Anh củi đầu cười khẽ, nụ cười khiến gương mặt anh sáng bừng. Kiều Nhã Linh ngấn người nhìn anh, nụ cười này rất lâu cô không còn nhìn thấy nữa, không ngờ nó vẫn khiến lòng người khác điên đảo như xưa. Cô cụp mặt xuống, không dám trực tiếp nhìn anh.
Hoàng Tuấn Khải thôi cười, ngẩng đầu nói. “Theo cô tôi nên dùng cỡ nào?" "Ha?"
Kiều Nhã Linh bị câu hỏi của anh làm suýt sặc nước. Không ngờ anh có thể mở miệng hỏi một câu vô cùng tế nhị như vậy. Cô bỗng nhớ tới buổi tối điên cuồng của 3 năm về trước. Cảm giác dịu dàng lại mãnh liệt như sóng thủy triều
mà anh mang tới, khiến cô không đè nén nổi tiếng rên rỉ, hoàn toàn quy phục bởi anh. Cô bất chợt đỏ mặt, ấp úng nói.
"Chuyện này chủ tịch Hoàng phải tự biết chứ, sao lại hỏi người không liên quan như tôi.”
Anh híp đôi mắt hẹp dài, khóe miệng nhếch lên tạo thành một nụ cười quyến rũ, cô gái bên cạnh anh mặt đỏ rần lan đến cả cổ, bộ dạng lúng túng vô cùng đáng yêu. Anh thong thả cầm ly rượu đưa lên miệng uống, nhướn mày nói.
"Tôi tưởng những người buôn bán bao cao su chuyên nghiệp như cô nhìn. dáng người là sẽ đoán được kích cỡ của họ kia chứ."
Kiều Nhã Linh cười trừ: "Cái này... có lẽ tôi vẫn chưa được chuyên nghiệp cho lắm”
“Vậy à, tôi tưởng cô phải biết rất rõ cơ đấy”truyện ngôn tình
“Haha, tôi không hiểu chủ tịch Hoàng đang nói gì cả"
Hoàng Tuấn Khải đặt ly rượu xuống, khoanh tay trước ngực, gương mặt bỗng trở nên lạnh lẽo, anh vẫn nhìn Kiều Nhã Linh đầy suy tư. Kiều Nhã Linh lảng tránh ánh mắt của anh, cố chuyến đề tài.
“Chủ tịch Hoàng có thắc mắc gì về sản phẩm không ạ?”
Cô vừa dứt lời, cánh cửa phòng liền bật mở. Tên Hàn với gương mặt đầy thương tích xông vào, không biết hắn ta tỉnh lại từ bao giờ. Mắt anh ta ngông cuồng điên dại nhìn Hoàng Tuấn Khải, lao tới trước mặt anh..
“Thằng chó kia mày lại đây, mày dám đánh tao, mày tàn đời rồi!”
Anh ta chưa kịp làm gì thì ông chủ đã vội xông đến cản anh ta lại. Nhưng tên Hàn vẫn vùng vẫy không thôi, điên cuồng gào thét, bộ dạng như muốn sống chết với Hoàng Tuấn Khải. Cũng phải thôi, một công tử nhà giàu được bao kẻ hầu người hạ hôm nay lại bị một người khác đánh cho không ngóc đầu lên được đương nhiên vô cùng cay cú rồi.
Hoàng Tuấn Khải vẫn bình thản ngồi một chỗ nhìn tên kia phát điên, ảnh mắt hiện lên tia xem thường khinh rẻ. Ông chủ cố hết sức giữ anh ta lại, lên tiếng giải thích.
Hàn, cậu phải bình tĩnh, đây không phải người cậu có thể động vào được
đâu."
“Buông tôi ra, tạo nhất định sẽ giết mày!”
“Cậu im đi, đây là chủ tịch Hoàng của Hoàng Thịnh đấy! Cậu không thể đắc tội với anh ta được đâu”
Tên Hàn nghe ông chủ nói vậy thì khựng lại, ngơ ngác nhìn Hoàng Tuấn Khải. Anh đến ánh mắt cũng không buồn bổ thí cho tên Hàn, lạnh lùng mở miệng: “Bố cậu có phải tổng giám đốc của Hoàng Việt - Công ty con của Hoàng Thịnh không?
Vẻ mặt ngang tàng vừa rồi của tên Hàn loáng cái biến mất, anh ta thôi không vùng vẫy nữa, mặt anh ta tái đi, người hơi run rẩy.
Hoàng Tuấn Khải tiếp tục nói: “Có vẻ bố cậu cũng có tuổi rồi, đến lúc nghỉ hưu rồi đây."
