“A Bình, mẹ cậu thế nào rồi?” Tâm Ny mở to đôi mắt đẹp hỏi cô.
“Mẹ...Rất nghiêm trọng. Bác sĩ nói...Là ung thư gan, phải mổ.” Diệp Bình cố nến nước mắt. Hoàn cảnh đã sớm tôi luyện cô trưởng thành, cũng tạo nên một tính kiên cường trong con người cô.
“Vậy bây giờ cậu phải làm sao?” Hai người là cùng lớn lên trong đoàn ca múa, có tình cảm rất tốt.
“Đoàn trưởng vừa mới đưa cho tớ một nghìn đồng, muốn tớ trở về hát...” Cô hít sâu một hơi. “Tó cũng không biết nên làm gì bây giờ cả...”
Tâm Ny cắ cắn đôi môi đỏ mọng như cánh hoa hồng, hiện ra vẻ đẹp ưu thương không hề tương xứng với vẻ đẹp của cô một chút nào. “Ông ta cũng chỉ đem cậu xem là cây hái ra tiền thôi, mới không quản sống chết của người ta đấy!”
Diệp Bình thật sự chán nản. Cô làm sao không biết? Nhưng là, đoàn trưởng như thế cũng là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, những người khác căn bản là đều bỏ mặc cô.
“A Bình, tớ tới đây là muốn tạm biệt cậu.” Mắt Tâm Ny sáng lên “Tối hôm nay tó phải đi Đài Bắc dự thi hoa hậu rồi”
“Dự thi hoa hậu?”
“Ừ, hơn nữa còn là chung kết. Chỉ cần được xướng tên, thì sẽ có một trăm vạn tiền thưởng, lại còn được ký hợp đồng đóng phim.” Cô cười hả hê một tiếng, nét thanh xuân, mỹ lệ, tất cả đều hiện lên trong ánh mắt (ta không hiểu, sao lại hiện lên trong ánh mắt?)
Tuy hai người cùng 14 tuổi, nhưng Tâm Ny lại vô cùng duyên dáng yêu kiều, xuất trần mỹ lệ, không cần nói xũng biết đi tới chỗ nào cô ấy cũng trở thành tâm điểm của mọi người.Cô ấy vô cùng hiểu rõ vẻ đẹp của mình, cũng tận dụng rất tốt nó. Mà Diệp Bình, da so với co ấy hơi đen hơn một chút, đôi mắt sắc bén, thẳng thắn, đôi lông mày đen nhánh, ngũ quan sinh động tỏa ra nét tức giận bồng bột, nhiệt lực tỏa ra bốn phía (hê hê, cv thế rồi, em không biết nhé). Hai người đứng cạnh nhau, tạo thành hai thái cực đối lập mãnh liệt.
“Tâm Ny, cậu so với những người trên TV thì xinh đẹp hơn rất nhiều, cậu nhất định sẽ đoạt giải.” Diệp Bình chân thành vui mừng thay cho Tâm Ny.
Tâm Ny tự tin cười một tiếng “Tớ nhất định phải thắng, Tớ chụi đựng nơi này đủ lắm rồi, tớ không muốn ở cái nơi như đổng rác này nữa, tớ muốn đóng phim, tớ muốn làm minh tinh, tớ muốn kiếm thật nhiều tiền, người khác có thể, tớ cũng có thể!!!”
Tâm Ny nắm chặt nắm tay, thanh âm ngày càng phẫn hận. Thế giới này từ trước đến giờ vẫn chưa có một ngày tử tế với cô. Cô muốn có những thứ tốt hơn, muốn có một cuộc sống tốt hơn, thuận lợi hơn.
Diệp Bình biết Tâm Ny từ nhỏ đã rất mạnh mẽ. Dịu dàng, ngọt ngào bên ngoài, thật ra thì khi cực đoan, cô ấy cũng sẽ rất cực đoan. Giọng hát cùng múa tuy không bằng Diệp Bình, nhưng vẻ xinh đẹp đã giúp cô ấy trở thành người dễ nhận thấy nhất trong vũ đoàn. Tuy còn trẻ tuổi, nhưng đã có không ít người để ý.
