Chương 002: YÊU EM HẬN EM (HẠ)
Trong mắt phủ lên một tầng hơi nước, cuối cùng nương theo cánh môi đau đớn nhanh chóng ngưng kết thành giọt lệ không ngừng trượt ra khóe mắt, ngây ngô dại dột khó thở, ngực của cô chợt chợt lạnh. Bộ đồng phục học sinh vừa cũ vừa mỏng đã bị anh giật ra, cúc áo lốc cốc bắn ra rơi trên mặt đất.
Không khí lạnh trong phòng nhanh chóng tập kích da thịt trên ngực, sau đó bàn tay to lớn lạnh lẽo, không chút nào cố kỵ dán chặt lên.
Một cảm giác lạnh lẽo như băng làm cho thần trí cô đang đau đớn và nghẹt thở kéo cô quay trở về thực tế. Cũng không biết hơi sức từ đâu tới, cô hoảng sợ vùng vẫy trong ngực anh.
“Đừng! Không. . . . . .” Giữa răng môi nặn ra tiếng kêu nhỏ, cô lắc đầu muốn tách rời khỏi nụ hôn của anh, hai tay gầy trơ xương xô đẩy thân thể của anh, nhưng so với chút hơi sức của cô, cánh tay của anh, thân thể của anh quả thật chính là Tường Đồng Vách Sắt, không cách nào rung chuyển.
“Không cần. . . . . .” Khóc giãy giụa, anh có thể hận cô, ghét cô, nhưng không thể như vậy!
Cô tránh thoát động tác để cho anh càng thêm nóng nảy, cô càng tránh, anh lại càng muốn làm gì đó để cho cô ngoan ngoãn! Cho nên hôn càng thêm dồn dập, mãnh liệt. Cái loại muốn đoạt lấy cô, ngăn chặn cô, tìm cách đoạt lấy cô hoàn toàn, trong giờ phút này hoàn toàn bộ bộc phát!
Âm thanh vật liệu may mặc rẹt rẹt rẹt vang lên ở trong phòng, “Không cần. . . . . . Không. . . . . .” Xen lẫn tiếng phản kháng giãy giụa của cô là tiếng xé rách áo chui đầu đồng phục học sinh của cô, Trữ Mặc Phạm hung hăng đột nhiên buông tay thô bạo đẩy ngã cô xuống giường.
Trên người chỉ còn một chiếc áo lót, Mộ Hạ ôm lấy trước ngực run rẩy co lại trên giường, đôi mắt đẫm lệ mông lung, vẻ mặt hoảng sợ, đôi môi bị anh gặm cắn đỏ bừng không ngừng đóng mở: “Không cần. . . . . . Trữ Mặc Phạm. . . . . . Không cần. . . . . .”
Tròng mắt dính vào dục vọng có một loại nguy hiểm không nói được, mùi thơm và cảm giác mềm mại lưu lại tại trên người anh làm cho ánh mắt anh không nhúc nhích cố định tại trên người cô. Nhìn run rẩy cô, nghe tiếng cầu xin tha thứ, anh cười lạnh: “Em không cảm thấy, đây là em thiếu nợ anh sao? !”
Run lên bần bật, so sợ hãi lớn hơn rung động làm cho thân thể cô cứng đờ.
Trữ Mặc Phạm cúi người nhìn chằm chằm mặt mũi cô trắng bệch: “Chẳng lẽ không đúng? Nhà của anh, cha của anh!” Lòng của anh. . . . . . Chẳng lẽ không phải cô thiếu nợ anh sao? Nắm được cái cằm tái nhợt của cô, ánh mắt anh như hổ như sói chiếu rọi thật sâu vào trong con ngươi cô.
Em nợ anh đấy!
Bốn chữ này là dao găm, là khoản nợ!
Bởi vì cô làm hại anh gà nhà chó không yên, cho nên anh muốn đối với cô như vậy sao? Bởi vì cô hại chết chú Trữ, cho nên anh muốn đối với cô như vậy sao?
Đều là cô thiếu anh!
