Elise mỉm cười, cô cũng rất nhanh đứng sóng vai cùng hắn, bàn tay nhỏ giơ lên cản lại cây Thương.
- Anh đã nói cho bọn họ chọn lựa mà. Em không ngại, anh đừng vừa nói đã nuốt lời chứ?
- Em? Được rồi.
Thoát cái hắn đã ngồi lại vị trí của mình, mọi người thậm chí tưởng mình vừa nhìn thấy ảo giác, cứ như hắn từ đầu tới cuối vẫn chỉ ngồi một chỗ chứ không phải vừa di chuyển một khoảng cách hơn 50m vậy.
Tiểu Ngân ngạc nhiên vì chính cô gái mà họ khiêu khích lại đồng ý chấp nhận và giải vây cho bọn họ.
Elise giọng êm ái khẽ nói:
- Có phải hai người được anh ấy cứu mạng?
Tiểu Ngân theo phản xạ gật đầu, rồi lại rất nhanh lắc đầu:
- Anh ta coi như không quen biết chúng tôi thì chị xem như lần đó chỉ là ảo tưởng của riêng chị em tôi đi.
- Anh ấy là người rất trọng tình cảm, cô nói vậy nhưng trong lòng tự hiểu, tuy vậy, tôi cũng không
có ý định chia sẻ người đàn ông của mình cho cô gái khác.
- Tôi sẽ học được mọi thứ mà cô có.
- Đừng ngu ngốc như vậy, anh ấy sẽ không yêu một con rối vụng về.
Vân Tú nói xong thì nhẹ bước đi tới bên cạnh hắn, từ đầu tới cuối trên miệng vẫn nở một nụ cười
xinh đẹp. Dù găng mặt bị chiếc mặt nạ che khuất một phần nhưng việc cô là một siêu cấp mỹ nữ
đã không phải thứ khó đoán.
Tiểu Thanh thở dài nói với em:
- Đừng quậy nữa. Đội trưởng, à không, Thủ lĩnh sẽ không nhân từ nếu em cứ khiêu khích giới hạn của anh ta đâu. Nên nhớ mục đích chúng ta tới đây là muốn giúp anh ta thực hiện ước mơ của mình, đồng thời cũng đáp ứng lời hứa của cả hai chị em mình. Người nhà họ Lê đã nói là sẽ làm.
Dù người ta có nhìn nhận thế nào, chỉ cần trong lòng chúng ta kiên định đi theo con đường riêng của mình là được. Và em cũng nên nhớ, dù anh ta đối xử với chúng ta thế nào thì đây cũng là người đã trong lúc nguy hiểm không chỉ cứu chúng ta một mạng. Em đừng làm mọi việc rắc rối thêm nữa. Nghe chị, được không?
Tiểu Ngân định nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không nói ra được, lúc sau cô chỉ gật đầu lý nhí đáp lại:
- Em biết rồi. Ai bảo tại anh ta bỗng dưng trở lên đáng nghe như vậy. Em cũng chỉ muốn cho anh ta mất mặt một chút thôi.
- Em vẫn nghịch ngợm lắm. Nếu là người khác, em nghĩ rằng liệu chị em mình còn mạng mà nghĩ nữa không? Ngốc lắm. Sau này bớt đi gây họa đi biết không?
- Vâng.
Tiểu Ngân cúi đầu im thin thít không dám nói thêm.
Mọi người không nghe thấy hai cô gái thì thầm gì vì họ nói rất nhỏ lại che đi khẩu hình miệng, nhưng điều này không làm khó được đôi tai của một kẻ đang ngồi nhàn nhã ở kia.
Dương Tuấn Vũ nghe xong thì thở dài, hắn làm sao không nhận ra cái bộ dạng đùa cợt của cô gái bướng bỉnh kia, nếu không dọa cho cô ta một trận nhớ đời thì sau này còn tiếp tục làm càn.
Vân Tú dường như cũng nhận ra điều này, nhưng tâm lý nữ nhất luôn cảnh giác và nhạy cảm hơn, cô biết dù thế nào nhất định hai cô thiếu nữ kia đã ít nhiều đều đem lòng ái mộ chồng mình. Nếu để lâu dài, gặp nhiều biến cố, biết đâu đùa lại thành thật? Ở dưới tay cô quản lý sẽ tốt hơn so với người khác quản lý, cô có thể trực tiếp hạn chế bọn họ chạm mặt nhau. Phụ nữ mà, luôn ích kỷ và phải ích kỷ những lúc cần thiết để bảo vệ hạnh phúc của mình.
