"Được, được, được. Vậy gọi cô là Thiên Tình nhé." Hà tổng cười nhìn Thiên Tình, "Trước đây có phải chúng ta từng gặp nhau rồi không? Tôi cảm thấy cô rất quen."
"Anh nhớ nhầm rồi. Tôi mới gặp anh lần đầu mà."
"Thật sao? Ha, cứ hễ tôi thấy người đẹp là đều cảm thấy quen mắt hết à." (ông này dã man gê)
Thiên Tình chỉ cười, cũng không đáp lời anh ta.
"Nghe Lăng Phong nói, cô mới chuyển sang ngành điện ảnh hả?" Hà tổng tiếp tục gợi chuyện nói, giọng điệu ân cần hỏi han.
Nhưng điều đó lại khiến Thiên Tình có chút bài xích, cho nên chỉ đơn giản đáp lại lời anh ta: "Vâng."
"Tối nay tôi thấy cô không tập trung, có phải cô có tâm sự gì không?" Bàn tay Hà tổng đặt ở trên eo Thiên Tình, lúc này như có như không nhè nhẹ vuốt ve. Trong đôi mắt chẳng có vẻ gì đứng đắn, "Hay là tâm sự với tôi nhé?"
Bàn tay anh ta đặt phía sau lưng cô khiến cả người cô run lên. Cô rùng mình, dừng chân lại, "Xin lỗi Hà tổng, đột nhiên tôi cảm thấy không thoải mái, tôi xin phép đi nghỉ một lát." Nói xong, vội tránh khỏi vòng tay anh ta, định rời đi.
Nhưng lúc này Hà tổng sao dễ dàng để cô đi như vậy được? Duỗi cánh tay ra kéo cô lại, "Thiên Tình, đừng vội đi mà. Nếu không muốn tâm sự với tôi, vậy thì chúng ta có thể bàn đến công việc sắp tới của em nhé. Hiện tại tôi đang có một kịch bản phim truyền hình mới, vẫn đang tìm kiếm người đảm nhận vai chính." Anh ta vừa nói, bàn tay kia cũng nhẹ vuốt ve lên bờ vai để trần của cô.
"Hà tổng, xin tự trọng!" Thiên Tình vội lách người đẩy tay anh ta ra. Giọng nói nghiêm nghị, sắc mặt cũng lạnh đi, hoàn toàn không cho đối phương mặt mũi. Âm thanh khi nói cũng không hề nhỏ, khiến cho những người bên cạnh không khỏi đưa mắt nhìn sang.
Điều đó càng khiến Hà tổng cảm thấy vô cùng mất mặt, "Cô chân ướt chân ráo bước chân vào ngành giải trí, sớm muộn gì cũng phải đi con đường này, còn bày đặt giả bộ thánh thiện trước mặt tôi gì chứ?" Anh ta đột nhiên túm tóc Thiên Tình, dùng sức kéo cô ôm chặt vào lòng, "Xem ra, tối nay tôi không dạy dỗ cô, cô sẽ không biết được giá trị của mình đến đâu!" Dứt lời anh ta liền kéo Thiên Tình đi ra phía ngoài bể bơi.
Thiên Tình ra sức giãy giụa, nhưng sức cô sao chống lại sức anh ta được? Gương mặt anh ta giống như ác quỷ dần tiến tới sát cô. Cô sợ hãi kêu lên, "Buông ra! Buông tôi ra...."
Tình huống thế này ai cũng biết được sẽ xảy ra chuyện gì. Hơn nữa, mỗi người ở đây đều là những người có máu mặt, cũng đều nghe thấy tiếng kêu của cô, thế nhưng ai cũng lảng đi như không nghe không thấy gì, tiếp tục làm chuyện của mình.
Thiên Tình trong cơn tuyệt vọng, theo bản năng muốn gọi Thi Nam Sênh cầu cứu, nhưng nơi nào có bóng dáng Thi Nam Sênh?
Còn Lăng Phong....Lúc này anh ta đang bị một đám nghệ sĩ vậy quanh, hoàn toàn không để ý tới tình hình ở bên này.
"Đừng mơ tưởng có người tới cứu cô. Người ở đây đều là người mù cả rồi." Lúc này Hà tổng đã kéo cô tới bể bơi, vừa tháo chiếc nơ trên cổ áo, vừa hằm hè nói với cô.
