CHƯƠNG 294
Đường Hoài An đi đến gần cô ta, hỏi thẳng vào vấn đề: “Trong bữa tiệc hợp tác tối ngày hôm qua, có phải là cô đã biết sẽ có chuyện gì xảy ra không hả?”
Hứa Cát Anh nghe thấy lời nói của cô, cười cười: “Tôi nghe không hiểu ý của cô, cái gì gọi là vốn dĩ tôi đã biết sẽ xảy ra chuyện gì, cô có lý do gì để nghi ngờ tôi?”
Đường Hoài An lạnh lùng nhìn cô ta cô, nói: “Cô dám chắc chắn chiều ngày hôm qua là cô thật sự có chuyện, cho nên mới không thể đến buổi hợp tác, mà không phải là bởi vì chơi tôi, cho nên mới cố ý tạo ra một lý do để tôi đến đó thay cho cô?”
Hứa Cát Anh cười cười, cũng không có ý định che giấu.
“Xem ra cô cũng không phải là ngu ngốc hết thuốc chữa, đều đã đoán được rồi, vậy thì tôi nói cho cô biết tối ngày hôm qua đối tác mà cô bàn bạc ấy, đều đã bị tôi mua chuộc rồi, cái người tên Nghiêm Khôn đó, có nhớ không?”
Bởi vì lần này Hứa Cát Anh không hề che giấu cái gì, trong lòng Đường Hoài An đột nhiên kinh ngạc, cô không nghĩ tới là Hứa Cát Anh còn có thể âm hiểm như vậy.
“Có phải là cô cảm thấy người đó trông rất lịch sự, không giống như là người có ý đồ xấu xa, có đúng không?”
Hứa Cát Anh không đợi Đường Hoài An trả lời, cô ta dứt khoát nói tiếp: “Đặc biệt phái anh ta đi, thật ra là vì để cô buông lỏng cảnh giác. Nhưng mà Đường Hoài An, chắc là cô cũng không nghĩ tới có đúng không, thuốc mê của cô là do người đó thừa dịp sau khi cô đi vào nhà vệ sinh thì đã bỏ vào trong ly rượu của cô, tất cả mọi chuyện mà cô gặp phải vào tối ngày hôm qua đều có người âm thầm báo cáo với tôi.”
Trên mặt của Đường Hoài An là biểu cảm không thể tin nổi.
“Ban đầu, tôi còn nghĩ rằng cô nhằm vào tôi chỉ là trong mấy tình huống cá nhân, nhưng mà không nghĩ tới bây giờ cô lại quá đáng như vậy. Dù sao thì tối ngày hôm qua cũng là bữa tiệc hợp tác, cô không sợ mình tính toán sai lầm mà làm ảnh hưởng đến vụ hợp tác này, đến lúc đó, Mạc Tư Quân sẽ tìm cô tính sổ?”
Hứa Cát Anh nghe nói như vậy thì bật cười một tiếng: “Cô cho rằng tôi làm chuyện gì cũng sẽ không suy nghĩ chu đáo hả? Đường Hoài An, cô cũng quá coi thường tôi rồi đó, tôi đã hạ quyết tâm muốn chỉnh cô, vậy thì tôi hoàn toàn có thể tự tin rằng sau khi tôi hoàn thành được mục tiêu thì sẽ để cho cô ăn phải trái đắng. Cho nên, hợp đồng mà tối ngày hôm qua cô và Nghiêm Khôn ký tên đã được tôi đưa đến cho Mạc tổng.”
Đường Hoài An nhìn Hứa Cát Anh, giống như là đang nhìn một người mà mình chưa từng quen biết.
“Loại người tùy tiện mang ân oán cá nhân với người khác đặt vào trong tình huống hợp tác quan trọng của công ty, nếu như bị Mạc Tư Quân biết được, cô cảm thấy là anh ta sẽ thờ ơ à?”
Hứa Cát Anh cười rất tự nhiên: “Cho nên ý của cô là cô chuẩn bị đi nói cho Mạc Tư Quân biết?”
Đường Hoài An không nói gì, nhưng mà không thể phủ nhận chính là như vậy, đấy đúng là suy nghĩ chân thật nhất trong lòng cô.
Từ nét mặt, Hứa Cát Anh có thể nhìn ra đã bị mình nói trúng rồi, thế là biểu cảm trên mặt lại càng đắc ý hơn nữa, giọng nói cũng bất giác đề cao mấy phần: “Nếu như có dự định làm như vậy, thế thì tôi thật sự cần phải nói cho cô biết, tôi khuyên cô đừng có làm cái chuyện tự mình trước lấy cực khổ. Trước tiên hiểu rõ rốt cuộc là tối ngày hôm qua có chuyện gì đã xảy ra với cơ thể của cô, đến cùng, Mạc Tư Quân có nghe lời giải thích của cô hay không, chuyện này chưa chắc đâu.”
Nghe thấy lời nói tràn đầy thâm ý của Hứa Cát Anh, Đường Hoài An không hiểu gì hết, nhưng mà trong lòng đã có một loại dự cảm rất xấu.