…
Ngay khi giải quyết xong công việc ở căn cứ, Dương Tuấn Vũ cùng Vân Tú lập tức lái xe từ Yên Phú về trụ sở của Thịnh Thế ở Tòa Poseidon để tham dự cuộc họp hội đồng quản trị.
Nhưng khi đang lái xe, hắn nhận được một cuộc điện thoại, số máy hiện lên khiến hắn lập tức dừng xe đổi cho Vân Tú ngồi sang bên ghế lái, còn mình thì nhận cuộc gọi.
- Alo. Tướng quân có việc muốn gặp tôi?
Doãn Trung San nhướng mày:
- Cậu đúng là phúc tinh khó gặp. Một năm rồi đi đâu? Định đợi người khác tới bắt nhốt lại?
Dương Tuấn Vũ cười khổ:
- Tôi lạc vào trong rừng không ra được, điện thoại cũng mất nên không tìm cách báo cáo được cho Quân Đoàn, việc này tướng quân phải hiểu cho tôi.
- Được rồi, giờ cậu có thể không cần về nữa rồi.
- Sao cơ?
Dương Tuấn Vũ nghi ngờ hỏi, chẳng lẽ bọn họ muốn trục xuất hay bắt hắn nhốt lại thật?
- Cậu nghe không có sai, giờ cậu không cần về nữa. Bộ trưởng Lê và Phong lão đã tới đây nói với tôi muốn điều động cậu chú tâm vào công việc ở Nhà máy đóng tàu mới ở Cam Ranh. Bình thường Quân Đoàn sẽ không chấp nhận, nhưng có lẽ cậu cũng biết tình hình trên biển Đông giờ đang cực nóng, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ chiến tranh.
Để cậu ngây ngốc ở đây không bằng đặt cậu vào đúng chỗ để cậu phát triển tốt nhất. Nhưng điều này không có nghĩa cậu có thể thoải mái vui chơi, Công ty đóng tàu Thịnh Thế đã bắt đầu đóng chiếc tàu TT-01 đầu tiên, nếu có thể, cố gắng làm cho tốt nhất, đừng khiến chúng tôi, không, đừng khiến người dân Việt Nam thất vọng.
Bên trên đã cố gắng huy động rất nhiều nhân lực, nghiên cứu, chế tạo thử tàu ở các công ty đóng tàu khác nhưng đều chưa có nhiều khả quan. Chính phủ cũng không có nhiều tiền để mua một lúc đủ số lượng tàu chiến được, chiếc tàu ngầm Kilo đầu tiên cũng phải giữa tháng 3 mới bắt đầu vận chuyển từ Nga, và chiếc tiếp theo nếu đặt hàng cũng cần thêm 2-3 năm nữa mới xuất xưởng được.
Chiến tranh trên biển sẽ không biết bao giờ nổ ra, chúng ta đã và đang thua thiệt toàn diện. Ta biết, để đóng được một chiếc tàu hợp tiêu chuẩn, trách nhiệm và gánh nặng của Thịnh Thế sẽ rất lớn, chính vì thế, Bộ trưởng Lê cũng chấp nhận cho Thịnh Thế vay tiền với lãi suất thấp để tăng cường nhân công, đẩy nhanh tiến độ, đồng thời mong chiếc tàu tiếp theo cũng sớm được làm.
Không có nhiều lần một người lạnh lùng như Doãn Trung San có thể một hơi nói được nhiều vấn đề cùng một lúc như vậy. Nhưng Dương Tuấn Vũ biết giờ không phải là lúc để đùa cợt, an ninh quốc gia, sự toàn vẹn lãnh thổ đang bị đe dọa trầm trọng.
Hắn vẫn còn nhớ, đỉnh điểm của các vụ tranh chấp trên biển bắt đầu bằng các lần tàu cá nước láng giềng tới bắt nhốt ngư dân Việt, không những vậy, bọn chúng còn thừa cơ cắt cáp trên biển, nhưng đó còn chưa là gì so với việc công ty dầu khí của chúng còn xâm nhập thềm lục địa Việt Nam, lộ liễu xây dựng dàn khoan 98 Hải Dương, vào hồi tháng 5/2014 sắp tới, sau đó, Trung Quốc còn tung ra bản đồ Tây Sa với đường lưỡi bò 9 đoạn, chính thức công bố tham vọng muốn nuốt trọn toàn bộ dùng biển Đông.
