CHƯƠNG 218
Đường Hoài An đứng ở bên giường, lạnh lùng nhìn người trên giường, lặng lẽ thở dài một tiếng, trong lòng cô dâng lên một chút cảm giác kỳ lạ, nhưng cụ thể là vì cái gì, ngay cả bản thân cô cũng không rõ.
Trong phòng ngủ đều tản mác mùi rượu nồng nặc, thấy giường của mình bị chiếm, biết tối nay cô không thể ngủ ở đây, nhưng cô cũng không muốn đến phòng ngủ của Mạc Tư Quân, vì thế bèn xuống lầu, chuẩn bị giải quyết vấn đề giấc ngủ tối nay ở sô pha trong phòng khách.
Trong phòng khách rộng lớn tối tăm, Đường Hoài An nằm trên sô pha, đột nhiên nghĩ đến những bức ảnh mà Triều Thế Minh cho cô xem, chính ở nơi này, 4 năm trước ba mẹ đã đến tham gia bữa tiệc đó, cơ thể của cô rõ ràng rất mệt, nhưng hồi lâu cũng không ngủ được, trong đầu không ngừng lóe lên hình bóng của ba mẹ.
Trong lòng cô không có chút sợ hãi, điều cảm nhận được ngược lại là sự bất lực nhiều hơn.
Trong bữa tiệc mà nhà họ Mạc tổ chức ở đây… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đường Hoài An nghĩ tới mức đau đầu nhức óc, nhưng cuối cùng đã ngủ mất.
Một đêm không mộng mị.
Ngày hôm sau vì là cuối tuần, Đường Hoài An tự nhiên không cần đi làm, cho nên khi cô tỉnh dậy thì đã là 9 giờ sáng rồi.
Trong phòng khách rộng lớn vẫn không một bóng người.
Đường Hoài An tỉnh dậy nghĩ tới chuyện xảy ra tối qua, cô xỏ dép lê từ từ đi lên lầu, khi đẩy cửa phòng ngủ ra thì phát hiện mùi rượu trong phòng vẫn chưa biến mất hết, không khỏi nhíu mày, cô rảo bước đi về phía cửa sổ đẩy cửa sổ ra.
Lại quay đầu lại, Mạc Tư Quân lật người nằm ngửa trên giường của cô, Đường Hoài An ghét bỏ nhíu mày, đột nhiên phản ứng lại, ở trong ký ức của cô Mạc Tư Quân có khi nào từng nhếch nhác giống như tối qua?
Mạc Tư Quân của trước đây luôn là một người đàn ông rất cao ngạo, thậm chí có thể nói trước giờ chưa từng có ai thấy anh yếu đuối anh tức giận không thể xả như này, bởi vì anh trước giờ biết làm sao để khống chế cảm xúc của mình, dùng hai từ ẩn nhẫn để hình dùng tính cách của anh thì quá thích hợp.
Nhưng Mạc Tư Quân của tối qua, theo Đường Hoài An thấy, bề ngoài tỏ ra giống như một con dã thú hung dữ, anh quát cô, uy hiếp cô, thậm chí bóp vai và cổ của cô muốn làm cô đau, nhưng trong tất cả các động tác kịch liệt đó đều biểu thị anh đang che đậy nội tâm của mình.
Nhưng Đường Hoài An hết cách, Tiểu Bất Điểm của cô là vì Mạc Tư Quân mới không thể sống được, hơn nữa sau khi nghĩ đến thái độ anh đối với cô sau đó, trái tim của cô càng thêm đau đớn, cho nên Đường Hoài An chỉ đành dồn cảm xúc tiêu cực này lên người anh, chỉ có như vậy, bản thân cô mới sống tốt được.
Theo cô thấy, đây đều là báo ứng Mạc Tư Quân đáng phải nhận.
Cho nên tối qua cô ở trước mặt anh không chút tình ngoáy sâu vào trong vết thương còn chưa kết vảy ở sâu trong tim của anh, máu tươi đầm đìa, khơi dậy sự áy náy đối với người mẹ đã mất trong anh.
Đường Hoài An im lặng nhìn gương mặt ngủ say của người đó trên giường, qua một đêm, ý say trên mặt Mạc Tư Quân đã biến mất, lông mi của anh hơi run rẩy, sau khi rũ bỏ khí thế của bộ vest lịch lãm trên người của tổng giám đốc, anh chẳng qua cũng chỉ là một đứa bé không có bất kỳ phòng vệ.
Đường Hoài An rời khỏi phòng ngủ của mình rồi đi xuống lầu, chiếc điện thoại trên bàn trà bỗng đổ chuông, cầm lên xem, là Lâm Nhất gọi tới.
“Alo, trợ lý Lâm.” Giọng của Đường Hoài An có hơi mệt mỏi.”
“Chào cô Đường, xin hỏi cô ở biệt thự nhà họ Mạc sao?”
“Tôi ở nhà, sao vậy?”
Giọng điệu của Lâm Nhất bình tĩnh mà lịch sự: “Là như này, hôm nay Mạc tổng có một vài lịch trình, thời gian đã định là 9 giờ sáng, nhưng vừa rồi tôi gọi cho anh ấy mấy cuộc anh ấy không có nghe, cho nên… tôi chỉ đành gọi điện hỏi cô tình hình.”
