Trái tim của Đường Hoài An hơi nhói đau, giọng điệu không có một chút độ ấm: “Triều tổng, tôi biết quyền thế trong tay anh rất lớn, nhưng sự cạnh tranh thương nghiệp tồn tại giữa anh và Mạc Tư Quân có kịch liệt như thế nào, đó là chuyện của các anh, điều tôi không có ngờ là người cao cao tại thượng giống như Triều tổng vậy mà cũng rảnh quản chuyện nhà của người khác.”
Đường Hoài An không phải không biết thủ đoạn của Triều Thế Minh thâm hiểm cỡ nào, người đụng phải anh ta cơ bản sẽ không có kết cục tốt, nhưng muốn khiến cô cùng người như này đối phó với người cô yêu, cô sẽ không làm. Cập nhật truyện nhanh tại # TRÙMtru уện.мE #
Vẻ mặt của Triều Thế Minh rất điềm nhiên, nhìn trông không hề tức giận: “Cô Đường không cần từ chối tôi nhanh như vậy, cô có thể suy nghĩ thêm.”
Vừa dứt lời thì bị Đường Hoài An cắt ngang: “Không cần, Triều tổng chết tâm tư này đi.”
Nói xong thì đi về phía cửa.
Khi tay vừa chạm vào tay nắm cửa, loại cảm giác tức ngực và choáng váng dữ dội đó lần nữa ập tới, cả người Đường Hoài An sắp không đứng vững, chỉ cảm thấy chân chợt mềm nhũn, cả người nặng nề ngã ra sau.
Một giây trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, là bàn tay ấm áp của Triều Thế Minh đã đưa ra.
Khi tỉnh lại trên giường bệnh, ý thức của Đường Hoài An vẫn dừng ở lúc đối đầu với Triều Thế Minh ở trong phòng họp, nhưng giờ phút này trước mắt là trần nhà trắng phau và mùi thuốc sát trùng nồng nặc.
Trên mu bàn tay của Đường Hoài An gắn kim chuyền dịch, trong phòng bệnh không có một ai, đang chuẩn bị xuống giường, lại nhìn thấy cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, Triều Thế Minh đi vào.
Nhìn gương mặt nhỏ trắng bệch của Đường Hoài An, Triều Thế Minh khẽ mỉm cười, nói: “Cô Đường, cô nhìn trông rất kinh ngạc.”
“Xảy ra chuyện gì? Tôi tại sao lại ở bệnh viện?”
“Khi cô ở phòng họp thì ngất đi, tôi đưa cô đến đây, cô yên tâm, tôi đã thông báo cho Mạc tổng rồi, anh ta chắc sắp đến rồi.”
Đường Hoài An thay đổi sắc mặt, Mạc Tư Quân sắp đến sao?
Mạc Tư Quân và Triều Thế Minh ở trong giới thương nghiệp chính là đối thủ cạnh tranh sống chết mà không ai không biết, nếu như bị Mạc Tư Quân nhìn thấy cô và Triều Thế Minh ở cùng nhau... Đường Hoài An không dám tưởng tượng sẽ là một cảnh tượng như nào, trong lòng cô dấy lên nỗi bất an rất lớn.
Đường Hoài An liếc nhìn Triều Thế Minh, phát hiện người này vậy mà thản nhiên ngồi xuống ghế, căn bản không có ý muốn rời khỏi.
Đường Hoài An suy nghĩ rồi mở miệng nói: “Cảm ơn Triều tổng đưa tôi đến bệnh viện, có điều tôi chắc không có gì đáng ngại rồi, không làm trễ nải thời gian của Triều tổng nữa.”
Triều Thế Minh thong dong chỉnh lại tay áo vest, giống như không có nghe lọt lời Đường Hoài An nói vậy: “Cô Đường không cần khách sáo.”
Khi Đường Hoài An đang đau đầu suy nghĩ phải làm sao mới có thể khiến Triều Thế Minh rời khỏi đây thì cửa phòng bệnh bị đẩy ra.
