Tổng Giám Đốc Vô Pháp Vô Thiên

Chương 8 - Chương 8

/9


Mặc Khiếu Long cảm giác được Bùi Mã Lâm đang trốn tránh anh.

Bời vì, người con gái kia lấy những lý do cực kỳ sứt sẹo để trốn tránh anh.

Ngày hôm đó hẹn gặp nhau ở cửa công ty của Mặc Linh Lung, cô lại nói là bị đau bụng nên đi trước.

Hôm trước, anh muốn đi thăm cô, cô lại nói phải đi công tác.

Hôm qua, cô đi công tác ở Cao Hùng không có về Đài Bắc, cho nên không thể đi leo núi cùng với anh.

Hôm nay, gọi điện thoại di động cho cô tất cả mọi cuộc gọi đều do trợ lý của cô nghe máy, bởi vì cô đang bận họp.

Vì sao em lại trốn tránh anh? Trời sập tối, anh xông vào văn phòng của cô, trực tiếp hỏi.

Không có! Chỉ là gần đây có chút bận rộn thôi.

Nhìn thấy người đàn ông đột nhiên xuất hiện, Bùi Mã Lâm thực sự rất hoảng sợ nhảy dựng lên, không ngờ anh vậy mà lại trực tiếp tìm đến cửa.

Đúng vậy, mấy ngày gần đây lão bản khá là bận rộn! Ngay từ khi Mặc Khiếu Long tiến công ty trợ lý Lý Tiểu Mễ đã đi theo sát một bên lên tiếng hỗ trợ trả lời.

Xảy ra chuyện rồi! Chắc chắn chuyện tình yêu của hai người nổi sóng.

Bận đến mức ngay cả điện thoại cũng không có cánh nào nghe được sao? Mặc Khiếu Long căn bản không nhìn đến sự có mặt của Lý Tiểu Mễ, chỉ tập trung vào trên người con gái đang ngồi sau bàn làm việc.

Được rồi! Em thừa nhận, là em cố ý không nghe điện thoại của anh.

Vì sao? Mặc Khiếu Long tức giận nhìn cô, không hiểu tại sao người con gái này trở mặt lại nhanh giống như lật sách vậy.

Em nghĩ... Chúng ta vẫn nên trở lại như trước kia, dùng email để liên lạc là tốt rồi. Bùi Mã Lâm cố gắng ép buộc chính mình phải tỉnh táo trả lời.

Em đang nói linh tinh cái gì vậy! Em có thấy đôi tình nhân nào chỉ dùng email là có thể nói chuyện yêu đương sao?

Đúng thế! Lão bản, như thế này thì quá kì lạ rồi. Lý Tiểu Mễ cũng hô theo.

Cuối cùng Mặc Khiếu Long cũng phát hiện ở bên cạch hài người còn có thêm một người nữa. Cô là ai? Ở chỗ này làm cái gì? Bây giờ hãy lập tức đi ra ngoài cho tôi!

Mặc lão bản, tôi là Lý Tiểu Mễ... Nhìn thấy soái ca không ai sánh kịp cuối cùng cũng phát hiện ra mình, Lý Tiểu Mễ cười đến sáng lạn. Lần trước ngài nói đưa cho tôi vé máy bay đi Tokyo, tôi vẫn chưa nhận được...

Mặc Khiếu Long cau mày trừng mắt liếc cô một chút, tức giận nói: Ngay bây giờ cô lập tức đi ra ngoài cho tôi, đồng thời đứng canh ngoài cửa, không cho phép tất cả mọi người đi vào, chỉ cần cô làm tốt mọi chuyện, thì sẽ có thêm một vé máy bay vừa đi vừa về sang châu Âu.

Thật sao? Tuân mệnh! Mặc lão bản. Lý Tiểu Mễ vui mừng.

Chỉ cần làm hai chuyện đơn giản đã có thể kiếm được hai tấm vé máy bay, Mặc lão bản này thật quá khí phách.

Tiểu Mễ! Bùi Mã Lâm tức giận kêu to. Con nhóc này thế nhưng lại vì một tấm vé máy bay mà bị quân địch thu mua!

Thuận lời đuổi hết người không liên quan ra ngoài, Mặc Khiếu Long tức giận chuyển hướng về phía người con gái ngồi sau bàn.

Được rồi! Đã không còn người khác, hiện tại em có thể nói rõ ràng mấy ngày nay em bị bệnh thần kinh gì vậy!

Đối mặt với vẻ mặt cực kỳ dọa người của anh, Bùi Mã Lâm có chút run run, tuy nhiên, cái gì cần nói vẫn phải nói. Em nghĩ em không thích hợp làm bạn gái của anh.

Cùng với việc chính mình bị tổn thương và trở nhành công cụ liên hôn, vậy thì thà giải quyết một cách dứt khoát, chấm dứt đoạn tình cảm này

Em không thích hợp làm bạn gái của anh?!

Anh có nghe nghe nhầm hay không?

