Hứa Cát Anh có hơi kinh ngạc, bởi vì cô ta trước giờ đều không có ngờ người giống như Triều Thế Minh vậy mà sẽ nhờ cô ta giúp.
Nhìn vẻ đang suy ngẫm của cô ta, Triều Thế Minh thờ ơ nói: “Cô Hứa tạm thời không cần thiết đặt vị trí của mình ở quá cao, dù sao tôi không phải là đang cầu xin cô giúp, mỗi người có mong muốn riêng mà thôi, ai cũng không chiếm tiện nghi của ai. Mà tôi có quyền có thế như vậy tại sao còn phải hợp tác với cô, là vì tôi cảm thấy làm việc dùng cách gì hoàn toàn không quan trọng, mọi chuyện đều là vì đạt được mục đích của mình, cô chắc cũng hiểu lý đạo này nhỉ?”
Ánh mắt nhìn Triều Thế Minh của Hứa Cát Anh trầm mặc một giây, mỉm cười rạng rỡ: “Đương nhiên hiểu, vậy sau này- vẫn mong Triều tổng chỉ dạy nhiều.”
Triều Thế Minh khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía sau xe, Hứa Cát Như mở cửa ra, Triều Thế Minh bế Đường Hoài An ra, động tác cẩn thận, giống như đang ôm bảo bối hiếm có.
Triều Thế Minh đặt Đường Hoài An vào trong xe của mình, quay đầu lại nói với Hứa Cát Anh: “Chuyện này chỉ có hai người chúng ta biết, hợp tác vui vẻ.”
Nói xong cũng không đợi Hứa Cát Anh đáp lại, bèn khởi động ra đi về hướng lúc đến.
8 giờ tối.
Đường Hoài An ở trong mơ cảm thấy sau gáy truyền đến một cơn đau, chới với trong mơ, cô bỗng nhiên mở mắt ra.
Ánh sáng trong căn phòng rất tối, chỉ có cái đèn nhỏ màu vàng mờ ở bên góc sát cửa sổ chiếu sáng, cô nhìn tất cả cảnh vật xung quanh đều là xa lạ, trong lòng lập tức vang lên tiếng chuông cảnh báo.
Đường Hoài An vô thức muốn đi tìm điện thoại, nhưng lại phát hiện điện thoại căn bản không ở bên người cô, cô chân trần bước xuống giường, chạm vào thảm trải sàn màu trắng mềm mại.
“Tỉnh rồi?” Giọng nói của người đàn ông truyền đến.
Đường Hoài An bị dọa giật mình, vô thức đi tìm nơi phát ra giọng nói, lúc này cô mới nhìn thấy ở góc tường có một chiếc sô pha đơn, có một người đàn ông mặc đồ đen ngồi ở đó, cả người gần như ẩn vào trong bóng tối.
Cô nghe ra rồi, là giọng nói của Triều Thế Minh.
“Triều... Triều tổng sao?”
Vô thức, trong lòng Đường Hoài An có hơi căng thẳng, Triều Thế Minh này... cô không chắc chắn anh ta có phải là thật sự tính là một chính nhân quân tử hay không.
Cô nghe thấy một tiếng cười Truy cập https://truyenonline123.net để cập nhật nội dung các bạn nhé! bỗng sáng lên, Triều Thế Minh đứng ở bên cạnh công tắc, tim của Đường Hoài An thật sự Truy cập https://truyenonline123.net để cập nhật nội dung các bạn nhé! hỏi: “Đây là đâu? Tôi tại sao lại ở đây?”
Đường Hoài An là lần đầu tiên nhìn thấy Triều Thế Minh như vậy, trước đây mỗi lần nhìn thấy anh ta đều mặc vest nghiêm chỉnh, tóm lại sẽ cho người ta một loại cảm giác nghiêm khắc mà không thể xâm phạm, nhưng bây giờ lại mặc một chiếc áo lông và quần rộng, cả người toát ra vẻ lười nhác và tùy tính.
