CHƯƠNG 223
Nghe đến đây, Đường Hoài An đã biết mục đích của cuộc gọi ngày hôm nay của Đường Hạo Phong, cô không chút do dự mà cắt ngang lời của ông ta: “Mượn tiền sao?”
Đường Hạo Phong cười hì hì: “Cháu từ bé đã thông minh lanh lợi, chú chính là có ý này…”
“Tút!”
Đường Hoài An không chút lưu tình mà cúp máy.
Từ khi biết người gọi tới là Đường Hạo Phong, trong lòng Đường Hoài An đã dâng lên lửa giận, bây giờ trong lòng cực kỳ không thoải mái.
Đường Hoài An nhìn màn hình điện thoại, dãy số đó vẫn hiện ở trước mắt cô, trong lòng rất phiền, cô đã không muốn hỏi sâu Đường Hạo Phong từ đâu có được số điện thoại của cô, cô bây giờ chỉ lo lắng cô hôm nay cúp điện thoại của ông ta, nhưng ông ta vẫn sẽ tiếp tục gọi tới.
Không hề do dự, ngón tay mảnh khảnh trượt vài cái trên màn hình, cho số điện thoại vào danh sách chặn.
Đường Hoài An đang chuẩn bị bỏ điện thoại vào trong túi thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm, vào lúc này, điện thoại lại đổ chuông.
Đường Hoài An nghi hoặc trong lòng, tưởng là mình vừa rồi chưa có chặn số xong, Đường Hạo Phong lại gọi tới, sắc mặt cô không vui, đang chuẩn bị nghe, lại nhìn thấy trên màn hình nhấp nháy ba chữ Triều Thế Minh.
Đường Hoài An hơi sững người, nghe máy: “Alo.”
Trong điện thoại giọng nói của Triều Thế Minh nghe rất cà trớn: “Cô Đường, tan làm chưa?”
“Vừa kết thúc.”
“Vậy không biết tối nay có vinh hạnh mời cô Đường ăn một bữa cơm không?”
Trong giọng điệu của Triều Thế Minh như có kiểu ý tứ của kẻ đi săn đang giăng bẫy con mồi, Đường Hoài An không phải rất thích, vì thế vô thức từ chối: “Triều tổng, xin lỗi, tối nay tôi còn có chuyện khác.”
Triều Thế Minh cười ha ha trong điện thoại: “Vậy thì cô Đường muốn khiến tôi chạy không một chuyến tới đây sao? Tôi đã đến dưới tòa nhà của tập đoàn Mạc Thị rồi, đích thân đến đón cô cũng không chịu nhận? Nói thật, tôi thật sự tích dáng vẻ đơn thuần như vậy của cô, vậy tôi nói thẳng nha, tối nay không chỉ là ăn cơm, tôi còn có vài chuyện muốn nói với cô.”
Giống như một loại hiểu ngầm, Đường Hoài An lập tức phản ứng lại chuyện mà c nói là chuyện gì.
“Như thế nào, cô Đường có hứng thú không?”
Đường Hoài An trầm mặc một lát rồi đáp: “Tôi lập tức xuống.”
“Được, tôi đợi cô.”
Tối đầu thu đã có những cơn gió lạnh, Đường Hoài An siết chặt chiếc áo khoác trên người mình đi về phía chiếc xe Maybach màu đen dỗ bên đường, hoàn toàn không có chú ý đến ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông ở trong chiếc xe Bentley ở đằng sau.
Thành phố đã lên đường, đâu đâu cũng là âm thanh ồn ào.
Khoảnh khắc Đường Hoài An đóng cửa xe lại, mọi âm thanh bên ngoài đều bị ngăn cách ở ngoài, không gian trong xe trở nên rất yên tĩnh, Đường Hoài An khẽ gật đầu: “Đợi lâu rồi, chúng ta đi thôi.”
Triều Thế Minh khẽ mỉm cười, nói: “Đợi chút.”
Anh ta đột nhiên nghiêng người về phía Đường Hoài An ngồi ở ghế lái phụ, đối mặt với động tác đột ngột của anh ta, đầu óc của Đường Hoài An đông đặc, trống rỗng, chỉ có thể nhanh chóng vô thức đưa hai tay cản Triều Thế Minh lại, trọng giọng nói tràn ngập ý cảnh giác: “Anh muốn làm cái gì?”
Triều Thế Minh cười tự nhiên, dường như đã sớm biết trước cô sẽ làm như vậy, chỉ nói: “Cô Đường đừng hiểu lầm, cô quên thắt dây an toàn rồi.”