Vì sao? Quen biết hơn một tháng, chẳng lẽ cô phát hiện ra khuyết điểm làm cho hai người bọn họ không thể sống chung một chỗ sao?

... Cô trả lời không được. Bời vì, cô không dám làm rõ ràng mọi chuyện.

Em không thích khuôn mặt của anh sao? Cô không nói, vậy thì để anh đến hỏi.

... Lắc đầu.

Anh không đủ thông minh?

... Lại lắc đầu.

Em chán ghét tính cách của anh?

... Cắn môi lại lắc đầu.

Em thích người đàn ông khác?!

Lần này cô lắc đầu càng nhiều hơn.

Nổi giận, Mặc Khiếu Long dí sát khuôn mặt đến trước mặt cô, trừng mắt nhìn cô. Cái này không phải, cái kia cũng không phải, vậy thì em hãy nói thử xem, vì sao lại không làm bạn gái của anh?

Em... anh... đừng tức giận mà!

Nhìn thấy khuôn mặt thật sự bị chính mình dọa sợ, Mặc Khiếu Lóng cố gắng kiếm chế cảm xúc, dịu giọng xuống nói. Thật xin lỗi, không phải anh cố ý muốn làm cho em hoảng sợ, chỉ là anh muốn em cho anh một câu trả lời, tại sao lại không làm bạn gái của anh?

Em... Bùi Mã Lâm phát hiện mình bị hòa tan ở bên trong lời cầu khẩn đầy dịu dàng này.

Trong lòng bỗng nhiên tràn ra một trận chua xót.

Vì sao? Vì sao anh lại là một người đầy tâm cơ như thế...

Lâm Lâm, anh đang chờ em giải thích. Mặc Khiếu Long tiếp tục thúc giục.

... Phải nói sao? Cô giãy dụa trong lòng.

Bình tĩnh chia tay là tốt rồi, cần gì phải đi vạch trần vết sẹo của người khác đâu!

Nhìn lấy vẻ mặt buồn rầu nhưng lại không nói một chữ nào của cô gái, anh dứt khoát chính mình bắt đầu tự suy nghĩ những vấn đề có khả năng xảy ra nhất...

Ngày hôm đó lúc nói chuyện điện thoại vẫn còn rất tốt, sau đó cô đi đưa quần áo cho Mặc Linh Lung, cô gọi điện thoại nói với anh là bị đau bùng nên hủy bỏ cuộc hẹn, sau đó thì...

Nói cho anh biết, có phải con quỷ nhỏ Mặc Linh Lung kia đã nói cái gì với em đúng không?

Đáng chết! Chỉ biết không thể để cho cô một mình ở cùng một chỗ với con nhóc phiền phức nàu mà, chắc chắn nó đã nói mấy chuyện vớ vẩn làm cho người ta cảm thấy chán ghét.

Không có, tiểu Lung không có nói gì với em cả. Cô vội vàng phủ nhận.

Mới là lạ! Không nói gì vậy tại sao em lại biến thành cái dạng này, còn muốn chia tay với anh nữa?

Cô ấy thật sự không có nói gì, chỉ là, em… em… Được rồi! Không để ý đến điều gì nữa, cứ hỏi thăm cho rõ ràng đi!

Em không biết vì sao anh lại thích em. Bùi Mã Lâm thấp giọng nói.

Yêu thích một người cần phải có nguyên nhân sao? Thích chính là thích, không vì cái gì cả. Chỉ vì loại chuyện nhỏ nhặt này mà trốn tránh anh sao? Cũng quá kéo đi!

Bùi Mã Lâm nhìn anh, rất thưởng thức anh soái khí, nhưng là ——

Luật sư Tạ xinh đẹp như vậy, có tài như vậy, vì sao anh không chọn cô ấy mà lại chọn em?

Tiểu thư, bên trong đầu của em đang suy nghĩ cái gì thế? Đáp án rất đơn giản, anh thích em, không thích cô ta. Mặc Khiếu Long buồn cười vò rối tóc mái của cô, phát hiện vấn đề giống như không có nghiêm trọng như anh vốn nghĩ đến.

Đáng tiếc, anh vui mừng quá sớm rồi.

Nghe nói, người con gái nào trước khi gả cho anh trước đó phải đồng ý mấy điều kiện. Trong lúc bình tĩnh cười nói chuyện, cô lại ném ra một quả bom mạnh.

Nghe được lời nói từ trong miệng cô nói ra, Mặc Khiếu Long trừng mắt, nghiêm nghị mắng lến. Mặc Linh Lung chết tiệt! Tại sao nó lại nói những lời này cho em chứ? Toàn nói mấy lời linh ta linh tinh? Đi! Anh dẫn em đi tìm nó nói cho rõ ràng.

Con quỷ nhỏ kia! Anh chắc chắn sẽ vặn gãy cổ nó, mấy lời nói linh tinh trên bàn cơm của lão ba mà nó cũng cho là thật.

Đừng đi tìm cô ấy, không phải cô ấy nói cho em. Giữ chặt người đàn ông đang tức giận, Bùi Mã Lâm vỗi vã gọi lại.