"Anh.... Anh muốn làm gì? Anh dám đụng vào tôi... tôi sẽ báo cảnh sát đấy...." Thiên Tình lùi từng bước về phía sau, người đàn ông trước mặt cũng từng bước tiến lại gần cô.
Gã ta nhìn chằm chằm Thiên Tình, trong mắt đều là vẻ dâm tà, "Báo cảnh sát? Cô có lá gan đó sao? Trừ phi cô không muốn làm việc trong ngành giải trí nữa." Gã ta đã cởi áo vest ra, định nhào tới chỗ Thiên Tình.
Thiên Tình ‘A...’ lên một tiếng, lập tức xoay người nhảy xuống hồ bơi ở phía sau. Cô không biết bơi! Hơn nữa, thời tiết còn đang rất lạnh! Vừa chạm vào mặt nước, cô liền cảm thấy cái lạnh lan tỏa đến tận xương. Cả người bị làn nước lạnh bao phủ, cô cũng uống hết vài ngụm nước.
"Shit! Lại còn dám nhảy xuống đó!" Gã kia như bị kích thích, cô càng phản kháng gã lại càng không bỏ qua. Trời lạnh như thế này, gã không dám nhảy xuống nước, chỉ đến gần mép hồ cúi người định kéo Thiên Tình lên.
Nhưng....tay còn chưa kịp chạm tới Thiên Tình thì đã bị đá vào mông một phát đau điếng. Chỉ nghe ‘Tõm…’ một tiếng, nước trong bể bơi bắn lên tung tóe, gã ta ngã nhào vào trong hồ nước.
Thiên Tình đang nhắm mắt chới với trong hồ nước, không sao mở mắt ra được. Nhưng vẫn nghe thấy tiếng gã kia mắng: "Khốn nạn! Tên chó nào dám đạp tao? Xem tao.... Thi.... Thi tổng? Sao.... Sao lại là anh?"
"Cút! Nếu không, tôi không ngại làm lớn chuyện này lên đâu!"
Một người khác lên tiếng, giọng nói lạnh đến thấu xương, còn lạnh hơn cả thời tiết lúc này, lạnh lẽo buốt giá như trong hầm băng vậy.
Nhưng....Giọng nói này....Là anh sao? Thiên Tình đã không còn giữ được tỉnh táo nữa, dù rất cố gắng muốn phân biệt rõ ràng, nhưng mắt lại mở không nổi. Ngay sau đó, chỉ nghe tiếng nước ‘ầm’ bắn lên, cơ thể đang chìm xuống của cô đột nhiên được ôm chặt lấy nâng lên. Khi cơ thể người đàn ông tiến đến áp sát, cô giãy giụa theo phản xạ, "Ưmh.... Ưmh...."
Người kia cũng không buông tay, cứ thế đưa cô lên khỏi mặt nước.
Thiên Tình ho sù sụ, phun nước trong miệng ra, dồn hết hơi sức còn lại đánh lên cánh tay kia, "Khốn kiếp! Buông tôi ra.... Đừng đụng vào tôi...." Cô cứ nghĩ người kia là Hà tổng.
"Vậy sao? Muốn tôi buông tay để em chết đuối hả?" Giọng nói lạnh lùng, đùa cợt nhưng vô cùng quen thuộc vang lên.
Giống như giọng nói vẫn vang lên trong mỗi giấc mơ, khiến cô không dám tin. Nhưng giờ phút này lại vang lên bên tai cô vô cùng chân thật và rõ ràng.
"Tôi.... Khụ.... Tôi không biết là anh...." Bao nhiêu lần thương nhớ, bao nhiêu lần mơ thấy, nhưng Thiên Tình vạn lần không ngờ rằng, cảnh tưởng khi cả hai gặp nhau lại khốn đốn đến mức này.
"Nếu không em tưởng ai?" Anh cười lạnh, "Không lẽ em tưởng lão già háo sắc Hà Niệm Khuynh kia sao?"
Thiên Tình mím môi, không nói gì. Cảnh tượng vừa rồi hẳn là anh đã thấy hết.
Thấy cô không đáp lại, Thi Nam Sênh hài lòng không nói gì thêm, nhanh chóng đưa cô lên bờ.
