Mưa mỗi lúc một lớn. Thiên Tình ngồi co ro trong góc tường, mưa rơi thấm ướt tóc tai và quần áo của cô. Trên mặt đầy nước nhưng cô không biết là nước mưa hay nước mắt nữa.
Có điều....Mùi vị đều đắng chát như nhau...
Giờ phút này, trái tim cô…
Cô cứ thẫn thờ ngồi ở đó, đến khóc cũng không dám khóc lớn.
Không biết trôi qua bao lâu...Trong nhà đột nhiên có tiếng động. Cửa được người bên trong mở ra. Một dáng người cao lớn bước ra.
Thiên Tình muốn nghiêng đầu nhìn người kia xem thế nào, nhưng sợ bị phát hiện, chỉ co người rút sát vào trong góc tối.
Cuối cùng....Cô chỉ có thể ngỡ ngàng nhìn theo bóng dáng của người đó chầm chậm bước đi trong làn mưa, rồi lên chiếc xe hơi sang trọng đậu cách đó không xa.
Người đàn ông đó, mặc dù bước đi trong mưa, nhưng dáng vẻ rất ung dung khoan thai, không hề có chút chật vật nào. Anh ta rất giống Thi Nam Sênh, là kiểu đàn ông rất cao ngạo...
Nhưng anh ta quen sao với Vãn Tình? Nghe những lời hai người vừa nói chuyện, dường như anh ta là người bắt đầu trước.
Cho đến khi ánh đèn xe kia hoàn toàn biến mất trong đêm tối, Vãn Tình vẫn không hề bước chân ra ngoài.
Thiên Tình vịn hành lý chống người đứng dậy. Cô vỗ vỗ hai má để mình được tươi tỉnh hơn. Nhưng dầm mưa lâu như vậy, làm sao còn tươi tỉnh nổi đây?
“Chị ơi!” Thiên Tình đi tới trước cửa, cố ý lớn giọng gọi.
Cố nặn ra nụ cười, cô đứng trước cửa gọi to lần nữa, "Chị ơi, em về rồi nè!"
Trong nhà rốt cuộc cũng có động tĩnh. Cửa được người bên trong kéo ra. Vãn Tình mặc đồ ngủ, dáng vẻ rõ ràng là vừa mới tắm xong. Mái tóc xõa ra rũ xuống vai. Cho dù Thiên Tình đã cố tình đợi một lúc lâu mới gõ cửa, nhưng cảm thấy trên người Vãn Tình còn mang vẻ vừa qua cuộc hoan ái.
Thiên Tình làm như không hay biết chuyện gì, cười nói: "Chị, có phải em làm ồn khiến chị thức giấc không?"
Vãn Tình cứ ngỡ mình bị ảo giác, nhưng thật sự lúc này Thiên Tình đang đứng sờ sờ trước mặt cô. Sống mũi bỗng cay cay, bước lên ôm Thiên Tình vào lòng, "Sao về mà không gọi điện báo cho chị biết?"
"Em muốn cho chị và cha bất ngờ!" Thiên Tình cười hì hì, hốc mắt đỏ ửng, "Chị, đừng ôm em nữa…Người em đang bị ướt đó."
Lúc này Vãn Tình mới phát hiện ra Thiên Tình bị mắc mưa, vội vàng buông cô ra, vừa kéo cô vào trong nhà, vừa cằn nhằn: "Em đó, cứ như vậy mà đội mưa về à.... Trời lạnh thế này sao chẳng biết để ý gì cả.... Ở bên kia điều kiện sống không tốt hay sao mà em gầy đi nhiều vậy? À phải rồi, sao đột nhiên em lại về? Không phải còn hai tháng nữa sao? Mau vào nhà thay quần áo ướt ra trước đi, hành lý để chị mang vào cho..."
Thiên Tình cười, "Chị, chị hỏi nhiều như vậy, em biết trả lời câu nào trước đây?"
Vãn Tình mở lò sưởi lên, nghe thấy Thiên Tình nói thế liền nói: "Thay quần áo ra trước đã!" Vãn Tình nói xong, vội vã đi vào phòng tắm.