“Cậu đã nói cho A Cương biết chưa? Nếu không anh ta sẽ lo lắng lắm.”
Diệp Bình, cùng Tâm Ny, cả anh ta nữa, đều lớn lên trong vũ đoàn. Diệp Bình đã sớm biết anh ta có tình cảm đặc biệt với Tâm Ny.
Tâm Ny lại chẳng hề để ý nói “Đợi tớ được xướng tên rồi lại nói tiếp.”
Chỉ có trong lòng Tâm Ny hiểu, cô muốn rời khỏi nơi này, muốn giương đôi cánh bay thật cao, cô muốn cắt đứt tất cả với nơi này.
Qua cửa sổ nhìn hướng Tâm Ny vừa rời đi, bóng dáng yểu điệu đi về phía mặt trời.
Mà cô đây? Mẹ bị bệnh đã đẩy cô vào vực sâu tuyệt vọng, chỉ có thẻ ngước mắt ngưỡng mộ những nơi có ánh mặt trời mà thôi.
Cô vô ý thức đi qua một tầng lại một tầng, thẳng một đường đến tầng cao nhất. Lúc này cô mới chú ý, đây không phải phòng bệnh, mà nơi này, trang trí xa hoa, không gian rộng rãi. Có vẻ như cô đã bước chân vào một nơi không nên đến.
Cô nhìn quanh, thì bên trong truyền ra một thanh âm trầm thấp, hấp dẫn sự chú ý của cô. Từ cửa che, cô nhìn thấy có một người đàn ông trẻ tuổi ngồi ngay giữa căn phòng, hấp dẫn tầm mắt. Cô chưa từng thấy một người đặc biệt lại xuất sắc như vậy, rõ ràng, anh ta phải ở vị trí lãnh đạo.
Gương mặt nam tính, ngũ quan sắc sảo, có nét đặc biệt của người ngoại quốc (con lai á), lông mày đen, tròng mắt đen sau thẳm, sống mũi thẳng tắp, còn có môi mỏng lộ vẻ vô tình, tựa hồ có thể cảm thấy bên cạnh hắn có một đoàn không khí băng lãnh.
“Tổng giám đốc, lần trước Thiên Nghệ giới thiệu cô bé kia như thế nào?” Người bên cạnh trò chuyện, giọng nói lộ rõ vẻ cẩn thận.
“Búp bê một” (Em không biết chính xác chỗ này ảnh muốn nói cái gì, nhưng đại khái là người thứ nhất á). Hắn không đề cao âm điệu, nhưng cũng đủ để người ta thấy lạnh run.
“Không phải vậy.....Là cháu gái Từ tổng mang đến?”
“Tôi không mở tổ chức từ thiện, không phải ai cũng có thể mang tới nơi này.” Người đàn ông trẻ tuổi sắc mặt kém đi mấy phần.
Mọi người không ai bảo ai, nhất loạt bỗng tĩnh như ve mùa đông (Em kết so sánh này), lại cũng không dám cãi hắn lấy nửa câu.
Long Thiều Thiên trầm tư, một lúc lâu sau nói: “Nói cho Kiệt, cái người Từ Tĩnh cũng không tệ lắm. Trước đưa cho cô ta năm trăm vạn phí sinh hoạt, về phần Lâm đạo diễn, nếu ông ta muốn chụp ảnh quảng bá cho cái phim võ hiệp thì trước đưa 10 triệu cho ông ta. Tôi muốn nhìn bản chụp thô của ông ta, rồi mới xem xét có tiếp tục chụp hay không. Còn về người mà tôi muốn, bảo ông ta tìm thêm, bất kể tốn bao nhiêu tiền, phải tìm bằng được người tôi muốn tìm.”
“Dạ, Long tổng.”
Năm trăm vạn? 10 triệu?
Những con số này, từ miệng hắn phát ra thật là bình thản, tựa như không có chuyện gì to tát vậy.
Hắn....Có thể cứu mẹ đi? Có thể hắn sẽ đồng ý quyên vài chục vạn cứu một sinh mạng?