Người cô run rẩy không ngừng, trời lạnh thế này khiến môi cô tím tái thâm đen lại. Tối hôm qua cô bị mắc mưa, vốn đã rất khó chịu, bây giờ lại nhảy xuống nước lạnh khiến cô không chịu được nữa. Cả người cô không còn chút hơi sức nào, ngay cả đứng lên cũng không đứng nổi, chỉ biết cuộn người ngồi ở đó.
Thấy cô như vậy, ánh mắt Thi Nam Sênh thoáng tối lại. Vội vàng cởi áo vest trên người ra, cẩn thận khoác lên người cô, sau đó bế thốc cô lên.
"Ối...." Hai chân đột nhiên lơ lửng trên không, Thiên Tình hoảng hốt kêu lên bám chặt vào ngực anh. Thấy anh bế cô đi ra phía cửa, liền hỏi, "Chúng ta...đi đâu vậy?" Đến cả giọng nói của cô cũng run rẩy không tròn tiếng. Cô thật sự rất lạnh, theo bản năng càng rúc sâu vào lồng ngực anh.
Tầm mắt Thi Nam Sênh khẽ chuyển xuống dưới, thân thể có chút căng thẳng. Người phụ nữ này....Rốt cuộc muốn gì đây?
Sống ở nước ngoài mới có mười tháng, mà bản lĩnh quyến rũ đàn ông đã vượt trội lên thế này rồi sao?
"Chúng ta đi đâu?" Không thấy anh trả lời, Thiên Tình lại hỏi: “Tôi không nói tiếng nào mà bỏ đi như vậy, lát nữa Lăng Phong tìm không thấy tôi thì làm sao."
"Muốn ở lại đây chết rét sao?" Thi Nam Sênh tức giận nhìn cô.
Cô bĩu bĩu môi. Dĩ nhiên là không muốn!
Thi Nam Sênh cứ vậy bế cô ra khỏi phòng tiệc, đi thẳng lên một căn phòng ngay trong khách sạn.
Suốt đường đi, từ dưới lầu bế cô vào thang máy, sau đó bế cô lên lầu.... Hai người đều không mở miệng nói câu nào, thậm chí, cũng không ai mở miệng hỏi thăm người kia mười tháng nay sống ra sao....
Thiên Tình ngoan ngoãn vùi trong lòng anh, nghe nhịp tim trầm ổn của anh, rõ ràng cả người cô ướt sũng, lạnh đến cứng người, nhưng giờ phút này tựa vào ngực anh lại cảm thấy thật ấm áp. Cô chưa bao giờ nghĩ tới hai người sẽ có ngày hôm nay...
Càng không nghĩ tới, ngày đầu tiên về nước lại gặp được anh....
Căn phòng lớn đến không thể tưởng tượng nổi. Đi qua phòng khách, phòng họp, rồi mới đến phòng ngủ. Thi Nam Sênh thẳng chân đá văng cửa phòng tắm, không chút dịu dàng thả cô xuống bồn tắm.
"Mở nước tự tắm!" Anh vừa ra lệnh, vừa cởi chiếc áo sơ mi ướt sũng trên người ra. Từng chiếc cúc áo được cởi ra, lồng ngực rắn chắc cùng đường cong hoàn mỹ trên cơ thể theo đó dần dần hiện ra.
Thiên Tình hoảng hốt quay mặt sang chỗ khác, cuộn người lại, xấu hổ đến ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp, "Anh.... Anh muốn làm gì?"
Rũ mắt nhìn xuống bắt gặp dáng vẻ xấu hổ đó của cô, Thi Nam Sênh chỉ hừ mũi một tiếng, "Em nghĩ xem tôi muốn làm gì?" Áo sơ mi trên người đã bị anh cởi ra rồi tiện tay vứt sang một bên, biết rõ cô đang hoảng sợ, nhưng anh lại không vội đi ra ngoài, ngược lại ngồi xổm xuống tiến sát lại gần cô.
Thiên Tình không dám đối diện với ánh mắt của anh, nhưng cô vẫn cảm nhận được rất rõ ràng hơi thở nóng rực của anh dần tiến sát lại mình. Cô thở khì khì, căng thẳng nắm chặt hai bên thành bồn tắm.