Philippin dưới sự hẫu thuẫn của Hoa Kỳ đã liên tục đưa ra những lời thách thức cùng khiêu chiến, thậm chí không tiếc xung đột vũ trang trên biển với Trung Quốc, nhưng quốc gia này không lâu sau đó phải chịu nhiều cơn sóng thần do biến đổi khí hậu khiến kinh tế của bọn họ bị ảnh hưởng nghiêm trọng, nạn đói xảy ra khắp nơi, người dân và chính phủ dần dần không còn để ý được nhiều tới vùng biển, vì thế, Trung Quốc lại tiếp tục muốn làm khách lấn chủ, cướp của người khác nhập vào của mình.
Việt Nam rất bất bình, đem bộ luật lãnh hải ra tòa án quốc tế, mặc dù nhận được nhiều sự ủng hộ của không ít các quốc gia trên thế giới, nhưng sự ủng hộ đấy chỉ nằm ở trên mặt tinh thần, một số ít cũng nằm trên giấy tờ, nhưng giấy tờ này đối với Trung Quốc không đáng một xu.
Việt Nam là một đất nước nghèo và lạc hậu, nhưng vì sao lại luôn bị các quốc gia khác nhăm nhe muốn chiếp đoạt từng tấc đất một, bởi vì địa thế của nước ta chính là trung tâm của Đông Nam Á, theo lời của Pháp nói, đây chính là bàn đạp để bọn họ chiếm và làm chủ cả khu vực Đông Nam Á.
Biển Đông có tầm quan trọng và vị thế địa chiến lược trọng yếu không chỉ đối với các quốc gia và vùng lãnh thổ bao quanh, mà còn đối với khu vực Đông Á và thế giới. Trước hết vì Biển Đông nằm trên tuyến hàng hải huyết mạch nối liền Thái Bình Dương - Ấn Độ Dương, Châu Âu – Châu Á, Trung Đông – Châu Á. Là một phần của tuyến đường biển nối trực tiếp Ấn Độ Dương – Thái Bình Dương, vì
thế, nó đóng vai trò vô cùng quan trọng trong thương mại hàng hải toàn cầu.
Điểm trọng yếu thứ hai của Biển Đông là các đảo, quần đảo ngoài khơi, như Hoàng Sa và Trường Sa đều nằm ở vị trí trung tâm – một trong những nơi có nhiều tuyến đường hàng hải đi qua nhất trên thế giới. Các quần đảo này đóng vai trò cực kỳ quan trọng với tư cách là các vị trí phòng thủ chiến lược, trọng yếu, đối với nhiều quốc gia trong khu vực Biển Đông. Đồng thời là các cơ sở hậu cần phục vụ các hoạt động trên biển dài ngày, hay dùng cho mục đích quân sự như đặt trạm ra-đa, các trạm thông tin, xây dựng các trạm dừng và tiếp nhiên liệu cho tàu thuyền... Các chiến lược gia phương Tây cho rằng quốc gia nào kiểm soát được quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa sẽ kiểm soát và khống chế được toàn bộ Biển Đông.
Tuyến đường vận tải quốc tế qua Biển Đông được coi là nhộn nhịp thứ 2 trên thế giới và điểm gần
nhất của tuyến vận tải biển này chỉ cách Côn Đảo (Việt Nam) chừng 38 km. Mỗi ngày có khoảng 300 tàu vận tải các loại qua lại Biển Đông, bao gồm 200 tàu chở dầu, 50% số tàu này có trọng tải trên 5.000 tấn, hơn 10% từ 30.000 tấn trở lên.
Các tuyến đường biển nói trên là “yết hầu” cho giao lưu hàng hóa của nhiều nước Châu Á. Hơn qua vùng Biển Đông với gái tị thương mại khoảng 5,3 nghìn tỷ USD. Theo thống kê của Cơ quan năng lượng Mỹ, 1/3 lượng dầu thô và hơn 1/2 lượng khí hóa lỏng được chuyên chở qua Biển Đông. Lượng dầu lửa và khí hóa lỏng được vận chuyển qua vùng biển này lớn gấp 15 lần lượng chuyên chở qua kênh đào Panama ở Trung Mỹ.