Không chút nghĩ ngợi, cô vọt vào, “phịch” một tiếng, thẳng quỳ đến trước mặt hắn, không đếm xỉa đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
“Tôi cầu xin anh, xin anh hãy cứu mẹ tôi, hãy cứu mẹ tôi....”Cô ngẩng đôi mắt to đen láy, sáng ngời, không chút sợ hãi mà nhìn về phía hắn.
“Người đâu, mang cô ta đi mau!” Tùy tùng bên cạnh rất nhanh chóng phản ứng, gọi người tới.
“Tôi không đi!” Cô phủ phục trên mặt đất, một cái chớp mắt cũng không có, vẫn nhìn chằm chằm Long Thiều Thiên, biết hắn là người nắm trong tay đại cục.
Nhưng hắn chỉ là mặt không đổi, vẫn ngồi đó, tuy không cần mở miệng cũng đủ uy hiếp người khác.
“Mẹ tôi ngã bệnh, bệnh rất nặng.... Tôi xin anh...Hãy cứu mẹ tôi...,Tôi xin anh mà...Làm ơn, làm ơn...” Giọng nói của cô run run, nước mắt đong đầy đôi mắt, nhưng đôi mắt sáng ngời lại tràn ngập dũng khí. Từ đầu đến cuối, tầm mắt cô vẫn không rời khỏi hắn.
Hai người tuyd tùng bên cạnh mặc tây trang màu đen đang muốn ép cô đi, nhưng lại nhận được chủ tử thoáng nhìn, hai người rất ăn ý lại lui ra sau.
Long Thiề Thiên chỉ là mặt không đổi nhìn cô, ngũ quan tuấn mỹ lạnh lùng, không có một nét thân cận, như thiên thần cao cao tại thương, nhìn xuống cô hèn mọn nhỏ bé.
“Xin hãy cứu mẹ tôi...Xin anh... Tôi sẽ báo đáp...” Cô cắn môi, dập đầu xuống sàn nhà, một cái lại một cái. Tiếng va chạm giữa sàn nhà đá cẩm thạch với trán cô , có thể nge thấy rõ ràng.
Nước mắt một lần nữa lại tràn đầy hốc mắt, nhưng cô quật cường không để nó rơi xuống. Nghĩ đến mẹ đang trên giường bệnh, cô lại có thêm dũng khí. Nhưng cô đang cầu xin người có tâm địa sắt đá như thế này, không khỏi có chút chua xót.
Vậy mà Long Thiều Thiên lại vẫn không nói một lời, lạnh lùng giống cục nước đá, làm cho người ta cảm thấy một cỗ áp lực trầm thấp.
“Tôi tại sao lại phải cứu mẹ cô?” Sau khi cô đã dập đầu mười mấy cái, hắn rốt cục cũng mở miệng.
Tại sao? Đây đúng là một vấn đề....Hắn và nàng không quen không biết, tại sao cô lại muốn cứu hắn tốn tiền cứu một người xa lạ? Cho dù số tiền mấy chục vạn là không đáng nhắc đến với hắn.
“Tôi sẽ trả lại anh tiền.”
“Cô có bản lĩnh gì trả lại tôi tiền?” Hắn khẽ nâng lên khóe miệng, tựa như đang cười, nhưng từ miệng hắn phát ra lạ là lời lẽ đầy lạnh lẽo châm chọc.
“Tôi có thể hát cũng có thể khiêu vũ, trong đoàn tôi là người kiếm nhiều tiền nhất.”
“Hả?” Mày rậm hơi nhướng lên “Cô thử hát một chút đi”
Cô đứng lên, không đếm xỉa đến cơn đau trên trán, sống lưng đứng thẳng. Cô biết rõ, đây là cơ hội duy nhất của cô.
Tiếng hát to, rõ của cô vang lên, trong nháy mắt tràn ngập cả đại sảnh. Thanh âm ấy thật trong trẻo, sạch sẽ, nhưng lại tiềm ẩn sức bộc phát vô cùng lớn, vô cùng có hồn cùng tình cảm. Hát đến vong tình, thân thể của cô theo tiếng nhạc bắt đầu nhảy múa. Có thể nhìn ra rằng kỹ thuật nhảu không được đâò tạo qua lớp chính quy, nhưng lại có đủ sức rung động. Nơi đây, chính là sân khấu nhỏ của cô, tự tin của cô càng tăng thêm.
