Bàn bạc xong xuôi, ra bên ngoài thì thấy ánh mắt mọi người nhìn về phía Dương Tuấn Vũ có chút phức tạp.
Câu chuyện kẻ đầy tớ của Kha Lạp đi theo chân người này mua thạch đã được truyền bá rộng rãi khắp nơi rồi. Nhưng họ vừa tận mắt chứng kiến cả quá trình mở 267 khối thạch của Kha Lạp xong, duy nhất chỉ có 2 viên chất lượng thấp và trung, còn lại toàn bộ đều là phế thạch.
Điều này khiến họ rùng mình nghĩ tới một âm mưu: Chẳng lẽ tên này là cao thủ trong cao thủ đổ thạch, hắn cố tình gài bẫy Kha Lạp mua phải đá đểu, còn hàng xịn thì dùng một số tiền lớn mua về?
Nếu đúng như thế thì tên này quá quái vật rồi, chỉ đáng thương cho Kha Lạp tiên sinh, có lẽ, vụ tới Việt Nam làm ăn này đã thua lỗ nặng rồi. Mà không phải có lẽ nữa, đích xác là vậy. Danh tiếng của Kha Lạp trong làng đổ thạch chỉ sợ vì một ngày hôm nay mà tan thành mây khói.
Nghĩ vậy, ngoài ánh mắt sùng kính, đố kị, ghen ghét còn có cả ánh mắt giễu cợt. Bọn họ không phải chỉ mới nghe danh Kha Lạp ngày một ngày hai mà đã biết rất rõ về kẻ này rồi. Hắn không phải là một tên quân tử gì, thua không phải là thua, mà chỉ là tạm thời chịu thiệt rồi dùng những mưu hèn kế bẩn, thậm chí cả vũ lực để trả thù lại kẻ đã thắng mình.
Lúc trước, sở dĩ Cao Đạt dám đứng ra đôi co với hắn vì khối thạch kia là vì lão ta không chỉ giàu nứt khố đổ vách mà còn có rất nhiều vệ sĩ chuyên nghiệp, cả trong và ngoài nước, số lượng chắc phải tới mấy trăm người. Chỉ cần hắn ra khỏi đây là mấy trăm vệ sĩ bảo vệ, Kha Lạp cũng phải có chút kiêng kị. Vì thế, hắn mới lớn tiếng cãi nhau với Kha Lạp.
Nhưng chàng trai kia là sao? Nhìn không thấy giống người của Hạ gia, mà nếu không phải người của Hạ gia, một khi dây vào Kha Lạp và Kha Lục An Thị thì chỉ sợ bọn họ đành phải tranh thủ tìm cách kiếm chác từ đống phỉ thúy quý giá kia, sau đó, hi sinh người này thôi.
Dường như ai cũng thấy trước số phận thê thảm của kẻ này, mọi người đều dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn. Và cũng có không ít người đang muốn xem ngày mai báo chí sẽ phát hiện ra cái xác này chết thảm bằng cách nào.
Còn Dương Tuấn Vũ và Hạ Minh Nguyệt thì chẳng quan tâm tới điều đó. Kha Lục An Thị to thì to thật đấy, nhưng Thịnh Thế và ED cũng chẳng phải đồ bỏ đi. Muốn chơi? Hắn sẽ chơi tới cùng, xem ai chơi chết ai.
Trò chơi đầu tiên đã kết thúc, hạ nhân đã bắt đầu bày tiệc chiêu đãi bữa tối, tiếp tới sẽ là lễ hội đấu giá, thứ này Dương Tuấn Vũ cũng rất mong chờ.
Nhưng để hắn thất vọng là, mấy tiếng đã trôi qua, đấu giá cũng đã đi tới hồi kết, mà vẫn chỉ có mấy loại đồ cổ, những thứ cổ quái không có lợi ích gì cho hắn, chủ yếu tung ra để đám nhà giàu thấy lạ thì đua nhau mua thôi. Chứ bình thường, nếu có ai cho hoặc nhìn thấy ở bên ngoài thì chắc chẳng thèm tốn công liếc mắt tới, nhưng ở trong này, ai cũng muốn thể hiện mình là tay chơi khét tiếng, vì thế, những đồ tưởng chừng vô dụng lại được hét với những cái giá trên trời.
Thực ra, nhà giàu rất kỳ quái, người ta có thể sẵn sàng chi cả chục tỉ để mua một cái cây, nhưng thực sự cái cây này có đáng giá như thế, về chức năng, nó cũng chỉ để nhìn thích mắt một chút chứ chẳng phải đây là cây thần, mọc ra vàng ra bạc.
