Lúc Đường Hoài An tỉnh dậy trên giường thì đã là mười giờ sáng, cô còn chưa kịp xuống giường tắm rửa, thì đột nhiên đã có một bát canh thuốc màu đen được đưa đến trước mặt cô.
Ừm, quả nhiên giống như sau đêm đó, không hổ là Mạc Tư Quân.
Nghĩ đến trận chiến ác liệt giữa hai người trong xe đêm qua, trong lòng Đường Hoài An có một loại cảm giác không thể giải thích được, cảm giác này khiến cô cảm thấy hai người không giống như vợ chồng chút nào, mà giống như mối quan hệ hợp tác có thể đến với nhau một lần khi cần.
Đường Hoài An khẽ tự giễu mà cười một tiếng, nhận lấy bát thuốc trong tay người giúp việc, uống sạch không để lại một giọt dưới ánh nhìn của đối phương.
Muốn mang thai đứa con của Mạc Tư Quân? Không thể.
Đường Hoài An vào phòng tắm rửa sạch sẽ, nhìn mình trong gương, trước cổ và ngực đầy ắp những vết tích từ đêm qua, tất cả đều là do Mạc Tư Quân tạo ra, Đường Hoài An nhìn vết tích này, càng nhìn càng chua xót.
Nhưng vẫn phải sống cuộc sống của mình.
Sau khi thay quần áo và trang điểm, Đường Hoài An xách túi đi xuống lầu, điều khiến Đường Hoài An ngạc nhiên là lần này Mạc Tư Quân không phái ai theo dõi mình nữa.
Lúc đến công ty đã là mười một giờ, Đường Hoài An không có đến công ty làm vì chuyện đã xảy ra trước đây, nếu là nhân viên bình thường, xuất hiện loại tình huống này thì đã bị sa thải từ lâu rồi.
Nhưng Đường Hoài An thì khác, cô rất có thiên phú thiết kế áo cưới, đã sớm đảm nhận vị trí tổng giám thiết kế ở công ty này rồi, nên không ai dám khinh thường cô.
Ba người phụ nữ khua môi múa mép lần trước nhìn thấy Đường Hoài An đi về phía phòng làm việc của mình với vẻ mặt lãnh đạm, đều lũ lượt im lặng không dám nói thêm câu nào nữa.
Ngay khi cửa kính của văn phòng vừa đóng lại sau lưng, điện thoại di động trong túi của Đường Hoài An liền vang lên.
Sau khi lấy ra xem, đó là một số lạ, do dự một hồi, Đường Hoài An nhấc máy.
“Alo, xin chào.”
“Alo, là tôi, Phó Tùng Lâm.” Giọng của người trong điện thoại rất rõ ràng.
Trong lòng Đường Hoài An ‘thịch’ một cái, vui vẻ nói: “A! Làm sao cậu tìm được thông tin liên lạc của tôi vậy? Tôi đang rầu là tối đó không có lưu lại số điện thoại của cậu, còn đang suy nghĩ xem khi nào mời cậu một bữa cơm nữa kìa!”
Đường Hoài An nghiêng đầu kẹp lấy điện thoại, động tác sửa soạn bản thảo thiết kế trong tay không hề ngừng một chút nào, vô cùng thành thục.
“Ai mà không biết danh tiếng của nhà thiết kế Đường chứ? Tìm thông tin liên lạc của cậu không khó, nếu đã muốn mời tôi ăn cơm, thì chọn ngày không bằng hôm nay, tối nay có rảnh không?”
Đường Hoài An suy nghĩ một chút, mỉm cười đồng ý: “Rảnh chứ, tối nay tám giờ, chúng ta gặp nhau ở Hoài Viên, thế nào?”
Người ở đầu dây bên kia mỉm cười, “Được, tối nay gặp lại.”
Đối với Đường Hoài An, sự xuất hiện đột ngột của Phó Tùng Lâm giống như một sinh mệnh vô hồn bỗng chốc được dội vào một dòng nước.
Vì bản tính lạnh lùng của mình, ở trường đại học Đường Hoài An không có kết giao với mấy ai, Phó Tùng Lâm là một trong số họ. Chỉ là sau khi tốt nghiệp đại học Phó Tùng Lâm đã ra nước ngoài, sự liên lạc giữa hai người cũng dần ít đi, đối diện với sự về nước đột ngột của anh ta lần này, Đường Hoài An thực sự rất hưởng thụ cảm giác gặp lại bạn cũ.