- Anh đã nói cho bọn họ chọn lựa mà. Em không ngại, anh đừng vừa nói đã nuốt lời chứ?
- Em? Được rồi.
Thoát cái hắn đã ngồi lại vị trí của mình, mọi người thậm chí tưởng mình vừa nhìn thấy ảo giác, cứ như hắn từ đầu tới cuối vẫn chỉ ngồi một chỗ chứ không phải vừa di chuyển một khoảng cách hơn 50m vậy.
Tiểu Ngân ngạc nhiên vì chính cô gái mà họ khiêu khích lại đồng ý chấp nhận và giải vây cho bọn họ.
Elise giọng êm ái khẽ nói:
- Có phải hai người được anh ấy cứu mạng?
Tiểu Ngân theo phản xạ gật đầu, rồi lại rất nhanh lắc đầu:
- Anh ta coi như không quen biết chúng tôi thì chị xem như lần đó chỉ là ảo tưởng của riêng chị em tôi đi.
- Anh ấy là người rất trọng tình cảm, cô nói vậy nhưng trong lòng tự hiểu, tuy vậy, tôi cũng không
có ý định chia sẻ người đàn ông của mình cho cô gái khác.
- Tôi sẽ học được mọi thứ mà cô có.
- Đừng ngu ngốc như vậy, anh ấy sẽ không yêu một con rối vụng về.
Vân Tú nói xong thì nhẹ bước đi tới bên cạnh hắn, từ đầu tới cuối trên miệng vẫn nở một nụ cười
xinh đẹp. Dù găng mặt bị chiếc mặt nạ che khuất một phần nhưng việc cô là một siêu cấp mỹ nữ
đã không phải thứ khó đoán.
Tiểu Thanh thở dài nói với em:
- Đừng quậy nữa. Đội trưởng, à không, Thủ lĩnh sẽ không nhân từ nếu em cứ khiêu khích giới hạn của anh ta đâu. Nên nhớ mục đích chúng ta tới đây là muốn giúp anh ta thực hiện ước mơ của mình, đồng thời cũng đáp ứng lời hứa của cả hai chị em mình. Người nhà họ Lê đã nói là sẽ làm.
Dù người ta có nhìn nhận thế nào, chỉ cần trong lòng chúng ta kiên định đi theo con đường riêng của mình là được. Và em cũng nên nhớ, dù anh ta đối xử với chúng ta thế nào thì đây cũng là người đã trong lúc nguy hiểm không chỉ cứu chúng ta một mạng. Em đừng làm mọi việc rắc rối thêm nữa. Nghe chị, được không?
Tiểu Ngân định nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không nói ra được, lúc sau cô chỉ gật đầu lý nhí đáp lại:
- Em biết rồi. Ai bảo tại anh ta bỗng dưng trở lên đáng nghe như vậy. Em cũng chỉ muốn cho anh ta mất mặt một chút thôi.
- Em vẫn nghịch ngợm lắm. Nếu là người khác, em nghĩ rằng liệu chị em mình còn mạng mà nghĩ nữa không? Ngốc lắm. Sau này bớt đi gây họa đi biết không?
- Vâng.
Tiểu Ngân cúi đầu im thin thít không dám nói thêm.
Mọi người không nghe thấy hai cô gái thì thầm gì vì họ nói rất nhỏ lại che đi khẩu hình miệng, nhưng điều này không làm khó được đôi tai của một kẻ đang ngồi nhàn nhã ở kia.
Dương Tuấn Vũ nghe xong thì thở dài, hắn làm sao không nhận ra cái bộ dạng đùa cợt của cô gái bướng bỉnh kia, nếu không dọa cho cô ta một trận nhớ đời thì sau này còn tiếp tục làm càn.
Vân Tú dường như cũng nhận ra điều này, nhưng tâm lý nữ nhất luôn cảnh giác và nhạy cảm hơn, cô biết dù thế nào nhất định hai cô thiếu nữ kia đã ít nhiều đều đem lòng ái mộ chồng mình. Nếu để lâu dài, gặp nhiều biến cố, biết đâu đùa lại thành thật? Ở dưới tay cô quản lý sẽ tốt hơn so với người khác quản lý, cô có thể trực tiếp hạn chế bọn họ chạm mặt nhau. Phụ nữ mà, luôn ích kỷ và phải ích kỷ những lúc cần thiết để bảo vệ hạnh phúc của mình.