Anh ta kéo một chiếc Truy cập https://truyenonline123.net để cập nhật nội dung các bạn nhé! giá Đường Hoài An, bởi vì vừa tỉnh ngủ, vẻ mặt của cô có hơi mông lung, nhưng đôi mắt to đó lại vô cùng sáng, mái thưa trước trán xõa ở bên má, nhìn trông giống như yếu ớt không xương.
Triều Thế Minh đưa tay muốn giúp Đường Hoài An gạt tóc mát, nhưng cô lại rất nhạy cảm mà cảnh giác tránh ra: “Tôi tự làm, tự làm...”
Tay của Triều Thế Minh dừng ở giữa không trung, Truy cập https://truyenonline123.net để cập nhật nội dung các bạn nhé! khi bị từ chối, ngược lại mỉm cười rất độ lượng không có nói gì.
“Cô nhớ chuyện trước khi mình ngất không?”
Vào lúc Triều Thế Minh hỏi, Đường Hoài An lặng lẽ vén mép chăn cúi đầu nhìn, quần áo cô mặc ban đầu đều được thay rồi, vậy bộ đồ trên người cô là của ai!
Trong lòng lập tức rất phức tạp, cô ‘lại’ ngẩng đầu nhìn sang Triều Thế Minh.
Triều Thế Minh nhìn ra một vài thông tin từ động tác và ánh mắt của cô, không biết tại sao, trong lòng anh ta vụt qua một tia giảo hoạt, đột nhiên muốn trêu chọc cô.
“Ờm, quần áo của cô là tôi thay cho cô.” Triều Thế Minh nói rất nghiêm túc.
Đường Hoài An nhìn biểu cảm của anh ta, cảm thấy anh ta không giống như đang nói đùa, lập tức tức điên, nhưng nói không ra một câu.
“Ồ đúng rồi, tôi cũng tắm cho cô.”
“...”
Lần này, Đường Hoài An hoàn toàn không bình tĩnh được nữa.
Cô kích động đến mức lật chăn muốn xuống giường, ở xung quanh tìm quần áo của mình muốn lập tức rời đi, cô không muốn ở đây thêm một giây một phút!
Thấy vẻ tức tối của Đường Hoài An, Triều Thế Minh không nhịn được mà bật cười, đợi đến khi tay của cô đã đặt trên tay nắm cửa, anh ta cuối cùng cũng mở miệng: “Lừa cô đấy, là tôi kêu nữ giúp việc thay giúp cô.”
Bước chân của Đường Hoài An khựng lại, sau khi phản ứng lại thì lườm Triều Thế Minh với vẻ tức giận đùng đùng.
Sau một hồi suy nghĩ, dòng suy nghĩ của Đường Hoài An cuối cùng cũng rõ, cô nhớ lại chuyện trước khi cô hôn mê, Triều Thế Minh gọi điện tới, là cô chủ động nhờ anh ta giúp, bây giờ bị trêu mà có thái độ như vậy đối với người ta... Đường Hoài An nhất thời lại cảm thấy mình có hơi thất thố rồi.
“Tôi... xin lỗi.”
Triều Thế Minh không kìm được mà cười, nói: “Không sao.”
Đường Hoài An kéo một chiếc ghế ngồi ở đối diện Triều Thế Minh, bất an nói: “Cảm ơn anh đã cứu tôi, có thể nói cho tôi biết lúc anh cứu được tôi là như nào vậy?”
Ánh mắt của Đường Hoài An trong trẻo, nghiêm túc nhìn Triều Thế Minh, bị cô dùng ánh mắt như này nhìn, tim của Triều Thế Minh có một khoảnh khắc đã lỡ nhịp, cái Đường Hoài An không có nhìn thấy là dã tâm như băng như hỏa trong đáy mắt anh ta.