Thiên Tình đứng ngơ ngác nhìn theo bóng lưng chị. Mười tháng không gặp, dường như chị cô thay đổi không ít. Nhưng sự quan tâm dành cho em gái thì vẫn như ngày nào.
"Thiên Tình, chị pha nước rồi, quần áo cũng mang vào luôn rồi, em vào tắm đi!" Tiếng gọi của Vãn Tình khiến Thiên Tình hoàn hồn lại.
"Vâng!" Cô đáp một tiếng, vội vã đi vào phòng tắm. Sau khi đóng cửa lại, vừa tắm vừa giả vờ như không biết gì hỏi Vãn Tình, "Chị, trễ thế rồi mà cha vẫn chưa về sao? Cha đi đâu thế ạ?"
"Cha hả..." Vãn Tình úp úp mở mở, "Tối nay cha làm tăng ca! Cho nên trễ lắm mới về."
"Ồ!" Thiên Tình không hỏi thêm gì nữa. Thật ra, đời nào cha chịu làm ca đêm chứ? Bởi vì thương chị nên cô cũng không vạch trần Vãn Tình.
"Đúng rồi, sao đột nhiên em về đây? Lần này về rồi có đi nữa không?" Vãn Tình hỏi cô.
Bởi tiếng nước đang chảy ào ào trong phòng tắm, khiến giọng của chị cô từ bên ngoài vọng vào có phần xa xôi không rõ.
Thiên Tình đáp: "Ngày mai công ty muốn em tham dự một buổi tiệc, cho nên em bảo em về gấp. Theo ý công ty thì em vẫn phải quay lại Hàn Quốc, còn khi nào đi thì vẫn chưa biết cụ thể. Chừng nào nhận được điện thoại có lẽ sẽ đi luôn."
"Ừ. Chị còn tưởng em sẽ ở chơi với chị mấy ngày nữa chứ." Giọng nói của Vãn Tình có chút mất mát.
"Không sao, đợi đến khi em thu xong EP là có thể về luôn rồi."
Vãn Tình tựa người vào cửa, "Em ở bên đó có khỏe không? Chị chỉ sợ sau khi thu EP xong muốn gặp em còn khó hơn. Nếu mai này em thật sự trở thành ngôi sao rồi, sợ rằng hai chị em chúng ta muốn gặp nhau cũng rất khó khăn."
"Chuyện đó chắc còn xa lắm." Thiên Tình mặc quần áo, lau tóc rồi đi ra ngoài.
Vãn Tình cầm lấy khăn bông trong tay, kéo cô ngồi xuống ghế sofa, lau tóc cho cô.
Rất lâu không được hưởng thụ cảm giác này, Thiên Tình lệ thuộc tựa người vào vai chị, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.
Hai chị em mới trò chuyện chưa được mấy câu, điện thoại của Vãn Tình đột nhiên vang lên. Vãn Tình giật nảy mình, sắc mặt cũng chuyển sang trắng bệch. Cô vô thức liếc nhìn Thiên Tình.
Thiên Tình nhoẻn miệng cười, nheo mắt lại cố ý trêu ghẹo chị: "Bạn trai chị gọi hả?"
"Bạn trai gì chứ?" Vãn Tình liếc mắt nhìn màn hình điện thoại, trên môi nở nụ cười khổ. Chẵng những không nghe máy mà còn dứt khoát cắt ngang cuộc gọi, tiện tay đặt xuống cạnh máy vi tính.
Xem ra, chị thật sự rất ghét, rất ghét người đàn ông đó...
Thiên Tình không hỏi gì nữa, ngược lại Vãn Tình đột nhiên hỏi: "Em ở bên kia có bạn trai chưa?"
"Hả? Em á?" Thiên Tình chỉ mình, rồi sau đó lắc đầu, “Em sao có khả năng đó? Đến cả tiếng mẹ để của nước người ta còn chưa rành nữa là!