Chỉ là lần gặp đầu tiên vừa rồi không vui vẻ cho lắm, nghĩ đến đây Đường Hoài An lại cảm thấy có chút đau đầu.
7 giờ 40 phút tối, xe của Đường Hoài An dừng ở cổng Hoài Viên.
Đây là một nhà hàng nằm ở địa giới tấc đất tấc vàng của thành phố nhưng ở đây lại vô cùng yên tĩnh, những tòa nhà chọc trời cao chót vót xung quanh và những tòa nhà kiểu sân vườn cổ kính ở đây đã tạo thành một sự tương phản rõ nét, toà nhà chọc trời thì lạnh lẽo, nhưng những kiến trúc cổ kính này lại tràn ngập pháo hoa trong thành phố nhộn nhịp này.
Đường Hoài An bước chân vào cửa, lối kiến trúc trước mặt rất tinh xảo, trong vườn có một hòn non bộ, xung quanh trồng chuối, trên đầu những chiếc lá còn đang rơi tí tách xuống những giọt mưa, được ánh đèn trong hành lang khúc khuỷ chiếu rọi lấp lánh.
Đường Hoài An khẽ đưa tay phủi đi giọt nước trên áo khoác, nhấc chân bước vào phòng bao, Phó Tùng Lâm đã đợi sẵn trong đó rồi.
Đường Hoài An vừa ngồi xuống, vừa cười nói: “Thế nào? Nơi này được chứ?”
“Cũng thật phiền cậu chọn được một nơi tốt để ăn cơm như vậy, hồi nãy nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, lại có một khoảnh khắc nào đó như quay về quê cũ.”
“Tôi chính là nghĩ đến cậu là người vùng Giang Nam, nghĩ cậu vừa mới trở về nước không lâu, hẳn là chưa kịp trở về quê cũ, cho nên mới chọn một chỗ như vậy.”
Trong lúc nói chuyện, đã có người phục vụ đã bắt đầu lên món.
“Anh ta đối xử với cậu tốt chứ?”
Ừm, quả nhiên giống như sau đêm đó, không hổ là Mạc Tư Quân.
Nghĩ đến trận chiến ác liệt giữa hai người trong xe đêm qua, trong lòng Đường Hoài An có một loại cảm giác không thể giải thích được, cảm giác này khiến cô cảm thấy hai người không giống như vợ chồng chút nào, mà giống như mối quan hệ hợp tác có thể đến với nhau một lần khi cần.
Đường Hoài An khẽ tự giễu mà cười một tiếng, nhận lấy bát thuốc trong tay người giúp việc, uống sạch không để lại một giọt dưới ánh nhìn của đối phương.
Muốn mang thai đứa con của Mạc Tư Quân? Không thể.
Đường Hoài An vào phòng tắm rửa sạch sẽ, nhìn mình trong gương, trước cổ và ngực đầy ắp những vết tích từ đêm qua, tất cả đều là do Mạc Tư Quân tạo ra, Đường Hoài An nhìn vết tích này, càng nhìn càng chua xót.
Nhưng vẫn phải sống cuộc sống của mình.
Sau khi thay quần áo và trang điểm, Đường Hoài An xách túi đi xuống lầu, điều khiến Đường Hoài An ngạc nhiên là lần này Mạc Tư Quân không phái ai theo dõi mình nữa.
Lúc đến công ty đã là mười một giờ, Đường Hoài An không có đến công ty làm vì chuyện đã xảy ra trước đây, nếu là nhân viên bình thường, xuất hiện loại tình huống này thì đã bị sa thải từ lâu rồi.
Nhưng Đường Hoài An thì khác, cô rất có thiên phú thiết kế áo cưới, đã sớm đảm nhận vị trí tổng giám thiết kế ở công ty này rồi, nên không ai dám khinh thường cô.
Ba người phụ nữ khua môi múa mép lần trước nhìn thấy Đường Hoài An đi về phía phòng làm việc của mình với vẻ mặt lãnh đạm, đều lũ lượt im lặng không dám nói thêm câu nào nữa.
