Tại gia tộc Anderson.
“ Tỉnh rồi…tiểu thư tỉnh rồi…lão gia, phu nhân…tiểu thư tỉnh rồi !”
Người trên giường bị tiếng động này làm cho giật mình, cô khẽ nhíu mi một cái, thân thể mệt mỏi rã rời, đầu óc có chút choáng váng, dù máu truyền vào cùng nhóm máu với cô nhưng chung quy vẫn không phải của mình, khiến cơ thể có chút khó thích ứng.
“ Ennie, ennie…” Nghe thấy tiếng gọi dồn dập của bố truyền vào tai, Lạc vi Vi chậm rãi mở mắt. Bố mẹ và anh trai đang đứng bên giường, ánh mắt tràn ngập vẻ lo lắng và đau lòng.
Lạc Vi Vi thân thể yếu ớt, còn đang truyền máu đã phải ngồi máy bay một chuyến, dù lộ trình không phải quá dài nhưng thân thể nhỏ bé của cô không chống đỡ được, lâm vào hôn mê.
“ Mommy, daddy…” Thấy bố mẹ yêu thương mình nhất ở trước mặt, mọi nỗi tủi thân bị dồn ép lúc trước bỗng hóa thành nước mắt, dâng trào trên đôi mắt xinh đẹp.
Nhìn con gái bảo bối nước mắt lưng tròng rất đáng thương, Lạc Tố đau lòng vô cùng, tiến tới ôm cô vào ngực, nhẹ giọng vỗ về : “ Được rồi, mommy ở đây rồi, bé yêu đừng khóc nữa…” ( Haizz, Uyển cũng lớn từng này rồi mà mẹ vẫn gọi là bé yêu, ngại quá :3)
Nghe được giọng nói dịu dàng của mẹ, Lạc Vi Vi càng khóc lớn hơn, bỗng dưng “rầm” một tiếng, cả hai mẹ con đang ôm nhau đều giật mình, quay ra thì thấy chiếc bàn gỗ cạnh giường đã bị Daniel đánh sập, mặt ông sa sầm, nắm đấm vẫn còn vương bụi của chiếc bàn tội nghiệp kia.
“ Ta phải đi giết chết tên tiểu tử đó !” Dám để bảo bối của ông đau lòng như vậy, tiểu tử đó đang chết nghìn lần.
“ Tên tiểu tử đó” ở đây chắc chắn là ám chỉ Mộ Phong Triệt rồi, Lạc Vi Vi vừa nghe xong thì cuống lên, cả người mềm nhũn vô lực nhưng vẫn cố gắng ngồi dậy. Thấy Vi Vi còn đang yếu mà đã đòi xuống giường, Lạc Tố hốt hoảng đè con gái xuống giường, thấp giọng quát : “ Daniel !”
Bị vợ quát, Daniel bỗng thấy một nỗi tức giận cùng ấm ức tột cùng dâng lên, ông vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống, nhưng gương mặt đỏ đến tím tái, hai đường gân trên trán gồ lên, hai hàm răng nghiến chặt cùng hơi thở dồn dập đã biểu lộ rất rõ ràng cơn tức giận của ông.
Lạc Tố nhìn vẻ trẻ con hiếm hoi xuất hiện trên gương mặt chồng thì hơi buồn cười. Bà quay ra dỗ dành con gái, thấy cô tiếp tục chìm vào cơn ngủ say thì đứng lên kéo Daniel về phòng.
“ Anh biết thằng bé đó quan trọng với con gái chúng ta thế nào mà.” Lạc Tố nhẹ giọng nói
“ Nhưng…” Daniel tức giận gắt lên, bỗng thấy mình hơi nặng lời,ông vừa nói được một chữ đã dừng lại. Daniel ngồi vật xuống chiếc ghế bành lớn trong phòng, ông dựa đầu vào thành ghế, nhắm nghiền hai mắt. Lạc Tố dù rất muốn cười một tiếng nhưng lại cố nén ngồi xuống cạnh ông, giống như dỗ dành một đứa trẻ, có khi so với con gái mình còn khó dỗ hơn. Lạc Tố kéo cánh tay Daniel, ngả đầu vào vai ông : “ Được rồi, thằng bé đó mà có mệnh hệ gì, anh nghĩ bé yêu của chúng ta sẽ thế nào ?”