Đường Hoài An đứng ở bên giường, lạnh lùng nhìn người trên giường, lặng lẽ thở dài một tiếng, trong lòng cô dâng lên một chút cảm giác kỳ lạ, nhưng cụ thể là vì cái gì, ngay cả bản thân cô cũng không rõ.
Trong phòng ngủ đều tản mác mùi rượu nồng nặc, thấy giường của mình bị chiếm, biết tối nay cô không thể ngủ ở đây, nhưng cô cũng không muốn đến phòng ngủ của Mạc Tư Quân, vì thế bèn xuống lầu, chuẩn bị giải quyết vấn đề giấc ngủ tối nay ở sô pha trong phòng khách.
Trong phòng khách rộng lớn tối tăm, Đường Hoài An nằm trên sô pha, đột nhiên nghĩ đến những bức ảnh mà Triều Thế Minh cho cô xem, chính ở nơi này, 4 năm trước ba mẹ đã đến tham gia bữa tiệc đó, cơ thể của cô rõ ràng rất mệt, nhưng hồi lâu cũng không ngủ được, trong đầu không ngừng lóe lên hình bóng của ba mẹ.
Trong lòng cô không có chút sợ hãi, điều cảm nhận được ngược lại là sự bất lực nhiều hơn.
Trong bữa tiệc mà nhà họ Mạc tổ chức ở đây… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đường Hoài An nghĩ tới mức đau đầu nhức óc, nhưng cuối cùng đã ngủ mất.
Một đêm không mộng mị.
Ngày hôm sau vì là cuối tuần, Đường Hoài An tự nhiên không cần đi làm, cho nên khi cô tỉnh dậy thì đã là 9 giờ sáng rồi.
Trong phòng khách rộng lớn vẫn không một bóng người.
Đường Hoài An tỉnh dậy nghĩ tới chuyện xảy ra tối qua, cô xỏ dép lê từ từ đi lên lầu, khi đẩy cửa phòng ngủ ra thì phát hiện mùi rượu trong phòng vẫn chưa biến mất hết, không khỏi nhíu mày, cô rảo bước đi về phía cửa sổ đẩy cửa sổ ra.
Lại quay đầu lại, Mạc Tư Quân lật người nằm ngửa trên giường của cô, Đường Hoài An ghét bỏ nhíu mày, đột nhiên phản ứng lại, ở trong ký ức của cô Mạc Tư Quân có khi nào từng nhếch nhác giống như tối qua?
Mạc Tư Quân của trước đây luôn là một người đàn ông rất cao ngạo, thậm chí có thể nói trước giờ chưa từng có ai thấy anh yếu đuối anh tức giận không thể xả như này, bởi vì anh trước giờ biết làm sao để khống chế cảm xúc của mình, dùng hai từ ẩn nhẫn để hình dùng tính cách của anh thì quá thích hợp.
Nhưng Mạc Tư Quân của tối qua, theo Đường Hoài An thấy, bề ngoài tỏ ra giống như một con dã thú hung dữ, anh quát cô, uy hiếp cô, thậm chí bóp vai và cổ của cô muốn làm cô đau, nhưng trong tất cả các động tác kịch liệt đó đều biểu thị anh đang che đậy nội tâm của mình.
Nhưng Đường Hoài An hết cách, Tiểu Bất Điểm của cô là vì Mạc Tư Quân mới không thể sống được, hơn nữa sau khi nghĩ đến thái độ anh đối với cô sau đó, trái tim của cô càng thêm đau đớn, cho nên Đường Hoài An chỉ đành dồn cảm xúc tiêu cực này lên người anh, chỉ có như vậy, bản thân cô mới sống tốt được.
Theo cô thấy, đây đều là báo ứng Mạc Tư Quân đáng phải nhận.
Cho nên tối qua cô ở trước mặt anh không chút tình ngoáy sâu vào trong vết thương còn chưa kết vảy ở sâu trong tim của anh, máu tươi đầm đìa, khơi dậy sự áy náy đối với người mẹ đã mất trong anh.
Đường Hoài An im lặng nhìn gương mặt ngủ say của người đó trên giường, qua một đêm, ý say trên mặt Mạc Tư Quân đã biến mất, lông mi của anh hơi run rẩy, sau khi rũ bỏ khí thế của bộ vest lịch lãm trên người của tổng giám đốc, anh chẳng qua cũng chỉ là một đứa bé không có bất kỳ phòng vệ.
Đường Hoài An rời khỏi phòng ngủ của mình rồi đi xuống lầu, chiếc điện thoại trên bàn trà bỗng đổ chuông, cầm lên xem, là Lâm Nhất gọi tới.
“Alo, trợ lý Lâm.” Giọng của Đường Hoài An có hơi mệt mỏi.”
“Chào cô Đường, xin hỏi cô ở biệt thự nhà họ Mạc sao?”
“Tôi ở nhà, sao vậy?”
Giọng điệu của Lâm Nhất bình tĩnh mà lịch sự: “Là như này, hôm nay Mạc tổng có một vài lịch trình, thời gian đã định là 9 giờ sáng, nhưng vừa rồi tôi gọi cho anh ấy mấy cuộc anh ấy không có nghe, cho nên… tôi chỉ đành gọi điện hỏi cô tình hình.”
/262
|