"Em cho rằng tôi giống lão già háo sắc Hà Niệm Khuynh kia, thèm muốn em?" Anh châm biếm hỏi, bàn tay chậm rãi vươn tới chỗ cô.
Cô như ngừng thở, chớp chớp mi, “Tôi không có ý đó."
Anh ấy càng lúc càng tiến sát lại chỗ mình! Rốt cuộc anh muốn làm gì? Cô nhắm mắt, định đứng dậy bước ra khỏi không gian chật hẹp này. Nhưng, một giây kế tiếp....
Chợt thấy anh nghiêng người, ngón tay chạm vào vòi nước, đầu ngón tay bật nhẹ một cái. Vòi hoa sen liền phun nước xuống.
“Ôi...." Thiên Tình bị nước nóng tưới vào đầu hoảng hồn la lên. Tức giận nhìn anh, nhưng anh đã đứng dậy, từ trên cao rũ mắt xuống nhìn cô, "Tắm nhanh một chút, tôi cũng muốn tắm!"
Phù….Thì ra anh chỉ muốn mở vòi nước lên thôi, cô còn tưởng rằng....
Ôi! Thiên Tình thầm than trong lòng, xấu hổ chết đi được. Nhìn anh cởi trần đi ra ngoài, mặt Thiên Tình đỏ lên như quả cà chua chín.
Trước kia đóng cửa, anh còn xoay người lại, "Em mà tắm lâu quá, tôi không dám đảm bảo mình sẽ không xông vào đâu đấy!" Lời này…chính là sự uy hiếp trắng trợn!
Nhưng Thiên Tình thật sự không dám chậm trễ một giây, cửa vừa được đóng lại, cô lập tức cởi váy trên người ra.
Dưới vòi nước chảy, cô vội vàng cọ rửa thân thể. Làn nước nóng chảy qua toàn thân, gột sạch hết nước lạnh trên người, Thiên Tình cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Nghĩ đến vừa rồi may mà anh kịp thời xuất hiện cứu mình, nếu không hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Hơn nữa, không ngờ mình còn có thể được gần gũi anh như vậy....
Thiên Tình không biết đây rốt cuộc là phúc của mình, hay tai kiếp đời này mình không thể nào tránh khỏi.
Chỉ biết rằng....cảm giác rung động vì anh, vẫn còn tồn tại rất chân thật nơi đáy lòng.
"Anh nhớ nhầm rồi. Tôi mới gặp anh lần đầu mà."
"Thật sao? Ha, cứ hễ tôi thấy người đẹp là đều cảm thấy quen mắt hết à." (ông này dã man gê)
Thiên Tình chỉ cười, cũng không đáp lời anh ta.
"Nghe Lăng Phong nói, cô mới chuyển sang ngành điện ảnh hả?" Hà tổng tiếp tục gợi chuyện nói, giọng điệu ân cần hỏi han.
Nhưng điều đó lại khiến Thiên Tình có chút bài xích, cho nên chỉ đơn giản đáp lại lời anh ta: "Vâng."
"Tối nay tôi thấy cô không tập trung, có phải cô có tâm sự gì không?" Bàn tay Hà tổng đặt ở trên eo Thiên Tình, lúc này như có như không nhè nhẹ vuốt ve. Trong đôi mắt chẳng có vẻ gì đứng đắn, "Hay là tâm sự với tôi nhé?"
Bàn tay anh ta đặt phía sau lưng cô khiến cả người cô run lên. Cô rùng mình, dừng chân lại, "Xin lỗi Hà tổng, đột nhiên tôi cảm thấy không thoải mái, tôi xin phép đi nghỉ một lát." Nói xong, vội tránh khỏi vòng tay anh ta, định rời đi.
Nhưng lúc này Hà tổng sao dễ dàng để cô đi như vậy được? Duỗi cánh tay ra kéo cô lại, "Thiên Tình, đừng vội đi mà. Nếu không muốn tâm sự với tôi, vậy thì chúng ta có thể bàn đến công việc sắp tới của em nhé. Hiện tại tôi đang có một kịch bản phim truyền hình mới, vẫn đang tìm kiếm người đảm nhận vai chính." Anh ta vừa nói, bàn tay kia cũng nhẹ vuốt ve lên bờ vai để trần của cô.