Triều Thế Minh mặt mày bình tĩnh: “Cô bình thường đã đắc tội với ai, hay là Mạc Tư Quân đã đắc tội với ai khiến người ta tìm tới chỗ cô hay sao? Lúc đó khi tôi chạy đến, người đàn ông đó đang chuẩn bị lôi cô lên xe, sau khi tôi cứu được cô thì người đàn ông kia đã lên xe bỏ trốn rồi.”
Trong lòng Đường Hoài An có hơi thất vọng, chỉ cảm thấy manh mối đã đứt đoạn, nếu bắt được người đàn ông đó thì có thể hỏi ra được đầu đuôi ngọn nguồn, bao gồm cả chuyện lần trước anh ta cố ý vu khống cô tiêm insulin vào lọ thuốc của Đường Gia Hân.
Nghĩ đến Triều Thế Minh còn đợi mình trả lời, cô không muốn ra các loại hiểu lầm và chi tiết trong chuyện giữa cô và Mạc Tư Quân còn cả Đường Gia Hân cho anh ta, vì thế vội ngẩng đầu lên nói: “Tôi cũng không hiểu tình hình cụ thể, đại khái... thật sự là Mạc Tư Quân đã đắc tội với ai đó, cho nên người đó muốn bắt cóc tôi uy hiếp anh ấy.”
Giọng nói của Đường Hoài An càng lúc càng bé, bởi vì ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy lý do này có hơi qua quýt, nếu như những lời vừa rồi cô nói là thật, vậy Mạc Tư Quân liệu có đi cứu cô không? Anh liệu có bị người khác uy hiếp không?
Triều Thế Minh là người thông minh cỡ nào, nhìn sơ vẻ mặt của Đường Hoài An là biết sự việc chắc chắn không có đơn giản như vậy, có điều cô bây giờ không muốn nói, anh ta cũng không để bụng, anh ta đã quyết phải có được trái tim của Đường Hoài An, cho nên đợi sau khi đạt được mục đích cái anh có là thời gian đi nghe chuyện của cô.
Nhìn vẻ đang suy ngẫm của cô ta, Triều Thế Minh thờ ơ nói: “Cô Hứa tạm thời không cần thiết đặt vị trí của mình ở quá cao, dù sao tôi không phải là đang cầu xin cô giúp, mỗi người có mong muốn riêng mà thôi, ai cũng không chiếm tiện nghi của ai. Mà tôi có quyền có thế như vậy tại sao còn phải hợp tác với cô, là vì tôi cảm thấy làm việc dùng cách gì hoàn toàn không quan trọng, mọi chuyện đều là vì đạt được mục đích của mình, cô chắc cũng hiểu lý đạo này nhỉ?”
Ánh mắt nhìn Triều Thế Minh của Hứa Cát Anh trầm mặc một giây, mỉm cười rạng rỡ: “Đương nhiên hiểu, vậy sau này- vẫn mong Triều tổng chỉ dạy nhiều.”
Triều Thế Minh khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía sau xe, Hứa Cát Như mở cửa ra, Triều Thế Minh bế Đường Hoài An ra, động tác cẩn thận, giống như đang ôm bảo bối hiếm có.
Triều Thế Minh đặt Đường Hoài An vào trong xe của mình, quay đầu lại nói với Hứa Cát Anh: “Chuyện này chỉ có hai người chúng ta biết, hợp tác vui vẻ.”
Nói xong cũng không đợi Hứa Cát Anh đáp lại, bèn khởi động ra đi về hướng lúc đến.
8 giờ tối.
Đường Hoài An ở trong mơ cảm thấy sau gáy truyền đến một cơn đau, chới với trong mơ, cô bỗng nhiên mở mắt ra.
Ánh sáng trong căn phòng rất tối, chỉ có cái đèn nhỏ màu vàng mờ ở bên góc sát cửa sổ chiếu sáng, cô nhìn tất cả cảnh vật xung quanh đều là xa lạ, trong lòng lập tức vang lên tiếng chuông cảnh báo.
