Mái tóc dài của Đường Hoài An xõa dính trên má, cảm giá đau đớn và khoái cảm từ cơ thể mang tới khiến mắt của cô phủ một tầng hơi nước mỏng, ngay cả ánh đèn bên ngoài cửa sổ cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.
Cô biết mục đích Mạc Tư Quân lần này công thành chiếm đất đối với cô, anh chỉ là muốn nhìn dáng vẻ cô cầu xin, nhưng cô đã xác định đối đầu đến cùng với anh.
“Đau không?” Giọng nói của Mạc Tư Quân vẫn lãnh đạm mà kiềm chế, giống như cả sự việc anh không phải là người khơi mào vậy.
“Ừm... đau.” Giọng nói của Đường Hoài An có hơi run rẩy.
“Đau thì kêu ra.”
Đường Hoài An rất tức giận, đưa tay ra sau lưng muốn đánh Mạc Tư Quân, nhưng bởi vì do tư thế không tiện, cho nên dù dùng hết sức căn bản không có đánh được anh, Mạc Tư Quân đưa một tay ghi tay trái của Đường Hoài An ở đằng sau lưng của cô, Đường Hoài An bị chế phục hoàn toàn.
Khoái cảm trong cơ thể ập tới từng cơn, ngay cả Đường Tư Quân cũng gần như sắp cảm thấy mình không chống đỡ được rồi.
Cuối cùng, Đường Hoài An rên một tiếng: “A... Mạc Tư Quân, anh khốn kiếp...”
Bởi vì quay lưng với anh, cho nên Đường Hoài An không nhìn thấy trên mặt của người đàn ông sau lưng hiện ra một nụ cười đắc ý, cô chỉ có thể từ hình ảnh phản ngược của cửa sổ sát sàn nhìn thấy vai của Mạc Tư Quân, săn chắc mà có lực, bên trên phủ đầy nước.
“Mạc Tư Quân, Mạc Tư Quân...”
Giữa bọn họ từng có rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên, cô thâm tình gọi tên của anh vào lúc này như vậy.
Mạc Tư Quân giống như đọc được hoạt động tâm lý của cô, biết trong lòng cô nhất định đang phỉ nhổ mình, vì thế cái tay bóp cằm của cô bèn dùng sức, Đường Hoài Ai đau đến mức cả gương mặt cũng biến hình.
“Lời vừa rồi của tôi, nghe rõ rồi chứ?” Trong lời nói của Mạc Tư Quân có một chút ý vị uy hiếp, thậm chí cho Đường Hoài An một loại cảm giác nếu như cô dám không đáp ứng anh thì anh sẽ từ nơi này ném cô xuống.
Vì giữ mạng, Đường Hoài An cuối cùng gật đầu: “Ừm, nghe rõ rồi.”
Mạc Tư Quân cuối cùng đã buông tay ra, Đường Hoài An giống như một phạm nhân bị giam cầm trong nhà lao đã lâu lần nữa có được cuộc đời mới, cả cơ thể thả lỏng dựa vào tường, lúc này, cô mới phát hiện nhịp tim của mình đập dữ dội cỡ nào.
Mạc Tư Quân cất bước đi đến bên cạnh chiếc bàn màu đen, đưa tay lấy ra một điếu thuốc, một chút ánh sáng của diêm sáng lên ở trong căn phòng, Mạc Tư Quân một tay kẹp điếu thuốc, lông mày hơi nhíu.
Đường Hoài An luôn cảm thấy rất kỳ lạ, loại người có thân phận giống như Mạc Tư Quân, những thứ như đồng hồ, ví tiền, thậm chí bật lửa mà bình thường thể hiện thân phận của mình, loại bật lửa đắt tiền gì anh không mua được? Nhưng lại cứ chọn cách nguyên thủy nhất như diêm quẹt, khiến người ta hoàn toàn không nắm bắt được.
Đường Hoài An trước đây rất ghét đàn ông hút thuốc, nhưng cho đến lần đầu tiên nhìn thấy Mạc Tư Quân châm thuốc, lúc đó cô đã nghĩ: Trên trời này sao lại có người đàn ông có thể hút thuốc một cách đẹp như vậy?
Có lẽ một cô gái rơi vào lưới tình chắc đều như vậy, cho dù trưởng thành đi nữa, cũng sẽ có một chút tâm tính của cô gái nhỏ, nếu không cũng không thể nhiều năm như vậy đều không thể khiến mình toàn thân rút khỏi đoạn tình cảm này, không còn lưu luyến gì nữa.