Tuy vậy, khi có tiền rồi, người ta sẽ không nhìn bằng ánh mắt “thực” nữa, mà cái người ta muốn thể hiện cho kẻ khác chính là “Tôi đã tốn 36 tỷ để mua cái cây này đấy”, điều này chính là khoe ta đây giàu, cực giàu, siêu giàu. Còn thứ đáng giá 36 tỷ kia thực ra là cái cây cũng được, là cỏ rác cũng thế, nó chỉ là thứ để họ gán giá trị lên, qua đó thể hiện mình giàu mà thôi.
Vì sao phải phức tạp như thế? Điều này thực ra không khó lý giải. Thử nghĩ một chút, nếu người nào giàu, mà xếp tiền thành cục lớn, rồi chưng ra cho bàn dân thiên hạ xem, thì người ta bảo tên này não có vấn đề, thay vào đó, họ lấy ra một thứ bất kỳ, rồi gán đống tiền lớn vào mua nó.
Thì khi đó, cùng mệnh giá 36 tỷ nhưng người ta nhìn vào lại trầm trồ khen ngợi người này biết cách tiêu tiền. Giàu quá đôi khi cũng có nghịch lý là vậy, muốn khoe của cũng cần phải rất tinh tế và phải có con mắt nghệ thuật.
Khoan hãy bàn tiếp về cách nhà giàu tiêu tiền bởi vì Dương Tuấn Vũ đang nhìn chăm chăm vào một đồ vật, đó là một khối lớn màu đen, xù xì, được người ta gọi với cái tên: Viễn thạch.
Viễn thạch hay Thiên thạch cũng vậy, đối với người khác thì chỉ có giá trị chưng bày cho đẹp, còn đối với Dương Tuấn Vũ thì khác, trong thiên thạch có thể chứa những nguyên tố kim loại hiếm mà hắn cần. Thứ này đúng là nếu không tới những buỗi lễ hội bí mật như thế này thì đúng là khó mà mua được.
Bởi vì đa số các quốc gia đều sai chuyên viên của mình tới thu lại, họ có thể dùng nó để nghiên cứu kết cấu các hành tinh, hoặc thậm chí tìm được dấu vết sự sống ở đó, nó đúng là có rất nhiều công dụng quý giá.
Khối thiên thạch vừa được tuyên bố giá khởi điểm 100 triệu, Dương Tuấn Vũ liền trả giá gấp đôi:
- 200 triệu.
Bởi vì hắn có Kim Bài Lệnh nên được sắp xếp ở trong một phòng bao lớn, việc đấu giá thông qua quan sát diễn biến trên màn hình và bấm các nút trên bàn. Điều này cũng rất có lợi, bởi vì, nếu đấu giá công khai, biết đâu có kẻ nào đó muốn chơi hắn, thấy hắn cần thứ này mà cứ thế đẩy giá lên cao thì mệt. Tiền Dương Tuấn Vũ không thiếu nhưng không phải là lá đa mà muốn lãng phí bao nhiêu cũng được.
Cuối cùng thuận lợi nhận được khối đá thiên thạch lớn bằng một cái lò vi sóng với giá 450 triệu, hắn đã cảm thấy hài lòng rồi.
- Buổi đấu giá đã tới cuối cùng, các vị có thỏa mãn với những gì mình đạt được chưa? Còn những vị khách quý chưa mua được đồ gì xin hãy bớt tiếc nuối. Thứ quý hiếm thì phải có người được người không, như vậy, nó mới là đồ có giá trị. Nhưng, những thứ vừa rồi chỉ là vật làm nền cho vật được đấu giá cuối cùng này.
Mời các vị hướng sự chú ý lên đây.
Lão béo làm người dẫn chương trình bước những bước ngắn ngủn, theo mỗi nhịp là các khối mỡ núc ních trên người hắn lại lắc lư phát tởm.
Những ngón tay múp mỡ có chút khó khăn với lên kéo chiếc khăn che xuống để lộ ra trước mặt mọi người một cái lồng.
Bên trong là một con gà nhỏ, lông trụi lủi, cái nào còn thì là màu đen xì, xám tro, hoặc trắng, tóm lại, nó như một con gà ốm yếu sắp chết, lông đã rụng gần hết.