Vậy đó là ai?

Không nên hỏi, anh chỉ cần trả lời em, nói đi có phải có phần điều kiện đó hay khôngi?

Đúng thế, là có, nhưng đó chỉ là lời nói đùa của cha anh mà thôi.

Nhưng anh lại không phản đối?

Tại sao anh lại phải phản đối? Đây chỉ là ý nghĩ, mong muốn của một mình ông ấy, tại sao anh lại phải phản đối chọc cho ông tức giận chứ? Anh mới là người cưới vợ, sau khi cưới anh muốn cùng sống chung với bà xã như thế nào là việc của anh.

Cho nên, anh kết hôn cũng thật sự là có mục đích? Mặc Khiếu Long thừa nhận một cách đương nhiên như vậy làm cho lòng cô chua xót.

Mỗi người kết hôn tất nhiên là đều có mục đích!

Mục đích chính là lấy người mình thích về nhà! Vấn đề đơn giản như vậy mà cũng phải hỏi?

Câu trả lời của anh làm cho cô hoàn toàn hết hi vọng. Thật xin lỗi, như vậy thì thật sự em không thể gả cho anh. Cô không muốn một cuộc tình toàn lợi ích và tính toán.

Vì sao? Là bởi vì trò đùa của cha anh sao? Đây là đang làm cái gì?

Bời vì mục đích của anh! Bùi Mã Lâm hiếm khi lớn tiếng nói.

Mục đích của anh? Lấy người mình thích về nhà, cái múc đích này có gì không đúng sao?

Có thật là anh bởi vì thích em nên mới theo đuổi em không? Vẻ mặt của cô đau xót mà nhìn về phía anh.

Nếu không phải như vậy thì em cho là vì cái gì? Tiểu thư! Em có thể nói một cách thẳng thắn rõ ràng có được không?

Anh theo đuổi em là bởi vì độc quyền công nghệ nano và danh tiếng của Mã Lâm! Sự thật làm cho trái tim của cô bắt đầu chảy máu.

Em đang nói cái gì vậy?! Mặc Khiếu Long không thể tin vào những gì lỗ tai mình nghe được. Em lại có thể xem anh là một người đàn ông xấu xa như vậy!

Aiz... Không phải là do cô nghĩ nhiều, mà là bạn gái của anh và em gái của anh nói.

Bùi Mã Lâm! Em nói rõ ràng cho anh, là ai đã truyện thụ cái loại ý nghĩ này với em, là Mặc Linh Lung sao? Thật là tức chết anh mà!

Tiểu Lung chỉ là xác nhận tất cả những gì luật sư Tạ nói cho em là đúng mà thôi. Bùi Mã Lâm cũng tức giận ngẩng đầu lên. Quyết tâm ngả bài!

Anh tức sắp phát nổ rồi!

Sắp tức hộc máu!

Em cảm thấy anh là người bợ đỡ như vậy, nông cạn như vậy, là người đầy mưu mô như thế sao?

Bùi Mã Lâm bị cơn giận dời núi lấp biển của anh làm cho hoảng sợ lùi lại một bước.

Mặc Khiếu Long tức giận không ngừng áp sát về phía trước. Mặc Linh Lung là một đứa ngốc, không làm rõ ràng được tình huống; mà Tạ Linh Ngạn kia là đang cố tình phá hư, cô ta hi vọng anh cưới cô ta, cho nên phá hư chuyện tình cảm của chúng ta, mà em sao lại ngu ngốc như vậy, dễ dàng bị lừa gạt như thế!

Vậy anh hãy cưới cô ấy đi! Không sai, là cô ngu ngốc, mới yêu một người đàn ông chỉ kết hôn vì lợi ích.

Em cho rằng anh muốn cưới ai là do em quyết định hay sao? Người con gái này, thật là tức chết anh mà!

Luật sư Tạ rất yêu anh. Mà lại không quan tâm mục đích của anh.

Em thì sao? Em có yêu anh không?

Em... Em không quen tranh cãi với người khác. Cô không nên trả lời vấn đề quá mức mẫn cảm này.

Em không quen tranh cãi cùng với người khác cái gì chứ? Ha! Năm đó em vì một tấm vải mà nguyện ý cố gắng hết sức tranh thủ với anh. Mặc Khiếu Long thở phì phò hô hào. Em cho anh là đồng nát, sắt vụn à? Không! Phải nói là quà tặng miễn phí chứ! Ngay cả tranh cũng không muốn tranh, trực tiếp đưa anh cho người khác?

Em... không phải là em không nguyện ý tranh, mà đơn giản chính là anh không đáng để em phải đi tranh thủ...

Ha! Rất tốt, nói trắng ra, em chính là không tin phẩm chất của anh, ở trong lòng của em, anh ngay cả một tấm vải cũng không bằng!

Mặc Khiếu Long... Nhìn anh thật sự rất tức giân.

Gọi anh là Long!

Long... Anh tức giận làm gì chứ? Cô chỉ muốn bảo vệ mình thôi mà.