“Mẹ...Rất nghiêm trọng. Bác sĩ nói...Là ung thư gan, phải mổ.” Diệp Bình cố nến nước mắt. Hoàn cảnh đã sớm tôi luyện cô trưởng thành, cũng tạo nên một tính kiên cường trong con người cô.
“Vậy bây giờ cậu phải làm sao?” Hai người là cùng lớn lên trong đoàn ca múa, có tình cảm rất tốt.
“Đoàn trưởng vừa mới đưa cho tớ một nghìn đồng, muốn tớ trở về hát...” Cô hít sâu một hơi. “Tó cũng không biết nên làm gì bây giờ cả...”
Tâm Ny cắ cắn đôi môi đỏ mọng như cánh hoa hồng, hiện ra vẻ đẹp ưu thương không hề tương xứng với vẻ đẹp của cô một chút nào. “Ông ta cũng chỉ đem cậu xem là cây hái ra tiền thôi, mới không quản sống chết của người ta đấy!”
Diệp Bình thật sự chán nản. Cô làm sao không biết? Nhưng là, đoàn trưởng như thế cũng là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, những người khác căn bản là đều bỏ mặc cô.
“A Bình, tớ tới đây là muốn tạm biệt cậu.” Mắt Tâm Ny sáng lên “Tối hôm nay tó phải đi Đài Bắc dự thi hoa hậu rồi”
“Dự thi hoa hậu?”
“Ừ, hơn nữa còn là chung kết. Chỉ cần được xướng tên, thì sẽ có một trăm vạn tiền thưởng, lại còn được ký hợp đồng đóng phim.” Cô cười hả hê một tiếng, nét thanh xuân, mỹ lệ, tất cả đều hiện lên trong ánh mắt (ta không hiểu, sao lại hiện lên trong ánh mắt?)
Tuy hai người cùng 14 tuổi, nhưng Tâm Ny lại vô cùng duyên dáng yêu kiều, xuất trần mỹ lệ, không cần nói xũng biết đi tới chỗ nào cô ấy cũng trở thành tâm điểm của mọi người.Cô ấy vô cùng hiểu rõ vẻ đẹp của mình, cũng tận dụng rất tốt nó. Mà Diệp Bình, da so với co ấy hơi đen hơn một chút, đôi mắt sắc bén, thẳng thắn, đôi lông mày đen nhánh, ngũ quan sinh động tỏa ra nét tức giận bồng bột, nhiệt lực tỏa ra bốn phía (hê hê, cv thế rồi, em không biết nhé). Hai người đứng cạnh nhau, tạo thành hai thái cực đối lập mãnh liệt.
“Tâm Ny, cậu so với những người trên TV thì xinh đẹp hơn rất nhiều, cậu nhất định sẽ đoạt giải.” Diệp Bình chân thành vui mừng thay cho Tâm Ny.
Tâm Ny tự tin cười một tiếng “Tớ nhất định phải thắng, Tớ chụi đựng nơi này đủ lắm rồi, tớ không muốn ở cái nơi như đổng rác này nữa, tớ muốn đóng phim, tớ muốn làm minh tinh, tớ muốn kiếm thật nhiều tiền, người khác có thể, tớ cũng có thể!!!”
Tâm Ny nắm chặt nắm tay, thanh âm ngày càng phẫn hận. Thế giới này từ trước đến giờ vẫn chưa có một ngày tử tế với cô. Cô muốn có những thứ tốt hơn, muốn có một cuộc sống tốt hơn, thuận lợi hơn.
Diệp Bình biết Tâm Ny từ nhỏ đã rất mạnh mẽ. Dịu dàng, ngọt ngào bên ngoài, thật ra thì khi cực đoan, cô ấy cũng sẽ rất cực đoan. Giọng hát cùng múa tuy không bằng Diệp Bình, nhưng vẻ xinh đẹp đã giúp cô ấy trở thành người dễ nhận thấy nhất trong vũ đoàn. Tuy còn trẻ tuổi, nhưng đã có không ít người để ý.
“Cậu đã nói cho A Cương biết chưa? Nếu không anh ta sẽ lo lắng lắm.”