…
Ngay khi giải quyết xong công việc ở căn cứ, Dương Tuấn Vũ cùng Vân Tú lập tức lái xe từ Yên Phú về trụ sở của Thịnh Thế ở Tòa Poseidon để tham dự cuộc họp hội đồng quản trị.
Nhưng khi đang lái xe, hắn nhận được một cuộc điện thoại, số máy hiện lên khiến hắn lập tức dừng xe đổi cho Vân Tú ngồi sang bên ghế lái, còn mình thì nhận cuộc gọi.
- Alo. Tướng quân có việc muốn gặp tôi?
Doãn Trung San nhướng mày:
- Cậu đúng là phúc tinh khó gặp. Một năm rồi đi đâu? Định đợi người khác tới bắt nhốt lại?
Dương Tuấn Vũ cười khổ:
- Tôi lạc vào trong rừng không ra được, điện thoại cũng mất nên không tìm cách báo cáo được cho Quân Đoàn, việc này tướng quân phải hiểu cho tôi.
- Được rồi, giờ cậu có thể không cần về nữa rồi.
- Sao cơ?
Dương Tuấn Vũ nghi ngờ hỏi, chẳng lẽ bọn họ muốn trục xuất hay bắt hắn nhốt lại thật?
- Cậu nghe không có sai, giờ cậu không cần về nữa. Bộ trưởng Lê và Phong lão đã tới đây nói với tôi muốn điều động cậu chú tâm vào công việc ở Nhà máy đóng tàu mới ở Cam Ranh. Bình thường Quân Đoàn sẽ không chấp nhận, nhưng có lẽ cậu cũng biết tình hình trên biển Đông giờ đang cực nóng, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ chiến tranh.
Để cậu ngây ngốc ở đây không bằng đặt cậu vào đúng chỗ để cậu phát triển tốt nhất. Nhưng điều này không có nghĩa cậu có thể thoải mái vui chơi, Công ty đóng tàu Thịnh Thế đã bắt đầu đóng chiếc tàu TT-01 đầu tiên, nếu có thể, cố gắng làm cho tốt nhất, đừng khiến chúng tôi, không, đừng khiến người dân Việt Nam thất vọng.
Bên trên đã cố gắng huy động rất nhiều nhân lực, nghiên cứu, chế tạo thử tàu ở các công ty đóng tàu khác nhưng đều chưa có nhiều khả quan. Chính phủ cũng không có nhiều tiền để mua một lúc đủ số lượng tàu chiến được, chiếc tàu ngầm Kilo đầu tiên cũng phải giữa tháng 3 mới bắt đầu vận chuyển từ Nga, và chiếc tiếp theo nếu đặt hàng cũng cần thêm 2-3 năm nữa mới xuất xưởng được.
Chiến tranh trên biển sẽ không biết bao giờ nổ ra, chúng ta đã và đang thua thiệt toàn diện. Ta biết, để đóng được một chiếc tàu hợp tiêu chuẩn, trách nhiệm và gánh nặng của Thịnh Thế sẽ rất lớn, chính vì thế, Bộ trưởng Lê cũng chấp nhận cho Thịnh Thế vay tiền với lãi suất thấp để tăng cường nhân công, đẩy nhanh tiến độ, đồng thời mong chiếc tàu tiếp theo cũng sớm được làm.
Không có nhiều lần một người lạnh lùng như Doãn Trung San có thể một hơi nói được nhiều vấn đề cùng một lúc như vậy. Nhưng Dương Tuấn Vũ biết giờ không phải là lúc để đùa cợt, an ninh quốc gia, sự toàn vẹn lãnh thổ đang bị đe dọa trầm trọng.
Hắn vẫn còn nhớ, đỉnh điểm của các vụ tranh chấp trên biển bắt đầu bằng các lần tàu cá nước láng giềng tới bắt nhốt ngư dân Việt, không những vậy, bọn chúng còn thừa cơ cắt cáp trên biển, nhưng đó còn chưa là gì so với việc công ty dầu khí của chúng còn xâm nhập thềm lục địa Việt Nam, lộ liễu xây dựng dàn khoan 98 Hải Dương, vào hồi tháng 5/2014 sắp tới, sau đó, Trung Quốc còn tung ra bản đồ Tây Sa với đường lưỡi bò 9 đoạn, chính thức công bố tham vọng muốn nuốt trọn toàn bộ dùng biển Đông.