Daniel mở mắt ra nhìn vợ mình, vẻ tức giận đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ bình tĩnh dù trời sập cũng không đổi sắc. Daniel rút cánh tay đang bị Lạc Tố ôm ra, dùng hai tay ôm lấy Lạc Tố : “Anh biết rồi.” Câu này cũng tỏ là ông sẽ phân biệt nặng nhẹ và đã biết phải làm gì.
Vài ngày tiếp theo, Mộ Phong Triệt luôn nhốt mình trong căn hộ, nồi canh gà kia anh không nỡ ăn, vẫn để trong tủ lạnh. Mỗi ngày anh lại lôi ra vài lần, nhìn ngắm chán chê, muốn ăn nhưng cuối cùng vẫn không nỡ, sợ rằng ăn hết rồi thì sự quan tâm của cô cũng không còn, anh lại đậy nắp cất vào tủ lạnh. Thậm chí đến cả hai tờ giấy ghi chú kia anh cũng vẫn để nguyên, để mỗi lần mở tủ lạnh sẽ là một lần cảm thấy ấm áp, nhưng nhớ đến việc cô không còn ở bên, căn phòng đẹp đẽ mà anh quen thuộc bỗng trở nên trống trải, lạnh lẽo lạ thường.
Vài ngày vừa rồi, anh bỗng phát hiện mình lúc nào cũng nhớ cô như điên, muốn lao ngay đến gặp cô nhưng vấn đề nan giải nhất là…anh không biết cô ở đâu. Từ trước tới giờ, cô luôn ở những nơi anh có thể dễ dàng với tới trong tầm tay, bây giờ muốn gặp mà không được gặp, thật là một cực hình dã man nhất đối với anh.
Mộ Phong Triệt thở dài, cất nồi canh gà vào tủ lạnh, dù được để trong tủ lạnh nhưng để qua vài ngày, canh gà đã có chút biến vị rồi, không còn ngon lành như ngày đầu tiên, anh bỗng thấy khủng hoảng, liệu tình yêu của cô sẽ giống như món canh này ? Lâu ngày không dùng tới mà trở nên biến vị ?
Cùng lúc đó, tại phòng thí nghiệm riêng của Quân gia.
“ Rốt cuộc thì xong chưa, đã qua mấy ngày rồi!!” Quân Hạo nhìn người con gái mặc áo blouse trắng đang đứng ngẩn người kia, tay cô còn cầm một ống nghiệm chứa dung dịch màu vàng nhạt.
“ Thiếu một thứ…” Nghe thấy tiếng Quân Hạo, Bối Linh bỗng lẩm bẩm.
“Rốt cuộc là thiếu thứ gì, dù nó ở trong Nhà Trắng tôi cũng sẽ cho người đi trộm.” Quân Hạo mất hết kiên nhẫn gắt lên.
“ Là true love kiss…” Bối Linh hôm nay rất khác thường, thấy Quân Hạo gắt ầm lên như vậy cũng không nhảy chồm lên cãi nhau với anh như bình thường, vẫn chỉ như người mất hồn nhìn vào ống nghiệm lẩm bẩm.
“ Hả…?” Quân Hạo đớ người. Nụ hôn của tình yêu đích thực ? Đây không phải trong truyện cổ tích đấy chứ ?
Bối Linh bỗng dưng hoàn hồn, cô ngẩng phắt đầu lên, cười nhạo : “ Haha, đúng là đồ não toàn tinh trùng, nói thế mà anh cũng tin.”
“ Cô…” Quân Hạo tức đỏ mặt tía tai nhưng cũng không làm gì được cô, Quân Hạo thầm nhủ, cứ ở gần cô ta thế này cũng có ngày anh bị xung huyết não mà chết.
“ Rốt cuộc là thiếu thứ gì ?” Quân Hạo không làm gì nổi nên đành thỏa hiệp, nói nhỏ nhẹ hơn, nếu không lỡ đâu cô tức lên lại hạ độc anh ta thì vui phải biết.