Tên Hàn hoảng hốt khụy xuống, mặt trắng bệch, lắp bắp nói: “Chủ...chủ tịch Hoàng”
Danh tiếng của Hoàng Tuấn Khải anh ta đương nhiên đã biết từ lâu, nhưng không ngờ hôm nay lại được gặp trực tiếp. Tập đoàn Hoàng Thịnh chuyên xuất nhập khẩu ô tô hàng đầu cả nước, còn đầu tư trên rất nhiều lĩnh vực. Công ty
mà bố anh ta làm hiện giờ cũng chỉ là một chi nhánh nhỏ của Hoàng Thịnh mà thôi, Nhà anh ta giàu, nhưng gia thể của Hoàng Tuấn Khải còn khủng khiếp hơn nhiều. Anh ta đắc tội với nhầm người rồi, không cẩn thận là cả nhà anh ta ra đường như chơi.
Hàn nuốt nước bọt lại gần Hoàng Tuấn Khải, cúi đầu xuống, giọng nói yếu ớt: “Xin lỗi chủ tịch Hoàng, là tôi có mắt như mù, dám mạo phạm anh, mong anh tha cho tôi”
Thấy Hoàng Tuấn Khải không nói gì, anh ta vội lại gần anh, cung kính rót rượu: "Mời chủ tịch Hoàng uống rượu, mong anh tha lỗi cho kẻ ngu ngốc như tôi" Tên Hàn ngoan ngoãn như một kẻ đầy tớ hèn hạ nhu nhược trước mặt anh.truyện ngôn tình
Anh nhận lấy ly rượu, uống một ngụm. Tên Hàn ngồi cạnh bắt đầu nịnh nọt: “Chủ tịch Hoàng danh bất hư truyền, hôm nay tôi mới được gặp, thật vinh dự
quá."
Hoàng Tuấn Khải hừ lạnh, không buồn quan tâm đến anh ta, quay sang nói với Kiều Nhã Linh: “Cô tiếp tục giới thiệu đi”
Trong lòng Kiều Nhã Linh đang vô cùng ghê tởm tên Hàn, vừa nãy suýt nữa cô đã xong đời rồi. Không ngờ anh ta lại vào đây, cô nghiến răng nghiến lợi, nếu có thể, cô nhất định sẽ băm vằm anh ta thành trăm mảnh. Kiều Nhã Linh đề nén lửa giận trong lòng, tiếp tục công việc.
Lúc này tên Hàn mới nhận ra sự có mặt của Kiều Nhã Linh, anh ta ngạc nhiên không thôi. Con mồi anh ta vừa để mất lại đang ở đây, còn trang điểm thành dáng vẻ vô cùng xấu xí. Anh ta nhìn Hoàng Tuấn Khải, người đàn ông anh tuấn với khí thế bức người này đang chăm chú nhìn Kiều Nhã Linh.
Hoàng Tuấn Khải liếc nhìn thân thể được che đậy bởi bộ quần áo quê mùa của cô, Dáng người cô vô cùng chuẩn, vòng 1 và vòng 3 căng đầy, chiếc eo nhỏ đến mức khiến anh phải cau mày, làn da trắng mịn đến lóa mắt. Trên người cô còn phảng phất mùi hương nhẹ nhàng khiến người khác không kìm được lòng mà nổi lên hứng thú. Gương mặt cô nhỏ nhắn, chiếc cổ cao thanh mảnh, phía dưới cổ áo lộ ra xương quai xanh mảnh mai quyến rũ. Đúng là một cô gái có thể khơi gợi lòng chinh phục của đàn ông, nên tên Hàn kia mới ra tay làm trò đồi bại với cô.
Tên Hàn thấy anh có vẻ hứng thú với Kiều Nhã Linh, thầm thì nói: “Chủ tịch Hoàng, nếu anh có hứng thú với cô ta, tôi sẽ đưa cho ta lên giường cho anh. Dáng người cô ta thực sự rất tuyệt, gương mặt cũng rất xinh đẹp, chỉ có điều chẳng hiểu sao cô ta lại trang điểm thành ra như vậy.”
Hoàng Tuấn Khải nghe anh ta nói thì cười nhạt, hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ cái thân hình này của cô thì ai thèm "thịt". Tên Hàn thấy dáng vẻ khinh thường của anh thì cho rằng anh không ưa Kiều Nhã Linh, bèn cun cút nói.
"Cũng phải, người như chủ tịch Hoàng thiếu gi hoa thơm cỏ lạ, làm sao có thể để mắt đến loại người tầm thường như cô ta được. Tôi thử rồi, thật ra cô ta cũng bình thường thôi, haha.”
Mặt Hoàng Tuấn Khải tối sầm lại, khí lạnh như bao trùm xung quanh. Tên Hàn thấy anh thay đổi sắc mặt, sợ hãi không dám lên tiếng Anh trừng mắt nhìn tên Hàn, ánh mắt tóe ra lửa, lạnh lùng nói.
"Câm miệng”
/346
|