Đường Hoài An vô thức muốn đi tìm điện thoại, nhưng lại phát hiện điện thoại căn bản không ở bên người cô, cô chân trần bước xuống giường, chạm vào thảm trải sàn màu trắng mềm mại.
“Tỉnh rồi?” Giọng nói của người đàn ông truyền đến.
Đường Hoài An bị dọa giật mình, vô thức đi tìm nơi phát ra giọng nói, lúc này cô mới nhìn thấy ở góc tường có một chiếc sô pha đơn, có một người đàn ông mặc đồ đen ngồi ở đó, cả người gần như ẩn vào trong bóng tối.
Cô nghe ra rồi, là giọng nói của Triều Thế Minh.
“Triều... Triều tổng sao?”
Vô thức, trong lòng Đường Hoài An có hơi căng thẳng, Triều Thế Minh này... cô không chắc chắn anh ta có phải là thật sự tính là một chính nhân quân tử hay không.
Cô nghe thấy một tiếng cười Truy cập https://truyenonline123.net để cập nhật nội dung các bạn nhé! bỗng sáng lên, Triều Thế Minh đứng ở bên cạnh công tắc, tim của Đường Hoài An thật sự Truy cập https://truyenonline123.net để cập nhật nội dung các bạn nhé! hỏi: “Đây là đâu? Tôi tại sao lại ở đây?”
Đường Hoài An là lần đầu tiên nhìn thấy Triều Thế Minh như vậy, trước đây mỗi lần nhìn thấy anh ta đều mặc vest nghiêm chỉnh, tóm lại sẽ cho người ta một loại cảm giác nghiêm khắc mà không thể xâm phạm, nhưng bây giờ lại mặc một chiếc áo lông và quần rộng, cả người toát ra vẻ lười nhác và tùy tính.
Anh ta kéo một chiếc Truy cập https://truyenonline123.net để cập nhật nội dung các bạn nhé! giá Đường Hoài An, bởi vì vừa tỉnh ngủ, vẻ mặt của cô có hơi mông lung, nhưng đôi mắt to đó lại vô cùng sáng, mái thưa trước trán xõa ở bên má, nhìn trông giống như yếu ớt không xương.
Triều Thế Minh đưa tay muốn giúp Đường Hoài An gạt tóc mát, nhưng cô lại rất nhạy cảm mà cảnh giác tránh ra: “Tôi tự làm, tự làm...”
Tay của Triều Thế Minh dừng ở giữa không trung, Truy cập https://truyenonline123.net để cập nhật nội dung các bạn nhé! khi bị từ chối, ngược lại mỉm cười rất độ lượng không có nói gì.
“Cô nhớ chuyện trước khi mình ngất không?”
Vào lúc Triều Thế Minh hỏi, Đường Hoài An lặng lẽ vén mép chăn cúi đầu nhìn, quần áo cô mặc ban đầu đều được thay rồi, vậy bộ đồ trên người cô là của ai!
Trong lòng lập tức rất phức tạp, cô ‘lại’ ngẩng đầu nhìn sang Triều Thế Minh.
Triều Thế Minh nhìn ra một vài thông tin từ động tác và ánh mắt của cô, không biết tại sao, trong lòng anh ta vụt qua một tia giảo hoạt, đột nhiên muốn trêu chọc cô.
“Ờm, quần áo của cô là tôi thay cho cô.” Triều Thế Minh nói rất nghiêm túc.
Đường Hoài An nhìn biểu cảm của anh ta, cảm thấy anh ta không giống như đang nói đùa, lập tức tức điên, nhưng nói không ra một câu.
“Ồ đúng rồi, tôi cũng tắm cho cô.”
“...”
Lần này, Đường Hoài An hoàn toàn không bình tĩnh được nữa.