Mọi người vô cùng bất ngờ về thứ này. Lão béo nhếch mép cười, kiếm tiền không khó, một con vật nhặt được thì vào miệng hắn cũng phải nhả ra được vàng. Cười ha hả, hắn nói:
- Mọi người đừng xem thường con vật nhỏ này, đây là một con gà thật, nhưng mà là con gà đột biến gen.
Có một người nghi hoặc đặt câu hỏi:
- Xin hỏi nó có gì đặc biệt? Nhìn thật xấu xí, mà thể trạng nó vậy, liệu có phải vừa ra khỏi đây thì nó ngỏm luôn không?
Lão béo trấn áp:
- Vị khách quý này và mọi người xin yên tâm, chúng tôi xưa nay đều bán đồ tốt, chưa bán đồ giả bao giờ. Con gà này có điểm rất đặc biệt. Cho tôi hỏi vị khách quý này, theo ngài gà sẽ kêu thế nào?
Vị khách này tưởng hắn khinh thường mình ngu ngốc, kiến thức căn bản cũng không có nên mới đặt câu hỏi như vậy. Tuy khó chịu, nhưng lễ hội này tầm của hắn còn chưa thể đứng lên chửi thẳng mắt tên béo chủ trì này được. Nhưng điều này không có nghĩa là hắn không được phép thể hiện sự bất mãn.
Nhíu mày, giọng gằn lên, hắn nói:
- Con gà con thì kêu chíp chíp, gà mẹ thì kêu cục tác, gà trống thì thì gáy ò ó o. Cái này ai chẳng
biết, mặc dù tôi là người có tiền, nhưng những kiến thức nông thôn này không phải kém cỏi.
Lão béo chẳng quan tâm kẻ này có tức giận hay không mà chỉ gật đầu nói:
- Đúng thế, đây là thứ ai cũng biết, vậy các vị đã nghe thấy con gà nào hót được chưa?
- Hót? Chẳng phải chim mới hót được sao?
Mọi người xì xào bàn tán, nếu đích thị con gà này hót được thì cũng đáng bỏ tiền ra đấy chứ? Đây mới đích thị là đồ siêu hiếm nha.
Lão béo thấy mọi người nghi hoặc bàn tán ầm ĩ không thôi thì gõ kẻng nói:
- Mọi người đừng bán tán vội, bây giờ tôi sẽ làm con gà này hót tiếng chim. Sau đó sẽ là màn đấu giá. Khởi điểm 1 tỷ, giá trả tiếp theo không thấp hơn 100 triệu/lần.
Tất cả ánh mắt đều tập trung vào cái lồng sắt nhỏ, chỉ thấy lão béo lấy từ thắt lưng ra một cái dây mây rồi quật xuống con gà trụi lông. Những đòn roi vô tình trực tiếp trút xuống da thịt làm con vật nhỏ sợ hãi kêu lên. Chỉ là tiếng kêu xin của nó đích thị khi ra khỏi cái mỏ nhỏ lại thành tiếng của loài chim họa mi, xếp hạng đầu trong tứ đại danh ca của làng chim.
Giọng họa mi thế nào giọng con gà trụi lông này còn hay hơn thế một bậc.
Tiếng hót đổ dồn từ cao xuống thấp, có một độ cao, rung rất đều như tiếng vĩ cầm, violin. Lúc cao trong, khi thì nghẹn ngào, nỉ non, đứt quãng.
Nghe âm thanh trong trẻo, xinh đẹp ấy, ai cũng trố mắt nhìn, rồi sợ hãi than: Thực sự lại có con vật như vậy?
Dương Tuấn Vũ cũng cảm thấy hết sức kì quái, nhưng để bỏ ra 1 tỷ mua con vật này thì hắn cảm thấy không đáng. Mà thực tế, 1 tỷ chỉ là giá sàn, và giá trị của nó đột nhiên sau tiếng hót thì đội giá mà tăng lên chóng mặt. 3 tỷ rồi 5 tỷ. Cuối cùng giá 8 tỷ 200 khiến tất cả chùn bước.
Bỗng Hạ Minh Nguyệt bên cạnh hắn bấm nút ra giá 8 tỷ 300, khiến Dương Tuấn Vũ cảm thấy kỳ quái.
- Cô thích con vật nhỏ này?
- Thích. Mà kể cả không thích tôi cũng không muốn để nó lọt vào tay kẻ khác, như vậy, số phận nó suốt ngày chỉ có thể bị hành hạ mà thôi. Đám người đó đúng là độc ác, lại đem một con vật yếu đuối như thế ra làm vật đấu giá.