Đừng có gọi anh, em thà tin Tạ Linh Ngạn, tin lời Mặc Linh Lung, vậy em có hỏi qua anh chưa?

... Hiện tại cô đang hỏi anh mà!

Phải nghi ngờ, phải tức giận, người đó phải là anh này, anh cô gắng bày tỏ tình yêu của mình dành cho em như vậy, nhưng chưa bao giờ em nhiệt tình đáp lại tình yêu của anh cả. Mặc Khiếu Long nắm chặt tay trút hết cơn giận.

Chỉ vì hai người không liên quan tùy tiện nói hai câu, em đã tin, vậy tất cả những cố gắng của anh suốt mấy ngày qua đâu rồi? Ngay cả hỏi em cũng không hỏi một câu đã quyết định sự sống chết của anh!

Nhưng là... Anh nói cái gì? Người không liên quan? Hai người kia đều là người thân mật nhất của anh kia mà!

Nói đi! Em có từng nói rõ ràng em thích anh hay chưa? Em đã hôn anh chưa? Tặng quà cho anh chưa? Anh mỗi ngày đều kí tên tặng quà cho em, dám công khai cho cả thế giới biết Mặc Khiếu Long anh đang theo đuổi em, còn em? Em dám không?

Long... Cô thật sự chưa từng nói qua, nhưng là... Tất cả những thứ này cũng không thể đền bù được những sai lầm trong âm mưu kết hôn vì lợi ích!

Chẳng lẽ anh không biết, một người không lấy tình yêu làm nền móng cho hôn nhân, thì sẽ không dài lâu được.

Hôn anh, ngay bây giờ! Trong lúc tức giận người đàn ông đột nhiên ra lệnh.

Bùi Mã Lâm chần chờ không dám động tác, đã bị kéo qua làm cho đầu óc choáng váng.

Cô lùi bước làm cho nam tính lòng tự tôn của anh bị đả kích nghiêm trọng.

Rất tốt, xem ra em thật sự cho rằng anh là tên lừa gạt tình yêu của người khác. Shit! Tại sao em lại có thể cho anh là tên lừa gạt...

Vừa nói xong, anh đột nhiên lấy một tay kéo cô vào trong ngực, cúi đầu xuống, điên cuồng, bất chấp hôn lên môi của cô.

Bùi Mã Lâm kinh hoảng ngay cả phản ứng chạy trốn cũng không kịp, đã bị anh ôm vào trong lòng.

Mặc Khiếu Long giống như đang trừng phạt đầu lưỡi tiến thẳng vào trong miệng cô, dùng sức mút lấy, dường như anh muốn hút khô tất cả tinh lực của cô .

Hiện tại anh trực tiếp mang em lên giường... cho người thu mua truyền thông tung tin đồn, để em phải chấp nhận gả cho anh... Thuận theo, miệng của anh chuyển từ hút sang cắn nhẹ, cắn đôi môi của cô, mũi của cô...

Tại sao em lại có thể hiểu lầm anh... Tại sao có thể... Anh tiếp tục trừng phạt cô, hôn đến phẫn nộ, hôn đến bá đạo, càng hôn đến bi thương.

Long... Bùi Mã Lâm bị hôn đến bủn rủn chân tay không còn chút sức lực, ngay cả giãy dụa cũng quên, ngồi im trong lồng ngực của anh mặc sức anh trút giận.Cô cam chịu càng cổ vũ tinh thần cho anh, Mặc Khiếu Long càng làm càng lớn mật giật áo sơ mi của cô, làm cho dấu hôn trải xuống phía dưới.

Bàn tay không an phận càng thô lỗ đè ép bộ ngực của cô lại gần sát về phía mình, giống như muốn giam giữ cô ở bên trong thân thể của anh.

Long... Ngoài rên rỉ ra, cô củng chỉ có thể bất lực rên rỉ.

Bùi Mã Lâm chưa từng bị người khác ôm hôn qua, chỉ cảm thấy cả người cô dường như sắp tan ra vậy, anh như từng cơn sóng mãnh liệt liên tiếp hôn cùng vuốt ve, thật sâu mê hoặc cô!

Đột nhiên, Mặc Khiếu Long buông cô ra, động tác to lớn, cũng may là cô vẫn luôn bám vào áo sơ mi của anh, nếu không nhất định sẽ bị ngã sấp xuống.

Anh nhìn đôi môi bị hôn đến xưng đỏ nói ra: Nghe cho kỹ đây! Đây là lần cuối cùng anh chủ động hôn em, lần tiếp theo, trừ khi em chủ động hôn anh, nếu không ——

Sau hai chữ nếu không cũng không có đoạn tiếp theo, Mặc Khiếu Long tức giận đẩy cô ra, chửi thầm một tiếng, phất tay áo quay người bỏ đi .

Động tác rất nhanh chóng, làm cho Bùi Mã Lâm muốn giữ lại cũng không kịp.

Anh thật sự rất tức giận...

Cha, người không cảm thấy chuyện này người nên đi giải thích rõ ràng giúp con à?