Cô kích động đến mức lật chăn muốn xuống giường, ở xung quanh tìm quần áo của mình muốn lập tức rời đi, cô không muốn ở đây thêm một giây một phút!
Thấy vẻ tức tối của Đường Hoài An, Triều Thế Minh không nhịn được mà bật cười, đợi đến khi tay của cô đã đặt trên tay nắm cửa, anh ta cuối cùng cũng mở miệng: “Lừa cô đấy, là tôi kêu nữ giúp việc thay giúp cô.”
Bước chân của Đường Hoài An khựng lại, sau khi phản ứng lại thì lườm Triều Thế Minh với vẻ tức giận đùng đùng.
Sau một hồi suy nghĩ, dòng suy nghĩ của Đường Hoài An cuối cùng cũng rõ, cô nhớ lại chuyện trước khi cô hôn mê, Triều Thế Minh gọi điện tới, là cô chủ động nhờ anh ta giúp, bây giờ bị trêu mà có thái độ như vậy đối với người ta... Đường Hoài An nhất thời lại cảm thấy mình có hơi thất thố rồi.
“Tôi... xin lỗi.”
Triều Thế Minh không kìm được mà cười, nói: “Không sao.”
Đường Hoài An kéo một chiếc ghế ngồi ở đối diện Triều Thế Minh, bất an nói: “Cảm ơn anh đã cứu tôi, có thể nói cho tôi biết lúc anh cứu được tôi là như nào vậy?”
Ánh mắt của Đường Hoài An trong trẻo, nghiêm túc nhìn Triều Thế Minh, bị cô dùng ánh mắt như này nhìn, tim của Triều Thế Minh có một khoảnh khắc đã lỡ nhịp, cái Đường Hoài An không có nhìn thấy là dã tâm như băng như hỏa trong đáy mắt anh ta.
Triều Thế Minh mặt mày bình tĩnh: “Cô bình thường đã đắc tội với ai, hay là Mạc Tư Quân đã đắc tội với ai khiến người ta tìm tới chỗ cô hay sao? Lúc đó khi tôi chạy đến, người đàn ông đó đang chuẩn bị lôi cô lên xe, sau khi tôi cứu được cô thì người đàn ông kia đã lên xe bỏ trốn rồi.”
Trong lòng Đường Hoài An có hơi thất vọng, chỉ cảm thấy manh mối đã đứt đoạn, nếu bắt được người đàn ông đó thì có thể hỏi ra được đầu đuôi ngọn nguồn, bao gồm cả chuyện lần trước anh ta cố ý vu khống cô tiêm insulin vào lọ thuốc của Đường Gia Hân.
Nghĩ đến Triều Thế Minh còn đợi mình trả lời, cô không muốn ra các loại hiểu lầm và chi tiết trong chuyện giữa cô và Mạc Tư Quân còn cả Đường Gia Hân cho anh ta, vì thế vội ngẩng đầu lên nói: “Tôi cũng không hiểu tình hình cụ thể, đại khái... thật sự là Mạc Tư Quân đã đắc tội với ai đó, cho nên người đó muốn bắt cóc tôi uy hiếp anh ấy.”
Giọng nói của Đường Hoài An càng lúc càng bé, bởi vì ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy lý do này có hơi qua quýt, nếu như những lời vừa rồi cô nói là thật, vậy Mạc Tư Quân liệu có đi cứu cô không? Anh liệu có bị người khác uy hiếp không?
Triều Thế Minh là người thông minh cỡ nào, nhìn sơ vẻ mặt của Đường Hoài An là biết sự việc chắc chắn không có đơn giản như vậy, có điều cô bây giờ không muốn nói, anh ta cũng không để bụng, anh ta đã quyết phải có được trái tim của Đường Hoài An, cho nên đợi sau khi đạt được mục đích cái anh có là thời gian đi nghe chuyện của cô.
/262
|