Câu chuyện kẻ đầy tớ của Kha Lạp đi theo chân người này mua thạch đã được truyền bá rộng rãi khắp nơi rồi. Nhưng họ vừa tận mắt chứng kiến cả quá trình mở 267 khối thạch của Kha Lạp xong, duy nhất chỉ có 2 viên chất lượng thấp và trung, còn lại toàn bộ đều là phế thạch.
Điều này khiến họ rùng mình nghĩ tới một âm mưu: Chẳng lẽ tên này là cao thủ trong cao thủ đổ thạch, hắn cố tình gài bẫy Kha Lạp mua phải đá đểu, còn hàng xịn thì dùng một số tiền lớn mua về?
Nếu đúng như thế thì tên này quá quái vật rồi, chỉ đáng thương cho Kha Lạp tiên sinh, có lẽ, vụ tới Việt Nam làm ăn này đã thua lỗ nặng rồi. Mà không phải có lẽ nữa, đích xác là vậy. Danh tiếng của Kha Lạp trong làng đổ thạch chỉ sợ vì một ngày hôm nay mà tan thành mây khói.
Nghĩ vậy, ngoài ánh mắt sùng kính, đố kị, ghen ghét còn có cả ánh mắt giễu cợt. Bọn họ không phải chỉ mới nghe danh Kha Lạp ngày một ngày hai mà đã biết rất rõ về kẻ này rồi. Hắn không phải là một tên quân tử gì, thua không phải là thua, mà chỉ là tạm thời chịu thiệt rồi dùng những mưu hèn kế bẩn, thậm chí cả vũ lực để trả thù lại kẻ đã thắng mình.
Lúc trước, sở dĩ Cao Đạt dám đứng ra đôi co với hắn vì khối thạch kia là vì lão ta không chỉ giàu nứt khố đổ vách mà còn có rất nhiều vệ sĩ chuyên nghiệp, cả trong và ngoài nước, số lượng chắc phải tới mấy trăm người. Chỉ cần hắn ra khỏi đây là mấy trăm vệ sĩ bảo vệ, Kha Lạp cũng phải có chút kiêng kị. Vì thế, hắn mới lớn tiếng cãi nhau với Kha Lạp.
Nhưng chàng trai kia là sao? Nhìn không thấy giống người của Hạ gia, mà nếu không phải người của Hạ gia, một khi dây vào Kha Lạp và Kha Lục An Thị thì chỉ sợ bọn họ đành phải tranh thủ tìm cách kiếm chác từ đống phỉ thúy quý giá kia, sau đó, hi sinh người này thôi.
Dường như ai cũng thấy trước số phận thê thảm của kẻ này, mọi người đều dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn. Và cũng có không ít người đang muốn xem ngày mai báo chí sẽ phát hiện ra cái xác này chết thảm bằng cách nào.
Còn Dương Tuấn Vũ và Hạ Minh Nguyệt thì chẳng quan tâm tới điều đó. Kha Lục An Thị to thì to thật đấy, nhưng Thịnh Thế và ED cũng chẳng phải đồ bỏ đi. Muốn chơi? Hắn sẽ chơi tới cùng, xem ai chơi chết ai.
Trò chơi đầu tiên đã kết thúc, hạ nhân đã bắt đầu bày tiệc chiêu đãi bữa tối, tiếp tới sẽ là lễ hội đấu giá, thứ này Dương Tuấn Vũ cũng rất mong chờ.
Nhưng để hắn thất vọng là, mấy tiếng đã trôi qua, đấu giá cũng đã đi tới hồi kết, mà vẫn chỉ có mấy loại đồ cổ, những thứ cổ quái không có lợi ích gì cho hắn, chủ yếu tung ra để đám nhà giàu thấy lạ thì đua nhau mua thôi. Chứ bình thường, nếu có ai cho hoặc nhìn thấy ở bên ngoài thì chắc chẳng thèm tốn công liếc mắt tới, nhưng ở trong này, ai cũng muốn thể hiện mình là tay chơi khét tiếng, vì thế, những đồ tưởng chừng vô dụng lại được hét với những cái giá trên trời.
Thực ra, nhà giàu rất kỳ quái, người ta có thể sẵn sàng chi cả chục tỉ để mua một cái cây, nhưng thực sự cái cây này có đáng giá như thế, về chức năng, nó cũng chỉ để nhìn thích mắt một chút chứ chẳng phải đây là cây thần, mọc ra vàng ra bạc.