Hai ngày sống trong khó chịu, Mặc Khiếu Long quyết định đi tìm cha của mình, chấn chỉnh hình tượng của chính mình.

Mặc Đông Tiến nhìn đứa con trai vừa mới xông vào phòng làm việc đứng trước mặt ông khởi binh vấn tội, vẻ mặt có chút ngoài ý muốn. Không nghĩ tới đứa con trai lúc nào cũng lạnh lùng cũng có lúc sôi trào.

Quái lạ! Chính con nói chuyện yêu đương làm xảy ra sự cố, tại sao cha phải đi giải thích giúp con chứ?

Nhìn vẻ mặt của ông lông mày của Mặc Khiếu Long nhíu chặt lại. Nếu không phải do cha nói những lời vớ vẩn đó với Tiểu Lung, thì làm sao Lâm Lâm lại xem con như mãnh thú, rắn độc chứ?

Phi! Cái này sao lại trách cha chứ? Đó là do nhân cách của con không đủ để cho người ta tin tưởng, cô ta mới cho rằng con thực sự là loại người này, có liên quan gì đến chuyện cha nói đâu.

Cha!

Ông còn nói đến chỗ đau của anh. Tại sao Bùi Mã Lâm lại có thể không tin anh!

Mặc Đông Tiến vỗ vỗ bả vai của con trai, nghiêm mặt nói: Cha sẽ không giúp con, bởi vì đây đúng là ý tưởng chủa cha. Cha cảm thấy để bà xã của mình ở nhà làm thiếu phu nhân, là mục tiêu cùng trách nhiệm của người đàn ông nhà họ Mặc.

Không sai! Đó là lý tường của cha, là mục tiêu của cha. Mặc Khiếu Long có ý thêm vào chữ cha . Nhưng là, con chắc chắn sẽ không bắt buộc bà xã của mình làm những việc cô ấy không thích.

Mặc dù... Trong lòng của anh cũng cảm thấy phụ nữ không nên ở bên ngoài vất vả làm việc giống như đàn ông.

Vậy con hãy đi nói rõ ràng với cô gái ấy đi!

Cô ấy căn bản là không thèm hỏi ý nghĩ của con, đã phán định con là loại người như thế này, con phải nói kiểu gì? Hai người bọn họ đều hẹn hò với nhau nhiều ngày như vậy, cô còn không hiểu cách làm người của anh nữa sao?

Ha! Là chính mình kiêu ngạo, không muốn cúi đầu còn đi trách móc người khác không tin mình, đáng đời! Nghe thấy giọng điệu kiêu ngạo của anh, Mặc Đông Tiên không nhịn được lắc đầu trào phúng.

Cha! Mặc Khiếu Long đã phiền rồi, giờ bị giễu cợt còn càng phiền hơn. Mặc Linh Lung chết tiệt, Tạ Linh Ngạn chết tiệt! Con nhất định phải cho bọn họ biết tay!

Chỉ thấy người đàn ông đang khốn khổ vì tình giơ nắm tay lên, câu có câu không đánh lên cửa sổ thủy tinh.

Cốc cốc cốc ——

Lúc này thư ký của Mặc Đông Tiến xuất hiện ở cửa ra vào.

Chủ tịch, cố vấn Bùi đến.

Nghe được báo cáo, hai mắt Mặc Đông Tiến sáng lên. A! Nhanh mời anh ta vào!

Mặc Khiếu Long đang đứng bên cửa sổ quay đầu lại. Cố vấn Bùi? Anh ta đến làm gì?

Mặc Đông Tiến nhìn anh như đang nhìn một đứa ngốc. Nếu là cố vấn, thì tất nhiên là đến chiếu cố cùng hỏi thăm mọi chuyện trong công ty rồi! Đúng rồi, nhân tiện con có muốn mời anh ta tư vấn giúp một chút vấn đề của con không?

Không cần! Người nhà họ Bùi đều là một đám ngu ngốc. Hiện tại điều mà anh không tin tưởng nhất chính là IQ của người nhà họ Bùi.

Bùi Cự Mông không đến nghênh đón anh lại là một câu nói như vậy.

Người nhà họ Bùi đều là ngu ngốc? Vì sao?

Chủ tịch Mặc, tổng giám đốc Mặc. Bùi Cự Mông lễ phép chào hỏi, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Mặc Khiếu Long.

Mặc Khiếu Long đáp lại anh là một ánh mắt lạnh lùng đầy khinh thường, nhưng anh vẫn im lặng ngồi xuống một bên, không có ý định rời đi.

Mặc Đông Tiến nhìn con trai của mình, bất đắc dĩ cười một cái. Đến đây ngồi xuống đi, Cự Mông, không cần để ý đến nó, người đàn ông đang khốn khổ vì tình đều mất đi IQ ngày thường.

A... Bùi Cự Mông gật gật đầu, có chút đồng tình nhìn Mặc Khiếu Long.

