trôi qua cực nhanh, hắn đoán Flora đã sử dụng cấm thuật đó hoặc là bị thương cực nặng mà toàn bộ Ki đều đã cạn kiệt.
Nhưng Ki cạn kiệt thì có thể bù đắp, sau một thời gian nghỉ ngơi, và cô lại có thể tự chữa thương, tình trạng sinh mệnh trôi đi đáng lý phải dừng lại và có chuyển biến tốt. Nhưng không, sinh mệnh vẫn tiếp tục trôi qua, chỉ có điều nó đang chậm lại mà thôi.
Điều này khiến hắn có thể chắc chắn Flora đã vì bất đắc dĩ đã kích hoạt một loại cấm thuật dùng chính sinh mệnh lực của mình làm vật dẫn. Sau cấm thuật vì nhiều lý do mà không chết, nhưng tác dụng phụ của cấm thuật vẫn còn, nó như muốn lấy đi toàn bộ sinh mệnh của kẻ kích hoạt mới cam lòng dừng lại vậy.
Nghĩ như vậy, Dương Tuấn Vũ trong lòng không khỏi lo lắng, nếu hắn gặp được Flora thì làm thế nào để cứu được cô đây? Nếu được hắn sẵn sàng đem sinh mệnh của mình san sẻ với nàng, chỉ có điều, hắn không có phương pháp.
- Triệu Cơ, làm thế nào để hồi phục sinh mệnh đang cạn kiệt?
Triệu Cơ thở dài:
- Rất khó. Hoặc có thể nói là không thể.
Nghe vậy lòng hắn không khỏi trầm xuống, nhưng vẫn cố gắng hỏi:
- Em nói rất khó chứng tỏ là có biện pháp rồi, dù khó khăn thế nào anh cũng sẽ nỗ lực đến cùng.
- Thứ này chỉ có trong truyền thuyết, còn chưa ai tìm được nó.
- Thứ gì? Em chẳng phải nói với anh cái gì cũng có thể có thực sao?
- Mộc Linh. Truyền thuyết nói ở trong một khu rừng sâu, nơi mà các loài thực vật có linh tính thì sẽ có mộc linh. Nhưng mộc linh là một loài cây, một loài thú, hay thậm chí là một loài yêu tinh, tinh linh,… cũng chưa có ai nhìn thấy.
Ở thế kỷ 22, nhiều kẻ muốn kéo dài tuổi thọ đều điên cuồng đi tìm mộc linh, nhưng đừng nói lấy được, ngay cả bóng dáng của nó thế nào suốt mấy chục năm, gần như đào từng gốc cây, vén từng ngọn cỏ cũng chưa ai tìm ra được.
Tìm nó chính là mò kim đáy biển, sau nhiều năm, thứ này đã trở thành trò đùa mà mấy đứa trẻ con nói với nhau. Không ai còn tin vào sự tồn tại của Mộc Linh trên đời.
Dương Tuấn Vũ trong lòng vừa khẽ bừng lên ngọn lửa hi vọng lại lập tức tắt ngúm, dù nó có thật, nhưng việc huy động bao nhiêu người và máy móc đi lùng sục mà không thấy thì so với mình hắn đúng là vô vọng. Mà quan trọng nhất chính là liệu Flora có chống chịu được đến lúc đấy không lại là chuyện khác.
Vừa nhanh chóng di chuyển, vừa cố gắng tránh những cuộc tranh đấu không liên quan, hắn cứ theo phương hướng đại khái của Tâm Diệp mà ngày càng tới gần nơi Flora dưỡng thương.
Nam Cực dù sao cũng là một châu lục, dù có vị trí đại khái cũng cần không ít thời gian để di chuyển, chưa kể địa hình phức tạp, nhiệt độ khắc nghiệt, bão tuyết thường xuyên, và quan trọng nhất chính là trời lúc nào cũng gần như tối đen như mực. Ở Nam Cực hay Bắc Cực, chỉ có khái niệm: Nửa năm là ban ngày, nửa năm ban đêm. Mà theo Triệu Cơ tính toán, Nam Cực sẽ còn cần 32 ngày nữa mới chuyển sang ban ngày.
Nếu không có sự tiến hóa của đôi mắt cùng Triệu Cơ liên tục dò quét và cảnh báo, chưa kể tùy thời sẽ bị kẻ địch đánh lén, thì chỉ sợ ở nơi này một bước cũng khó đi.
Hắn đã lấy máy liên lạc ra nhưng không liên lạc được với các thành viên khác của nhóm The Night, thì khi đó mới biết được do báu vật xuất hiện nên nó đã làm nhiễu sóng toàn bộ thiết bị liên lạc.
Ngay cả kết nối của Triệu Cơ với căn cứ và với GoS-1 cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Lúc này hắn mới hiểu nhiều khi rất khó dựa được vào người xung quanh, chỉ có sức mạnh của mình tăng tiến mới là tốt nhất.
Cũng còn may, việc nhiễu sóng này dường như chỉ ảnh hưởng tới tín hiệu điện từ, còn sức mạnh liên kết tinh thần giữa Tâm Diệp và Flora vẫn không bị cắt đứt, nếu không, việc tìm một người trong bóng tối ngút ngàn đúng là khó càng thêm khó.
/605
|