Tuy vậy, khi có tiền rồi, người ta sẽ không nhìn bằng ánh mắt “thực” nữa, mà cái người ta muốn thể hiện cho kẻ khác chính là “Tôi đã tốn 36 tỷ để mua cái cây này đấy”, điều này chính là khoe ta đây giàu, cực giàu, siêu giàu. Còn thứ đáng giá 36 tỷ kia thực ra là cái cây cũng được, là cỏ rác cũng thế, nó chỉ là thứ để họ gán giá trị lên, qua đó thể hiện mình giàu mà thôi.
Vì sao phải phức tạp như thế? Điều này thực ra không khó lý giải. Thử nghĩ một chút, nếu người nào giàu, mà xếp tiền thành cục lớn, rồi chưng ra cho bàn dân thiên hạ xem, thì người ta bảo tên này não có vấn đề, thay vào đó, họ lấy ra một thứ bất kỳ, rồi gán đống tiền lớn vào mua nó.
Thì khi đó, cùng mệnh giá 36 tỷ nhưng người ta nhìn vào lại trầm trồ khen ngợi người này biết cách tiêu tiền. Giàu quá đôi khi cũng có nghịch lý là vậy, muốn khoe của cũng cần phải rất tinh tế và phải có con mắt nghệ thuật.
Khoan hãy bàn tiếp về cách nhà giàu tiêu tiền bởi vì Dương Tuấn Vũ đang nhìn chăm chăm vào một đồ vật, đó là một khối lớn màu đen, xù xì, được người ta gọi với cái tên: Viễn thạch.
Viễn thạch hay Thiên thạch cũng vậy, đối với người khác thì chỉ có giá trị chưng bày cho đẹp, còn đối với Dương Tuấn Vũ thì khác, trong thiên thạch có thể chứa những nguyên tố kim loại hiếm mà hắn cần. Thứ này đúng là nếu không tới những buỗi lễ hội bí mật như thế này thì đúng là khó mà mua được.
Bởi vì đa số các quốc gia đều sai chuyên viên của mình tới thu lại, họ có thể dùng nó để nghiên cứu kết cấu các hành tinh, hoặc thậm chí tìm được dấu vết sự sống ở đó, nó đúng là có rất nhiều công dụng quý giá.
Khối thiên thạch vừa được tuyên bố giá khởi điểm 100 triệu, Dương Tuấn Vũ liền trả giá gấp đôi:
- 200 triệu.
Bởi vì hắn có Kim Bài Lệnh nên được sắp xếp ở trong một phòng bao lớn, việc đấu giá thông qua quan sát diễn biến trên màn hình và bấm các nút trên bàn. Điều này cũng rất có lợi, bởi vì, nếu đấu giá công khai, biết đâu có kẻ nào đó muốn chơi hắn, thấy hắn cần thứ này mà cứ thế đẩy giá lên cao thì mệt. Tiền Dương Tuấn Vũ không thiếu nhưng không phải là lá đa mà muốn lãng phí bao nhiêu cũng được.
Cuối cùng thuận lợi nhận được khối đá thiên thạch lớn bằng một cái lò vi sóng với giá 450 triệu, hắn đã cảm thấy hài lòng rồi.
- Buổi đấu giá đã tới cuối cùng, các vị có thỏa mãn với những gì mình đạt được chưa? Còn những vị khách quý chưa mua được đồ gì xin hãy bớt tiếc nuối. Thứ quý hiếm thì phải có người được người không, như vậy, nó mới là đồ có giá trị. Nhưng, những thứ vừa rồi chỉ là vật làm nền cho vật được đấu giá cuối cùng này.
Mời các vị hướng sự chú ý lên đây.
Lão béo làm người dẫn chương trình bước những bước ngắn ngủn, theo mỗi nhịp là các khối mỡ núc ních trên người hắn lại lắc lư phát tởm.
Những ngón tay múp mỡ có chút khó khăn với lên kéo chiếc khăn che xuống để lộ ra trước mặt mọi người một cái lồng.
Bên trong là một con gà nhỏ, lông trụi lủi, cái nào còn thì là màu đen xì, xám tro, hoặc trắng, tóm lại, nó như một con gà ốm yếu sắp chết, lông đã rụng gần hết.