Nghe đến đây, Đường Hoài An đã biết mục đích của cuộc gọi ngày hôm nay của Đường Hạo Phong, cô không chút do dự mà cắt ngang lời của ông ta: “Mượn tiền sao?”
Đường Hạo Phong cười hì hì: “Cháu từ bé đã thông minh lanh lợi, chú chính là có ý này…”
“Tút!”
Đường Hoài An không chút lưu tình mà cúp máy.
Từ khi biết người gọi tới là Đường Hạo Phong, trong lòng Đường Hoài An đã dâng lên lửa giận, bây giờ trong lòng cực kỳ không thoải mái.
Đường Hoài An nhìn màn hình điện thoại, dãy số đó vẫn hiện ở trước mắt cô, trong lòng rất phiền, cô đã không muốn hỏi sâu Đường Hạo Phong từ đâu có được số điện thoại của cô, cô bây giờ chỉ lo lắng cô hôm nay cúp điện thoại của ông ta, nhưng ông ta vẫn sẽ tiếp tục gọi tới.
Không hề do dự, ngón tay mảnh khảnh trượt vài cái trên màn hình, cho số điện thoại vào danh sách chặn.
Đường Hoài An đang chuẩn bị bỏ điện thoại vào trong túi thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm, vào lúc này, điện thoại lại đổ chuông.
Đường Hoài An nghi hoặc trong lòng, tưởng là mình vừa rồi chưa có chặn số xong, Đường Hạo Phong lại gọi tới, sắc mặt cô không vui, đang chuẩn bị nghe, lại nhìn thấy trên màn hình nhấp nháy ba chữ Triều Thế Minh.
Đường Hoài An hơi sững người, nghe máy: “Alo.”
Trong điện thoại giọng nói của Triều Thế Minh nghe rất cà trớn: “Cô Đường, tan làm chưa?”
“Vừa kết thúc.”
“Vậy không biết tối nay có vinh hạnh mời cô Đường ăn một bữa cơm không?”
Trong giọng điệu của Triều Thế Minh như có kiểu ý tứ của kẻ đi săn đang giăng bẫy con mồi, Đường Hoài An không phải rất thích, vì thế vô thức từ chối: “Triều tổng, xin lỗi, tối nay tôi còn có chuyện khác.”
Triều Thế Minh cười ha ha trong điện thoại: “Vậy thì cô Đường muốn khiến tôi chạy không một chuyến tới đây sao? Tôi đã đến dưới tòa nhà của tập đoàn Mạc Thị rồi, đích thân đến đón cô cũng không chịu nhận? Nói thật, tôi thật sự tích dáng vẻ đơn thuần như vậy của cô, vậy tôi nói thẳng nha, tối nay không chỉ là ăn cơm, tôi còn có vài chuyện muốn nói với cô.”
Giống như một loại hiểu ngầm, Đường Hoài An lập tức phản ứng lại chuyện mà c nói là chuyện gì.
“Như thế nào, cô Đường có hứng thú không?”
Đường Hoài An trầm mặc một lát rồi đáp: “Tôi lập tức xuống.”
“Được, tôi đợi cô.”
Tối đầu thu đã có những cơn gió lạnh, Đường Hoài An siết chặt chiếc áo khoác trên người mình đi về phía chiếc xe Maybach màu đen dỗ bên đường, hoàn toàn không có chú ý đến ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông ở trong chiếc xe Bentley ở đằng sau.
Thành phố đã lên đường, đâu đâu cũng là âm thanh ồn ào.
Khoảnh khắc Đường Hoài An đóng cửa xe lại, mọi âm thanh bên ngoài đều bị ngăn cách ở ngoài, không gian trong xe trở nên rất yên tĩnh, Đường Hoài An khẽ gật đầu: “Đợi lâu rồi, chúng ta đi thôi.”
Triều Thế Minh khẽ mỉm cười, nói: “Đợi chút.”
Anh ta đột nhiên nghiêng người về phía Đường Hoài An ngồi ở ghế lái phụ, đối mặt với động tác đột ngột của anh ta, đầu óc của Đường Hoài An đông đặc, trống rỗng, chỉ có thể nhanh chóng vô thức đưa hai tay cản Triều Thế Minh lại, trọng giọng nói tràn ngập ý cảnh giác: “Anh muốn làm cái gì?”
Triều Thế Minh cười tự nhiên, dường như đã sớm biết trước cô sẽ làm như vậy, chỉ nói: “Cô Đường đừng hiểu lầm, cô quên thắt dây an toàn rồi.”
/262
|