Trái tim bị hung hăng, hung hăng đào bới! Khoét ra! “Em nợ anh đấy!” Bốn chữ là bốn nhát dao, khoét vào trái tim cô bắn lên vòi máu, sợ hãi và phản kháng cũng đã phai mờ đi.
Thì ra là cô thiếu nợ anh sao?
Nhìn chỗ sâu trong hai con ngươi có ngọn lửa nhấp nháy, cuối cùng cô khẽ mở miệng, nhưng không phát ra tiếng nào, chỉ có âm thanh cả người cô tê liệt, rơi vào bể khổ vang dội ở trong lòng cô!
Bắt được cổ tay cô che ở trước ngực, đẩy ra. Hơi thở mùi rượu nồng đậm lần nữa nhào lên, môi mỏng lạnh lùng cũng không thể ẩn nhẫn quá lâu, liền không cách nào khắc chế hôn lên môi mềm sưng đỏ của cô.
Nhất định anh đã say, nếu không làm sao sẽ làm ra loại chuyện không bằng cầm thú này? Nhưng nếu anh say, tại sao hiện tại tỉnh táo biết mình đang làm gì như vậy? Thậm chí càng tỉnh táo, mình muốn lấy được cô, muốn ôm cô, hôn cô, đoạt lấy cô cỡ nào!
Môi lưu luyến ở khóe miệng, cuối cùng tỉ mỉ trợt dọc theo dưới gáy trắng nõn, mê luyến gặm cắn bả vai nhỏ gầy, sau đó là xương quai xanh. Vừa lưu lại vết hôn vừa dời về phía bên kia.
Một bàn tay nâng eo của cô, hương vị ngọt ngào trong miệng, cảm giác nhẵn nhụi mềm mại, từ mặt mũi chảy vào cả người. Cho dù cảm nhận cô đang run rẩy rõ ràng, cô đang nức nở, nhưng anh đã không dừng lại được.
Anh hôn một lần, thế giới của cô sụp đổ một lần. Trái tim hoàn toàn chìm vào bể khổ không cách nào tự kềm chế, nhưng nếu đây là cô thiếu nợ anh, cô trả! Từ đây về sau, cô cũng sẽ không còn nợ nữa. . . . . .
. . . . . . Nếu như tất cả mọi chuyện tối hôm qua đều là cơn ác mộng thì tốt biết mấy, cô tình nguyện anh vẫn lạnh lùng đối với mình, cũng không muốn biết anh hận cô cỡ nào!
. . . . . . Nếu như tất cả mọi chuyện tối hôm qua đều là ảo giác thì tốt biết mấy, cô nguyện ý yên lặng nhìn anh từ phía sau, cho dù anh vĩnh viễn không phát hiện, cũng không muốn bị anh đè ở trong ngực, sau đó từng lần một gào thét anh hận cô bao nhiêu!
Nhưng vết thương đau thấu xương trên người nhắc nhở cô tất cả mọi chuyện đều không phải là mộng!
Những chuyện kia đều là thật!
Bước chân dừng lại, cô đã không biết mình đi tới địa phương nào, hai chân tê dại đứng ở trong tuyết, nước mắt không ngừng chảy xuống, nổi đau trong lòng càng tăng lên.
Nếu như có thể quên mất thật tốt! Nếu như có thể rời đi thật tốt!
“Tin tin tin! ! !” Tiếng kèn chói tai không biết từ nơi nào truyền đến, kéo thần trí hỗn loạn chết lặng của cô quay trở về. “Tin tin tin! ! ! !” “Két . . . . . .!” “Ầm! !”
Âm thanh liên tục vang lên ở trong tuyết mênh mông, sau đó là một mảng đỏ tươi nở rộ ở trong tuyết trắng.
Đau, rất đau, cả người vụn vỡ!
Nhưng cô không muốn giãy giụa, không muốn kêu lên, thậm chí cảm thấy tốt; nếu chết như vậy cũng rất tốt, thật rất tốt. . . .
“Này! Này! Tiểu thư, cô không sao chứ? ! Này!”
/10
|