Mọi người vô cùng bất ngờ về thứ này. Lão béo nhếch mép cười, kiếm tiền không khó, một con vật nhặt được thì vào miệng hắn cũng phải nhả ra được vàng. Cười ha hả, hắn nói:
- Mọi người đừng xem thường con vật nhỏ này, đây là một con gà thật, nhưng mà là con gà đột biến gen.
Có một người nghi hoặc đặt câu hỏi:
- Xin hỏi nó có gì đặc biệt? Nhìn thật xấu xí, mà thể trạng nó vậy, liệu có phải vừa ra khỏi đây thì nó ngỏm luôn không?
Lão béo trấn áp:
- Vị khách quý này và mọi người xin yên tâm, chúng tôi xưa nay đều bán đồ tốt, chưa bán đồ giả bao giờ. Con gà này có điểm rất đặc biệt. Cho tôi hỏi vị khách quý này, theo ngài gà sẽ kêu thế nào?
Vị khách này tưởng hắn khinh thường mình ngu ngốc, kiến thức căn bản cũng không có nên mới đặt câu hỏi như vậy. Tuy khó chịu, nhưng lễ hội này tầm của hắn còn chưa thể đứng lên chửi thẳng mắt tên béo chủ trì này được. Nhưng điều này không có nghĩa là hắn không được phép thể hiện sự bất mãn.
Nhíu mày, giọng gằn lên, hắn nói:
- Con gà con thì kêu chíp chíp, gà mẹ thì kêu cục tác, gà trống thì thì gáy ò ó o. Cái này ai chẳng
biết, mặc dù tôi là người có tiền, nhưng những kiến thức nông thôn này không phải kém cỏi.
Lão béo chẳng quan tâm kẻ này có tức giận hay không mà chỉ gật đầu nói:
- Đúng thế, đây là thứ ai cũng biết, vậy các vị đã nghe thấy con gà nào hót được chưa?
- Hót? Chẳng phải chim mới hót được sao?
Mọi người xì xào bàn tán, nếu đích thị con gà này hót được thì cũng đáng bỏ tiền ra đấy chứ? Đây mới đích thị là đồ siêu hiếm nha.
Lão béo thấy mọi người nghi hoặc bàn tán ầm ĩ không thôi thì gõ kẻng nói:
- Mọi người đừng bán tán vội, bây giờ tôi sẽ làm con gà này hót tiếng chim. Sau đó sẽ là màn đấu giá. Khởi điểm 1 tỷ, giá trả tiếp theo không thấp hơn 100 triệu/lần.
Tất cả ánh mắt đều tập trung vào cái lồng sắt nhỏ, chỉ thấy lão béo lấy từ thắt lưng ra một cái dây mây rồi quật xuống con gà trụi lông. Những đòn roi vô tình trực tiếp trút xuống da thịt làm con vật nhỏ sợ hãi kêu lên. Chỉ là tiếng kêu xin của nó đích thị khi ra khỏi cái mỏ nhỏ lại thành tiếng của loài chim họa mi, xếp hạng đầu trong tứ đại danh ca của làng chim.
Giọng họa mi thế nào giọng con gà trụi lông này còn hay hơn thế một bậc.
Tiếng hót đổ dồn từ cao xuống thấp, có một độ cao, rung rất đều như tiếng vĩ cầm, violin. Lúc cao trong, khi thì nghẹn ngào, nỉ non, đứt quãng.
Nghe âm thanh trong trẻo, xinh đẹp ấy, ai cũng trố mắt nhìn, rồi sợ hãi than: Thực sự lại có con vật như vậy?
Dương Tuấn Vũ cũng cảm thấy hết sức kì quái, nhưng để bỏ ra 1 tỷ mua con vật này thì hắn cảm thấy không đáng. Mà thực tế, 1 tỷ chỉ là giá sàn, và giá trị của nó đột nhiên sau tiếng hót thì đội giá mà tăng lên chóng mặt. 3 tỷ rồi 5 tỷ. Cuối cùng giá 8 tỷ 200 khiến tất cả chùn bước.
Bỗng Hạ Minh Nguyệt bên cạnh hắn bấm nút ra giá 8 tỷ 300, khiến Dương Tuấn Vũ cảm thấy kỳ quái.
- Cô thích con vật nhỏ này?
- Thích. Mà kể cả không thích tôi cũng không muốn để nó lọt vào tay kẻ khác, như vậy, số phận nó suốt ngày chỉ có thể bị hành hạ mà thôi. Đám người đó đúng là độc ác, lại đem một con vật yếu đuối như thế ra làm vật đấu giá.
/605
|