Ánh mắt của anh, làm cho Mặc Khiếu Long kích động trút hết oán giận trong não lên người anh. Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt ấy, Bùi Cự Mông tôi nói cho anh biết, làm phiền anh trở về nói cho em gái của anh biết, Mặc Khiếu Long tôi và Ngự Lũ không cần dựa vào danh tiếng của em ấy để kiếm thật nhiều tiền.

Ách? Bùi Cự Mông khẽ nhíu mày. Đây là đã xảy ra chuyện gì?

Cô em gái kia của anh thế nhưng lại cảm thấy tôi theo đuổi em ấy vì danh tiếng của Mã Lâm.

Nói thực ra, tôi cũng cho là như thế. Bùi Cự Mông thành thật đáp.

Anh... anh vậy mà lại đi xem thường em gái của anh như vậy?! Nghe được câu nói của anh, một ngọn lửa bốc lên từ trong lòng Mặc Khiếu Long.

Tôi không có xem thường Tiểu Lâm, mà là chính anh quá tài giỏi, tài giỏi đến mức không nên coi trọng một con vịt xấu xí như Tiểu Lâm.

Lâm Lâm có chỗ nào xấu! Mặc Khiếu Long nhịn không được cất cao giọng. Em ấy hài hước, em ấy có khí chất, quan trọng hơn là em ấy có nội hàm, biết tôn trọng người khác… Anh là anh trai kiểu gì thế? Lại đi nói em gái của mình như vậy!

Xem ra, tôi đã biết vì sao anh lại tức giận rồi. Bùi Cự Mông mỉm cười gật đầu.

Anh ta là thật lòng thích Tiểu Lâm.

Thực ra anh cũng không thể trách Tiểu Lâm vì có ý nghĩ này, bởi vì từ khi học cấp ba em ấy đã bắt đầu thói quen che giấu đi chính mình, ở châu Âu nơi toàn con gái tóc vàng, mắt xanh, dáng người xinh ssejp, quyễn rũ, những cô gái đến từ Phương Đông giống như em ấy thường trở thành đối tượng bị các bạn trai chế giễu.

Hừ! Người đàn ông nông cạn, thiếu hiểu biết! Mặc Khiếu Long khinh thường hừ lạnh.

Bùi Cự Mông lạnh nhạt cười một tiếng, rất cảm động vì anh tức giận lên tiếng thay em gái của anh. Tiểu Lâm dường như dành hết thời gian vào việc học, không yêu đương bao giờ —— không, phải nói la, không có người theo đuổi em ấy cả.

Vẻ mặt của Bùi Cự Mông đột nhiên chuyền thành thận trọng, nhin anh. Tiểu Lâm nói, anh là người đàn ông đầu tiên chút ý đến em ấy, trong hội trường hội triển lãm ở Frankfurt.

Thế Ngô Tử Kình đâu? Không phải anh ta cũng theo đuổi Lâm Lâm à?

Tử Kình bỏ ra tâm tư lên trên người Tiểu Lâm, tuyệt đối nhiều hơn ngươi rất nhiều, tôi cũng cảm thấy nếu như Tiểu Lâm có thể được anh ta chiếu cố sẽ đáng tin hơn so với người khác ——

Bùi Cự Mông phát hiện mình đang bị người ta trợn mắt nhìn, anh thờ ơ cười một cái, nói tiếp. Chỉ là, bởi vì Tiểu Lâm quen biết Tử Kình quá lâu rồi, em ấy vẫn luôn xem anh ta là một người anh trai khác mà đối đãi, hơn một năm nay Tử Kình đột nhiên theo đuổi em ấy một cách mãnh liệt, làm cho em cấy cực kỳ không tự nhiên

Bùi Cự Mông đưa ra kết luận. Tổng giám đốc Mặc, tôi không có cách nào giúp Tiểu Lâm nói rõ tình cảm của em ấy dành cho anh, nhưng tôi biết, từ hai năm trước anh đã tồn tại trong lòng em ấy rồi, đối với việc anh theo đuổi em ấy, em ấy không chỉ ngoài ý muốn đơn giản như vậy mà còn nơm nớp lo sợ.

Một lời nói, để cho Mặc Khiếu Long lâm vào trầm tư.

Thì ra em ấy rụt rè cùng thẹn thùng, là do em ấy không tự tin...

Xem ra, anh đã quá nghiêm khắc với em ấy rồi.

Nhìn đi! Cha đã nói rồi con cần cố vấn Bùi giúp con giải đáp vấn đề? Vậy mà con còn mắng người ta! Mặc Đông Tiến vỗ vỗ bả vai của con trai đắc ý nói.

Đối với vị cố vấn này, ông càng nhìn càng cảm thấy hài lòng.

Con không có mắng anh ta, con chỉ mắng tên ngốc không tin tưởng nhân cách của con kia cơ.

Xin anh hãy cho em ấy một chút thời gian đi! Nếu như anh thật sự cảm thấy Tiểu Lâm là người đáng để trân trọng. Làm anh trai cầu xin cho em gái.

...

Cho em ấy thêm một chút thời gian? Vậy cần phải chờ bao lâu đây?