“ Anh có biết suy nghĩ không vậy ? Tôi vẫn đang tìm, nếu đã tìm được thì còn ngồi đây chắc, đúng là đồ tinh trùng lên não.”
Quân Hạo tức đến suýt hộc máu…
Mộ Phong Triệt ngồi trong phòng khách, anh đang xem bộ phim mà ngày hôm đó Lạc Vi Vi đã xem, mấy ngày hôm nay anh xem đi xem lại bộ phim này liên tục, anh muốn biết tại sao đột nhiên trâm trạng của cô hôm đó lại trở nên bi thương như vậy. Ngay cả anh cũng không hiểu rốt cuộc bản thân mình đang làm gì nữa.
Anh cứ lặp đi lặp lại những việc cô đã làm giống như bị ma ám, dường như muốn tìm thấy điều gì đó nhưng mọi thứ lại càng ngày càng mơ hồ.
Anh chán nản nhìn vẻ thâm tình của nam chính trong bộ phim, anh ta nói : “ Anh sẽ chịu trách nhiệm.”, thâm tình sao ? Thâm tình mà cuối cùng vẫn để người mình yêu đau lòng đến mức phải tự tử, đúng là một tên khốn nạn, được hưởng rồi liền muốn bỏ.
Anh đang xem dở thì bọ tiếng điện thoại cắt ngang, anh dứt khoát tắt ti vi đi, thật chẳng muốn xem chút nào nhưng thần trí vẫn luôn bắt ép anh phải làm như vậy.
“ Peter, có chuyện gì ?”
“ Chủ thượng, tra ra được không phận đó rồi.”
Thuộc hạ anh thấy Ryan sử dụng máy bay quân dụng, vậy thì chắc chắn là sử dụng không phận riêng. May rằng L.A này là địa bàn của anh và Quân gia, còn tra ra được.
“ Là không phận của gia tộc Anderson…”
Mộ Phong Triệt giật mình. Nhà Anderson ? Sao cô lại có dính dáng tới nhà Anderson ?
“ Lập tức lấy hết thông tin về gia tộc Anderson về đây cho tôi, cẩn thận chút.” Gia tộc Anderson là gia tộc đứng đầu trong hắc đạo, chỉ cần sơ sẩy một chút là người của anh sẽ gặp chuyện. Vừa dập máy, điện thoại đã lại reo lên. Nhìn thấy tên của người gọi đến, Mộ Phong Triệt khẽ nhíu mày : “ Bố, có chuyện gì ?”
“ Tiểu tử, mấy ngày rồi mà còn không về nhà hả ? Mẹ con về rồi, còn không mau về .” Mộ Phong Triệt có chút kinh ngạc. Mẹ về rồi ?
“ Được, con sẽ về ngay.”
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------
“ Vi Vi, uống chút sữa đi nào.” Lạc Tố cầm ly sữa ấm, đưa tới bên giường Lạc Vi Vi. Cô đã nằm trên giường mấy ngày, cơ thể vốn đã ốm yếu, lại thêm mấy ngày tâm trạng không vui, vì nhớ Mộ Phong triệt mà khuôn mặt cô tiều tụy đi không ít, làm ba người còn lại trong nhà đều đau lòng.
Lạc Vi Vi uống được hai ngụm đã thấy ngấy đến tận cổ, cô đẩy cốc sữa ra. Thấy con gái phụng phịu không chịu nghe lời, Lạc Tố thở dài dỗ dành tiếp. Trong nhà toàn là một đám trẻ con chờ bà tới dỗ dành, tính kiên nhẫn của Lạc Tố đã sớm luyện thành cấp kim cương rồi.
“ Ngoan, uống đi, uống đi rồi chờ đến khi con khỏe, mẹ sẽ đưa con đi gặp cậu nhóc đó.” Quả nhiên, mắt Lạc Vi Vi sáng lên, nhận lấy cốc sữa uống từng ngụm, dù khó chịu nhưng vẫn cố nén mà uống hết cốc sữa. Lạc Tố thở dài lấy giấy lau miệng cho Vi Vi, vuốt vuốt tóc cô rồi đi ra ngoài. Con gái lớn, đúng là không giữ nổi mà.