Diệp Bình, cùng Tâm Ny, cả anh ta nữa, đều lớn lên trong vũ đoàn. Diệp Bình đã sớm biết anh ta có tình cảm đặc biệt với Tâm Ny.
Tâm Ny lại chẳng hề để ý nói “Đợi tớ được xướng tên rồi lại nói tiếp.”
Chỉ có trong lòng Tâm Ny hiểu, cô muốn rời khỏi nơi này, muốn giương đôi cánh bay thật cao, cô muốn cắt đứt tất cả với nơi này.
Qua cửa sổ nhìn hướng Tâm Ny vừa rời đi, bóng dáng yểu điệu đi về phía mặt trời.
Mà cô đây? Mẹ bị bệnh đã đẩy cô vào vực sâu tuyệt vọng, chỉ có thẻ ngước mắt ngưỡng mộ những nơi có ánh mặt trời mà thôi.
Cô vô ý thức đi qua một tầng lại một tầng, thẳng một đường đến tầng cao nhất. Lúc này cô mới chú ý, đây không phải phòng bệnh, mà nơi này, trang trí xa hoa, không gian rộng rãi. Có vẻ như cô đã bước chân vào một nơi không nên đến.
Cô nhìn quanh, thì bên trong truyền ra một thanh âm trầm thấp, hấp dẫn sự chú ý của cô. Từ cửa che, cô nhìn thấy có một người đàn ông trẻ tuổi ngồi ngay giữa căn phòng, hấp dẫn tầm mắt. Cô chưa từng thấy một người đặc biệt lại xuất sắc như vậy, rõ ràng, anh ta phải ở vị trí lãnh đạo.
Gương mặt nam tính, ngũ quan sắc sảo, có nét đặc biệt của người ngoại quốc (con lai á), lông mày đen, tròng mắt đen sau thẳm, sống mũi thẳng tắp, còn có môi mỏng lộ vẻ vô tình, tựa hồ có thể cảm thấy bên cạnh hắn có một đoàn không khí băng lãnh.
“Tổng giám đốc, lần trước Thiên Nghệ giới thiệu cô bé kia như thế nào?” Người bên cạnh trò chuyện, giọng nói lộ rõ vẻ cẩn thận.
“Búp bê một” (Em không biết chính xác chỗ này ảnh muốn nói cái gì, nhưng đại khái là người thứ nhất á). Hắn không đề cao âm điệu, nhưng cũng đủ để người ta thấy lạnh run.
“Không phải vậy.....Là cháu gái Từ tổng mang đến?”
“Tôi không mở tổ chức từ thiện, không phải ai cũng có thể mang tới nơi này.” Người đàn ông trẻ tuổi sắc mặt kém đi mấy phần.
Mọi người không ai bảo ai, nhất loạt bỗng tĩnh như ve mùa đông (Em kết so sánh này), lại cũng không dám cãi hắn lấy nửa câu.
Long Thiều Thiên trầm tư, một lúc lâu sau nói: “Nói cho Kiệt, cái người Từ Tĩnh cũng không tệ lắm. Trước đưa cho cô ta năm trăm vạn phí sinh hoạt, về phần Lâm đạo diễn, nếu ông ta muốn chụp ảnh quảng bá cho cái phim võ hiệp thì trước đưa 10 triệu cho ông ta. Tôi muốn nhìn bản chụp thô của ông ta, rồi mới xem xét có tiếp tục chụp hay không. Còn về người mà tôi muốn, bảo ông ta tìm thêm, bất kể tốn bao nhiêu tiền, phải tìm bằng được người tôi muốn tìm.”
“Dạ, Long tổng.”
Năm trăm vạn? 10 triệu?
Những con số này, từ miệng hắn phát ra thật là bình thản, tựa như không có chuyện gì to tát vậy.
Hắn....Có thể cứu mẹ đi? Có thể hắn sẽ đồng ý quyên vài chục vạn cứu một sinh mạng?
Không chút nghĩ ngợi, cô vọt vào, “phịch” một tiếng, thẳng quỳ đến trước mặt hắn, không đếm xỉa đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
“Tôi cầu xin anh, xin anh hãy cứu mẹ tôi, hãy cứu mẹ tôi....”Cô ngẩng đôi mắt to đen láy, sáng ngời, không chút sợ hãi mà nhìn về phía hắn.