Philippin dưới sự hẫu thuẫn của Hoa Kỳ đã liên tục đưa ra những lời thách thức cùng khiêu chiến, thậm chí không tiếc xung đột vũ trang trên biển với Trung Quốc, nhưng quốc gia này không lâu sau đó phải chịu nhiều cơn sóng thần do biến đổi khí hậu khiến kinh tế của bọn họ bị ảnh hưởng nghiêm trọng, nạn đói xảy ra khắp nơi, người dân và chính phủ dần dần không còn để ý được nhiều tới vùng biển, vì thế, Trung Quốc lại tiếp tục muốn làm khách lấn chủ, cướp của người khác nhập vào của mình.
Việt Nam rất bất bình, đem bộ luật lãnh hải ra tòa án quốc tế, mặc dù nhận được nhiều sự ủng hộ của không ít các quốc gia trên thế giới, nhưng sự ủng hộ đấy chỉ nằm ở trên mặt tinh thần, một số ít cũng nằm trên giấy tờ, nhưng giấy tờ này đối với Trung Quốc không đáng một xu.
Việt Nam là một đất nước nghèo và lạc hậu, nhưng vì sao lại luôn bị các quốc gia khác nhăm nhe muốn chiếp đoạt từng tấc đất một, bởi vì địa thế của nước ta chính là trung tâm của Đông Nam Á, theo lời của Pháp nói, đây chính là bàn đạp để bọn họ chiếm và làm chủ cả khu vực Đông Nam Á.
Biển Đông có tầm quan trọng và vị thế địa chiến lược trọng yếu không chỉ đối với các quốc gia và vùng lãnh thổ bao quanh, mà còn đối với khu vực Đông Á và thế giới. Trước hết vì Biển Đông nằm trên tuyến hàng hải huyết mạch nối liền Thái Bình Dương - Ấn Độ Dương, Châu Âu – Châu Á, Trung Đông – Châu Á. Là một phần của tuyến đường biển nối trực tiếp Ấn Độ Dương – Thái Bình Dương, vì
thế, nó đóng vai trò vô cùng quan trọng trong thương mại hàng hải toàn cầu.
Điểm trọng yếu thứ hai của Biển Đông là các đảo, quần đảo ngoài khơi, như Hoàng Sa và Trường Sa đều nằm ở vị trí trung tâm – một trong những nơi có nhiều tuyến đường hàng hải đi qua nhất trên thế giới. Các quần đảo này đóng vai trò cực kỳ quan trọng với tư cách là các vị trí phòng thủ chiến lược, trọng yếu, đối với nhiều quốc gia trong khu vực Biển Đông. Đồng thời là các cơ sở hậu cần phục vụ các hoạt động trên biển dài ngày, hay dùng cho mục đích quân sự như đặt trạm ra-đa, các trạm thông tin, xây dựng các trạm dừng và tiếp nhiên liệu cho tàu thuyền... Các chiến lược gia phương Tây cho rằng quốc gia nào kiểm soát được quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa sẽ kiểm soát và khống chế được toàn bộ Biển Đông.
Tuyến đường vận tải quốc tế qua Biển Đông được coi là nhộn nhịp thứ 2 trên thế giới và điểm gần
nhất của tuyến vận tải biển này chỉ cách Côn Đảo (Việt Nam) chừng 38 km. Mỗi ngày có khoảng 300 tàu vận tải các loại qua lại Biển Đông, bao gồm 200 tàu chở dầu, 50% số tàu này có trọng tải trên 5.000 tấn, hơn 10% từ 30.000 tấn trở lên.
Các tuyến đường biển nói trên là “yết hầu” cho giao lưu hàng hóa của nhiều nước Châu Á. Hơn qua vùng Biển Đông với gái tị thương mại khoảng 5,3 nghìn tỷ USD. Theo thống kê của Cơ quan năng lượng Mỹ, 1/3 lượng dầu thô và hơn 1/2 lượng khí hóa lỏng được chuyên chở qua Biển Đông. Lượng dầu lửa và khí hóa lỏng được vận chuyển qua vùng biển này lớn gấp 15 lần lượng chuyên chở qua kênh đào Panama ở Trung Mỹ.
/605
|