“ Tỉnh rồi…tiểu thư tỉnh rồi…lão gia, phu nhân…tiểu thư tỉnh rồi !”
Người trên giường bị tiếng động này làm cho giật mình, cô khẽ nhíu mi một cái, thân thể mệt mỏi rã rời, đầu óc có chút choáng váng, dù máu truyền vào cùng nhóm máu với cô nhưng chung quy vẫn không phải của mình, khiến cơ thể có chút khó thích ứng.
“ Ennie, ennie…” Nghe thấy tiếng gọi dồn dập của bố truyền vào tai, Lạc vi Vi chậm rãi mở mắt. Bố mẹ và anh trai đang đứng bên giường, ánh mắt tràn ngập vẻ lo lắng và đau lòng.
Lạc Vi Vi thân thể yếu ớt, còn đang truyền máu đã phải ngồi máy bay một chuyến, dù lộ trình không phải quá dài nhưng thân thể nhỏ bé của cô không chống đỡ được, lâm vào hôn mê.
“ Mommy, daddy…” Thấy bố mẹ yêu thương mình nhất ở trước mặt, mọi nỗi tủi thân bị dồn ép lúc trước bỗng hóa thành nước mắt, dâng trào trên đôi mắt xinh đẹp.
Nhìn con gái bảo bối nước mắt lưng tròng rất đáng thương, Lạc Tố đau lòng vô cùng, tiến tới ôm cô vào ngực, nhẹ giọng vỗ về : “ Được rồi, mommy ở đây rồi, bé yêu đừng khóc nữa…” ( Haizz, Uyển cũng lớn từng này rồi mà mẹ vẫn gọi là bé yêu, ngại quá :3)
Nghe được giọng nói dịu dàng của mẹ, Lạc Vi Vi càng khóc lớn hơn, bỗng dưng “rầm” một tiếng, cả hai mẹ con đang ôm nhau đều giật mình, quay ra thì thấy chiếc bàn gỗ cạnh giường đã bị Daniel đánh sập, mặt ông sa sầm, nắm đấm vẫn còn vương bụi của chiếc bàn tội nghiệp kia.
“ Ta phải đi giết chết tên tiểu tử đó !” Dám để bảo bối của ông đau lòng như vậy, tiểu tử đó đang chết nghìn lần.
“ Tên tiểu tử đó” ở đây chắc chắn là ám chỉ Mộ Phong Triệt rồi, Lạc Vi Vi vừa nghe xong thì cuống lên, cả người mềm nhũn vô lực nhưng vẫn cố gắng ngồi dậy. Thấy Vi Vi còn đang yếu mà đã đòi xuống giường, Lạc Tố hốt hoảng đè con gái xuống giường, thấp giọng quát : “ Daniel !”
Bị vợ quát, Daniel bỗng thấy một nỗi tức giận cùng ấm ức tột cùng dâng lên, ông vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống, nhưng gương mặt đỏ đến tím tái, hai đường gân trên trán gồ lên, hai hàm răng nghiến chặt cùng hơi thở dồn dập đã biểu lộ rất rõ ràng cơn tức giận của ông.
Lạc Tố nhìn vẻ trẻ con hiếm hoi xuất hiện trên gương mặt chồng thì hơi buồn cười. Bà quay ra dỗ dành con gái, thấy cô tiếp tục chìm vào cơn ngủ say thì đứng lên kéo Daniel về phòng.
“ Anh biết thằng bé đó quan trọng với con gái chúng ta thế nào mà.” Lạc Tố nhẹ giọng nói
“ Nhưng…” Daniel tức giận gắt lên, bỗng thấy mình hơi nặng lời,ông vừa nói được một chữ đã dừng lại. Daniel ngồi vật xuống chiếc ghế bành lớn trong phòng, ông dựa đầu vào thành ghế, nhắm nghiền hai mắt. Lạc Tố dù rất muốn cười một tiếng nhưng lại cố nén ngồi xuống cạnh ông, giống như dỗ dành một đứa trẻ, có khi so với con gái mình còn khó dỗ hơn. Lạc Tố kéo cánh tay Daniel, ngả đầu vào vai ông : “ Được rồi, thằng bé đó mà có mệnh hệ gì, anh nghĩ bé yêu của chúng ta sẽ thế nào ?”