Anh chỉ lo lắng bằng cái đâu không có chứa một chút thưởng thức tình yêu kia của cô, chỉ cho cô một chút xíu thời gian cô sẽ không thể hiểu được tình yêu chân thành của anh.

Lại đến hội chợ triển lãm vải quốc tế mỗi năm một lần.

Trung tâm sân khấu lớn để triển lãm lần này có hai bộ quần áo xuất sắc làm cho người ta chú ý nhiều nhất là— — ---- bộ quần áo thịnh hành trong mùa xuân hè do thời trang Milan của Italy hợp tác với nhà thiết kế thời trang nổi tiếng đến từ Đài Loan thiết kế.

Vải vóc hạng nhất, thiết kế hạng nhất, người mẫu cũng hạng nhất... Đúng như dự đoán của truyền thông quốc tế lúc trước, rất đáng chú ý!

Khả năng thiết kế của Bùi Mã Lâm kết hợp với chất liệu vải Columbus trải qua hàng trăm năm của thời trang Milan, có thể nói là một tổ hợp kinh điển không ai sánh bằng.

Mặc Khiếu Long nhìn đám người đang cảm ơn rồi chậm rãi đi xuống sân khấu ở phía xa, ánh mắt của anh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào một người.

Cô cười đến cực kỳ rực rỡ, cực kỳ vui sướng.

Bời vì, tiếng vỗ tay không ngừng.

Tổng giám đốc Mặc, anh đến tìm lão bản của tôi sao? Cô ấy ở nơi đó kìa!

Đứng ở bên trong khán đài, Lý Tiểu Mễ đang cảm nhận mức độ được hoan nghênh của sản phẩm công ty nhà mình, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy thần tượng của mình, cô lập tức vui mừng chạy đến.

Tôi chỉ đến nhìn xem sản phẩm xuất sắc. Mặc Khiếu Long bày ra cách thức của một ông chủ lớn, ánh mắt tùy ý nhìn xung quanh, chỉ là ánh mắt cuối cùng vẫn dừng lại ở phía ngón tay Lý Tiểu Mễ đang chỉ.

Lão bản nhà tôi rất tuyệt với, có đúng không? Nhìn thấy ánh mắt của thần tượng rơi vào người lão bản đang bị chen chúc, Lý Tiểu Mễ đắc ý cười toe toét nói.

Mặc lão bản, lão bàn nhà tôi sắp trở thành nhà cô vấn cao cấp nhất của thời trang Milan đấy! Rất nhiều nhà thiết kế nổi tiếng trên thị trường đều do cô ấy quản lý, cô ấy rất tài giỏi đúng không? Ngài thật sự rất hạnh phúc, có một người bạn gái tài giỏi như thế.

Mặc Khiếu Long không có trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn người con gái rõ ràng đã nhìn thấy anh nhưng lại vội vã tránh đi.

Đồ hèn nhát!

Nếu không phải do Bùi Cự Mông nói cho cô thêm một chút thời gian, thì ngày hôm qua anh đã muốn bắt cô ấy đến để đánh đòn rồi.

Làm sao lại nghi ngờ tình cảm của anh chứ?

Mặc tổng, chờ một chút ngài có muốn đi ăn mừng cùng với chúng tôi hay không? Lão bản của tôi nói sẽ dẫn bọn tôi đi ăn cá ngừ. Lý Tiểu Mễ mời anh.

Ăn cá ngừ? Lão bản nhà cô không phải là không dám ăn sao? Đột nhiên nghe được tên của món ăn, làm cho anh sững sờ.

Tôi không biết! Cô ấy rất thích ăn mà! Mới bắt đầu đến mùa có cá ngừ vây xanh cô ấy đã mời chúng tôi đi ăn nhiều lần rồi.

A! Vẻ mặt vẫn luôn lạnh lừng cứng ngắc của Mặc Khiếu Long, cuối cùng cũng lộ ra một đường cong ấm áp. Cô nói em ấy rất thích ăn cá ngừ? Điều này thật mới lạ!

Đúng vậy! Lão bản nhà tôi nói cá ngừ có rất nhiều chất dinh dưỡng, cũng là sản vật nổi tiếng đắt tiền của Đài Loan, đã là người Đài Loan thì ai cũng đều thích ăn.

Là như vậy... Ánh mắt của Mặc Khiếu Long tiếp tục nhìn chằm chắm vào cô gái đang không ngừng liếc trộm anh, khóe miệng lộ ra một nụ cười xấu xa.

Thì ra lời nói của anh còn có thể dùng để giáo dục nhân viên.

Mặc lão bản, tôi biế hai người đang cãi nhau, ngài yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ giúp ngài. Lý Tiểu Mễ thế nhưng lại rất có nghĩa khí hứa hẹn nói.

Mặc Khiếu Long nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy tự tin của cô, nghi ngờ hỏi: Cô muốn giúp tôi như thế nào?