"Hà tổng, xin tự trọng!" Thiên Tình vội lách người đẩy tay anh ta ra. Giọng nói nghiêm nghị, sắc mặt cũng lạnh đi, hoàn toàn không cho đối phương mặt mũi. Âm thanh khi nói cũng không hề nhỏ, khiến cho những người bên cạnh không khỏi đưa mắt nhìn sang.
Điều đó càng khiến Hà tổng cảm thấy vô cùng mất mặt, "Cô chân ướt chân ráo bước chân vào ngành giải trí, sớm muộn gì cũng phải đi con đường này, còn bày đặt giả bộ thánh thiện trước mặt tôi gì chứ?" Anh ta đột nhiên túm tóc Thiên Tình, dùng sức kéo cô ôm chặt vào lòng, "Xem ra, tối nay tôi không dạy dỗ cô, cô sẽ không biết được giá trị của mình đến đâu!" Dứt lời anh ta liền kéo Thiên Tình đi ra phía ngoài bể bơi.
Thiên Tình ra sức giãy giụa, nhưng sức cô sao chống lại sức anh ta được? Gương mặt anh ta giống như ác quỷ dần tiến tới sát cô. Cô sợ hãi kêu lên, "Buông ra! Buông tôi ra...."
Tình huống thế này ai cũng biết được sẽ xảy ra chuyện gì. Hơn nữa, mỗi người ở đây đều là những người có máu mặt, cũng đều nghe thấy tiếng kêu của cô, thế nhưng ai cũng lảng đi như không nghe không thấy gì, tiếp tục làm chuyện của mình.
Thiên Tình trong cơn tuyệt vọng, theo bản năng muốn gọi Thi Nam Sênh cầu cứu, nhưng nơi nào có bóng dáng Thi Nam Sênh?
Còn Lăng Phong....Lúc này anh ta đang bị một đám nghệ sĩ vậy quanh, hoàn toàn không để ý tới tình hình ở bên này.
"Đừng mơ tưởng có người tới cứu cô. Người ở đây đều là người mù cả rồi." Lúc này Hà tổng đã kéo cô tới bể bơi, vừa tháo chiếc nơ trên cổ áo, vừa hằm hè nói với cô.
"Anh.... Anh muốn làm gì? Anh dám đụng vào tôi... tôi sẽ báo cảnh sát đấy...." Thiên Tình lùi từng bước về phía sau, người đàn ông trước mặt cũng từng bước tiến lại gần cô.
Gã ta nhìn chằm chằm Thiên Tình, trong mắt đều là vẻ dâm tà, "Báo cảnh sát? Cô có lá gan đó sao? Trừ phi cô không muốn làm việc trong ngành giải trí nữa." Gã ta đã cởi áo vest ra, định nhào tới chỗ Thiên Tình.
Thiên Tình ‘A...’ lên một tiếng, lập tức xoay người nhảy xuống hồ bơi ở phía sau. Cô không biết bơi! Hơn nữa, thời tiết còn đang rất lạnh! Vừa chạm vào mặt nước, cô liền cảm thấy cái lạnh lan tỏa đến tận xương. Cả người bị làn nước lạnh bao phủ, cô cũng uống hết vài ngụm nước.
"Shit! Lại còn dám nhảy xuống đó!" Gã kia như bị kích thích, cô càng phản kháng gã lại càng không bỏ qua. Trời lạnh như thế này, gã không dám nhảy xuống nước, chỉ đến gần mép hồ cúi người định kéo Thiên Tình lên.
Nhưng....tay còn chưa kịp chạm tới Thiên Tình thì đã bị đá vào mông một phát đau điếng. Chỉ nghe ‘Tõm…’ một tiếng, nước trong bể bơi bắn lên tung tóe, gã ta ngã nhào vào trong hồ nước.
Thiên Tình đang nhắm mắt chới với trong hồ nước, không sao mở mắt ra được. Nhưng vẫn nghe thấy tiếng gã kia mắng: "Khốn nạn! Tên chó nào dám đạp tao? Xem tao.... Thi.... Thi tổng? Sao.... Sao lại là anh?"
"Cút! Nếu không, tôi không ngại làm lớn chuyện này lên đâu!"
Một người khác lên tiếng, giọng nói lạnh đến thấu xương, còn lạnh hơn cả thời tiết lúc này, lạnh lẽo buốt giá như trong hầm băng vậy.