Daniel mở mắt ra nhìn vợ mình, vẻ tức giận đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ bình tĩnh dù trời sập cũng không đổi sắc. Daniel rút cánh tay đang bị Lạc Tố ôm ra, dùng hai tay ôm lấy Lạc Tố : “Anh biết rồi.” Câu này cũng tỏ là ông sẽ phân biệt nặng nhẹ và đã biết phải làm gì.
Vài ngày tiếp theo, Mộ Phong Triệt luôn nhốt mình trong căn hộ, nồi canh gà kia anh không nỡ ăn, vẫn để trong tủ lạnh. Mỗi ngày anh lại lôi ra vài lần, nhìn ngắm chán chê, muốn ăn nhưng cuối cùng vẫn không nỡ, sợ rằng ăn hết rồi thì sự quan tâm của cô cũng không còn, anh lại đậy nắp cất vào tủ lạnh. Thậm chí đến cả hai tờ giấy ghi chú kia anh cũng vẫn để nguyên, để mỗi lần mở tủ lạnh sẽ là một lần cảm thấy ấm áp, nhưng nhớ đến việc cô không còn ở bên, căn phòng đẹp đẽ mà anh quen thuộc bỗng trở nên trống trải, lạnh lẽo lạ thường.
Vài ngày vừa rồi, anh bỗng phát hiện mình lúc nào cũng nhớ cô như điên, muốn lao ngay đến gặp cô nhưng vấn đề nan giải nhất là…anh không biết cô ở đâu. Từ trước tới giờ, cô luôn ở những nơi anh có thể dễ dàng với tới trong tầm tay, bây giờ muốn gặp mà không được gặp, thật là một cực hình dã man nhất đối với anh.
Mộ Phong Triệt thở dài, cất nồi canh gà vào tủ lạnh, dù được để trong tủ lạnh nhưng để qua vài ngày, canh gà đã có chút biến vị rồi, không còn ngon lành như ngày đầu tiên, anh bỗng thấy khủng hoảng, liệu tình yêu của cô sẽ giống như món canh này ? Lâu ngày không dùng tới mà trở nên biến vị ?
Cùng lúc đó, tại phòng thí nghiệm riêng của Quân gia.
“ Rốt cuộc thì xong chưa, đã qua mấy ngày rồi!!” Quân Hạo nhìn người con gái mặc áo blouse trắng đang đứng ngẩn người kia, tay cô còn cầm một ống nghiệm chứa dung dịch màu vàng nhạt.
“ Thiếu một thứ…” Nghe thấy tiếng Quân Hạo, Bối Linh bỗng lẩm bẩm.
“Rốt cuộc là thiếu thứ gì, dù nó ở trong Nhà Trắng tôi cũng sẽ cho người đi trộm.” Quân Hạo mất hết kiên nhẫn gắt lên.
“ Là true love kiss…” Bối Linh hôm nay rất khác thường, thấy Quân Hạo gắt ầm lên như vậy cũng không nhảy chồm lên cãi nhau với anh như bình thường, vẫn chỉ như người mất hồn nhìn vào ống nghiệm lẩm bẩm.
“ Hả…?” Quân Hạo đớ người. Nụ hôn của tình yêu đích thực ? Đây không phải trong truyện cổ tích đấy chứ ?
Bối Linh bỗng dưng hoàn hồn, cô ngẩng phắt đầu lên, cười nhạo : “ Haha, đúng là đồ não toàn tinh trùng, nói thế mà anh cũng tin.”
“ Cô…” Quân Hạo tức đỏ mặt tía tai nhưng cũng không làm gì được cô, Quân Hạo thầm nhủ, cứ ở gần cô ta thế này cũng có ngày anh bị xung huyết não mà chết.
“ Rốt cuộc là thiếu thứ gì ?” Quân Hạo không làm gì nổi nên đành thỏa hiệp, nói nhỏ nhẹ hơn, nếu không lỡ đâu cô tức lên lại hạ độc anh ta thì vui phải biết.