Bóng dáng quen thuộc đập vào mắt của Đường Hoài An, giống như đại nạn giáng xuống đầu, trái tim của Đường Hoài An thắt lại.
Sắc mặt của Mạc Tư Quân không phải là khó coi bình thường, anh trước tiên là liếc nhìn Triều Thế Minh mặt mày điềm nhiên ngồi trên ghế, sau đó ánh mắt lạnh lẽo quét qua gương mặt trắng bệch của Đường Hoài An, lời nói ra cũng lạnh lùng như vậy: “Bà Mạc khoảng thời gian gần đây hình như càng lúc càng hoạt động mạnh? Sao thế, muốn nói cho tôi biết cô làm sao cùng lúc xuất hiện ở đây với Triều tổng hay không?”
Quả nhiên, vẫn là tác phong không hề nể mặt đó.
Khoảnh khắc nghe thấy Triều Thế Minh nói Đường Hoài An được anh ta đưa đến bệnh viện, Mạc Tư Quân hận không thể giết người phụ nữ này.
Đối diện với lời chất vấn của Mạc Tư Quân, trong lòng Đường Hoài An tràn ngập phẫn nộ, Triều Thế Minh là đổi thủ của anh, anh bây giờ vậy mà nghi ngờ lên người hai người!
Triều Thế Minh ở bên cạnh nhìn thấy hết tất cả, anh ta nhìn Mạc Tư Quân, hơi nhíu mày, nhưng vẫn duy trì phong thái lịch lãm vốn có của mình, không nói một lời.
Đường Hoài An cúi đầu, dường như sớm đã quen với sự nhạo báng của Mạc Tư Quân, chỉ bình tĩnh tháo mũi kim trên mu bàn tay, khi ngẩng đầu lần nữa, trong mắt đã khôi phục sự bình tĩnh như nước.
Không có để ý đến hai người đàn ông trước mắt nữa, Đường Hoài An đi thẳng về phía cửa, đằng sau lại vang lên giọng nói của Triều Thế Minh.
“Bị u gan, cô Đường chắc chắn bây giờ muốn xuất viện?”
Đường Hoài An không phải không biết thủ đoạn của Triều Thế Minh thâm hiểm cỡ nào, người đụng phải anh ta cơ bản sẽ không có kết cục tốt, nhưng muốn khiến cô cùng người như này đối phó với người cô yêu, cô sẽ không làm. Cập nhật truyện nhanh tại # TRÙMtru уện.мE #
Vẻ mặt của Triều Thế Minh rất điềm nhiên, nhìn trông không hề tức giận: “Cô Đường không cần từ chối tôi nhanh như vậy, cô có thể suy nghĩ thêm.”
Vừa dứt lời thì bị Đường Hoài An cắt ngang: “Không cần, Triều tổng chết tâm tư này đi.”
Nói xong thì đi về phía cửa.
Khi tay vừa chạm vào tay nắm cửa, loại cảm giác tức ngực và choáng váng dữ dội đó lần nữa ập tới, cả người Đường Hoài An sắp không đứng vững, chỉ cảm thấy chân chợt mềm nhũn, cả người nặng nề ngã ra sau.
Một giây trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, là bàn tay ấm áp của Triều Thế Minh đã đưa ra.
Khi tỉnh lại trên giường bệnh, ý thức của Đường Hoài An vẫn dừng ở lúc đối đầu với Triều Thế Minh ở trong phòng họp, nhưng giờ phút này trước mắt là trần nhà trắng phau và mùi thuốc sát trùng nồng nặc.
Trên mu bàn tay của Đường Hoài An gắn kim chuyền dịch, trong phòng bệnh không có một ai, đang chuẩn bị xuống giường, lại nhìn thấy cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, Triều Thế Minh đi vào.