Nhưng....Giọng nói này....Là anh sao? Thiên Tình đã không còn giữ được tỉnh táo nữa, dù rất cố gắng muốn phân biệt rõ ràng, nhưng mắt lại mở không nổi. Ngay sau đó, chỉ nghe tiếng nước ‘ầm’ bắn lên, cơ thể đang chìm xuống của cô đột nhiên được ôm chặt lấy nâng lên. Khi cơ thể người đàn ông tiến đến áp sát, cô giãy giụa theo phản xạ, "Ưmh.... Ưmh...."
Người kia cũng không buông tay, cứ thế đưa cô lên khỏi mặt nước.
Thiên Tình ho sù sụ, phun nước trong miệng ra, dồn hết hơi sức còn lại đánh lên cánh tay kia, "Khốn kiếp! Buông tôi ra.... Đừng đụng vào tôi...." Cô cứ nghĩ người kia là Hà tổng.
"Vậy sao? Muốn tôi buông tay để em chết đuối hả?" Giọng nói lạnh lùng, đùa cợt nhưng vô cùng quen thuộc vang lên.
Giống như giọng nói vẫn vang lên trong mỗi giấc mơ, khiến cô không dám tin. Nhưng giờ phút này lại vang lên bên tai cô vô cùng chân thật và rõ ràng.
"Tôi.... Khụ.... Tôi không biết là anh...." Bao nhiêu lần thương nhớ, bao nhiêu lần mơ thấy, nhưng Thiên Tình vạn lần không ngờ rằng, cảnh tưởng khi cả hai gặp nhau lại khốn đốn đến mức này.
"Nếu không em tưởng ai?" Anh cười lạnh, "Không lẽ em tưởng lão già háo sắc Hà Niệm Khuynh kia sao?"
Thiên Tình mím môi, không nói gì. Cảnh tượng vừa rồi hẳn là anh đã thấy hết.
Thấy cô không đáp lại, Thi Nam Sênh hài lòng không nói gì thêm, nhanh chóng đưa cô lên bờ.
Người cô run rẩy không ngừng, trời lạnh thế này khiến môi cô tím tái thâm đen lại. Tối hôm qua cô bị mắc mưa, vốn đã rất khó chịu, bây giờ lại nhảy xuống nước lạnh khiến cô không chịu được nữa. Cả người cô không còn chút hơi sức nào, ngay cả đứng lên cũng không đứng nổi, chỉ biết cuộn người ngồi ở đó.
Thấy cô như vậy, ánh mắt Thi Nam Sênh thoáng tối lại. Vội vàng cởi áo vest trên người ra, cẩn thận khoác lên người cô, sau đó bế thốc cô lên.
"Ối...." Hai chân đột nhiên lơ lửng trên không, Thiên Tình hoảng hốt kêu lên bám chặt vào ngực anh. Thấy anh bế cô đi ra phía cửa, liền hỏi, "Chúng ta...đi đâu vậy?" Đến cả giọng nói của cô cũng run rẩy không tròn tiếng. Cô thật sự rất lạnh, theo bản năng càng rúc sâu vào lồng ngực anh.
Tầm mắt Thi Nam Sênh khẽ chuyển xuống dưới, thân thể có chút căng thẳng. Người phụ nữ này....Rốt cuộc muốn gì đây?
Sống ở nước ngoài mới có mười tháng, mà bản lĩnh quyến rũ đàn ông đã vượt trội lên thế này rồi sao?
"Chúng ta đi đâu?" Không thấy anh trả lời, Thiên Tình lại hỏi: “Tôi không nói tiếng nào mà bỏ đi như vậy, lát nữa Lăng Phong tìm không thấy tôi thì làm sao."
"Muốn ở lại đây chết rét sao?" Thi Nam Sênh tức giận nhìn cô.
Cô bĩu bĩu môi. Dĩ nhiên là không muốn!
Thi Nam Sênh cứ vậy bế cô ra khỏi phòng tiệc, đi thẳng lên một căn phòng ngay trong khách sạn.
Suốt đường đi, từ dưới lầu bế cô vào thang máy, sau đó bế cô lên lầu.... Hai người đều không mở miệng nói câu nào, thậm chí, cũng không ai mở miệng hỏi thăm người kia mười tháng nay sống ra sao....