Vãn Tình nhìn Thiên Tình, "Em nói thật cho chị biết, em và anh ta còn liên lạc không?"
Anh ta? Anh ấy sao? Thiên Tình không trả lời mà chỉ nhìn Vãn Tình.
"Có một lần chị gặp Thi Nam Sênh ở trên đường. Bọn chị có chào hỏi, nhưng anh ấy không hỏi gì về em."
Nhắc tới cái tên này, trong lòng Thiên Tình vẫn rung động không thôi. Nhưng chỉ khẽ mỉm cười, "Bọn em không còn liên lạc với nhau từ lâu rồi. Bây giờ cũng chỉ là hai người xa lạ không quen biết..."
Nói ra bốn chữ ‘hai người xa lạ’ này, trong lòng cô thầm chua xót không sao tả được. Không ngờ đã qua lâu vậy rồi, mà trong lòng cô vẫn chưa quên được...
.... .... ....
Cả đêm, Thiên Tình và Vãn Tình nói hết chuyện này sang chuyện kia, không biết nói đến mấy giờ, cho tới khi cả hai đều ngủ thiếp đi.
Sáng sớm dậy, Thiên Tình cảm thấy cả người mệt mỏi, đầu đau như búa bổ. Có lẽ là do tối qua dầm mưa, nhưng cô không muốn khiến Vãn Tình lo lắng. Ăn sáng cùng Vãn Tình xong, cô mặc thêm áo ấm, rồi đi thẳng đến công ty.
Khi đến công ty, liền được người hướng dẫn tới phòng truyền thông. Trong phòng truyền thông lúc này đã đầy ấp người, cả những nghệ sĩ nổi danh cũng có mặt ở đây, còn có một vài nhân viên đang chụm đầu bàn tán gì đó.
Lăng Phong đã có mặt từ rất lậu đợi Thiên Tình, trông thấy cô tới, ngay cả chào hỏi cũng bỏ qua, lập tức chỉ đạo: "Dẫn Thiên Tình tới phòng hóa trang trang điểm trước đã. Stylist, mang bộ lễ phục tối qua chọn tới đây để lát nữa cô ấy thay!"
"Vâng!"
Có điều....Mùi vị đều đắng chát như nhau...
Giờ phút này, trái tim cô…
Cô cứ thẫn thờ ngồi ở đó, đến khóc cũng không dám khóc lớn.
Không biết trôi qua bao lâu...Trong nhà đột nhiên có tiếng động. Cửa được người bên trong mở ra. Một dáng người cao lớn bước ra.
Thiên Tình muốn nghiêng đầu nhìn người kia xem thế nào, nhưng sợ bị phát hiện, chỉ co người rút sát vào trong góc tối.
Cuối cùng....Cô chỉ có thể ngỡ ngàng nhìn theo bóng dáng của người đó chầm chậm bước đi trong làn mưa, rồi lên chiếc xe hơi sang trọng đậu cách đó không xa.
Người đàn ông đó, mặc dù bước đi trong mưa, nhưng dáng vẻ rất ung dung khoan thai, không hề có chút chật vật nào. Anh ta rất giống Thi Nam Sênh, là kiểu đàn ông rất cao ngạo...
Nhưng anh ta quen sao với Vãn Tình? Nghe những lời hai người vừa nói chuyện, dường như anh ta là người bắt đầu trước.
Cho đến khi ánh đèn xe kia hoàn toàn biến mất trong đêm tối, Vãn Tình vẫn không hề bước chân ra ngoài.
Thiên Tình vịn hành lý chống người đứng dậy. Cô vỗ vỗ hai má để mình được tươi tỉnh hơn. Nhưng dầm mưa lâu như vậy, làm sao còn tươi tỉnh nổi đây?
“Chị ơi!” Thiên Tình đi tới trước cửa, cố ý lớn giọng gọi.
Cố nặn ra nụ cười, cô đứng trước cửa gọi to lần nữa, "Chị ơi, em về rồi nè!"