Đường Hoài An đi đến gần cô ta, hỏi thẳng vào vấn đề: “Trong bữa tiệc hợp tác tối ngày hôm qua, có phải là cô đã biết sẽ có chuyện gì xảy ra không hả?”
Hứa Cát Anh nghe thấy lời nói của cô, cười cười: “Tôi nghe không hiểu ý của cô, cái gì gọi là vốn dĩ tôi đã biết sẽ xảy ra chuyện gì, cô có lý do gì để nghi ngờ tôi?”
Đường Hoài An lạnh lùng nhìn cô ta cô, nói: “Cô dám chắc chắn chiều ngày hôm qua là cô thật sự có chuyện, cho nên mới không thể đến buổi hợp tác, mà không phải là bởi vì chơi tôi, cho nên mới cố ý tạo ra một lý do để tôi đến đó thay cho cô?”
Hứa Cát Anh cười cười, cũng không có ý định che giấu.
“Xem ra cô cũng không phải là ngu ngốc hết thuốc chữa, đều đã đoán được rồi, vậy thì tôi nói cho cô biết tối ngày hôm qua đối tác mà cô bàn bạc ấy, đều đã bị tôi mua chuộc rồi, cái người tên Nghiêm Khôn đó, có nhớ không?”
Bởi vì lần này Hứa Cát Anh không hề che giấu cái gì, trong lòng Đường Hoài An đột nhiên kinh ngạc, cô không nghĩ tới là Hứa Cát Anh còn có thể âm hiểm như vậy.
“Có phải là cô cảm thấy người đó trông rất lịch sự, không giống như là người có ý đồ xấu xa, có đúng không?”
Hứa Cát Anh không đợi Đường Hoài An trả lời, cô ta dứt khoát nói tiếp: “Đặc biệt phái anh ta đi, thật ra là vì để cô buông lỏng cảnh giác. Nhưng mà Đường Hoài An, chắc là cô cũng không nghĩ tới có đúng không, thuốc mê của cô là do người đó thừa dịp sau khi cô đi vào nhà vệ sinh thì đã bỏ vào trong ly rượu của cô, tất cả mọi chuyện mà cô gặp phải vào tối ngày hôm qua đều có người âm thầm báo cáo với tôi.”
Trên mặt của Đường Hoài An là biểu cảm không thể tin nổi.
“Ban đầu, tôi còn nghĩ rằng cô nhằm vào tôi chỉ là trong mấy tình huống cá nhân, nhưng mà không nghĩ tới bây giờ cô lại quá đáng như vậy. Dù sao thì tối ngày hôm qua cũng là bữa tiệc hợp tác, cô không sợ mình tính toán sai lầm mà làm ảnh hưởng đến vụ hợp tác này, đến lúc đó, Mạc Tư Quân sẽ tìm cô tính sổ?”
Hứa Cát Anh nghe nói như vậy thì bật cười một tiếng: “Cô cho rằng tôi làm chuyện gì cũng sẽ không suy nghĩ chu đáo hả? Đường Hoài An, cô cũng quá coi thường tôi rồi đó, tôi đã hạ quyết tâm muốn chỉnh cô, vậy thì tôi hoàn toàn có thể tự tin rằng sau khi tôi hoàn thành được mục tiêu thì sẽ để cho cô ăn phải trái đắng. Cho nên, hợp đồng mà tối ngày hôm qua cô và Nghiêm Khôn ký tên đã được tôi đưa đến cho Mạc tổng.”
Đường Hoài An nhìn Hứa Cát Anh, giống như là đang nhìn một người mà mình chưa từng quen biết.
“Loại người tùy tiện mang ân oán cá nhân với người khác đặt vào trong tình huống hợp tác quan trọng của công ty, nếu như bị Mạc Tư Quân biết được, cô cảm thấy là anh ta sẽ thờ ơ à?”
Hứa Cát Anh cười rất tự nhiên: “Cho nên ý của cô là cô chuẩn bị đi nói cho Mạc Tư Quân biết?”
Đường Hoài An không nói gì, nhưng mà không thể phủ nhận chính là như vậy, đấy đúng là suy nghĩ chân thật nhất trong lòng cô.
Từ nét mặt, Hứa Cát Anh có thể nhìn ra đã bị mình nói trúng rồi, thế là biểu cảm trên mặt lại càng đắc ý hơn nữa, giọng nói cũng bất giác đề cao mấy phần: “Nếu như có dự định làm như vậy, thế thì tôi thật sự cần phải nói cho cô biết, tôi khuyên cô đừng có làm cái chuyện tự mình trước lấy cực khổ. Trước tiên hiểu rõ rốt cuộc là tối ngày hôm qua có chuyện gì đã xảy ra với cơ thể của cô, đến cùng, Mạc Tư Quân có nghe lời giải thích của cô hay không, chuyện này chưa chắc đâu.”
Nghe thấy lời nói tràn đầy thâm ý của Hứa Cát Anh, Đường Hoài An không hiểu gì hết, nhưng mà trong lòng đã có một loại dự cảm rất xấu.
/262
|