Nhìn gương mặt nhỏ trắng bệch của Đường Hoài An, Triều Thế Minh khẽ mỉm cười, nói: “Cô Đường, cô nhìn trông rất kinh ngạc.”
“Xảy ra chuyện gì? Tôi tại sao lại ở bệnh viện?”
“Khi cô ở phòng họp thì ngất đi, tôi đưa cô đến đây, cô yên tâm, tôi đã thông báo cho Mạc tổng rồi, anh ta chắc sắp đến rồi.”
Đường Hoài An thay đổi sắc mặt, Mạc Tư Quân sắp đến sao?
Mạc Tư Quân và Triều Thế Minh ở trong giới thương nghiệp chính là đối thủ cạnh tranh sống chết mà không ai không biết, nếu như bị Mạc Tư Quân nhìn thấy cô và Triều Thế Minh ở cùng nhau... Đường Hoài An không dám tưởng tượng sẽ là một cảnh tượng như nào, trong lòng cô dấy lên nỗi bất an rất lớn.
Đường Hoài An liếc nhìn Triều Thế Minh, phát hiện người này vậy mà thản nhiên ngồi xuống ghế, căn bản không có ý muốn rời khỏi.
Đường Hoài An suy nghĩ rồi mở miệng nói: “Cảm ơn Triều tổng đưa tôi đến bệnh viện, có điều tôi chắc không có gì đáng ngại rồi, không làm trễ nải thời gian của Triều tổng nữa.”
Triều Thế Minh thong dong chỉnh lại tay áo vest, giống như không có nghe lọt lời Đường Hoài An nói vậy: “Cô Đường không cần khách sáo.”
Khi Đường Hoài An đang đau đầu suy nghĩ phải làm sao mới có thể khiến Triều Thế Minh rời khỏi đây thì cửa phòng bệnh bị đẩy ra.
Bóng dáng quen thuộc đập vào mắt của Đường Hoài An, giống như đại nạn giáng xuống đầu, trái tim của Đường Hoài An thắt lại.
Sắc mặt của Mạc Tư Quân không phải là khó coi bình thường, anh trước tiên là liếc nhìn Triều Thế Minh mặt mày điềm nhiên ngồi trên ghế, sau đó ánh mắt lạnh lẽo quét qua gương mặt trắng bệch của Đường Hoài An, lời nói ra cũng lạnh lùng như vậy: “Bà Mạc khoảng thời gian gần đây hình như càng lúc càng hoạt động mạnh? Sao thế, muốn nói cho tôi biết cô làm sao cùng lúc xuất hiện ở đây với Triều tổng hay không?”
Quả nhiên, vẫn là tác phong không hề nể mặt đó.
Khoảnh khắc nghe thấy Triều Thế Minh nói Đường Hoài An được anh ta đưa đến bệnh viện, Mạc Tư Quân hận không thể giết người phụ nữ này.
Đối diện với lời chất vấn của Mạc Tư Quân, trong lòng Đường Hoài An tràn ngập phẫn nộ, Triều Thế Minh là đổi thủ của anh, anh bây giờ vậy mà nghi ngờ lên người hai người!
Triều Thế Minh ở bên cạnh nhìn thấy hết tất cả, anh ta nhìn Mạc Tư Quân, hơi nhíu mày, nhưng vẫn duy trì phong thái lịch lãm vốn có của mình, không nói một lời.
Đường Hoài An cúi đầu, dường như sớm đã quen với sự nhạo báng của Mạc Tư Quân, chỉ bình tĩnh tháo mũi kim trên mu bàn tay, khi ngẩng đầu lần nữa, trong mắt đã khôi phục sự bình tĩnh như nước.
Không có để ý đến hai người đàn ông trước mắt nữa, Đường Hoài An đi thẳng về phía cửa, đằng sau lại vang lên giọng nói của Triều Thế Minh.
“Bị u gan, cô Đường chắc chắn bây giờ muốn xuất viện?”
/262
|