Thiên Tình ngoan ngoãn vùi trong lòng anh, nghe nhịp tim trầm ổn của anh, rõ ràng cả người cô ướt sũng, lạnh đến cứng người, nhưng giờ phút này tựa vào ngực anh lại cảm thấy thật ấm áp. Cô chưa bao giờ nghĩ tới hai người sẽ có ngày hôm nay...
Càng không nghĩ tới, ngày đầu tiên về nước lại gặp được anh....
Căn phòng lớn đến không thể tưởng tượng nổi. Đi qua phòng khách, phòng họp, rồi mới đến phòng ngủ. Thi Nam Sênh thẳng chân đá văng cửa phòng tắm, không chút dịu dàng thả cô xuống bồn tắm.
"Mở nước tự tắm!" Anh vừa ra lệnh, vừa cởi chiếc áo sơ mi ướt sũng trên người ra. Từng chiếc cúc áo được cởi ra, lồng ngực rắn chắc cùng đường cong hoàn mỹ trên cơ thể theo đó dần dần hiện ra.
Thiên Tình hoảng hốt quay mặt sang chỗ khác, cuộn người lại, xấu hổ đến ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp, "Anh.... Anh muốn làm gì?"
Rũ mắt nhìn xuống bắt gặp dáng vẻ xấu hổ đó của cô, Thi Nam Sênh chỉ hừ mũi một tiếng, "Em nghĩ xem tôi muốn làm gì?" Áo sơ mi trên người đã bị anh cởi ra rồi tiện tay vứt sang một bên, biết rõ cô đang hoảng sợ, nhưng anh lại không vội đi ra ngoài, ngược lại ngồi xổm xuống tiến sát lại gần cô.
Thiên Tình không dám đối diện với ánh mắt của anh, nhưng cô vẫn cảm nhận được rất rõ ràng hơi thở nóng rực của anh dần tiến sát lại mình. Cô thở khì khì, căng thẳng nắm chặt hai bên thành bồn tắm.
"Em cho rằng tôi giống lão già háo sắc Hà Niệm Khuynh kia, thèm muốn em?" Anh châm biếm hỏi, bàn tay chậm rãi vươn tới chỗ cô.
Cô như ngừng thở, chớp chớp mi, “Tôi không có ý đó."
Anh ấy càng lúc càng tiến sát lại chỗ mình! Rốt cuộc anh muốn làm gì? Cô nhắm mắt, định đứng dậy bước ra khỏi không gian chật hẹp này. Nhưng, một giây kế tiếp....
Chợt thấy anh nghiêng người, ngón tay chạm vào vòi nước, đầu ngón tay bật nhẹ một cái. Vòi hoa sen liền phun nước xuống.
“Ôi...." Thiên Tình bị nước nóng tưới vào đầu hoảng hồn la lên. Tức giận nhìn anh, nhưng anh đã đứng dậy, từ trên cao rũ mắt xuống nhìn cô, "Tắm nhanh một chút, tôi cũng muốn tắm!"
Phù….Thì ra anh chỉ muốn mở vòi nước lên thôi, cô còn tưởng rằng....
Ôi! Thiên Tình thầm than trong lòng, xấu hổ chết đi được. Nhìn anh cởi trần đi ra ngoài, mặt Thiên Tình đỏ lên như quả cà chua chín.
Trước kia đóng cửa, anh còn xoay người lại, "Em mà tắm lâu quá, tôi không dám đảm bảo mình sẽ không xông vào đâu đấy!" Lời này…chính là sự uy hiếp trắng trợn!
Nhưng Thiên Tình thật sự không dám chậm trễ một giây, cửa vừa được đóng lại, cô lập tức cởi váy trên người ra.
Dưới vòi nước chảy, cô vội vàng cọ rửa thân thể. Làn nước nóng chảy qua toàn thân, gột sạch hết nước lạnh trên người, Thiên Tình cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Nghĩ đến vừa rồi may mà anh kịp thời xuất hiện cứu mình, nếu không hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Hơn nữa, không ngờ mình còn có thể được gần gũi anh như vậy....
Thiên Tình không biết đây rốt cuộc là phúc của mình, hay tai kiếp đời này mình không thể nào tránh khỏi.
Chỉ biết rằng....cảm giác rung động vì anh, vẫn còn tồn tại rất chân thật nơi đáy lòng.
/196
|