“ Anh có biết suy nghĩ không vậy ? Tôi vẫn đang tìm, nếu đã tìm được thì còn ngồi đây chắc, đúng là đồ tinh trùng lên não.”
Quân Hạo tức đến suýt hộc máu…
Mộ Phong Triệt ngồi trong phòng khách, anh đang xem bộ phim mà ngày hôm đó Lạc Vi Vi đã xem, mấy ngày hôm nay anh xem đi xem lại bộ phim này liên tục, anh muốn biết tại sao đột nhiên trâm trạng của cô hôm đó lại trở nên bi thương như vậy. Ngay cả anh cũng không hiểu rốt cuộc bản thân mình đang làm gì nữa.
Anh cứ lặp đi lặp lại những việc cô đã làm giống như bị ma ám, dường như muốn tìm thấy điều gì đó nhưng mọi thứ lại càng ngày càng mơ hồ.
Anh chán nản nhìn vẻ thâm tình của nam chính trong bộ phim, anh ta nói : “ Anh sẽ chịu trách nhiệm.”, thâm tình sao ? Thâm tình mà cuối cùng vẫn để người mình yêu đau lòng đến mức phải tự tử, đúng là một tên khốn nạn, được hưởng rồi liền muốn bỏ.
Anh đang xem dở thì bọ tiếng điện thoại cắt ngang, anh dứt khoát tắt ti vi đi, thật chẳng muốn xem chút nào nhưng thần trí vẫn luôn bắt ép anh phải làm như vậy.
“ Peter, có chuyện gì ?”
“ Chủ thượng, tra ra được không phận đó rồi.”
Thuộc hạ anh thấy Ryan sử dụng máy bay quân dụng, vậy thì chắc chắn là sử dụng không phận riêng. May rằng L.A này là địa bàn của anh và Quân gia, còn tra ra được.
“ Là không phận của gia tộc Anderson…”
Mộ Phong Triệt giật mình. Nhà Anderson ? Sao cô lại có dính dáng tới nhà Anderson ?
“ Lập tức lấy hết thông tin về gia tộc Anderson về đây cho tôi, cẩn thận chút.” Gia tộc Anderson là gia tộc đứng đầu trong hắc đạo, chỉ cần sơ sẩy một chút là người của anh sẽ gặp chuyện. Vừa dập máy, điện thoại đã lại reo lên. Nhìn thấy tên của người gọi đến, Mộ Phong Triệt khẽ nhíu mày : “ Bố, có chuyện gì ?”
“ Tiểu tử, mấy ngày rồi mà còn không về nhà hả ? Mẹ con về rồi, còn không mau về .” Mộ Phong Triệt có chút kinh ngạc. Mẹ về rồi ?
“ Được, con sẽ về ngay.”
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------
“ Vi Vi, uống chút sữa đi nào.” Lạc Tố cầm ly sữa ấm, đưa tới bên giường Lạc Vi Vi. Cô đã nằm trên giường mấy ngày, cơ thể vốn đã ốm yếu, lại thêm mấy ngày tâm trạng không vui, vì nhớ Mộ Phong triệt mà khuôn mặt cô tiều tụy đi không ít, làm ba người còn lại trong nhà đều đau lòng.
Lạc Vi Vi uống được hai ngụm đã thấy ngấy đến tận cổ, cô đẩy cốc sữa ra. Thấy con gái phụng phịu không chịu nghe lời, Lạc Tố thở dài dỗ dành tiếp. Trong nhà toàn là một đám trẻ con chờ bà tới dỗ dành, tính kiên nhẫn của Lạc Tố đã sớm luyện thành cấp kim cương rồi.
“ Ngoan, uống đi, uống đi rồi chờ đến khi con khỏe, mẹ sẽ đưa con đi gặp cậu nhóc đó.” Quả nhiên, mắt Lạc Vi Vi sáng lên, nhận lấy cốc sữa uống từng ngụm, dù khó chịu nhưng vẫn cố nén mà uống hết cốc sữa. Lạc Tố thở dài lấy giấy lau miệng cho Vi Vi, vuốt vuốt tóc cô rồi đi ra ngoài. Con gái lớn, đúng là không giữ nổi mà.
/55
|