Cô biết mục đích Mạc Tư Quân lần này công thành chiếm đất đối với cô, anh chỉ là muốn nhìn dáng vẻ cô cầu xin, nhưng cô đã xác định đối đầu đến cùng với anh.
“Đau không?” Giọng nói của Mạc Tư Quân vẫn lãnh đạm mà kiềm chế, giống như cả sự việc anh không phải là người khơi mào vậy.
“Ừm... đau.” Giọng nói của Đường Hoài An có hơi run rẩy.
“Đau thì kêu ra.”
Đường Hoài An rất tức giận, đưa tay ra sau lưng muốn đánh Mạc Tư Quân, nhưng bởi vì do tư thế không tiện, cho nên dù dùng hết sức căn bản không có đánh được anh, Mạc Tư Quân đưa một tay ghi tay trái của Đường Hoài An ở đằng sau lưng của cô, Đường Hoài An bị chế phục hoàn toàn.
Khoái cảm trong cơ thể ập tới từng cơn, ngay cả Đường Tư Quân cũng gần như sắp cảm thấy mình không chống đỡ được rồi.
Cuối cùng, Đường Hoài An rên một tiếng: “A... Mạc Tư Quân, anh khốn kiếp...”
Bởi vì quay lưng với anh, cho nên Đường Hoài An không nhìn thấy trên mặt của người đàn ông sau lưng hiện ra một nụ cười đắc ý, cô chỉ có thể từ hình ảnh phản ngược của cửa sổ sát sàn nhìn thấy vai của Mạc Tư Quân, săn chắc mà có lực, bên trên phủ đầy nước.
“Mạc Tư Quân, Mạc Tư Quân...”
Giữa bọn họ từng có rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên, cô thâm tình gọi tên của anh vào lúc này như vậy.
Mạc Tư Quân giống như đọc được hoạt động tâm lý của cô, biết trong lòng cô nhất định đang phỉ nhổ mình, vì thế cái tay bóp cằm của cô bèn dùng sức, Đường Hoài Ai đau đến mức cả gương mặt cũng biến hình.
“Lời vừa rồi của tôi, nghe rõ rồi chứ?” Trong lời nói của Mạc Tư Quân có một chút ý vị uy hiếp, thậm chí cho Đường Hoài An một loại cảm giác nếu như cô dám không đáp ứng anh thì anh sẽ từ nơi này ném cô xuống.
Vì giữ mạng, Đường Hoài An cuối cùng gật đầu: “Ừm, nghe rõ rồi.”
Mạc Tư Quân cuối cùng đã buông tay ra, Đường Hoài An giống như một phạm nhân bị giam cầm trong nhà lao đã lâu lần nữa có được cuộc đời mới, cả cơ thể thả lỏng dựa vào tường, lúc này, cô mới phát hiện nhịp tim của mình đập dữ dội cỡ nào.
Mạc Tư Quân cất bước đi đến bên cạnh chiếc bàn màu đen, đưa tay lấy ra một điếu thuốc, một chút ánh sáng của diêm sáng lên ở trong căn phòng, Mạc Tư Quân một tay kẹp điếu thuốc, lông mày hơi nhíu.
Đường Hoài An luôn cảm thấy rất kỳ lạ, loại người có thân phận giống như Mạc Tư Quân, những thứ như đồng hồ, ví tiền, thậm chí bật lửa mà bình thường thể hiện thân phận của mình, loại bật lửa đắt tiền gì anh không mua được? Nhưng lại cứ chọn cách nguyên thủy nhất như diêm quẹt, khiến người ta hoàn toàn không nắm bắt được.
Đường Hoài An trước đây rất ghét đàn ông hút thuốc, nhưng cho đến lần đầu tiên nhìn thấy Mạc Tư Quân châm thuốc, lúc đó cô đã nghĩ: Trên trời này sao lại có người đàn ông có thể hút thuốc một cách đẹp như vậy?
Có lẽ một cô gái rơi vào lưới tình chắc đều như vậy, cho dù trưởng thành đi nữa, cũng sẽ có một chút tâm tính của cô gái nhỏ, nếu không cũng không thể nhiều năm như vậy đều không thể khiến mình toàn thân rút khỏi đoạn tình cảm này, không còn lưu luyến gì nữa.
/262
|