Trong nhà rốt cuộc cũng có động tĩnh. Cửa được người bên trong kéo ra. Vãn Tình mặc đồ ngủ, dáng vẻ rõ ràng là vừa mới tắm xong. Mái tóc xõa ra rũ xuống vai. Cho dù Thiên Tình đã cố tình đợi một lúc lâu mới gõ cửa, nhưng cảm thấy trên người Vãn Tình còn mang vẻ vừa qua cuộc hoan ái.
Thiên Tình làm như không hay biết chuyện gì, cười nói: "Chị, có phải em làm ồn khiến chị thức giấc không?"
Vãn Tình cứ ngỡ mình bị ảo giác, nhưng thật sự lúc này Thiên Tình đang đứng sờ sờ trước mặt cô. Sống mũi bỗng cay cay, bước lên ôm Thiên Tình vào lòng, "Sao về mà không gọi điện báo cho chị biết?"
"Em muốn cho chị và cha bất ngờ!" Thiên Tình cười hì hì, hốc mắt đỏ ửng, "Chị, đừng ôm em nữa…Người em đang bị ướt đó."
Lúc này Vãn Tình mới phát hiện ra Thiên Tình bị mắc mưa, vội vàng buông cô ra, vừa kéo cô vào trong nhà, vừa cằn nhằn: "Em đó, cứ như vậy mà đội mưa về à.... Trời lạnh thế này sao chẳng biết để ý gì cả.... Ở bên kia điều kiện sống không tốt hay sao mà em gầy đi nhiều vậy? À phải rồi, sao đột nhiên em lại về? Không phải còn hai tháng nữa sao? Mau vào nhà thay quần áo ướt ra trước đi, hành lý để chị mang vào cho..."
Thiên Tình cười, "Chị, chị hỏi nhiều như vậy, em biết trả lời câu nào trước đây?"
Vãn Tình mở lò sưởi lên, nghe thấy Thiên Tình nói thế liền nói: "Thay quần áo ra trước đã!" Vãn Tình nói xong, vội vã đi vào phòng tắm.
Thiên Tình đứng ngơ ngác nhìn theo bóng lưng chị. Mười tháng không gặp, dường như chị cô thay đổi không ít. Nhưng sự quan tâm dành cho em gái thì vẫn như ngày nào.
"Thiên Tình, chị pha nước rồi, quần áo cũng mang vào luôn rồi, em vào tắm đi!" Tiếng gọi của Vãn Tình khiến Thiên Tình hoàn hồn lại.
"Vâng!" Cô đáp một tiếng, vội vã đi vào phòng tắm. Sau khi đóng cửa lại, vừa tắm vừa giả vờ như không biết gì hỏi Vãn Tình, "Chị, trễ thế rồi mà cha vẫn chưa về sao? Cha đi đâu thế ạ?"
"Cha hả..." Vãn Tình úp úp mở mở, "Tối nay cha làm tăng ca! Cho nên trễ lắm mới về."
"Ồ!" Thiên Tình không hỏi thêm gì nữa. Thật ra, đời nào cha chịu làm ca đêm chứ? Bởi vì thương chị nên cô cũng không vạch trần Vãn Tình.
"Đúng rồi, sao đột nhiên em về đây? Lần này về rồi có đi nữa không?" Vãn Tình hỏi cô.
Bởi tiếng nước đang chảy ào ào trong phòng tắm, khiến giọng của chị cô từ bên ngoài vọng vào có phần xa xôi không rõ.
Thiên Tình đáp: "Ngày mai công ty muốn em tham dự một buổi tiệc, cho nên em bảo em về gấp. Theo ý công ty thì em vẫn phải quay lại Hàn Quốc, còn khi nào đi thì vẫn chưa biết cụ thể. Chừng nào nhận được điện thoại có lẽ sẽ đi luôn."
"Ừ. Chị còn tưởng em sẽ ở chơi với chị mấy ngày nữa chứ." Giọng nói của Vãn Tình có chút mất mát.
"Không sao, đợi đến khi em thu xong EP là có thể về luôn rồi."