Bây giờ còn chưa nghĩ đến, Lý Tiểu Mễ thành thật trả lời. Tuy nhiên tôi nhất định sẽ nghĩ ra được biên pháp. Thật xin lỗi. Mặc lão bản tôi phải đi rồi, chút nữa anh nhất định phải đến đấy. Chúng tôi ở nhà hàng truyền thống Nhật Bản Cúc Hiên. Lý Tiểu Mễ cực kì thận trọng dặn dò.

Mặc lão bản đối xử với cô không tệ, cô có nghĩa vụ là phải giảng hòa.

Mặc Khiếu Long thực sự đi qua Cúc Hiên.

Tuy nhiên anh cũng không có đi vào phòng khách chỗ Bùi Mã Lâm ăn mừng, mà lựa chọn ngồi xuống quầy sushi ở bên ngoài, một mình ăn cơm.

Lão bản, một mình Mặc lão ngồi ở bên ngoài ăn cơm kìa! Có cần mời ngài ấy vào cùng ăn chung cho vui không? Vừa mới đi WC trở về, Lý Tiểu Mễ lập tức báo cáo với lão bản.

Nghe được tên người kia, Bùi Mã Lâm giật mình, theo bản năng nhìn ra bên ngoài tìm kiến, ngay lập tức lại rụt trở lại. Không cần đâu, có lẽ anh ấy muốn yên tĩnh ăn cơm một mình.

Thật sự là anh ấy!

Tại sao lại trùng hợp như vậy? Ngày đầu tiên của hội chợ triển lãm, bọn họ đã chạm mặt nhau hai lần.

Lý Tiểu Mễ biết mình đoán đúng, lão bản đang cãi nhau với Mặc lão bản. Lão bản, ngài ấy là bạn trai của người mà! Tại sao lại có thể để ngài ấy ăn cơm một mình được? Tôi đi qua mời ngài ấy sang đây ăn chung với mọi người.

Không cần, Tiểu Mễ. Bùi Mã Lâm giữ chặt cô. Cô còn chưa chuẩn bị xong, không biết nên phải đối mặt với anh như thế nào.

Lý Tiểu Mễ nháy mắt với mọi người, tìm kiếm sự hỗ trợ từ đồng nghiệp.

Ngay lập tức ——

Lão bản, chúng ta có giao dịch kinh doanh với công ty Ngự Lũ, hay là nhân cơ hội này chúng ta trao đổi một chút tình cảm. Đại diện phòng kinh doanh lên tiếng đề nghị.

Đúng vậy! Nghe nói phúc lợi nhân viên của Ngự Lũ rất tốt, hay là chúng ta đi học hỏi ngài ấy một chút. Bộ phận nhân sự cũng đến góp một chân.

Đúng vậy...

Trong lúc nhất thời, mọi người đều mồm năm miệng mười làm ồn lên, chỉ là, Bùi Mã Lâm dường như không hề bị lay động.

Lão bản! Cô em gái tổng đài đột nhiên hô to một tiếng, từ trên ghế đứng lên. Dù nói thế nào thì chí ít ngài cũng nên để cho chúng tôi chào hỏi lão bản cha tương lai của lão bản chứ, miễn cho có thứ gì tốt đều bị Tiểu Mễ cướp hết.

Lão bản cha? Nhiều người bỗng nhiên nghe không hiểu danh từ mới của cô vừa nói.

Mạnh Mạnh, thế nào được gọi là lão bản cha?

Chính là chồng của lão bản ấy! Vợ của lão bản được gọi là lão bản nương, chồng của lão bản không phải gọi là lão bản cha còn gì?

Uầy, thật là lạnh! Cô gái được gọi là Mạnh Mạnh lập tức nhận được một trận đánh đập từ mọi người. Khó trách lúc nào cô cũng không chiếm được cái nhìn tốt từ Mặc lão bản.

Thân vừa là em gái tổng đài vừa là trợ lý hành chính giống nhau, mỗi lần Mặc Khiếu Long tặng quà đến đều bị Lý Tiểu Mễ mang đi, Mạnh Mạnh cảm thấy trình độ thông minh, nhanh nhẹn của mình tuyệt đối không thua kém gì Lý Tiểu Mễ, cô thực sự rất không cam lòng.

Lão bản, ngài nhất định phải làm cho Mặc lão bản đều biết hết chúng tôi, như thế này mới công bằng.

Cũng đúng...

Mạnh Mạnh nói rất có lý, chúng ta cũng muốn có vé máy bay...

Trong lúc nhất thời, trong phòng bao cao cấp món cá ngừ quý giá không còn là nhân vật chính nữa, người đàn ông cô độc ở bên ngoài kia mới là điểm quan trọng.

Bùi Mã Lâm cười khổ mặc kệ bọn họ làm càn, ánh mắt tiếp tục dán chặt vào bóng dáng cô đơn đang dùng cơm ở bên ngoài, trong đầu bỗng nhiên lại nhớ đến ngày hôm đó anh dắt cô đi ăn cá ngừ, hình ảnh anh tự tay chấm tương giúp cô rồi đút cho cô ăn...

Chẳng lẽ tất cả những thứ kia đều là giả vờ sao?

/9

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status