“Người đâu, mang cô ta đi mau!” Tùy tùng bên cạnh rất nhanh chóng phản ứng, gọi người tới.
“Tôi không đi!” Cô phủ phục trên mặt đất, một cái chớp mắt cũng không có, vẫn nhìn chằm chằm Long Thiều Thiên, biết hắn là người nắm trong tay đại cục.
Nhưng hắn chỉ là mặt không đổi, vẫn ngồi đó, tuy không cần mở miệng cũng đủ uy hiếp người khác.
“Mẹ tôi ngã bệnh, bệnh rất nặng.... Tôi xin anh...Hãy cứu mẹ tôi...,Tôi xin anh mà...Làm ơn, làm ơn...” Giọng nói của cô run run, nước mắt đong đầy đôi mắt, nhưng đôi mắt sáng ngời lại tràn ngập dũng khí. Từ đầu đến cuối, tầm mắt cô vẫn không rời khỏi hắn.
Hai người tuyd tùng bên cạnh mặc tây trang màu đen đang muốn ép cô đi, nhưng lại nhận được chủ tử thoáng nhìn, hai người rất ăn ý lại lui ra sau.
Long Thiề Thiên chỉ là mặt không đổi nhìn cô, ngũ quan tuấn mỹ lạnh lùng, không có một nét thân cận, như thiên thần cao cao tại thương, nhìn xuống cô hèn mọn nhỏ bé.
“Xin hãy cứu mẹ tôi...Xin anh... Tôi sẽ báo đáp...” Cô cắn môi, dập đầu xuống sàn nhà, một cái lại một cái. Tiếng va chạm giữa sàn nhà đá cẩm thạch với trán cô , có thể nge thấy rõ ràng.
Nước mắt một lần nữa lại tràn đầy hốc mắt, nhưng cô quật cường không để nó rơi xuống. Nghĩ đến mẹ đang trên giường bệnh, cô lại có thêm dũng khí. Nhưng cô đang cầu xin người có tâm địa sắt đá như thế này, không khỏi có chút chua xót.
Vậy mà Long Thiều Thiên lại vẫn không nói một lời, lạnh lùng giống cục nước đá, làm cho người ta cảm thấy một cỗ áp lực trầm thấp.
“Tôi tại sao lại phải cứu mẹ cô?” Sau khi cô đã dập đầu mười mấy cái, hắn rốt cục cũng mở miệng.
Tại sao? Đây đúng là một vấn đề....Hắn và nàng không quen không biết, tại sao cô lại muốn cứu hắn tốn tiền cứu một người xa lạ? Cho dù số tiền mấy chục vạn là không đáng nhắc đến với hắn.
“Tôi sẽ trả lại anh tiền.”
“Cô có bản lĩnh gì trả lại tôi tiền?” Hắn khẽ nâng lên khóe miệng, tựa như đang cười, nhưng từ miệng hắn phát ra lạ là lời lẽ đầy lạnh lẽo châm chọc.
“Tôi có thể hát cũng có thể khiêu vũ, trong đoàn tôi là người kiếm nhiều tiền nhất.”
“Hả?” Mày rậm hơi nhướng lên “Cô thử hát một chút đi”
Cô đứng lên, không đếm xỉa đến cơn đau trên trán, sống lưng đứng thẳng. Cô biết rõ, đây là cơ hội duy nhất của cô.
Tiếng hát to, rõ của cô vang lên, trong nháy mắt tràn ngập cả đại sảnh. Thanh âm ấy thật trong trẻo, sạch sẽ, nhưng lại tiềm ẩn sức bộc phát vô cùng lớn, vô cùng có hồn cùng tình cảm. Hát đến vong tình, thân thể của cô theo tiếng nhạc bắt đầu nhảy múa. Có thể nhìn ra rằng kỹ thuật nhảu không được đâò tạo qua lớp chính quy, nhưng lại có đủ sức rung động. Nơi đây, chính là sân khấu nhỏ của cô, tự tin của cô càng tăng thêm.
/18
|