Ngay khi cửa kính của văn phòng vừa đóng lại sau lưng, điện thoại di động trong túi của Đường Hoài An liền vang lên.
Sau khi lấy ra xem, đó là một số lạ, do dự một hồi, Đường Hoài An nhấc máy.
“Alo, xin chào.”
“Alo, là tôi, Phó Tùng Lâm.” Giọng của người trong điện thoại rất rõ ràng.
Trong lòng Đường Hoài An ‘thịch’ một cái, vui vẻ nói: “A! Làm sao cậu tìm được thông tin liên lạc của tôi vậy? Tôi đang rầu là tối đó không có lưu lại số điện thoại của cậu, còn đang suy nghĩ xem khi nào mời cậu một bữa cơm nữa kìa!”
Đường Hoài An nghiêng đầu kẹp lấy điện thoại, động tác sửa soạn bản thảo thiết kế trong tay không hề ngừng một chút nào, vô cùng thành thục.
“Ai mà không biết danh tiếng của nhà thiết kế Đường chứ? Tìm thông tin liên lạc của cậu không khó, nếu đã muốn mời tôi ăn cơm, thì chọn ngày không bằng hôm nay, tối nay có rảnh không?”
Đường Hoài An suy nghĩ một chút, mỉm cười đồng ý: “Rảnh chứ, tối nay tám giờ, chúng ta gặp nhau ở Hoài Viên, thế nào?”
Người ở đầu dây bên kia mỉm cười, “Được, tối nay gặp lại.”
Đối với Đường Hoài An, sự xuất hiện đột ngột của Phó Tùng Lâm giống như một sinh mệnh vô hồn bỗng chốc được dội vào một dòng nước.
Vì bản tính lạnh lùng của mình, ở trường đại học Đường Hoài An không có kết giao với mấy ai, Phó Tùng Lâm là một trong số họ. Chỉ là sau khi tốt nghiệp đại học Phó Tùng Lâm đã ra nước ngoài, sự liên lạc giữa hai người cũng dần ít đi, đối diện với sự về nước đột ngột của anh ta lần này, Đường Hoài An thực sự rất hưởng thụ cảm giác gặp lại bạn cũ.
Chỉ là lần gặp đầu tiên vừa rồi không vui vẻ cho lắm, nghĩ đến đây Đường Hoài An lại cảm thấy có chút đau đầu.
7 giờ 40 phút tối, xe của Đường Hoài An dừng ở cổng Hoài Viên.
Đây là một nhà hàng nằm ở địa giới tấc đất tấc vàng của thành phố nhưng ở đây lại vô cùng yên tĩnh, những tòa nhà chọc trời cao chót vót xung quanh và những tòa nhà kiểu sân vườn cổ kính ở đây đã tạo thành một sự tương phản rõ nét, toà nhà chọc trời thì lạnh lẽo, nhưng những kiến trúc cổ kính này lại tràn ngập pháo hoa trong thành phố nhộn nhịp này.
Đường Hoài An bước chân vào cửa, lối kiến trúc trước mặt rất tinh xảo, trong vườn có một hòn non bộ, xung quanh trồng chuối, trên đầu những chiếc lá còn đang rơi tí tách xuống những giọt mưa, được ánh đèn trong hành lang khúc khuỷ chiếu rọi lấp lánh.
Đường Hoài An khẽ đưa tay phủi đi giọt nước trên áo khoác, nhấc chân bước vào phòng bao, Phó Tùng Lâm đã đợi sẵn trong đó rồi.
Đường Hoài An vừa ngồi xuống, vừa cười nói: “Thế nào? Nơi này được chứ?”
“Cũng thật phiền cậu chọn được một nơi tốt để ăn cơm như vậy, hồi nãy nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, lại có một khoảnh khắc nào đó như quay về quê cũ.”
“Tôi chính là nghĩ đến cậu là người vùng Giang Nam, nghĩ cậu vừa mới trở về nước không lâu, hẳn là chưa kịp trở về quê cũ, cho nên mới chọn một chỗ như vậy.”
Trong lúc nói chuyện, đã có người phục vụ đã bắt đầu lên món.
“Anh ta đối xử với cậu tốt chứ?”
/262
|