Vãn Tình tựa người vào cửa, "Em ở bên đó có khỏe không? Chị chỉ sợ sau khi thu EP xong muốn gặp em còn khó hơn. Nếu mai này em thật sự trở thành ngôi sao rồi, sợ rằng hai chị em chúng ta muốn gặp nhau cũng rất khó khăn."
"Chuyện đó chắc còn xa lắm." Thiên Tình mặc quần áo, lau tóc rồi đi ra ngoài.
Vãn Tình cầm lấy khăn bông trong tay, kéo cô ngồi xuống ghế sofa, lau tóc cho cô.
Rất lâu không được hưởng thụ cảm giác này, Thiên Tình lệ thuộc tựa người vào vai chị, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.
Hai chị em mới trò chuyện chưa được mấy câu, điện thoại của Vãn Tình đột nhiên vang lên. Vãn Tình giật nảy mình, sắc mặt cũng chuyển sang trắng bệch. Cô vô thức liếc nhìn Thiên Tình.
Thiên Tình nhoẻn miệng cười, nheo mắt lại cố ý trêu ghẹo chị: "Bạn trai chị gọi hả?"
"Bạn trai gì chứ?" Vãn Tình liếc mắt nhìn màn hình điện thoại, trên môi nở nụ cười khổ. Chẵng những không nghe máy mà còn dứt khoát cắt ngang cuộc gọi, tiện tay đặt xuống cạnh máy vi tính.
Xem ra, chị thật sự rất ghét, rất ghét người đàn ông đó...
Thiên Tình không hỏi gì nữa, ngược lại Vãn Tình đột nhiên hỏi: "Em ở bên kia có bạn trai chưa?"
"Hả? Em á?" Thiên Tình chỉ mình, rồi sau đó lắc đầu, “Em sao có khả năng đó? Đến cả tiếng mẹ để của nước người ta còn chưa rành nữa là!
Vãn Tình nhìn Thiên Tình, "Em nói thật cho chị biết, em và anh ta còn liên lạc không?"
Anh ta? Anh ấy sao? Thiên Tình không trả lời mà chỉ nhìn Vãn Tình.
"Có một lần chị gặp Thi Nam Sênh ở trên đường. Bọn chị có chào hỏi, nhưng anh ấy không hỏi gì về em."
Nhắc tới cái tên này, trong lòng Thiên Tình vẫn rung động không thôi. Nhưng chỉ khẽ mỉm cười, "Bọn em không còn liên lạc với nhau từ lâu rồi. Bây giờ cũng chỉ là hai người xa lạ không quen biết..."
Nói ra bốn chữ ‘hai người xa lạ’ này, trong lòng cô thầm chua xót không sao tả được. Không ngờ đã qua lâu vậy rồi, mà trong lòng cô vẫn chưa quên được...
.... .... ....
Cả đêm, Thiên Tình và Vãn Tình nói hết chuyện này sang chuyện kia, không biết nói đến mấy giờ, cho tới khi cả hai đều ngủ thiếp đi.
Sáng sớm dậy, Thiên Tình cảm thấy cả người mệt mỏi, đầu đau như búa bổ. Có lẽ là do tối qua dầm mưa, nhưng cô không muốn khiến Vãn Tình lo lắng. Ăn sáng cùng Vãn Tình xong, cô mặc thêm áo ấm, rồi đi thẳng đến công ty.
Khi đến công ty, liền được người hướng dẫn tới phòng truyền thông. Trong phòng truyền thông lúc này đã đầy ấp người, cả những nghệ sĩ nổi danh cũng có mặt ở đây, còn có một vài nhân viên đang chụm đầu bàn tán gì đó.
Lăng Phong đã có mặt từ rất lậu đợi Thiên Tình, trông thấy cô tới, ngay cả chào hỏi cũng bỏ qua, lập tức chỉ đạo: "Dẫn Thiên Tình tới phòng hóa trang trang điểm trước đã. Stylist, mang bộ lễ phục tối qua chọn tới đây để lát nữa cô ấy thay!"
"Vâng!"
/196
|